Hai người đi vào một rừng cây hoa đào, nở hồng rực một màu. Vừa đặt chân vào rừng hoa đào đó, tim ta liền không ngừng đập liên hồi, cảm giác phấn khích, hưng phấn trào lên trong người. Vài cánh hoa rơi xuống tóc ta, được Khanh Dã nhẹ nhàng nhặt xuống. Đi hết cánh rừng nhỏ đầy hoa đào là đến trung tâm, một ao hồ trong vắt phủ đầy hoa sen. Sen chỉ mọc ở những nơi nhiều bùn, mà bùn thường lắng hết bên dưới, mặt trên của nước trong vắt đến mức có thể soi gương. Những bông sen lớn nở rộ, bung hết cánh hoa, lộ nhụy hoa vàng rực rỡ bên trong. Thế nhưng để đi từ rừng đào đến hoa sen phải đi qua thảm vàng hoa cúc. Những bông cúc không lớn nhưng đều đang nở rộ, mọc kín bao quanh hồ sen, nhìn vào chỉ thấy một màu vàng rực rỡ.

Trên thảm vàng hoa cúc có một con đường đá nhỏ, dẫn thẳng từ hồ sen đến căn chòi bên kia.

Bên bờ hồ bên kia là một căn chòi nhỏ, bên trong có đặt một chiếc giường không quá lớn cùng bộ bàn ghế bằng tre đan, bên trên có đặt ấm trà cùng vài chiếc chén. Những loại hoa đặc hữu từng mùa ấy lại có thể mọc cùng vào một thời điểm. Xuân đào, hạ sen, thu cúc, vậy là đủ ba mùa rồi, ta ráo rác đảo mắt nhìn xung quanh, xem mùa đông ở đâu. Khanh Dã liền bảo ta nhìn kỹ trên những cây hoa đào, hoa cúc. Quả nhiên, trên đó còn đọng lại một ít băng tuyết, nhưng có vẻ đã tan đi nhiều.

"Tuyết sẽ rơi một chút vào lúc đêm, khi mặt trời lên chúng dần dần tan đi." Khanh Dã giải thích.

Ta hoàn toàn không tin vào mắt mình. Có một nơi như thế này tồn tại hay sao? Khí hậu ở đây ôn hòa, vừa ấm áp, mà vẫn cảm thấy vô cùng mát mẻ. Trong cái nóng lại có cái lạnh, mọi thứ trung hòa hết với nhau, cả cơ thể cảm thấy khoan khoái vô cùng. Quan Bắc Vũ ta hoàn toàn nói không lên lời.

"5 năm trước ta tình cờ phát hiện ra chỗ này, cảm thấy đây chắc chắn là nơi ở của thần tiên. Sau đó tự tay ta đã xây lên cái chòi kia, hy vọng sẽ được cùng người mình yêu đến đây. Nàng thích chứ?"

Ta làm sao còn nói được gì nữa? Nơi đây đẹp đến vậy, khiến tâm hồn mệt mỏi của ta mấy ngày này lập tức tiêu tan, khắp cả người tràn đầy sức sống. Thấy ta ngây người không nói gì, Khanh Dã cũng im lặng, có lẽ hắn biết bất kỳ ai chứng kiến cảnh này cũng đều như vậy.


Qua một lúc lâu, tâm tình ta mới ổn định lại được, Khanh Dã nói nếu ta mệt thì vào căn chòi kia ngồi nghỉ một lát nhưng ta làm sao có thể mệt được ? Nơi này tuyệt vời đến như vậy. Ta lập tức quên đi cái mệt mỏi thường ngày, chạy hết từ góc này đến góc khác, khẳng định rằng những cây hoa này không phải là giả, cảnh vật ở đây hoàn toàn tự nhiên. Ta soi bóng mình trong làn nước, một cô gái với hai bên má đang ửng hồng, rõ ràng đang rất vui vẻ. Khanh Dã ngồi trong căn chòi cười tươi nhìn ta chạy nhảy khắp nơi. Chốc chốc ta lại chạy đến chỗ hắn hỏi cái này cái kia, thật muốn dọn đến sống luôn.

Khanh Dã đi đến bên cạnh căn chòi, đào một chiếc hố, bên dưới chôn một vò rượu lớn. Hắn nói vò rượu này ủ hơn 5 năm, từ lúc xây xong căn chòi, mùi vị đảm bảo tuyệt hảo. Quả nhiên hắn vừa mở lắp, mùi hương đã khiến người khác muốn say ngay tại chỗ. Rượu là một thứ nguy hiểm, đặc biệt ở trong thế giới hentai này thì nó càng nguy hiểm hơn, tất nhiên ta sẽ không uống. Nhưng mùi vị tuyệt vời như thế, không uống đời không nể. Ta đành bảo Khanh Dã rót cho ta một chén nhỏ, chỉ nhấp môi một chút thôi. Khanh Dã nhìn bộ dạng rõ ràng sợ sệt mà vẫn muốn uống của ta mà cười lớn.

Tửu lượng của Khanh Dã thật sự rất đáng sợ, rượu mạnh đến vậy mà hắn uống gần hết cả vò cũng không có vẻ say. Vậy thì lần trước uống say rồi đến trước cửa sổ phòng ta, hẳn còn phải uống gấp mấy chục lần như này. Cầm chén rượu nhỏ, chốc chốc ta chỉ dám chạm môi một cái, nói với Khanh Dã:

"Khanh Dã, chúng ta có thể sống ở đây cả đời không?"

Chén rượu trên tay hắn hơi khựng lại.

"Nàng thật sự muốn như vậy?"


Ta gật đầu, nhấp thêm một chút rượu nữa. Vì uống ít nên chỉ khiến ta cay tê đầu lưỡi.

Khanh Dã đặt chén rượu xuống, tiến đến sát mặt ta:

"Nàng không gạt ta chứ?"

Ta bật cười:

"Sao ngươi luôn hỏi ta như vậy? Ta từng nói rồi, lừa ngươi ta đâu được lợi ích gì."

Rất nhanh chóng một nụ hôn đầy hơi rượu phủ xuống môi ta. Ta có thể cảm nhận được hơi rượu trong miệng hắn, và trong chính miệng ta cũng đang ngập tràn men rượu. Hắn chống hai tay xuống đất, cả người thì nhướn lên, không ngừng cướp đi nước bọt trong miệng ta. Vẻ mặt hắn tràn đầy sự mê luyến, quấn quít không rời, có lẽ rượu đã xông lên tận óc, nên ta mới cảm thấy Khanh Dã hắn cũng thật đẹp trai, ở bên cạnh hắn không tệ. Tay hắn với lấy chén rượu của ta, đổ cả vào miệng, rồi lại tiếp tục hôn ta, đẩy toàn bộ chỗ rượu đó vào miệng ta, sau đó ngây ngốc cười:


"Uống rượu phải uống như vậy, nhấp môi như nàng sao hưởng thụ được?"

Một lượng lớn rượu ở trong miệng khiến ta cố uống hết, cảm thấy đầu có chút choáng. Rượu thật sự rất mạnh. Sau đó, hắn lại lấy vò rượu của hắn, đổ vào miệng rồi lại đưa hết vào miệng ta, cứ như vậy cho đến khi hết. Thật may vò rượu cũng chẳng còn nhiều, nếu không ta thật sự sẽ ngất ra đây vì say.

Đầu óc bắt đầu quay cuồng, cũng chẳng để ý đến việc Khanh Dã đang chậm rãi cởi y phục ta xuống. Hắn cuồng dã hôn khắp người ta, mỗi nơi đi qua đều như có một luồng điện giật, toàn thân không tự chủ muốn được hắn vuốt ve nhiều hơn. Ta túm lấy tay hắn, đặt lên trên ngực mình, nơi đó đang vô cùng căng cứng, muốn được hắn cắn như trước đây. Có lẽ, khi tỉnh lại ta sẽ muốn tát mình vì điều đó, nhưng lúc này ta cần hắn hơn ai hết.

Ánh mắt Khanh Dã vô cùng hưởng thụ dáng vẻ phóng đãng của ta, hai tay không ngừng ma sát khắp cơ thể, nhào nặn hai bên ngực đến biến dạng. Hắn cắn đầu ngực, hệt như một đứa trẻ đang bú sữa, úp cả mặt vào khe rãnh, không ngừng hôn. Tấm lưng tiếp xúc với sàn nhà lạnh ngắt nhưng cả cơ thể nóng rực như lửa. Ta vội vã sờ lên mặt Khanh Dã, muốn tìm một cảm giác mát mẻ nào đó. Hai tay nhanh chóng cởi y phục hắn xuống, trực tiếp vòng lấy tấm lưng vững chãi của hắn ôm thật chặt, như vậy mới phần nào thấy đỡ nóng. Khi tỉnh táo, ta chưa nhìn thấy cơ thể hắn bao giờ, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng lại là khi ta say như thế này, thật không công bằng.

Khanh Dã đã hoàn toàn không kiểm soát được bản thân, có lẽ hắn cũng đã say, nhưng say rượu hay say cơ thể ta thì không biết. Hắn không từ tốn cởi y phục nữa mà trực tiếp xé rách chúng, hai người chúng ta toàn thân không một mảnh vải, quấn quít lấy nhau không rời. Cơ thể Khanh Dã cũng nóng rực, mồ hôi trên mặt rơi xuống trên ngực ta, tạo ra một cảnh tượng thật kích thích thị giác.

Nhưng Quan Bắc Vũ ta không muốn trở thành máy dập.

Chút lí trí còn sót lại cuối cùng khiến ta đẩy Khanh Dã ra, cố không thở gấp mà nói:

"Không được...hai chúng ta không thể...không thể như này..."


Mặc dù nói như vậy nhưng cơ thể ta lúc đó chẳng hy vọng dừng chuyện tốt đẹp này lại. Nhớ đến những bộ JAV từng xem, nhân vật nữ lúc nào cũng nói "yamete" nhưng tay chân lại ôm chặt nhân vật nam không rời.

Nhưng Khanh Dã, hắn thật sự dừng, hắn thật sự có thể dừng.

Hắn bế ta lên, lưu luyến hôn thật sau, rồi đi ra khỏi căn chòi. Trời lúc này đã hoàng hôn, ráng chiều đỏ rực, thật tiếc là ta không tỉnh táo để ngắm cảnh đẹp đó. Khanh Dã bế ta rồi hai người bước xuống dưới hồ sen. Có lẽ hắn hy vọng, nước lạnh sẽ khiến cả hai chúng ta tỉnh táo. Nhưng ta không đứng vững, chỉ cần buông hắn liền lập tức ngã xuống, chìm vào trong nước. Khanh Dã đành phải ôm chặt ta, khiến ngực không ngừng cọ lên cọ xuống. Cơ thể của nữ nhân ở cái thế giới hentai này luôn cực kỳ nhạy cảm, bất kỳ kích thích nào cũng khiến cả cơ thể xảy ra phản ứng, huống chi ở tình huống cực kỳ nguy hiểm này.

Hai chân ta vòng lên eo hắn, quấn chặt, lại không tự chủ được mà không ngừng ma sát chỗ đó, hy vọng bớt khó chịu. Nhưng điều đó lại khiến Khanh Dã nhẫn nhịn từ nãy đến giờ bùng phát. Nước xung quanh không ngừng dao động, mà những bông sen cũng không ngừng đung đưa. Ta thở dốc nói với Khanh Dã:

"Ta...rất khó chịu...tất cả là tại ngươi...cho ta uống cái rượu đó...Khanh Dã là tại ngươi..."

"Được rồi, đều là tại ta, tại ta hết."

Khanh Dã trầm giọng muốn dỗ dành ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương