Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 51
Năm năm sau. Đêm bình an.
Từ lúc Thư Lạc “biến mất”, Mạc Phi liền có thói quen mỗi năm đến đêm bình an là lại tới bờ hồ công viên xem đại hội pháo hoa. Anh luôn luôn đứng ở một chỗ cạnh bờ hồ, nhưng không hề nhìn ngắm những đóa hoa tươi đẹp đang tỏa sáng trong màn đêm, mà chỉ ngơ ngác nhìn về phía lối vào công viên, mỗi lần đứng là đứng cả đêm. Có một năm bởi vì tuyết rơi quá to mà phải hủy bỏ đại hội, Mạc Phi cũng vẫn cố chấp đứng trong cảnh băng tuyết ngập trời mà chờ đợi. Không ai biết nam nhân xinh đẹp yếu ớt này rốt cuộc đang chờ đợi cái gì. Trên mặt anh không có bất kỳ biểu tình nào, chỉ phủ lên một tầng bi thương nhàn nhạt, mà trong ánh mắt xinh đẹp kia, cũng lộ ra một nỗi tuyệt vọng đớn đau.
Những bông hoa nở rộ tô vẽ trên sân khấu đen kịt, rực rỡ như sao trời, lộng lẫy như nhung lụa. Nhưng mà những đóa hoa lửa xinh đẹp tựa như bỉ ngạn kia, phải chăng chỉ là ước nguyện hạnh phúc không thể hoàn thành? Có phải khi sự phồn hoa mất đi, bất chợt xoay người lại, thứ có thể nhìn thấy, cuối cùng chỉ là sự bàng hoàng thê lương?
Pháo hoa hết, dòng người cũng dần tản đi, xung quanh bỗng chốc trở nên buồn bã hiu quạnh. Mạc Phi vẫn cô đơn lặng lẽ đứng ở ven hồ, những cơn gió lạnh thấu xương lướt qua mái tóc, thân thể đã sớm lạnh đến cả người đông cứng run rẩy, nhưng anh vẫn hoàn toàn không phát giác ra.
Đêm bình an năm nay, có lẽ anh sẽ lại đứng ở nơi này cả đêm.
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai. Lễ Giáng Sinh.
Bởi vì tối hôm trước cả đêm không ngủ, kết quả liền bị nhiễm phong hàn, Mạc Phi nằm vùi ở trên giường tròn một ngày, không ăn không uống, cũng không muốn động, cả người đầu váng mắt hoa. Mãi cho đến chạng vạng, đột nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa, anh mới vội vã khoác thêm bộ đồ ngủ xuống giường đi ra mở cửa.
Đang đứng ngoài cửa, là một nam nhân mặc đồng phục màu đỏ, trên tay bê một vài một hộp giấy vuông vức.
Nụ cười rất chuyên nghiệp. Dùng từ cũng rất chuyên nghiệp.
“Tiên sinh chào ngài, đây là Pizza ngài đã đặt mua. Tổng cộng là một trăm năm mươi hai đồng. Mời ngài ký nhận. Cảm ơn.”
“Đặt mua? ” Mạc Phi sửng sốt một chút, “Xin lỗi, cậu nhầm rồi, tôi không hề đặt mua thứ gì hết.”
“Nhầm? ” nam nhân nghi ngờ nhìn tờ giấy trong tay, “Xin hỏi chỗ của ngài là số ba mươi ba tòa C phòng 2707?”
Mạc Phi mỉm cười.”Chỗ này của tôi là tòa B, tòa C thì xin đi thẳng về phía trước.”
Lúc này, cánh cửa thang máy vừa mới mở ra, một nam nhân trẻ tuổi đeo ghi ta đi tới.
Sau lưng Mạc Phi, một giọng nam trầm thấp êm tai bỗng vang lên.
“Xin lỗi, xin hỏi, đây là Pizza của tôi mà?”
Mạc Phi bỗng dưng cả kinh, ngây người vài giây, đột nhiên quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc, hai người đứng gần kề nhau, đôi bên ngơ ngẩn.
˜°Oo Chính văn hoàn oO°˜
Từ lúc Thư Lạc “biến mất”, Mạc Phi liền có thói quen mỗi năm đến đêm bình an là lại tới bờ hồ công viên xem đại hội pháo hoa. Anh luôn luôn đứng ở một chỗ cạnh bờ hồ, nhưng không hề nhìn ngắm những đóa hoa tươi đẹp đang tỏa sáng trong màn đêm, mà chỉ ngơ ngác nhìn về phía lối vào công viên, mỗi lần đứng là đứng cả đêm. Có một năm bởi vì tuyết rơi quá to mà phải hủy bỏ đại hội, Mạc Phi cũng vẫn cố chấp đứng trong cảnh băng tuyết ngập trời mà chờ đợi. Không ai biết nam nhân xinh đẹp yếu ớt này rốt cuộc đang chờ đợi cái gì. Trên mặt anh không có bất kỳ biểu tình nào, chỉ phủ lên một tầng bi thương nhàn nhạt, mà trong ánh mắt xinh đẹp kia, cũng lộ ra một nỗi tuyệt vọng đớn đau.
Những bông hoa nở rộ tô vẽ trên sân khấu đen kịt, rực rỡ như sao trời, lộng lẫy như nhung lụa. Nhưng mà những đóa hoa lửa xinh đẹp tựa như bỉ ngạn kia, phải chăng chỉ là ước nguyện hạnh phúc không thể hoàn thành? Có phải khi sự phồn hoa mất đi, bất chợt xoay người lại, thứ có thể nhìn thấy, cuối cùng chỉ là sự bàng hoàng thê lương?
Pháo hoa hết, dòng người cũng dần tản đi, xung quanh bỗng chốc trở nên buồn bã hiu quạnh. Mạc Phi vẫn cô đơn lặng lẽ đứng ở ven hồ, những cơn gió lạnh thấu xương lướt qua mái tóc, thân thể đã sớm lạnh đến cả người đông cứng run rẩy, nhưng anh vẫn hoàn toàn không phát giác ra.
Đêm bình an năm nay, có lẽ anh sẽ lại đứng ở nơi này cả đêm.
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai. Lễ Giáng Sinh.
Bởi vì tối hôm trước cả đêm không ngủ, kết quả liền bị nhiễm phong hàn, Mạc Phi nằm vùi ở trên giường tròn một ngày, không ăn không uống, cũng không muốn động, cả người đầu váng mắt hoa. Mãi cho đến chạng vạng, đột nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa, anh mới vội vã khoác thêm bộ đồ ngủ xuống giường đi ra mở cửa.
Đang đứng ngoài cửa, là một nam nhân mặc đồng phục màu đỏ, trên tay bê một vài một hộp giấy vuông vức.
Nụ cười rất chuyên nghiệp. Dùng từ cũng rất chuyên nghiệp.
“Tiên sinh chào ngài, đây là Pizza ngài đã đặt mua. Tổng cộng là một trăm năm mươi hai đồng. Mời ngài ký nhận. Cảm ơn.”
“Đặt mua? ” Mạc Phi sửng sốt một chút, “Xin lỗi, cậu nhầm rồi, tôi không hề đặt mua thứ gì hết.”
“Nhầm? ” nam nhân nghi ngờ nhìn tờ giấy trong tay, “Xin hỏi chỗ của ngài là số ba mươi ba tòa C phòng 2707?”
Mạc Phi mỉm cười.”Chỗ này của tôi là tòa B, tòa C thì xin đi thẳng về phía trước.”
Lúc này, cánh cửa thang máy vừa mới mở ra, một nam nhân trẻ tuổi đeo ghi ta đi tới.
Sau lưng Mạc Phi, một giọng nam trầm thấp êm tai bỗng vang lên.
“Xin lỗi, xin hỏi, đây là Pizza của tôi mà?”
Mạc Phi bỗng dưng cả kinh, ngây người vài giây, đột nhiên quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc, hai người đứng gần kề nhau, đôi bên ngơ ngẩn.
˜°Oo Chính văn hoàn oO°˜
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook