Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
-
Chương 53
Nàng càng khóc Bạch Ngọc càng dùng sức làm.
Hắn động tình muốn cúi xuống hôn Giang Lâm Vụ mới phát giác miệng nàng vẫn bị bịt lại, chỉ có thể nức nở rên rỉ.Hắn do dự một chút thở hổn hết bỏ khăn bịt miệng ra.“A...!~ Bạch Ngọc ~ ư ~ sướng quá chịu không nổi...ưm...a...a” Khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ánh mắt mê ly, loạn ý tình mê la hét.Bạch Ngọc thấy Giang Lâm Vụ bị đâm đến mềm nhũn, âm thanh run rẩy kêu gọi tên mình, mới khôi phục lại thần trí.
Hắn cúi đầu ngậm lấy môi hung hăng hôn nàng, dưới thân mãnh liệt cắm rút.Vừa ưỡn thắt lưng vừa lẩm bẩm “Tiên tôn! Tiên tôn! Người đã trở lại!” Giang Lâm Vụ bị trói chặt tay chân, chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé đang bị trói vuốt ve da thịt dưới vạt áo rộng mở của hắn.
Lưỡi nhỏ nhiệt tình cùng hắn giao triền mút vào đáp lại nụ hôn.Hai người môi lưỡi giao tranh, dưới thân giao triền, song song đạt tới cao trào.Giang Lâm Vụ trải qua cơn khoái cảm điên cuồng, cơ thể cứng đờ vẫn còn đang trong dư vị co rút cao trào.Dây đỏ trên người được Bạch Ngọc cởi bỏ, rồi ôm chặt người vào lồng ngực.
Nàng mơ màng rúc vào trong lòng Bạch Ngọc, cảm giác an tâm đã lâu không thấy này giờ nàng mới cảm nhận được.Bạch Ngọc ôm chặt Lâm Vụ, hắn vùi đầu vào cổ nàng, dùng sức ngửi mùi hương hoa lê đã lâu không thấy trên người nàng.
Tiên tôn rốt cuộc đã trở lại, nàng đã trở lại...Hai người mặt đối mặt ôm nhau, cho nhau hấp thụ hơi ấm quen thuộc của nhau...Giang Lâm Vụ chân mở rộng ngồi trên đùi Bạch Ngọc, vật cứng rắn đặt ở giữa đùi lầy lội của nàng, không ngừng ma sát, không ngừng trượt lên xuống thăm dò, từ cánh hoa nghiền đến huyệt khẩu nhưng không đi vào, trêu đùa thân kinh vừa mới thả lỏng của nàng.Nàng cả kinh thân thể cứng đờ đứng lên, “Không được Bạch Ngọc, ta không được, từ bỏ...”Bạch Ngọc hôn nàng, ở bên tai nàng khàn khàn nói, “Trước kia Tiên tôn không muốn làm, Bạch Ngọc đều nghe theo.
Nhưng hiện tại là trừng phát Tiên tôn bỏ lại Bạch Ngọc.”Nói xong nam căn liền đâm vào, bắt đầu triền miên luật động.
Giang Lâm Vụ thân thể mềm nhũn uỷ khuất rụt vào lòng Bạch Ngọc thừa nhận hắn điên cuồng làm.Nàng mấy phen nức nở cầu xin hắn dừng lại, ngược lại càng bị đâm đến rên rỉ không ngừng.
Tiếng rên kiều mị cho đến bình minh...Sau khi Giang Lâm Vụ tỉnh lại, mặt trời đã chiếu rọi rực rỡ.Bạch Ngọc ôm chặt Giang Lâm Vụ, hai người thân thể trần trụi dán sát vào nhau.
Nàng vừa động, Bạch Ngọc liền đem nàng gắt gao ôm chặt, dường như sợ nàng chạy mất.“Tiên tôn tỉnh rồi sao? Đã đói chưa?” Bạch Ngọc mở mắt nhìn chằm chằm nàng.Giang Lâm Vụ tinh tế quan sát Bạch Ngọc, hắn gầy đi rất nhiều, cả người sắc bén.
Khi chất cũng trầm thấp đi nhiều.
Lại đem chính mình tra tấn thành bộ dạng như vậy!Giang Lâm Vụ nhất thời có chút nóng nảy, đang muốn mắng hắn.
Nhưng tưởng tượng cũng biết chính mình rời đi hắn nhất định là thương tâm buồn bực hồi lâu, liền không đành lòng tức giận.Bạch Ngọc thấy thần sắc nàng từ tức giận biến ảo vài phen, nhất thời có chút khẩn trương.
Sau đêm qua, hắn đã thanh tỉnh rất nhiều.
Hắn vẫn luôn là bộ dáng ôn nhuận, trải qua đêm qua hắn giày vò Tiên tôn, Tiên tôn hẳn là sẽ chán ghét hắn ...Giang Lâm Vụ tựa sát Bạch Ngọc, đem gương mặt kề sát vào gương mặt trơn mịn như ngọc không ngừng cọ cọ hắn, “Ta rất nhớ Bạch Ngọc của ta, ngày đêm đều nhớ, thời thời khắc khắc đều nhớ.
Bạch Ngọc, Ngọc Ngọc ~” Giang Lâm Vụ mềm nhũn nói nhỏ dỗ dành Bạch Ngọc.Bạch Ngọc vốn không ngờ tới Tiên tôn mềm mại dỗ dành hắn.
Cả kinh trừng mắt kinh ngạc.
Lại bị thanh âm kiều diễm này làm thần hồn hắn đều bay.Hắn hưởng thụ Giang Lâm Vụ dán mặt vào người mình, nhất thời thuận thế đè lên.
Cặp mắt đào lóe lệ quang, khoé mắt phiếm hồng, “Ta biết Tiên tôn không phải cố ý vứt bỏ Bạch Ngọc, làm cho Bạch Ngọc thống khổ nhớ nhung thành bệnh.
Tiên tôn sau này không bỏ Bạch Ngọc lại có được không?”Nói xong nắm lấy tay Giang Lâm Vụ đặt lên ngực mình, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhen nhóm ánh sáng rạng rỡ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm nàng.Giang Lâm Vụ ...!Tiểu tử này ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook