Bạch Ngọc không đồng ý, tuy rằng có sảng khoái nhưng không tận hứng, hắn muốn cắm vào sâu bên trong tiểu huyệt, hung hăng làm nàng.Khoé mắt hắn phiếm hồng, nuốt nước bọt, “Tiên tôn lại oan uổng ta...!Tiên tôn được sung sướng, liền đến Bạch Ngọc.”Nói xong chú trận trói buộc hẳn được cởi bỏ, ngược lại xuất ra chú trận mới trực tiếp trói Giang Lâm Vụ lại, đem tay nàng lướt qua đỉnh đầu giữ chặt.Giang Lâm Vụ kinh ngạc.

Lần trước Bạch Ngọc bị trói, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng nàng bỏ đi, hắn liền chuyên tâm nghiên cứu tìm hiểu về bùa chú trận pháp.Giang Lâm Vụ đối với hắn cũng không hề đề phòng, liền mắc mưu.Bạch Ngọc vẫn nằm, hắn mở ra tiểu huyệt còn đang ướt sũng run rẩy kia, ưỡn thắt lưng đem nam căn đâm vào lỗ nhỏ biết hút người kia, cắm thẳng đến nơi sâu nhất.Bạch Ngọc đĩnh eo điên cuồng lộng, cắm đến từng tầng lớp lớp thịt còn đang co giật cao trào kia, đụng phải nơi sâu nhất, quy đầu chen vào tử cung được miệng nhỏ mềm mại mút đến sảng.“A a ~ ư...!làm sao ...!ưm ~” Giang Lâm Vụ muốn nâng mông lùi ra.Bị Bạch Ngọc ấn mông giữ lại, ấn mạnh xuống nam căn, khiến cho nàng hít thở không thông.“A ~ không.

A ~ sâu quá ...a a ...!không ăn được nữa ...” Lần này Giang Lâm Vụ đã chọc con sói giận dữ.Bạch Ngọc không thèm để ý chút nào, ngửa cổ thở dốc, giữ chặt eo nàng không ngừng ướt thắt lưng cắm rút.Giang Lâm Vụ nước mắt lưng tròng, tiểu huyệt mấp máy phun nước lên nam căn nóng bỏng, bên trong co rút không ngừng hút càng sâu.Bạch Ngọc thẳng lưng, tốc độ ngày càng nhanh, eo cùng thắt lưng trắng tuyết của nàng nổi lên những dấu ngón tay xanh tím, Giang Lâm Vụ bị cao trào liên tục, nước mắt đầy mặt, nức nở nghẹn ngào.


“A — không, không cần ...tha cho ta ...!ô~”Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai thân hình quấn quýt triền miên không ngừng, một tiếng gầm nhẹ vang lên, bạch trong từ trong tiểu huyệt phun ra, bởi vì bạch trọc rất nhiều trực tiếp đen tiểu huyệt bắn tràn ra.

Giang Lâm Vụ mềm nhũn huyệt nhỏ còn đang phun nước...Đang mơ màng, trong lòng nhớ tới phương pháp các phu nhân trong giáo phường qua không tồi ...!Nhưng hậu quả rất lớn, mình thiếu chút nữa bị con sói con cắn chết ...Mấy ngày trước, Giang Lâm Vụ phát hiện trên người Bạch Ngọc có một cỗ áp lực trầm thấp, tuy rằng hắn vẫn dính lấy nàng, nhưng vẫn cảm thấy kì quái..Nàng chủ động hỏi qua, hắn chính là tình tình quật cường không chịu nói.Nàng không thể ra ngoài.


Phu nhân Bạch gia cũng bận rộn sự vụ, nàng liền cùng nha hoàn nữ quyến ở Bạch phủ cùng nhau buôn chuyện.Ngoại trừ nha hoàn, trong phủ cũng có một ít người nhà là phu nhân đã xuất giá.Một đám các nàng tụ tập, ngẫu nhiên nhắc đến chuyện “phu quân buồn bực, luôn trốn tránh”.Những phu nhân kia cũng không kiêng dè, hào phóng chia sẻ kinh nghiệm.“Nam nhân nha, đôi khi buồn bực cũng là chuyện bình thường, nữ nhân chúng ta còn có mấy ngày như vậy.” Người nói chuyện là thê tử của một vị hộ vệ trong phủ, mọi người gọi là Lâm tẩu tử.“Bất quá không phải là ghét bỏ nữ nhân chúng ta phiền phức chứ?” Một vị tẩu tử khác lên tiếng.“Ngươi nghe ta, trước lạnh nhạt bỏ đói hắn vài ngày, không cho đụng vào.

Chờ hắn nhịn không được, liền thu thập hắn một trận! Sau đó đối xử với hắn tốt một chút, đảm bảo chuyện gì hắn cũng nghe theo ngươi.

“ Lâm tẩu tử mặt mày sáng lên đắc ý nói.“Nhưng Bạch Ngọc gầy như vậy, ta không thể bỏ đói hắn.” Giang Lâm Vụ buồn rầu nói.Mấy vị phu nhân kia sửng sốt, cười to, “Là ở trên giường bỏ đói hắn!”Sau đó mấy vị phu nhân sinh động truyền thụ một phen kinh nghiệm, Giang Lâm Vụ nghe xong hai má đỏ bừng.Lúc này mới có tiết mục yêu mị như hôm nay, chỉ là — bị lật đè mấy lần, mật dịch trắng đục vương vãi khắp nơi Giang Lâm Vụ quyết sau này không dễ dàng sử dụng kế này nữa.“Ưm ha ~ A —a ...!đầy quá ...!đừng ...!ta ...!từ bỏ ...ô ~ ...”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương