Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 5
Những ngày kế tiếp, tôi dường như cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cậu em trai, không biết tại sao, tôi luôn có chút không yên tâm về đứa trẻ có nụ cười tỏa nắng sống ngay sát vách này, thế là mỗi ngày đều vào bếp làm cơm cho cậu ta. Thư Lạc vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển thân thể, cho nên mỗi lần nấu ăn tôi đều phải cố gắng suy nghĩ xem nên nấu những món nào để có thể cân bằng dinh dưỡng cho cậu ấy. Lúc đầu tôi còn lo lắng đồ ăn mình nấu không hợp khẩu vị cậu ta, nhưng Thư Lạc thật ra lại là người không khó ăn, chỉ cần là tôi làm, cho dù có lỡ tay làm ra mùi vị kỳ quái gì, cậu ta cũng ăn rất ngon lành, có lần tôi không cẩn thận nấu hỏng miếng thịt bò, khiến nó vừa dai vừa cứng, vậy mà cậu ta lại thản nhiên nuốt hết cái thứ cứng ngắc dở tệ đó, miệng còn khen là ngon. Nhìn cậu ta ăn một cách vui vẻ hạnh phúc như vậy, lại khiến cho tôi có chút xấu hổ.
Thực ra sau khi bắt đầu sống cùng An Thế Duy, tôi mới âm thầm tự học cách nấu nướng, làm như vậy là để hy vọng có thể tự mình nấu cơm cho hắn ăn, trong lòng luôn mong muốn được nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của hắn khi ăn cơm tôi nấu. Cho nên khoảng thời gian đó tôi học rất nghiêm túc, cho dù bị phỏng hay bị đứt tay rất nhiều lần, tôi vẫn nghĩ nó rất đáng giá.
Nhưng mà, sự thật là, An Thế Duy chưa một lần ăn thức ăn tôi nấu.
Có một lần biết hắn muốn tới, tôi liền dậy sớm đi mua rất nhiều nguyên liệu, vất vả ở nhà bếp đến tận trưa, chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn, tuy rằng chưa thể đạt tới trình độ mỹ vị, nhưng ít nhất cũng sẽ rất ngon miệng. Nhưng đến khi tôi ôm bụng đói ngồi chờ hắn đến thức ăn nguội lạnh, An Thế Duy mới thong thả tới. Vừa vào cửa hắn đã nói nhớ tôi, sau đó không để cho tôi cơ hội nói bất cứ điều gì, hắn đã cởi sạch quần áo của tôi ra, ép tôi vào tường mà mạnh mẽ tiến nhập. Hắn biết tôi sẽ không phản kháng cũng sẽ không cự tuyệt.
Để hắn thỏa mãn nhu cầu sinh lý xong, tôi vừa định nói “Có muốn thử đồ ăn do em nấu không”, thì lại nhìn thấy An Thế Duy thờ ơ liếc nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: “Em làm?”
“Ừ. ” tôi gật đầu, lòng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn.
An Thế Duy cười cười, nói: “Hay là để tôi giúp em thuê người giúp việc nhé, mấy chuyện nấu ăn cứ để người hầu làm, em chỉ cần biết cách sử dụng thân thể để thỏa mãn tôi là được, không cần làm những chuyện tốn thời gian như vậy.”
An Thế Duy cuối cùng cũng không hề ăn thức ăn do tôi làm, một chút cũng không. Làm tình xong hắn liền rời đi.
Một mình tôi nhìn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, trái tim cũng trở nên lạnh buốt. Tôi ngây người thật lâu, sau đó mới lặng lẽ đem từng dĩa thức ăn đổ vào thùng rác. Từ đó trở đi, tôi liền ý thức được, đối với An Thế Duy mà nói, cho dù tôi có làm cái gì, cho dù tôi có cố gắng nỗ lực bao nhiêu, đều không thể bằng giá trị của thân thể.
Cho nên, khi nhìn thấy Thư Lạc ăn cơm tôi làm rất vui vẻ thỏa mãn, tôi liền cảm thấy một niềm vui sướng nào đó trong lòng. Chí ít cũng khiến cho tôi biết, ngoại trừ khối thân thể đã bị hủy hoại này ra, bản thân mình vẫn còn có giá trị tồn tại, đó là điều rất cần thiết.
Mặc dù thời gian quen biết chưa lâu, thế nhưng tôi đã thật sự xem Thư Lạc như em trai ruột của mình, tôi muốn dùng khả năng của mình chăm sóc cho cậu ta thật tốt. Đôi lúc đi siêu thị tôi thường mua những gói quà vặt trẻ con yêu thích mang về cho cậu ta. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những gói quà vặt đó, Thư Lạc đều lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. Cậu ta liên tục lặp đi lặp đi, nhấn mạnh rằng cậu ta đã không còn là trẻ con nữa, cậu ta đã là người trưởng thành. Nhưng ở trong mắt tôi, trẻ con, cuối cùng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.
Thư Lạc là một đứa trẻ rất thông minh hiểu chuyện. Cậu ta biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Tôi biết cậu ta rất hiếu kỳ chuyện tại sao tôi không làm việc gì cũng có tiền tiêu xài rất thoải mái, nhưng lại chưa một lần hỏi tôi. Cậu ta đã từng ngỏ ý muốn trả chi phí mua nguyên liệu nấu ăn cho tôi, nhưng lại bị tôi cự tuyệt.
Sinh hoạt phí của Thư Lạc tất cả đều do cậu ta vất vả làm thêm kiếm được. Cậu ta cùng vài người bạn thành lập một ban nhạc, mỗi tuần sẽ có hai ba buổi tối đi đến mấy quán bar ngầm trình diễn. Còn ban ngày, Thư Lạc đến trường học. Điều này cũng là tôi sau này mới biết được, cậu ta là sinh viên của trường đại học D nổi tiếng, học chuyên ngành tài chính. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Thư Lạc xoa đầu tôi, cười nói: “Anh đừng có mà xem thường tôi nha. ” tôi gạt cái tay “quá phận” của cậu ta ra, lườm cậu ta một cái.
Thư Lạc cười cười không nói gì, yên lặng ngồi lột vỏ mấy con tôm rồi bỏ vào trong bát của tôi. Cậu ta lúc nào cũng chăm sóc tôi như vậy, lúc ăn cơm sẽ chọn món ngon nhất gắp cho tôi, vì tôi bóc vỏ tôm gắp xương cá, khí trời chuyển lạnh sẽ nhắc nhở tôi mặc thêm quần áo, thậm chí lúc cậu ta ở trường học buổi trưa còn gọi điện thoại nhắc tôi phải nhớ ăn cơm trưa đầy đủ không được để bụng đói. Tôi thực sự không biết làm sao, tôi giống như em trai của cậu ta vậy.
“Thư Lạc. ” tôi nhìn cậu ta cúi đầu ăn, tôi nghĩ có một số chuyện không tiện hỏi, nhưng nếu không hỏi thì tôi lại thấy không an tâm.
“Hả? ” Thư Lạc ngẩng đầu cười nhìn tôi.
Tôi chần chừ một chút, nói: “Nếu như có vấn đề gì về học phí, tôi có thể ── “
Lời còn chưa nói hết liền bị cắt ngang.
“Yên tâm đi, học phí cho bốn năm đại học đã có người thay tôi chi trả toàn bộ rồi.”
Tôi kinh ngạc há hốc mồm, thực sự rất nghi hoặc, thế nhưng Thư Lạc đã nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, ngày mai anh nấu món gì?”
Tôi sửng sốt một chút, nhìn Thư Lạc cười xán lạn như ánh mặt trời, cũng không hỏi nữa.
“Thích cơm cà ri không?”
“Ừ, thích. Chỉ cần là anh nấu, cái gì tôi cũng thích.”
Thư Lạc vui sướng mỉm cười, nghe cậu ta nói như vậy trong lòng tôi rất ấm áp.
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngày thứ hai An Thế Duy không hề gọi điện thông báo trước đã đột ngột tới.
Thực ra sau khi bắt đầu sống cùng An Thế Duy, tôi mới âm thầm tự học cách nấu nướng, làm như vậy là để hy vọng có thể tự mình nấu cơm cho hắn ăn, trong lòng luôn mong muốn được nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của hắn khi ăn cơm tôi nấu. Cho nên khoảng thời gian đó tôi học rất nghiêm túc, cho dù bị phỏng hay bị đứt tay rất nhiều lần, tôi vẫn nghĩ nó rất đáng giá.
Nhưng mà, sự thật là, An Thế Duy chưa một lần ăn thức ăn tôi nấu.
Có một lần biết hắn muốn tới, tôi liền dậy sớm đi mua rất nhiều nguyên liệu, vất vả ở nhà bếp đến tận trưa, chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn, tuy rằng chưa thể đạt tới trình độ mỹ vị, nhưng ít nhất cũng sẽ rất ngon miệng. Nhưng đến khi tôi ôm bụng đói ngồi chờ hắn đến thức ăn nguội lạnh, An Thế Duy mới thong thả tới. Vừa vào cửa hắn đã nói nhớ tôi, sau đó không để cho tôi cơ hội nói bất cứ điều gì, hắn đã cởi sạch quần áo của tôi ra, ép tôi vào tường mà mạnh mẽ tiến nhập. Hắn biết tôi sẽ không phản kháng cũng sẽ không cự tuyệt.
Để hắn thỏa mãn nhu cầu sinh lý xong, tôi vừa định nói “Có muốn thử đồ ăn do em nấu không”, thì lại nhìn thấy An Thế Duy thờ ơ liếc nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: “Em làm?”
“Ừ. ” tôi gật đầu, lòng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn.
An Thế Duy cười cười, nói: “Hay là để tôi giúp em thuê người giúp việc nhé, mấy chuyện nấu ăn cứ để người hầu làm, em chỉ cần biết cách sử dụng thân thể để thỏa mãn tôi là được, không cần làm những chuyện tốn thời gian như vậy.”
An Thế Duy cuối cùng cũng không hề ăn thức ăn do tôi làm, một chút cũng không. Làm tình xong hắn liền rời đi.
Một mình tôi nhìn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, trái tim cũng trở nên lạnh buốt. Tôi ngây người thật lâu, sau đó mới lặng lẽ đem từng dĩa thức ăn đổ vào thùng rác. Từ đó trở đi, tôi liền ý thức được, đối với An Thế Duy mà nói, cho dù tôi có làm cái gì, cho dù tôi có cố gắng nỗ lực bao nhiêu, đều không thể bằng giá trị của thân thể.
Cho nên, khi nhìn thấy Thư Lạc ăn cơm tôi làm rất vui vẻ thỏa mãn, tôi liền cảm thấy một niềm vui sướng nào đó trong lòng. Chí ít cũng khiến cho tôi biết, ngoại trừ khối thân thể đã bị hủy hoại này ra, bản thân mình vẫn còn có giá trị tồn tại, đó là điều rất cần thiết.
Mặc dù thời gian quen biết chưa lâu, thế nhưng tôi đã thật sự xem Thư Lạc như em trai ruột của mình, tôi muốn dùng khả năng của mình chăm sóc cho cậu ta thật tốt. Đôi lúc đi siêu thị tôi thường mua những gói quà vặt trẻ con yêu thích mang về cho cậu ta. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những gói quà vặt đó, Thư Lạc đều lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. Cậu ta liên tục lặp đi lặp đi, nhấn mạnh rằng cậu ta đã không còn là trẻ con nữa, cậu ta đã là người trưởng thành. Nhưng ở trong mắt tôi, trẻ con, cuối cùng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.
Thư Lạc là một đứa trẻ rất thông minh hiểu chuyện. Cậu ta biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Tôi biết cậu ta rất hiếu kỳ chuyện tại sao tôi không làm việc gì cũng có tiền tiêu xài rất thoải mái, nhưng lại chưa một lần hỏi tôi. Cậu ta đã từng ngỏ ý muốn trả chi phí mua nguyên liệu nấu ăn cho tôi, nhưng lại bị tôi cự tuyệt.
Sinh hoạt phí của Thư Lạc tất cả đều do cậu ta vất vả làm thêm kiếm được. Cậu ta cùng vài người bạn thành lập một ban nhạc, mỗi tuần sẽ có hai ba buổi tối đi đến mấy quán bar ngầm trình diễn. Còn ban ngày, Thư Lạc đến trường học. Điều này cũng là tôi sau này mới biết được, cậu ta là sinh viên của trường đại học D nổi tiếng, học chuyên ngành tài chính. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Thư Lạc xoa đầu tôi, cười nói: “Anh đừng có mà xem thường tôi nha. ” tôi gạt cái tay “quá phận” của cậu ta ra, lườm cậu ta một cái.
Thư Lạc cười cười không nói gì, yên lặng ngồi lột vỏ mấy con tôm rồi bỏ vào trong bát của tôi. Cậu ta lúc nào cũng chăm sóc tôi như vậy, lúc ăn cơm sẽ chọn món ngon nhất gắp cho tôi, vì tôi bóc vỏ tôm gắp xương cá, khí trời chuyển lạnh sẽ nhắc nhở tôi mặc thêm quần áo, thậm chí lúc cậu ta ở trường học buổi trưa còn gọi điện thoại nhắc tôi phải nhớ ăn cơm trưa đầy đủ không được để bụng đói. Tôi thực sự không biết làm sao, tôi giống như em trai của cậu ta vậy.
“Thư Lạc. ” tôi nhìn cậu ta cúi đầu ăn, tôi nghĩ có một số chuyện không tiện hỏi, nhưng nếu không hỏi thì tôi lại thấy không an tâm.
“Hả? ” Thư Lạc ngẩng đầu cười nhìn tôi.
Tôi chần chừ một chút, nói: “Nếu như có vấn đề gì về học phí, tôi có thể ── “
Lời còn chưa nói hết liền bị cắt ngang.
“Yên tâm đi, học phí cho bốn năm đại học đã có người thay tôi chi trả toàn bộ rồi.”
Tôi kinh ngạc há hốc mồm, thực sự rất nghi hoặc, thế nhưng Thư Lạc đã nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, ngày mai anh nấu món gì?”
Tôi sửng sốt một chút, nhìn Thư Lạc cười xán lạn như ánh mặt trời, cũng không hỏi nữa.
“Thích cơm cà ri không?”
“Ừ, thích. Chỉ cần là anh nấu, cái gì tôi cũng thích.”
Thư Lạc vui sướng mỉm cười, nghe cậu ta nói như vậy trong lòng tôi rất ấm áp.
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngày thứ hai An Thế Duy không hề gọi điện thông báo trước đã đột ngột tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook