Bí Quyết Dưỡng Phượng
-
Chương 5
Ngày từng ngày trôi qua, thương thế của Phượng Tiêungày một lành hơn.
Trọng Cát mỗi ngày đều mang nước suối sạch nhất trong thanh tuyền về cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêuthì gắp nó bay đến bên dòng suối tắm rửa, những lúc khácPhượng Tiêuđa phần ở trong bụi cỏ mềm mại bên hang động tiếp tục tĩnh tu, Trọng Cátthì chạy vào trong lùm cây tìm kiếm các loại quả dại, nó đối với việc oán trách không được ăn thịt nhất là thịt gà đã không còn câu nệ nữa.
Thương thế của Phượng Tiêucuối cùng cũng nhanh khỏi hẳn, hôm nay, nó ăn mấy quả dại mà Trọng Cátnhặt về, Trọng Cátrất vui vẻ. Ngày hôm sau, Trọng Cátmới sáng sớm liền thức dậy, chạy vào trong núi, tìm đến một cây táo rừng trên một ngọn núi to cao, trong cả ngọn núi này, chỉ có duy nhất cây táo rừng bên khe núi là ngọt và giòn nhất, nó biến thành hình người, dùng tà áo bọc đầy táo rừng, vội vã nhanh bước trở về.
Ra khỏi rừng cây nhỏ, Trọng Cát dừng lại cách hang động không xa, nó thấy trước cửa hang động của mình có hai người đang đứng. Bọn họ mặc sam bào màu đỏ thắm, đầu buộc ngọc quan, có tiên rí rất đậm từ trên người bọn họ phát ra.
Là thần tiên! Thần tiên đến trước cửa động hồ ly của nó làm gì? Chẳng lẽ là vì Phượng Tiêu? Là chủ nhân trước kia của Phượng Tiêuđến tìm nó sao?
Trọng Cát nắm chặt tà áo đang bọc đầy táo, hai vị thần tiên kia ở trước cửa hang động cung kính mà khom lưng, dường như đang nói gì đó với người ở bên trong.
Trong đó có một thần tiên dường như đã phát hiện ra nó, ánh mắt sắc bén quét về phía bên này, Trọng Cátđi đến phía trước mấy bước, thần tiên kia cau mày nhìn nó, lẩm bẩm nói: “Hoá ra chính là con tiểu hồ ly này, thiên thực hồ, quả thật là tiên thú trân quý.”
Trọng Cáttăng thêm can đảm chạy nhanh về phía trước: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Vị thần tiên kia nhìn nó sắc mặt không chút thay đổi, không có trả lời, trong hang động chợt vang lên giọng nói từ tốn: “Thiếu Thược, không được thất lễ với nó.”Là thanh âm của Phượng Tiêu.
Cái vị thần tiên tênThiếu Thượckia vậy mà lại cúi đầu, cung kính nói: “Tuân mệnh.”Rồi sau đó lại ngẩng đầu lên, liền cười hoà ái với Trọng Cát.
Trọng Cátthấyngười này cười như vậy khiến cho lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên, Phượng Tiêu chậm rãi từ trong hang động thong thả bước ra, nó vẫn mang bộ dáng phượng hoàng như cũ, nhìn Trọng Cát nói: “Tiểu hồ ly, ta phải trở về thiên đình.”
Trọng Cát ngẩn người, đôi tay đang nắm chặt tà áo chợt buông lỏng ra, táo rừng được bọc trong tà áo đều rơi hết xuống đất, có rất nhiều quả bị vỡ ra rơi xuống chân nó, nó nghe thấy chính thanh âm lắp bắp của mình: “Ngươi, ngươi phải rời khỏi đây? Ngươi, ngươi không bằng lòng để ta dưỡng sao?”
Một vị thần tiên khác lập tức trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt: “Lớn mật, ở trước mặt Phượng Đế bệ hạ, dám thốt ra những lời xằng bậy!”
Phượng Đế? Phượng Đế là cái gì? Vua của bộ tộc phượng hoàng sao? Đó không phải là thần điểu Vương sao?
Chẳng lẽ..... Phượng Tiêu nó kỳ thật là thần điểu Vương?
Phượng Đế là nhân vật rất lợi hại, Trọng Cátbiết, trong bộ tộc thiên thực hồ cũng có Hồ Đế, mà phượng hoàng ở trên trời, vua trong bộ tộc của họ hẳn là lợi hại hơn Hồ Đế rất nhiều.
Tóm lại, tiểu hồ ly như nó đây chỉ có thể ngước mặt lên nhìn vị Phượng Đế lợi hại kia. Nó bỗng nhiên cảm thấy, Phượng Tiêutrước mặt nó giờ đây bỗng nhiên trở nên rất xa xôi,rất xa xôi, bộ dáng của nó, thanh âm của nó, màu sắc lông vũ của nó, đều trở nên thật xa lạ.
Cái vị thần tiên tênThiếu Thược vẫn như cũ mỉm cười rất hoà ái với nó, thanh âm càng ôn tồn hơn nói: “Bệ hạ đồng ý thoả mãn nguyện vọng của ngươi, ngươi có yêu cầu gì?”
Trọng Cát cúi đầu, hai cái tai hồ ly run rẩy, thấp giọng nói: “Ta.... Ta cái gì cũng không muốn.”
Thiếu Thược vẫn cười nói: “Tiểu hồ ly, hay là ngươi cẩn thận suy nghĩ lại cho thật kỹ, bỏ lỡ hôm nay, có thể sẽ không có lại cơ hội này đâu.”
Không có lại cơ hội, không còn cơ hội nhìn thấy Phượng Tiêunữa rồi. Trọng Cátrũ đầu xuống, cái mũi có chút chua xót, ánh mắt thực chát, nó lớn tiếng nói: “Không có, ta cái gì cũng không muốn!”
Thiếu Thược cùng vị thần tiên kia nhìn nó, đều lắc lắc đầu. Phượng Tiêu nhẹ giọng cười nói: “Thôi được, ta tặng ngươi một tín vật.”
Một cái lông phượng màu đỏ thắm nhẹ nhàng bay đến, tự động rơi vào trong tay Trọng Cát, Trọng Cát nâng nó lên, nghe thấy Phượng Tiêu tiếp tục nói: “Khi ngươi cần hay muốn thứ gì, thì dùng hồ hoả đem cái lông vũ này đốt đi, sau đó nói ra nguyện vọng, ta bất luận ở nơi nào cũng đều sẽ biết, sau đó sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Trọng Cátcầm lông vũ, vẫn đứng im như cũ không nhúc nhích, nghe thấy Phượng Tiêu nói: “Thời gian không còn sớm, ta thật phải đi rồi, tiểu hồ ly, sau này sẽ gặp lại.”
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Trọng Cátthỉnh thoảng cùng mấy hồ ly khác trong tộc của nó nói về tình cảnh ngày hôm đó: “Ngươi có biết không, phượng hoàng bay lượn trên bầu trời, là cảnh tượng mỹ lệ nhất, tường quang kia rực rỡ đến chói mắt, ngũ sắc kia sặc sỡ như thuỵ vân (*mây cát tường).....”
Mấy hồ ly kia nghe nó thường thuật đều đồng loạt bĩu môi, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nó: “Đừng nói mớ nữa, ngươi còn chưa có thành tiên đâu, làm sao mà thấy được phượng hoàng trên trời? Chẳng lẽ phượng hoàng sẽ từ trên trời rớt xuống cho ngươi xem?”
Trọng Cátchỉ lộ vẻ lười biếng cười phản bác nói: “Con phượng hoàng kia, thật đúng là từ trên trời rơi xuống, ta còn dưỡng qua nó nữa, ngươi không tin?”
“Quỷ mới tin ngươi, ngươi nếu từng dưỡng qua phượng hoàng, thì ta cũng dưỡng qua con kỳ lân của Thái Thượng Lão Quân kia kìa. Mơ nhiều quá không tốt cho cơ thể đâu, vẫn là nắm bắt thời gian tu luyện đi!”
Trọng Cát cũng chỉ cười cười không hề cãi lại, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đúng vậy, ai lại tin chứ, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
(Lời tác giả: Phải kết thúc rồi, tuyệt đối là HE ^_^ nhưng mà trong sáng quá đi “ ngay cả cái hôn cũng chưa có — oán niệm a oán niệm!)
Trọng Cát mỗi ngày đều mang nước suối sạch nhất trong thanh tuyền về cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêuthì gắp nó bay đến bên dòng suối tắm rửa, những lúc khácPhượng Tiêuđa phần ở trong bụi cỏ mềm mại bên hang động tiếp tục tĩnh tu, Trọng Cátthì chạy vào trong lùm cây tìm kiếm các loại quả dại, nó đối với việc oán trách không được ăn thịt nhất là thịt gà đã không còn câu nệ nữa.
Thương thế của Phượng Tiêucuối cùng cũng nhanh khỏi hẳn, hôm nay, nó ăn mấy quả dại mà Trọng Cátnhặt về, Trọng Cátrất vui vẻ. Ngày hôm sau, Trọng Cátmới sáng sớm liền thức dậy, chạy vào trong núi, tìm đến một cây táo rừng trên một ngọn núi to cao, trong cả ngọn núi này, chỉ có duy nhất cây táo rừng bên khe núi là ngọt và giòn nhất, nó biến thành hình người, dùng tà áo bọc đầy táo rừng, vội vã nhanh bước trở về.
Ra khỏi rừng cây nhỏ, Trọng Cát dừng lại cách hang động không xa, nó thấy trước cửa hang động của mình có hai người đang đứng. Bọn họ mặc sam bào màu đỏ thắm, đầu buộc ngọc quan, có tiên rí rất đậm từ trên người bọn họ phát ra.
Là thần tiên! Thần tiên đến trước cửa động hồ ly của nó làm gì? Chẳng lẽ là vì Phượng Tiêu? Là chủ nhân trước kia của Phượng Tiêuđến tìm nó sao?
Trọng Cát nắm chặt tà áo đang bọc đầy táo, hai vị thần tiên kia ở trước cửa hang động cung kính mà khom lưng, dường như đang nói gì đó với người ở bên trong.
Trong đó có một thần tiên dường như đã phát hiện ra nó, ánh mắt sắc bén quét về phía bên này, Trọng Cátđi đến phía trước mấy bước, thần tiên kia cau mày nhìn nó, lẩm bẩm nói: “Hoá ra chính là con tiểu hồ ly này, thiên thực hồ, quả thật là tiên thú trân quý.”
Trọng Cáttăng thêm can đảm chạy nhanh về phía trước: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Vị thần tiên kia nhìn nó sắc mặt không chút thay đổi, không có trả lời, trong hang động chợt vang lên giọng nói từ tốn: “Thiếu Thược, không được thất lễ với nó.”Là thanh âm của Phượng Tiêu.
Cái vị thần tiên tênThiếu Thượckia vậy mà lại cúi đầu, cung kính nói: “Tuân mệnh.”Rồi sau đó lại ngẩng đầu lên, liền cười hoà ái với Trọng Cát.
Trọng Cátthấyngười này cười như vậy khiến cho lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên, Phượng Tiêu chậm rãi từ trong hang động thong thả bước ra, nó vẫn mang bộ dáng phượng hoàng như cũ, nhìn Trọng Cát nói: “Tiểu hồ ly, ta phải trở về thiên đình.”
Trọng Cát ngẩn người, đôi tay đang nắm chặt tà áo chợt buông lỏng ra, táo rừng được bọc trong tà áo đều rơi hết xuống đất, có rất nhiều quả bị vỡ ra rơi xuống chân nó, nó nghe thấy chính thanh âm lắp bắp của mình: “Ngươi, ngươi phải rời khỏi đây? Ngươi, ngươi không bằng lòng để ta dưỡng sao?”
Một vị thần tiên khác lập tức trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt: “Lớn mật, ở trước mặt Phượng Đế bệ hạ, dám thốt ra những lời xằng bậy!”
Phượng Đế? Phượng Đế là cái gì? Vua của bộ tộc phượng hoàng sao? Đó không phải là thần điểu Vương sao?
Chẳng lẽ..... Phượng Tiêu nó kỳ thật là thần điểu Vương?
Phượng Đế là nhân vật rất lợi hại, Trọng Cátbiết, trong bộ tộc thiên thực hồ cũng có Hồ Đế, mà phượng hoàng ở trên trời, vua trong bộ tộc của họ hẳn là lợi hại hơn Hồ Đế rất nhiều.
Tóm lại, tiểu hồ ly như nó đây chỉ có thể ngước mặt lên nhìn vị Phượng Đế lợi hại kia. Nó bỗng nhiên cảm thấy, Phượng Tiêutrước mặt nó giờ đây bỗng nhiên trở nên rất xa xôi,rất xa xôi, bộ dáng của nó, thanh âm của nó, màu sắc lông vũ của nó, đều trở nên thật xa lạ.
Cái vị thần tiên tênThiếu Thược vẫn như cũ mỉm cười rất hoà ái với nó, thanh âm càng ôn tồn hơn nói: “Bệ hạ đồng ý thoả mãn nguyện vọng của ngươi, ngươi có yêu cầu gì?”
Trọng Cát cúi đầu, hai cái tai hồ ly run rẩy, thấp giọng nói: “Ta.... Ta cái gì cũng không muốn.”
Thiếu Thược vẫn cười nói: “Tiểu hồ ly, hay là ngươi cẩn thận suy nghĩ lại cho thật kỹ, bỏ lỡ hôm nay, có thể sẽ không có lại cơ hội này đâu.”
Không có lại cơ hội, không còn cơ hội nhìn thấy Phượng Tiêunữa rồi. Trọng Cátrũ đầu xuống, cái mũi có chút chua xót, ánh mắt thực chát, nó lớn tiếng nói: “Không có, ta cái gì cũng không muốn!”
Thiếu Thược cùng vị thần tiên kia nhìn nó, đều lắc lắc đầu. Phượng Tiêu nhẹ giọng cười nói: “Thôi được, ta tặng ngươi một tín vật.”
Một cái lông phượng màu đỏ thắm nhẹ nhàng bay đến, tự động rơi vào trong tay Trọng Cát, Trọng Cát nâng nó lên, nghe thấy Phượng Tiêu tiếp tục nói: “Khi ngươi cần hay muốn thứ gì, thì dùng hồ hoả đem cái lông vũ này đốt đi, sau đó nói ra nguyện vọng, ta bất luận ở nơi nào cũng đều sẽ biết, sau đó sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Trọng Cátcầm lông vũ, vẫn đứng im như cũ không nhúc nhích, nghe thấy Phượng Tiêu nói: “Thời gian không còn sớm, ta thật phải đi rồi, tiểu hồ ly, sau này sẽ gặp lại.”
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Trọng Cátthỉnh thoảng cùng mấy hồ ly khác trong tộc của nó nói về tình cảnh ngày hôm đó: “Ngươi có biết không, phượng hoàng bay lượn trên bầu trời, là cảnh tượng mỹ lệ nhất, tường quang kia rực rỡ đến chói mắt, ngũ sắc kia sặc sỡ như thuỵ vân (*mây cát tường).....”
Mấy hồ ly kia nghe nó thường thuật đều đồng loạt bĩu môi, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nó: “Đừng nói mớ nữa, ngươi còn chưa có thành tiên đâu, làm sao mà thấy được phượng hoàng trên trời? Chẳng lẽ phượng hoàng sẽ từ trên trời rớt xuống cho ngươi xem?”
Trọng Cátchỉ lộ vẻ lười biếng cười phản bác nói: “Con phượng hoàng kia, thật đúng là từ trên trời rơi xuống, ta còn dưỡng qua nó nữa, ngươi không tin?”
“Quỷ mới tin ngươi, ngươi nếu từng dưỡng qua phượng hoàng, thì ta cũng dưỡng qua con kỳ lân của Thái Thượng Lão Quân kia kìa. Mơ nhiều quá không tốt cho cơ thể đâu, vẫn là nắm bắt thời gian tu luyện đi!”
Trọng Cát cũng chỉ cười cười không hề cãi lại, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đúng vậy, ai lại tin chứ, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
(Lời tác giả: Phải kết thúc rồi, tuyệt đối là HE ^_^ nhưng mà trong sáng quá đi “ ngay cả cái hôn cũng chưa có — oán niệm a oán niệm!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook