Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 8
Tôi lập tức đẩy cậu ta ra.
“Nè. Tiểu quỷ, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu.”
Thư Lạc nhìn tôi ánh mắt có chút phức tạp, không nói gì.
Sau đó chúng tôi cùng ăn cơm cà ri, Thư Lạc cứ một mực không cho phép tôi động tay vào, chỉ cho phép tôi ở trên sô pha nghỉ ngơi thật tốt, cậu ta xăn ống tay áo lên, nói: “Cơm tối để tôi làm cho, anh chỉ cần chỉ tôi cách làm là được.”
Nhìn cậu ta một tay cầm hành một tay cầm bắp cải, ý chí chiến đấu vô cùng tràn đầy, tôi không khỏi bật cười.
Tuy rằng động tác có chút trúc trắc, nhưng mùi vị của thành phẩm quả thật không tệ. Thật làm cho tôi phải nhìn tên tiểu quỷ này bằng một cặp mắt khác. Thư Lạc xới cho tôi một bát cơm đầy, rưới lên rất nhiều nước sốt cà ri đang tỏa hương thơm ngào ngạt, sau đó hầu như là đem toàn bộ thịt gà chất lên thành một bát đầy ắp rồi mới chịu đẩy chén cơm tới trước mặt tôi.
Nhìn chén cơm cà ri đầy ắp nhô cao như một ngọn núi nhỏ trước mặt, tôi nhịn không được bật cười.
“Tôi xin cậu đấy, tôi đâu thể ăn nhiều như vậy.”
Không ngờ Thư Lạc lại rất nghiêm túc nhìn tôi, giọng điệu như một ông cụ non nói: “Anh xem anh gầy đến mức nào rồi, phải ăn nhiều một chút mới được. Ngoan, cố gắng ăn hết đi.”
Tôi cố nén cười nhìn cậu ta, kìm lòng không đậu vươn tay sờ sờ cái đầu tóc ngắn màu đay kia đầy yêu thương. Bị tôi xoa đầu giống như một đứa trẻ, đứa nhóc to xác này hình như có chút xấu hổ, gương mặt đỏ hồng.
Lúc ăn cơm, Thư Lạc liên tục thao thao bất tuyệt về những chuyện trong trường học, còn kể những chuyện thú vị ở quán bar, vừa cười nói vừa nhìn tôi vô cùng cao hứng. Tôi ngồi ở bên cạnh cậu ta, yên lặng mỉm cười lắng nghe. Tôi biết cậu ta đang muốn làm tôi vui lên. Mà thực ra lúc ở cùng Thư Lạc, tôi thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Sự dịu dàng ấm áp của cậu ta rất có sức hấp dẫn người khác, khiến họ liền cảm thấy hạnh phúc theo, làm tôi luôn có cảm giác mong muốn cậu ấy ở bên cạnh mình, để những đau đớn thống khổ mà tôi phải chịu đựng đều có thể tan đi, theo gió biến mất.
Để tôi ăn no xong, Thư Lạc lại giúp tôi gọt táo, cậu ta rất cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng tăm cắm vào, nhưng lúc đưa tới định đút cho tôi ăn thì lại bị tôi cự tuyệt.
“Đúng rồi, Mạc Phi, anh có muốn đi xem ban nhạc của tôi trình diễn không?”
Thư Lạc ngồi trên sô pha sải đôi chân dài ra một cách thoải mái, ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn tôi.
Tôi do dự một chút. An Thế Duy không thích tôi đi đến mấy chỗ ăn chơi như quán bar hay vũ trường, hắn nói tôi quá ngây thơ, những nơi đó rồng rắn lẫn lộn, rất dễ bị lừa. Nhưng tôi lại không muốn nhìn thấy Thư Lạc thất vọng, thế là mỉm cười gật đầu đồng ý. Thư Lạc có vẻ rất hưng phấn, nhào lên ôm lấy tôi, còn hôn lên mặt tôi một cái thật kêu.
Tôi gượng cười vuốt đầu cậu ta một cái.
Đã lâu rồi tôi không đi ra ngoài, bình thường nhiều lắm chỉ đi đến siêu thị gần nhà mua đồ dùng hoặc thức ăn, lần cuối cùng đi ra ngoài chơi đã là hơn một năm trước, An Thế Duy lái xe chở tôi đến một bờ biển rất xa. Những ký ức đó đến bây giờ vẫn còn rất mới mẻ. Đó là vào một đêm mùa hè, mặt biển tĩnh lặng mênh mông, những con sóng nhỏ lăn tăn hiện lên dưới ánh trăng thê mỹ, gió biển ướt át mằn mặn từ phía xa xăm thổi tới, mang theo mùi vị nhàn nhạt của biển. Tôi xăn ống quần lên, đi chân trần trên bờ cát nhuyễn mịn, dòng nước thủy triều âm ấm từng đợt dâng lên, làm ướt hết cả đôi bàn chân.
An Thế Duy vẫn ngồi ở trong xe, không hề bước xuống cùng tôi đi dạo, chỉ ngồi đó dõi theo tôi từ xa. Dù sao thì hắn cũng là người có thân phận có địa vị, không thể để cho người khác nhìn thấy hắn cùng tình nhân đi dạo trên bãi cát được, đương nhiên, càng không thể để cho người ta biết, hắn kỳ thực là một người đồng tính. Tôi có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn, cho nên dù chỉ có một mình đi trên bãi cát, dù chỉ có một mình cô đơn trong bóng đêm tràn ngập gió biển này, tôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Thứ tôi muốn thật ra không nhiều, chỉ cần An Thế Duy có thể bỏ ra một chút thời gian dành cho tôi, như vậy là đủ rồi.
“Nè. Tiểu quỷ, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu.”
Thư Lạc nhìn tôi ánh mắt có chút phức tạp, không nói gì.
Sau đó chúng tôi cùng ăn cơm cà ri, Thư Lạc cứ một mực không cho phép tôi động tay vào, chỉ cho phép tôi ở trên sô pha nghỉ ngơi thật tốt, cậu ta xăn ống tay áo lên, nói: “Cơm tối để tôi làm cho, anh chỉ cần chỉ tôi cách làm là được.”
Nhìn cậu ta một tay cầm hành một tay cầm bắp cải, ý chí chiến đấu vô cùng tràn đầy, tôi không khỏi bật cười.
Tuy rằng động tác có chút trúc trắc, nhưng mùi vị của thành phẩm quả thật không tệ. Thật làm cho tôi phải nhìn tên tiểu quỷ này bằng một cặp mắt khác. Thư Lạc xới cho tôi một bát cơm đầy, rưới lên rất nhiều nước sốt cà ri đang tỏa hương thơm ngào ngạt, sau đó hầu như là đem toàn bộ thịt gà chất lên thành một bát đầy ắp rồi mới chịu đẩy chén cơm tới trước mặt tôi.
Nhìn chén cơm cà ri đầy ắp nhô cao như một ngọn núi nhỏ trước mặt, tôi nhịn không được bật cười.
“Tôi xin cậu đấy, tôi đâu thể ăn nhiều như vậy.”
Không ngờ Thư Lạc lại rất nghiêm túc nhìn tôi, giọng điệu như một ông cụ non nói: “Anh xem anh gầy đến mức nào rồi, phải ăn nhiều một chút mới được. Ngoan, cố gắng ăn hết đi.”
Tôi cố nén cười nhìn cậu ta, kìm lòng không đậu vươn tay sờ sờ cái đầu tóc ngắn màu đay kia đầy yêu thương. Bị tôi xoa đầu giống như một đứa trẻ, đứa nhóc to xác này hình như có chút xấu hổ, gương mặt đỏ hồng.
Lúc ăn cơm, Thư Lạc liên tục thao thao bất tuyệt về những chuyện trong trường học, còn kể những chuyện thú vị ở quán bar, vừa cười nói vừa nhìn tôi vô cùng cao hứng. Tôi ngồi ở bên cạnh cậu ta, yên lặng mỉm cười lắng nghe. Tôi biết cậu ta đang muốn làm tôi vui lên. Mà thực ra lúc ở cùng Thư Lạc, tôi thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Sự dịu dàng ấm áp của cậu ta rất có sức hấp dẫn người khác, khiến họ liền cảm thấy hạnh phúc theo, làm tôi luôn có cảm giác mong muốn cậu ấy ở bên cạnh mình, để những đau đớn thống khổ mà tôi phải chịu đựng đều có thể tan đi, theo gió biến mất.
Để tôi ăn no xong, Thư Lạc lại giúp tôi gọt táo, cậu ta rất cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng tăm cắm vào, nhưng lúc đưa tới định đút cho tôi ăn thì lại bị tôi cự tuyệt.
“Đúng rồi, Mạc Phi, anh có muốn đi xem ban nhạc của tôi trình diễn không?”
Thư Lạc ngồi trên sô pha sải đôi chân dài ra một cách thoải mái, ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn tôi.
Tôi do dự một chút. An Thế Duy không thích tôi đi đến mấy chỗ ăn chơi như quán bar hay vũ trường, hắn nói tôi quá ngây thơ, những nơi đó rồng rắn lẫn lộn, rất dễ bị lừa. Nhưng tôi lại không muốn nhìn thấy Thư Lạc thất vọng, thế là mỉm cười gật đầu đồng ý. Thư Lạc có vẻ rất hưng phấn, nhào lên ôm lấy tôi, còn hôn lên mặt tôi một cái thật kêu.
Tôi gượng cười vuốt đầu cậu ta một cái.
Đã lâu rồi tôi không đi ra ngoài, bình thường nhiều lắm chỉ đi đến siêu thị gần nhà mua đồ dùng hoặc thức ăn, lần cuối cùng đi ra ngoài chơi đã là hơn một năm trước, An Thế Duy lái xe chở tôi đến một bờ biển rất xa. Những ký ức đó đến bây giờ vẫn còn rất mới mẻ. Đó là vào một đêm mùa hè, mặt biển tĩnh lặng mênh mông, những con sóng nhỏ lăn tăn hiện lên dưới ánh trăng thê mỹ, gió biển ướt át mằn mặn từ phía xa xăm thổi tới, mang theo mùi vị nhàn nhạt của biển. Tôi xăn ống quần lên, đi chân trần trên bờ cát nhuyễn mịn, dòng nước thủy triều âm ấm từng đợt dâng lên, làm ướt hết cả đôi bàn chân.
An Thế Duy vẫn ngồi ở trong xe, không hề bước xuống cùng tôi đi dạo, chỉ ngồi đó dõi theo tôi từ xa. Dù sao thì hắn cũng là người có thân phận có địa vị, không thể để cho người khác nhìn thấy hắn cùng tình nhân đi dạo trên bãi cát được, đương nhiên, càng không thể để cho người ta biết, hắn kỳ thực là một người đồng tính. Tôi có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn, cho nên dù chỉ có một mình đi trên bãi cát, dù chỉ có một mình cô đơn trong bóng đêm tràn ngập gió biển này, tôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Thứ tôi muốn thật ra không nhiều, chỉ cần An Thế Duy có thể bỏ ra một chút thời gian dành cho tôi, như vậy là đủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook