Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ
-
Chương 23: Không coi ai ra gì thể hiện tình cảm
Hai luồng linh lực khổng lồ va chạm vào nhau, linh lực bắn tung tóe ra bốn phía, chỉ một hơi thở đã làm cho cả một mảnh rừng rậm tươi tốt ở ven rừng bị san phẳng, sườn đồi núi bị nứt ra sụp xuống. Một đám tu sĩ lại nhanh chóng lui ra xa mười mấy trượng, quan sát từ phía xa.
Bạch Ngọc bị Dung Nhã lôi kéo khỏi hiện trường, Dung Nhã giữ Bạch Ngọc vẫn đang bất an xao động lại. Ban đầu bà ấy đã nghe thấy lời Giang Lâm Vụ nói, nếu giao đấu thì nhất định phải ngăn cản Bạch Ngọc.
"Con trai ngốc! Vũ... Lâm Vụ Tiên Tôn không sao đâu, con đừng tới gần để gây thêm phiền phức cho nàng!”
Đương nhiên Bạch Ngọc hiểu rõ, nhưng mà trong lòng hắn không ngừng căng thẳng, hắn sốt ruột nhìn chằm chằm ánh sáng linh lực bắn ra bốn phía kia, có bóng dáng hai người một trắng một tím đang đấu đá chém giết.
Lý gia trong thành nhìn theo hướng đó, từ phía xa có thể thấy khói thuốc súng cuồn cuộn, phòng ốc Lý gia sụp xuống, hiện ra dấu vết đã đánh nhau qua, sau đó vì tránh làm bị thương dân chúng trong thành mà dời chiến trường tới ven rừng.
Ở bên này, rừng cây tan tác, giải phóng ra một khoảng “chiến trường” rộng lớn.
Dáng vẻ Tiết Lực trông giống như người đàn ông trung niên, trên ống tay áo màu tím thêu kim tuyến lúc này đã bị thủng mấy cái lỗ, kim quan đã bị vỡ vụn, mái tóc bạc trắng bên trong lộ ra, rũ xuống rối tung.
Hai tay Giang Lâm Vụ kết ấn, triệu hồi ra trận pháp linh lực hùng hậu đập về phía Tiết Lực. Tiết Lực kinh ngạc thở ra một hơi, ngưng tụ lại linh lực khổng lồ chống lại. Trong khoảnh khắc va chạm này dường như làm rung chuyển ngọn núi.
Cảnh giới tu vi càng cao lên cấp càng khó khăn, mà cùng một cảnh giới, sức mạnh cũng có khoảng cách rất lớn giữa sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Mặc dù Tiết Lực là Hóa thần trung kỳ nhưng phương pháp tu luyện của hắn không chính thống, dùng thủ pháp ác độc nham hiểm để lên cấp linh lực tu luyện, bị lủng giống như cây cối bị mối mọt gặm cắn. Tuy Giang Lâm Vụ thấp hơn hắn một cấp là Hóa thần sơ kỳ nhưng linh lực của nàng tinh thuần mạnh mẽ, trận pháp lại kinh tuyệt huyền diệu.
Sau mấy chục hiệp đấu, Tiết Lực cảm giác linh lực đã cạn kiệt, nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ thất bại! Trong đầu hắn xoay chuyển, dựa vào sự chấn động hai bên mà tạo cơ hội lùi về sau, ra khỏi phạm vi Giang Lâm Vụ có thể công kích mà ngừng lại thở dốc.
“Không ngờ năm đó ngươi vẫn là đứa nhỏ mà bây giờ đã trở thành Lâm Vụ Tiên Tôn vang danh tu tiên giới, tiến bộ cũng nhanh như vậy, mới trăm năm đã đạt tới Hóa thần, đúng là làm cho người ta không ngờ được. Không biết Tạ Tư đã cho ngươi thứ gì mà có thể làm cho ngươi tiến bộ nhanh như vậy.” Ý trong lời nói của Tiết Lực không rõ ràng.
“Ông muốn ám chỉ bản tôn dùng “Nhập tiên” thì cứ nói thẳng, không phải nói theo kiểu ném đá giấu tay làm cho người khác phải suy đoán.”
“Bản tôn không cần dùng tới loại thạch tín bọc đường như vậy. Khi ông đang mơ giấc mơ xuân thu đắc đạo trường sinh thì bản tôn đã ở trong rừng sâu núi thẳm cả ngày lẫn đêm bày trận phá trận, tĩnh tâm tu hành, tu luyện gian khổ, là thật hay giả chúng ta đánh một trận sẽ biết.”
Giang Lâm Vụ vừa nói vừa ngưng tụ ra linh lực tinh thuần quấn quanh bàn tay, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng triển khai tấn công lần nữa, nhìn linh lực hư không của Tiết Lực: “Hừ! Bàng môn tà đạo, giả mạo Hóa thần kỳ.”
Dường như Tiết Lực bị tát lên mặt, sắc mặt lúng túng: “Ta dùng “Nhập tiên” thì đã làm sao, nguyên liệu không phải do Tạ Tư làm ra sao? Nàng khát vọng đắc đạo thành tiên, ta cũng như thế, nàng và ta cũng chẳng có khác biệt gì, mà tất cả nguồn cơn đều do Tạ Tư mà ra.”
Lập tức trong đám người nổi lên bàn luận, chuyện tai họa của “Nhập tiên” thật sự là bắt nguồn từ đan dược của Tạ Tư.
“Ông cũng đã từng được coi là bạn tốt của sư phụ ta, cũng biết sư phụ ta tự chế tạo ra “Nhập tiên” từ trước tới giờ không phải vì lên cấp cho mình. Năm đó lâu chủ tiền nhiệm của Điệp Phong lâu là lâu chủ Tần Diên Ninh bị kẹt ở Nguyên anh hậu kỳ, vẫn mãi không lên cấp, cho đến tận khi thọ tận. Sư phụ Tạ Tư của ta không đành lòng để bạn thân rời đi nên muốn dùng kỹ thuật luyện đan tuyệt diệu của mình để kéo dài tuổi thọ cho ông ấy.”
“Nhưng mà Tạ Tư lại đi về cõi tiền, tuổi thọ của nàng cũng đã sắp tận, nàng đương nhiên cũng sợ chết. Chỉ là muốn để Tần lâu chủ của Điệp Phong lâu làm người thí nghiệm ý chứ? Nàng có gì không giống ta!” Tiết Lực lập tức nói, ý vị sâu xa.
“Quả nhiên có sư phụ ra sao sẽ có dạng đồ đệ như thế.” Một tiếng nói sắc bén cố làm ra vẻ truyền đến.
Tiết Anh mang theo một đám tà tu khí thế hùng hổ xông tới, Tiết Anh dẫn người giúp đỡ tới làm cho Tiết Lực thở phào một hơi, nếu không lấy tu vị Hóa thần trung kỳ của hắn mà bại bởi một Hóa thần sơ kỳ trăm tuổi thì đúng là tổn hại uy thế của hắn.
Giang Lâm Vụ quét mắt, đại đa số người trong này đều có khí tức bạo lệ, linh lực vẩn đục tăng lên. Trong đó dường như có khoảng ba mươi người đạt tu vi Kim đan kỳ, đây là việc vô cùng dọa người, những tu sĩ kia mỗi người đều có biểu hiện điên cuồng, đương nhiên là do hiệu quả của “Nhập tiên” tạo ra.
Tiết Anh cao giọng nói về phía đoàn người: “Mấy ngày trước đây trong thành có thịnh hành một thoại bản rất thú vị, kể về thầy trò loạn luân, loại chuyện vi phạm luân thường đạo lý như vậy thật sự xảy ra. Vị này là Lâm Vụ Tiên Tôn cũng thật là phong hoa bễ nghễ. Trước đây không lâu nàng ta ở núi Bồng Ấm, trong thời gian đó đã bị nhiễm tình độc, bên người nàng ta lúc đó chỉ có một tiểu đồ đệ ở Huyền Kiếm tông. Các vị đạo hữu nói xem? Thầy trò hai người cô nam quả nữ sẽ giải độc như thế nào, chỉ e là việc xấu không để cho người ta biết.”
Trước đây không lâu, ở Bạch Châu xảy ra chuyện thoại bản lớn như vậy, các tu sĩ ở khắp nơi trong thành đều biết, đối với việc vi phạm luân thường đạo lý như vậy thế tục không cho phép, luôn luôn làm người ta bàn tán rất sôi nổi, lập tức trong đám người nổi lên bàn luận.
Mấy lời của Tiết Anh trong nháy mắt đã dẫn lửa về phía Giang Lâm Vụ. Thứ nhất, ả muốn khơi gợi dư luận trong mọi người, thứ hai Tiết Anh đố kị oán hận Giang Lâm Vụ, chính là muốn nàng xấu hổ bị giới tu tiên chê trách.
Đối với Bạch Ngọc, người khác nói xấu mình như thế nào hắn đều có thể không quan tâm, nhưng không chịu được người khác hãm hại Giang Lâm Vụ, đôi mắt hiền lành dần nổi lên sát ý.
Tiết Anh nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Ngọc, nở nụ cười khiêu khích về phía hắn, tiếp tục mở miệng.
“Tiểu đồ đệ kia của nàng vẫn còn chưa tới hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ, chắc là không biết làm sao lại bị áp bức bởi Lâm Vụ Tiên Tôn phong hoa bễ nghễ kia, lại bị dùng để giải độc. Vị tiểu đồ đệ kia chính là thiếu chủ Bạch gia Bạch Ngọc!” Nói xong chỉ tay về phía Bạch Ngọc.
Đầu tiên là liên quan tới vị tu tiên Hóa thần trăm năm của tu tiên giới, sau đó lại liên quan tới vị thiếu gia chủ kỳ tài của đại thế gia ở Bạch Châu. Mấy lời này của Tiết Anh càng nói càng ám chỉ thiếu gia chủ của Bạch gia còn trẻ đã bị quyến rũ, sau đó mất hồn để mặc cho mình trầm luân, lập tức làm cho đám người bàn tán ầm ầm.
Tiết Anh rất hài lòng vì đám người huyên náo này, nàng ta đang rời đi sự chú ý, cũng làm giảm đi uy tín của Giang Lâm Vụ.
“Sau đó, vị thiếu chủ Bạch gia này không biết là bị cướp đi thân hay cướp đi trái tim, càng không để ý luân thường thế tục vẫn đi theo Lâm Vụ Tiên Tôn, đúng là rất ân ái đó... Lâm Vụ Tiên Tôn đúng là nhân nghĩa phúc hậu, đạo đức tốt, lại làm ra loại việc dơ bẩn không biết liêm sỉ như vậy, ngược lại không biết sau lưng nàng đã làm những việc dâm tiện nào...”
Không chờ ả đắc ý tự cao xong, một bóng người màu trắng trà đã mang theo sát ý lạnh lùng xuất hiện trước người ả.
Bên người Tiết Anh có hai vị tu sĩ “Kim đan” cho dù phản ứng nhanh hơn đi nữa cũng không chặn được kiếm của Bạch Ngọc đã tới trước người Tiết Anh, kiếm dài đâm thủng máu thịt, đâm xuyên qua xương bả vai của at. Tiết Anh kinh ngạc mở lớn hai mắt, vẫn còn chưa kịp kêu rên, ả đã nhìn thấy trong mắt Bạch Ngọc như mãnh thú hung ác, loại cảm giác chấn động đến dọa người kia làm cho ả ta quên phản ứng.
Bên phía Dung Nhã vẫn còn duy trì tư thế buông tay con trai mình ra, nhìn thấy đường kiếm hoàn mỹ ác liệt của con trai mình tập kích trước mặt kẻ địch. Nghe thấy người mình yêu bị phỉ báng sỉ nhục ai có thể nhẫn nhịn được, Bạch gia bọn họ không có loại nhát gan như vậy.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, sau khi Tiết Anh thét lên, hai vị tu sĩ mới phản ứng được, hợp lực ngưng tụ linh lực đập về phía tâm mạch bổn mạng của Bạch Ngọc. Bạch Ngọc giơ kiếm ra sức đỡ thế công của hai người, lộn ngược ra sau xa mấy mét.
Váy đỏ của Tiết Anh che kín máu trên người ả ta, nhưng tay đang che bả vai của ả lại đầy máu tươi. Hai mắt ả đầy tơ máu, điên cùng hét lên: “Mọi... Mọi người mau nhìn! Bị bóc ra sự thật, cho nên thẹn quá hóa giận, giết người diệt khẩu rồi!”
Giang Lâm Vụ cũng không quan tâm tới trình độ vô liêm sỉ của hai người họ Tiết này, giọng nói lạnh lẽo cùng với linh lực tinh thuần áp bức tản ra: “Lúc này bản tôn vì cái gì đây, trước tiên ngươi hạ tình độc, suýt chút nữa hủy đi đệ tử tiên môn của ta, bản tôn còn chưa dừng một chưởng vỗ chết ngươi,vậy mà ngươi còn dám đến đây kêu gào khiêu khích.”
Nói xong uy thế linh lực trên người ép thẳng tới muốn trực tiếp giết chết hai tà tu đang tấn công Bạch Ngọc, linh lực khổng lồ ép bọn họ như núi áp, bọn họ ho ra mấy ngụm máu, kéo Tiết Anh bị thương đi, ra sức lui lại nấp phía sau Tiết Lực.
Giang Lâm Vụ cũng không truy kích bọn họ, vẫy tay về phía Bạch Ngọc: “Bạch Ngọc, lại đây.”
Bạch Ngọc nghe tiếng, thu hồi sự lạnh lùng trên mặt, xoay người chạy nhanh về phía Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ nắm lấy tay Bạch Ngọc rồi nói to với hắn trước: “Đã nói phải ổn định kiếm tâm rồi! Tính tình chàng như vậy, sao lại bị loại người nham hiểm vô lại như Tiết Anh kích động đến mức ra tay vậy? Có phải là muốn chép phạt môn quy hay tâm pháp hay không? Có bị thương chỗ nào không?” Nàng nhìn thật kỹ, ngược lại cũng không cho rằng hai “kẻ điên” kia có thể làm tổn thương hắn.
Bạch Ngọc lắc đầu một cái, kéo Giang Lâm Vụ lại nhìn cẩn thận, lo lắng hỏi: “Lão tặc kia có làm nàng bị thương không Tiên Tôn?”
“Hắn nào có bản lĩnh đó.”
Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ quả thực không có chuyện gì, mới ghé sát vào người Giang Lâm Vụ, có chút uất ức cúi đầu sát vào tai Giang Lâm Vụ. Giọng nói trầm thấp: “Tiên Tôn, nàng vẫn ngăn không cho ta giải thích. Nhưng mà rõ ràng là nàng liều mình giúp Bạch Ngọc, bây giờ bị vặn vẹo thành như vậy, ta không chịu được người khác sỉ nhục nàng.”
“Chúng ta sống cuộc đời của chúng ta, quan tâm làm gì bọn họ nói thế nào, miệng đời đáng sợ, đừng để bọn họ soi mói tìm tòi.”
Hai người tình nồng ý mật, hoàn toàn không quan tâm tới các loại ánh mắt của người xung quanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook