Giang Lâm Vụ đi tới trước mặt Lý Diên, bưng bát thuốc trên bàn lên nhìn kĩ vài lần, rồi đưa cho Lý Diên.“Thân thể Lý công tử còn yếu, tốt nhất đừng nên vận động thì hơn.”Lý Diên thuận theo tiếp nhận bát thuốc, mới bừng tỉnh khôi phục tinh thần, vội vàng một tay kéo áo khoác trên giá xuống khoác lung tung lên người.“Không biết cô nương là ai? Dù sao đây cũng là phòng ngủ của ta, xin cô nương không nên tùy tiện đi vào, sợ rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của cô nương.” Mặc dù hắn ta mặc áo trong, nhưng vẫn chưa mặc áo ngoài.Giang Lâm Vụ lúc này mới ý thực được chính mình lỗ mãng, thấy thiếu công tử gầy yếu đứng dậy, một hồi phải uống thuốc sẽ khiến khí tức hắn đảo ngược, liền đi vào ngăn cản.Giang Lâm Vụ vỗ ót một cái, nàng khi ở Tiên Tôn ở Huyền Kiếm Tông đã quen với việc đi đâu cũng được.Nàng cứng ngắc vặn người thi lễ, “Tại hạ là đại phu quý phủ mời tới Giang Vũ Vụ, nay đến quý phủ xem tình hình bệnh trạng của công tử.


Nguyên bản cùng lệnh muội đến đây, nhưng nửa đường Lý tiểu thư đi mua chút đồ dược khí.”“Khi nãy ta thấy công tử định uống thuốc, sợ công tử cử động khiến khí huyết đảo ngược, nhất thời lỗ mãng xông vào, đã quấy rầy công tử.”Lý Diên tính tình ôn hoà, cảm thấy xấu hổ vì tính tình lỗ mãng của muội muội mình lại bỏ mặc khách quý một mình, hắn vội vàng đáp lễ, “Nguyên là Giang đại phu, đại phu hành y không quan tâm đại uý chỉ quan tâm sinh tử, thật thiện tâm.

Chỉ là hổ thẹn lệnh muội tính tình là lỗ mãng, chậm trễ ngài.”Giang Lâm Vụ thấy tính tình hắn ôn hoà, còn có chút yếu đuối, cẩn thận nhìn đại công tử Lý gia này.Khuôn mặt Lý Diên anh tuấn nhưng gầy gò, đôi mắt to và sáng giống Lý Đình Đình năm phần.

Chỉ là hắn bệnh đã lâu, đôi mắt to hạ xuống, khiến đôi mắt nhiễm vài phần bệnh khí.Giang Lâm Vụ nhìn dáng người gầy gò của Lý Diên đột nhiên sửng sốt, trong lòng cảm thấy một cảm giác quen thuộc kì lạ.Lý Diên sợ thuốc nguội, vội bưng bát lên uống.


Vừa uống vào liền cảm thấy linh lực trong cơ thể xuất hiện dị động, hắn sặc mấy ngụm lớn, ho khan một tiếng, khuôn mặt vốn tái nhợt vì ho mà đỏ bừng.Giang Lâm Vụ tụ linh lực lên tay nàng, đưa linh lực vào ngực hắn, ổn định tâm mạch cho Lý Diên.Linh lực thuần khiết của Giang Lâm Vụ lưu chuyển xâm nhập vào khắp linh mạch Lý Diên, liền lập tức nhận thấy một cỗ linh lực quen thuộc trong cơ thể hắn, rất nhỏ, nhưng Giang Lâm Vụ vẫn phân biệt được đó là khí tức của Tiết Lực.Nàng kinh ngạc, thoáng cái liền hiểu vì sao triệu chứng của Lý Diên là khí tức tan rã, khác với những tu sĩ tinh thần bạo loạn khác.Lý Diên bị linh lực tinh khiết ấm áp bao quanh thập phần thoải mái, lập tức ổn định cơn đau như dao cắt trong cơ thể, mồ lạnh đầm đìa, hơi thở dồn dập.Khi linh lực dừng lại, Giang Lâm Vụ hỏi, “Lý công tử khi linh lực tán loạn, có phải trong cơ thể công tử có loại linh lực mạnh mẽ vượt qua cả cảnh giới của chính mình không?”“Đúng vậy.” Mặc dù Lý Diên có chút kinh ngạc, không ngờ tới vị đại phu trẻ tuổi Trúc cơ hậu kỳ này có thể phát hiện ra, nhưng hắn vẫn cẩn thận trả lời.“Trong nhà đã mời rất nhiều đại phu thăm dò qua, cũng không thấy chỗ nào khác thường.


Ta vốn tưởng do tinh lực hỗn loạn gây ra.”Giang Lâm Vụ đang định hỏi tình huống lúc hắn bị đánh thuốc.Giọng nói lạnh lùng của Bạch Ngọc phía sau truyền đến, “Sao sư muội lại tự mình tới trước? Để sư huynh tìm muội khắp nơi.”Giang Lâm Vụ quay đầu nhìn Bạch Ngọc thấy hắn mặt không đổi sắc tay xách túi thuốc, cùng Lý Đình Đình ôm một thùng tắm bằng gỗ nam lớn.Lý Đình Đình thấy mồ hôi đầm đìa trên trán Lý Diên, buông thùng gỗ xuống, chạy vội đến kiểm tra tình trạng của hắn.Lý Diên thấy thiếu niên trẻ tuổi một thân bạch y cùng muội muội mình tiến vào, khuôn mặt rất quen, thăm dò hỏi: “Bạch Ngọc?”Bạch Ngọc hướng Lý Diên thi lễ, “Lý Diên huynh, ta là Bạch Ngọc.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương