Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ
-
Chương 19: Sói con ghen
Hơi nước bốc lên, cả phòng vương vấn hương trà.
Bên trong gian phòng trang nhã, Bạch Ngọc đung đưa ấm trà men ngọc, nước trà xanh vàng theo miệng chén chảy xuống, dòng nước chảy như cột, rót đầy chén trà.
Hắn ngồi trước bàn đối diện với Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ không hề chớp mắt chăm chú nhìn tòa phủ đệ ngói đen tường cao xa xa bên ngoài cửa sổ, thuận tiện bưng chén lên miệng uống vào.
“Cẩn thận nóng!” Bạch Ngọc vội vàng đoạt chén trà nóng trong tay nàng lại, lúc này Giang Lâm Vụ mới kinh ngạc hoàn hồn phát hiện ra, nàng xoay đầu lại.
Bạch Ngọc đứng dậy ngồi vào ghế dựa bên cạnh Giang Lâm Vụ, vòng tay ôm eo nhỏ của nàng. Có chút tủi thân nói: “Tiên Tôn cứ luôn nhìn ra ngoài, Bạch Ngọc ở đây cũng không nhìn sao. Tiên Tôn yên tâm, ta đã phái người đi theo dõi từ lâu, không chạy thoát được.”
Giang Lâm Vụ xoa gò má non mềm của hắn: “Ta nhìn một chút. Tiết Lực kia rất cẩn thận, nếu như bị hắn phát hiện chỉ sợ là sẽ chạy mất.”
Bạch Ngọc nghịch chiếc trâm búi tóc hoa đào trên đầu nàng: “Dựa vào dược của Tiên Tôn, mấy tháng trước tiểu thư Lý Đình Đình của Lý gia đã truyền tin, đại thiếu gia Lý Diên của Lý gia đã tỉnh lại. Bạch gia và Lý gia đã thông truyền cho nhau, Tiết Lực muốn ra khỏi Bạch châu e là không dễ như vậy.
Giang Lâm Vụ nâng chén trà thơm đã nguội bớt lên nhấp một ngụm, phát hiện quả nhiên Bạch Ngọc pha trà thơm ngọt hơn so với người khác một chút.
“Vậy chúng ta cùng tới Lý gia xem, căn bệnh của công tử nhà họ Lý cực kỳ đặc thù, đi xem xem có thể nhận được một vài tin tức khác hay không.”
Hai người đi ra khỏi trà lâu, cưỡi xe ngựa đi về phía Lý phủ.
Lý Đình Đình ở trong phòng, nâng chén thuốc đang nói chuyện với Lý Diên.
Lý Diên gánh tội, thân thể gầy yếu đi rất nhiều, nhưng may vẫn giữ được một mạng, trong lòng Lý Đình Đình đã vui mừng lắm rồi.
Người làm trong phủ vào phòng báo tin, nói ở ngoài phủ có hai vị một nam một nữ tu sĩ dáng vẻ bất phàm muốn bái kiến tiểu thư Lý gia, hai người cũng không có bái thiếp, chỉ nói ba chữ “Núi Bồng Ấm” rồi bảo người canh cửa vào thông báo.
Lý Đình Đình đột ngột đứng dậy khỏi ghế, nói với Lý Diên một tiếng rồi xông ra ngoài.
Lý Đình Đình chạy một đường đến cửa phủ lập tức nhận ra dáng người cao ráo như ngọc của Bạch Ngọc, chỉ là nữ tử bên cạnh làm nàng ấy ngạc nhiên, do dự.
Bởi vì Giang Lâm Vụ vẫn còn che dấu thân phận, lại ra mặt với thân phận là Giang Vũ Vụ, vẫn mặc quần áo màu trắng đường viền thêu hoa đào phấn.
Khác biệt hoàn toàn với Giang Lâm Vụ mặc đồ trắng lạnh nhạt trước kia, ăn mặc như vậy làm cho Giang Lâm Vụ vừa tươi mới lại có chút cuốn hút, làm cho Lý Đình Đình nhất thời không dám nhận là quen biết.
Giang Lâm Vụ ngăn Lý Đình Đình đang hành lễ muốn gọi người tới nói chuyện, trước tiên chắp tay thi lễ nói với nàng ấy: “Tại hạ là Giang Vũ Vụ, mấy ngày trước quý phủ muốn mời y tu, hôm nay đặc biệt tới đây để khám bệnh.”
Lý Đình Đình tuy còn trẻ hơi lỗ mãng nhưng lại là người thông minh hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết dụng ý của Giang Lâm Vụ.
Nàng hưng phấn dẫn người mời vào trong phủ, cung kính có lễ từng chút một gọi “Giang y sư”, dẫn người đến chỗ của Lý Diên.
Trên đường Giang Lâm Vụ thấp giọng nói tạ lỗi với Lý Đình Đình trước, vì tình huống đột xuất nên không thể tới nhà thăm hỏi được.
Mấy câu nói đã làm Lý Đình Đình kinh hoảng, ca ca có thẻ giữ được tính mạng chính là dựa vào linh dược mấy đêm của Lâm Vụ tiên quân. Nàng ấy vừa nói vừa hận không thể quỳ xuống hành lễ cúi đầu.
Giang Lâm Vụ nhìn nàng ấy tính tình thật thà, chọc cho nàng cười to. Nàng dặn dò bảo nàng ấy đặt mua một vài thứ, tiện thể chỉ huy Bạch Ngọc dính lấy mình như cao da chó đi cùng nàng ấy.
Trên giường, Lý Diên đang bất đắc dĩ nhìn tiểu muội nhà mình, vội vội vàng vàng mà đi, lại đặt chén thuốc của mình tiện tay để lên bàn trà, hắn chỉ có thể kéo thân thể gầy yếu đứng dậy đi lấy chén thuốc kia.
“Lý công tử đừng lộn xộn, trở lại nằm đi.” Một giọng nữ mệnh lệnh lạnh lẽo uyển chuyển vang lên.
Lý Diên nghe tiếng nhìn theo thì ngẩn ra suy đoán. Chỉ thấy người vào cửa là một nữ tử yểu điệu, trâm hoa đào trên búi tóc lấp lóe ánh sáng, tóc dài đen nhánh buông xuống dưới tận eo thon, đường viền thêu hoa đào làm cho làn da trắng nõn của nữ tử lại càng phấn nộn, thanh thoát mà xinh đẹp.
Giang Lâm Vụ đi thẳng tới trước mặt Lý Diên, bưng chén thuốc trên bàn lên, nhìn kỹ vài lần rồi mới đưa cho Lý Diên.
“Sức khỏe Lý công tử còn yếu, đừng nên vận động mạnh.”
Sau khi Lý Diên nhận lấy chén thuốc mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng kéo áo mỏng manh treo trên giá áo lung tung phủ thêm lên người.
“Không biết cô nương là ai? Nơi đây dù sao cũng là phòng ngủ của Lý Diên, kính xin cô nương đừng dễ dàng tiến vào như vậy, chỉ sợ làm tổn hại danh dự cô nương.” Tuy hắn không phải đang mặc áo lót, nhưng áo bên ngoài cũng không mặc cẩn thận lắm.
Lúc này Giang Lâm Vụ mới kinh ngạc phát hiện ra mình lỗ mãng, thấy tiểu công tử gầy yếu này đứng dậy, lát nữa dùng dược sợ hơi thở của hắn sẽ đi ngược chiều cho nên đi vào ngăn cản hắn.
Giang Lâm Vụ vỗ trán một cái, nàng là Lâm Vụ Tiên Tôn, khi ở Huyền Kiếm tông thì có chỗ nào mà không đi được, đi lại nghênh ngang đã quen rồi.
Nàng cứng ngắc quay người thi lễ xin lỗi: “Tại hạ là y tu Giang Vũ Vụ quý phủ mời tới, cố ý đến quý phủ để xem bệnh cho Lý công tử. Vốn dĩ là đi cùng lệnh muội tới đây, nhưng nửa đường ta bảo nàng ấy đi mua chút đồ vật để phối dược.”
“Lát nữa sẽ dùng dược với Lý công tử thì sẽ kiêng kị hơi thở đảo ngược, cho nên nhất thời không suy nghĩ quấy rầy công tử.”
Tính tình Lý Diên ôn hòa, cảm thấy xấu hổ vì tính tình lỗ mãng của muội muội nhà mình khi để khách quý lại như vậy, hắn vội vàng đáp lễ: “Hóa ra là Giang y sư, y sư xem bệnh không tránh được những kiêng kị sinh tử, y sư chỉ là xuất phát từ thiện tâm, chỉ là lệnh muội lỗ mãng, tính tình bộp chộp, đã thất lễ với y sư rồi.”
Giang Lâm Vụ phát hiện tính cách hắn hiền hòa, thậm chí có chút mềm mỏng, càng nhìn kỹ vị đại công tử Lý gia này một chút.
Khuôn mặt Lý Diên tuấn tú vô cùng gầy gò, có đôi mắt to sáng trong giống tới năm phần với Lý Đình Đình. Chỉ là hắn bị bệnh nằm trên giường, đôi mắt cụp xuống làm cho đôi mắt to kia nhiễm lên mấy phần ốm yếu.
Giang Lâm Vụ nhìn dáng vẻ gầy gò hiền hòa của Lý Diên bỗng nhiên sững sờ, có một cảm giác quen thuộc dị thường xông lên đầu.
Lý Diên sợ dược nguội mất nên vội vàng cầm bát dược lên uống. Vừa mới uống vào trong thì linh lực trong cơ thể đã xuất hiện khác lạ, hắn nuốt mấy ngụm lớn, khom lưng ho mạnh, vốn dĩ sắc mặt còn trắng bệch giờ ho đến đỏ chót.
Giang Lâm Vụ tụ linh lực trong lòng bàn tay, linh lực thuận lợi chảy vào ngực hắn, ổn định tâm mạch của hắn.
Linh lực tinh thuần của Giang Lâm Vụ xâm nhập vào linh mạch của Lý Diên lưu chuyển một vòng, một hồi mới nhận ra một luồng linh lực quen thuộc còn lưu lại trong người hắn, rất nhỏ bé nhưng Giang Lâm Vụ vẫn phân biệt được đó là khí tức linh lực của Tiết Lực.
Nàng ngạc nhiên, sau một hồi thì đã hiểu rõ vì sao tình trạng linh lực của Lý Diên tan rã, không giống với linh lực bạo loạn của các tu sĩ khác.
Lý Diên được linh lực tinh thuần ấm áp luân chuyển đến vô cùng thoải mái, một hồi đã ổn định được cảm giác đau đớn như đao bốc lên trong cơ thể, mồ hôi lạnh đầy người, hơi thở gấp gáp.
Linh lực luân chuyển dừng lại, Giang Lâm Vụ hỏi: “Trước đó linh lực của Lý công tử tán loạn, thế nhưng linh mạch bên trong công tử lại có linh lực mạnh mẽ vượt qua cảnh giới tự thân của công tử?”
“Vâng.” Lý Diên hơi kinh ngạc vì vị y sư tuổi trẻ Trúc cơ hậu kỳ này sao có thể xét ra nhưng vẫn cẩn thận trả lời.
“Trong nhà đã mời rất nhiều y tu xem bệnh, cũng không thấy dị thường. Vốn dĩ ta cho là vì linh lực của ta tan rã hỗn loạn tạo nên.”
Giang Lâm Vụ đang định hỏi Lý Diên về tình huống liên quan đến việc hắn bị bỏ thuốc.
Sau lưng truyền đến tiếng lạnh lùng của Bạch Ngọc: “Sao sư muội lại tự đi trước vậy? Làm cho sư huynh phải đi tìm một hồi.”
Giang Lâm Vụ quay đầu lại nhìn thấy Bạch Ngọc mặt không cảm xúc cầm theo gói thuốc, Lý Đình Đình thì đang ôm một thùng tắm to bằng gỗ lim.
Lý Đình Đình nhìn thấy trán Lý Diên toàn mồ hôi lạnh thì thả thùng nước “Bịch” một tiếng, chạy như bay đến bên cạnh Lý Diên để xem tình trạng của hắn.
Lý Diên nhìn thiếu niên tuổi trẻ mặc quần áo màu trắng trà đi cùng muội muội của mình rất quen mặt, thăm dò hỏi: “Bạch Ngọc?”
Bạch Ngọc thi lễ với Lý Diên: “Lý Diên huynh, đúng là Bạch Ngọc.”
Khi còn trẻ, Bạch Ngọc và Lý Duyên có duyên gặp mặt mấy lần trong một số buổi yến hội của gia tộc. Mặc dù tuổi của Bạch Ngọc nhỏ hơn Lý Diên rất nhiều nhưng giữa hai người cũng có chút thiện cảm với nhau.
Sau khi hắn tỉnh lại thì nghe nói Lý Đình Đình chạy đến núi Bồng Ấm thì tức giận đến mức suýt nữa lại ngất đi, may mà muội muội của mình đã được người cứu bình an trở về.
Sau đó, tu sĩ của Bạch gia nhiều lần có qua lại với muội muội mình, Lý Diên mới biết được muội muội mình có thể bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm gì trở về thì chắc là có trợ giúp từ Bạch Ngọc.
Bốn người ngồi cùng một chỗ, bắt đầu bàn luận chuyện liên quan tới việc Lý Diên bị dùng “Nhập tiên”.
Trông qua sự giải thích của Lý Diên và Lý Đình Đình bổ sung vào nữa, đại thể cũng có thể biết được hoàn chỉnh mọi chuyện xảy ra.
Lý Diên và những tu sĩ khác không giống nhau, hắn không phải là người bị bắt cóc để thử nghiệm thuốc, thậm chí hắn cũng không ăn bất kỳ đan dược nào.
Mà là do một lần làm việc của gia tộc ở một con đường ở Thành Tây nơi rừng rậm vùng ngoại thành ngẫu nhiên nghe được một tiếng gầm gừ đau khổ, giống như tiếng tru xé lòng.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ, lúc đó bắt đầu đề phòng, nín thở chuẩn bị rút lui. Nhưng tu vi của những người đau đớn kia cao thâm, Lý Diên bất hạnh bị phát hiện, chỉ một làn khói tím xẹt qua hắn đã không còn cảm giác gì.
Sau đó, người trong nhà thấy hắn đi lâu không trở về thì đi ra ngoài tìm, trong rừng rậm ở Thành Tây thì tìm được. Lúc đó hắn không hề có ngoại thương, chỉ là linh lực tán loạn mà rơi vào hôn mê.
Y tu chẩn đoán ra trong cơ thể hắn có khí tức “Nhập tiên” mới kết luận hắn bị ăn đan dược thí nghiệm.
Sau khi Giang Lâm Vụ nghe xong thì nói ra kết luận của nàng: “Lý công tử không phải dùng “Nhập tiên” mới bị như vậy, mà là bị gánh chịu khí tức linh lực bùng lên sau khi dùng “Nhập tiên”. Mà e là Lý công tử cũng là người đầu tiên dùng thành công “Nhập tiên”.
Nói xong, ánh mắt Giang Lâm Vụ thương tiếc nhìn Lý Diên: “E là Lý công tử đã gặp phải Tiết Lực, vốn dĩ có thể Lý công tử sẽ trở thành vật hi sinh cho hắn tăng vọt linh lực. Nhưng Lý công tử lại gánh chịu được “Nhập tiên” lên cấp, cho nên không đến nỗi bị tự bạo mà chết.”
Tay Bạch Ngọc xoa cằm, nói tiếp: “Hẳn là Tiết Lực đã phát hiện điểm này, hắn lập tức rót thẳng phần lớn linh lực tuần hoàn vào trong cơ thể Lý Diên huynh. Sau đó lại hút linh lực về, cho nên dẫn đến linh lực trên người Lý Diên huynh tán loạn. Tên lão tặc kia tuy cẩn thận giấu linh lực bên trong linh mạch của Lý Diên huynh, nhìn đan xen vào nhau nhưng vẫn bị sư muội ta nhạy bén phát hiện ra.”
Giang Lâm Vụ gật đầu, lạnh giọng nói: “Hắn ở trong bóng tối bị ta điều tra đến xung quanh tán loạn cũng vội vã chạy về Bạch Châu, chắc là không ngờ Lý công tử còn sống, đồng thời sẽ trở thành nhân chứng mang theo vật chứng. Trong lòng hắn có điểm yếu e là sẽ muốn diệt khẩu.”
Lý Đình Đình nghe xong thì cực kỳ tức giận, đập bàn đứng lên: “Tên lão tặc đó hắn ta dám! Làm hại ca ca ta thành như vậy còn muốn diệt khẩu! Để xem ta có chém lão tặc đó thành muôn mảnh hay không!”
Lý Diên cười làm lành, nhấn Lý Đình Đình đang kích động xuống. Giang Lâm Vụ cũng vỗ tay nàng ấy động viên.
“Vừa rồi đã làm rõ toàn bộ sự việc, khí mạch trên người Lý công tử không thuận, vẫn phải giải quyết linh lực tan rã trên người Lý công tử trước, nếu không sau này sẽ uy hiếp đến việc tu vi lên cấp.”
Lý Đình Đình lại đem thùng nước vào, đổ hết linh thực dược liệu vào trong thùng, dùng linh thạch để đun sôi.
Đến khi thuốc tắm xong, Lý Diên vào tắm thì vẫn cần có người ở bên cạnh đưa linh khí phụ trợ.
Giang Lâm Vụ là tu sĩ bậc cao nhất đương nhiên phải chuẩn bị qua một chút, bên mi tâm Bạch Ngọc nảy lên một cái, hắn giành trước mở miệng: “Sư muội, muội nghỉ ngơi đi, để sư huynh làm, coi như là sát hạch sư huynh vận dụng linh lực có nhanh nhạy không.”
Bạch Ngọc nói tiếng sư huynh cực kỳ thuận miệng, cũng đang nhắc nhở Giang Lâm Vụ đừng để bại lộ thân phận.
Huynh muội Lý gia ở một bên nhìn hai người bọn họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó lại đăm chiêu.
Lý Diên phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói thêm vào: “Đúng rồi, ta luôn luôn khâm phục thiên phú của Bạch thiếu chủ, hắn ở đây thì không thành vấn đề.”
Giang Lâm Vụ gật đầu, đúng là Bạch Ngọc không có vấn đề, cho nên nàng bị Lý Đình Đình kéo ra ngoài uống trà dùng bánh ngọt.
Theo ánh tà dương buông xuống, Lý Diên đã hoàn thành một lần tắm thuốc.
Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc không tiện lộ diện, cho nên không ở thêm, xin về nghỉ ngơi.
Huynh muội tạ ơn rối rít, tự mình đưa Bạch Ngọc và Giang Lâm Vụ đến khi lên ngựa.
Huynh muội vừa vào cửa đã bắt đầu suy đoán.
“Giang Vũ Vụ y sư nhìn như mới đạt Trúc cơ hậu kỳ, nhưng linh lực tinh thuần, ngay cả cha là Kim đan hậu kỳ cũng không tra ra được chút nào, vậy mà Giang y sư lại tìm ra được. Không biết Giang y sư tuổi trẻ tài cao hay là còn có càn khôn nào khác? Lý Diên đặt câu hỏi thăm dò trước.
Lý Đình Đình uống trà với Giang Lâm Vụ thì nói chuyện đến vui vẻ, tâm đầu ý hợp, đương nhiên phải giữ bí mật cho “bạn khuê phòng”.
Đối mặt với sự thăm dò của huynh trưởng thì kiên quyết không tiếp lời, quay mũi kiếm trở về: “Vậy trước tiên muội muốn hỏi ca ca, trước đó ca ca cũng chưa từng nói cho muội vị thiếu niên anh hùng kia chính là vị kỳ tài thiếu gia chủ của Bạch gia Bạch Ngọc nhé.”
Hai huynh muội đều vẽ ra một vòng bát quái thái cực, tương ái tương sát.
Mà hai người khác trên xe ngựa.
Giang Lâm Vụ ngồi ngay ngắn trên đệm mềm, liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Ngọc.
Bình thường cho dù Bạch Ngọc không cười nhưng trên mặt cũng giống như gió xuân ôn hòa.
Giang Lam Vụ thấy hắn nắm chặt tay của mình nhưng lại bưng mặt, nghĩ chắc là sói con thấy mình đến gần công tử nhà họ Lý thì không vui.
Chờ mọi chuyện xong xuôi, chuẩn bị đòi nợ đây mà.
Từ khi bản thân bỏ lại Bạch Ngọc, hắn bị tủi thân, lại thấy tính khí khó hơn nhiều, Giang Lâm Vụ quyết định vẫn nên chủ động xuất kích.
Trên mặt nàng nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, kề mặt Bạch Ngọc, nghiêng người tựa vào lồng ngực hắn.
“Sư huynh... hôm nay linh lực của huynh tinh diệu vận dụng rất tốt! Lại còn hiểu rõ dược lý phối dược, sao huynh lại hiểu thế? Sư huynh đúng là giỏi!” Nói xong thì vỗ tay tán thưởng Bạch Ngọc.
Ánh tịch dương ráng đỏ, xuyên thấu qua mành vải xe ngựa chiếu lên gương mặt trắng mịn của Giang Lâm Vụ, giống như phủ một tầng son lên cho nàng, chiếu sáng nàng ấm áp ngọt ngào.
Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ khen ngợi giống như dỗ trẻ con thì có chút không nhịn được cười, lại nhìn nụ cười ngọt ngào xinh đẹp của nàng lại càng không ngừng được cười mà mặt mày sáng lạn.
Hắn giống như thở dài chịu thua, trước tiên mạnh mẽ hôn mội một hồi, lại ôm chặt người vào trong ngực: “Tiên Tôn tuy không hiểu chuyện nhân thế cho lắm, nhưng mà công phu dỗ người lại cực kỳ tinh thông, mỗi lần đều dỗ Bạch Ngọc đến tận tim, làm cho Bạch Ngọc ngọt đến chết đi sống lại.”
Còn tiến đến bên tai Giang Lâm Vụ, hơi thở ấm áp tản ra: “Sư huynh còn có thể vẽ nữa đó, Tiên Tôn cũng khen ta vẽ rất đẹp, có muốn thêm vài tấm chân dung nữa không.”
Lần này Giang Lâm Vụ không phải đỏ lên vì ánh chiều tà mà là thật sự đỏ mặt, chui thẳng vào trong lòng Bạch Ngọc không đáp lại hắn.
“Sao hôm nay Tiên Tôn lại nhìn Lý Diên, lại còn đến gần hắn như vậy.” Bạch Ngọc xoa bả vai Giang Lâm Vụ, vẫn không nhịn được hỏi.
“Ta thích dáng vẻ như vậy của hắn.” Giang Lâm Vụ.
“Cái gì?!" Bạch Ngọc hoảng loạn kích động đứng lên, oành cái đụng vào nóc xe, thân hắn cao suýt nữa phá vỡ nóc xe.
Con ngươi hắn co rút lại, trong lòng hoảng loạn.
Đúng rồi, Tiên Tôn thích nam tử dáng vẻ như nào dường như hắn chưa từng hỏi, Tiên Tôn có thích hắn hay không hắn cũng không hỏi.
Đã thân mật thân thể với tiên tôn nhưng điều này hắn lại bất cẩn rồi. Liệu có phải Tiên Tôn chỉ vì muốn tiếp xúc da thịt mới giữ lại hắn.
Vậy sau này nàng gặp được người mình thích thì hắn có thể giữ được nàng...
Giang Lâm Vụ vội vàng kéo người Bạch Ngọc thấp xuống, vuốt đỉnh đầu của hắn, xem hắn có bị thương không.
“Không phải loại yêu thích đó, đại khái chắc là bị ảnh hưởng bởi sư phụ của ta, đều yêu thích và thưởng thức những người có tính tình hiền hòa.”
Bạch Ngọc nghe thế thì thở phào một hơi, sau đó lại thu lại.
Hắn muốn hỏi Tiên Tôn có phải cũng chỉ là thưởng thức sự hiền hòa của hắn hay không.
Có thích hắn hay không, Tiên Tôn là người thẳng thắn, hắn sợ nghe được đáp án mà hắn không muốn nghe...
(Lời bày tỏ của hai người sẽ thực hiện ở một dịp được làm chứng, có thể không ngọt, nhưng nhất định đều sẽ cho đối phương câu trả lời kiên định “không phải đối phương thì không được.”)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook