Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 45
Mạc Phi sững sờ nhìn Thư Lạc, bất ngờ bị cậu chạy tới trước mặt ôm vào trong lòng. Hơi thở của Thư Lạc có chút hỗn loạn, lồng ngực theo nhịp thở gấp gáp mà có chút phập phồng, giống như vừa mới trải qua một hồi ác chiến. Thư Lạc ôm Mạc Phi thật chặt, bàn tay ấn chặt sau gáy anh, không ngừng hôn lên trán người yêu, khổ sở nói: “Tiểu Phi… Xin lỗi… Tôi không kịp chạy tới…”
Mạc Phi bị vùi ở trong lòng Thư Lạc, tâm tình vô cùng hỗn loạn, anh ngây người trong chốc lát, thoáng hít thở sâu một chút, nhưng đột nhiên nghe thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Dưới ánh trăng yếu ớt mông lung, anh di chuyển tầm mắt, nhìn thấy trên vạt áo Thư Lạc lấm tấm mấy vệt máu, nhất thời, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, hoảng sợ hỏi: “Thư Lạc, cậu vừa mới ở đâu?”
Thư Lạc bình ổn lại hơi thở, bỗng nhiên ý thức được trên người mình lúc này chất đầy vết thương, ban nãy trong lúc đánh nhau quyết liệt, nếu không phải từ nhỏ đã quen với việc lăn lộn ngoài đường, sợ rằng cậu đã sớm trở thành vong hồn dưới dao của ba cường địch kia. Mà ba người đó, hiển nhiên không phải là nghiệp dư, xuất thủ hung ác, từng bước ép sát cậu, liên tục tung ra những đòn chí mạng. Thư Lạc dùng đôi tay trần lấy ít địch nhiều, nếu như không có ý chí mãnh liệt muốn gặp Mạc Phi thúc đẩy cậu, có lẽ đến cuối cùng cậu căn bản không có cách nào chạy thoát.
Nhưng mà, những chuyện nguy hiểm như vậy vẫn không thể để cho Mạc Phi biết. Thế là, Thư Lạc miễn cưỡng nở nụ cười, che đi vết thương còn đang chảy máu trên cánh tay phải, cố nén đau xót, cố ý dùng giọng nói ung dung thoải mái nói: “Tiểu Phi, thực xin lỗi, tôi đột nhiên có chút việc.”
Mạc Phi chậm rãi ngẩng đầu, thần tình phức tạp nhìn Thư Lạc, nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại của sở cảnh sát, An Thế Duy ở trên đường bị người ta dùng đao đâm bị thương, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu. Hung thủ đã chạy trốn. Những người có tên trong danh bạ điện thoại của hắn đều phải phối hợp với sở cảnh sát để điều tra vụ việc.”
Kiệt lực kiềm chế sự kích động, bình tĩnh nói xong, Mạc Phi nhìn thấy Thư Lạc lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“An Thế Duy bị đâm?! ” nam nhân này dường như rất bất ngờ.
Mạc Phi vẫn nhìn cậu, lặng yên một lát, lại hỏi một lần nữa: “Thư Lạc, nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu vừa làm gì?”
Thư Lạc nhìn Mạc Phi, trong lúc nhất thời không kịp hiểu hết ý của anh, cậu ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên giật mình, không thể tin được hỏi: “Tiểu Phi, anh… lẽ nào anh đang nghi ngờ, tôi là hung thủ đâm An Thế Duy bị thương?”
Mạc Phi cay đắng cười, vẻ mặt đau đớn.
“Thư Lạc, nếu như có thể, tôi cũng không muốn phải nghi ngờ như vậy… Nhưng mà hiện tại… sau khi An Thế Duy gặp cậu thì bị đâm, cậu lại vô duyên vô cớ mất tích mấy tiếng đồng hồ, trên người… Trên người cậu còn dính máu … Cậu bảo tôi làm sao tin tưởng cậu đây?”
Thư Lạc kinh hoàng đứng bất động tại chỗ, yếu ớt nói: “Tiểu Phi, không phải là tôi làm…”
“Vậy cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu vừa làm gì?”
Thư Lạc bất đắc dĩ cười khổ, cắn răng nói: “Được, nếu anh cương quyết muốn biết, tôi sẽ nói cho anh hay. Lúc nãy tôi bị những tên côn đồ cầm dao tập kích, suýt chút nữa là bị giết chết. Tôi nghĩ, chắc chắn là An Thế Duy đã thuê bọn chúng đến giết người diệt khẩu.”
Từng câu từng chữ vang lên, ánh mắt Mạc Phi chợt trở nên băng lãnh, anh phẫn hận trừng mắt nhìn Thư Lạc, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.”Đủ rồi! Thư Lạc, đừng giả vờ nữa! Cậu nói An Thế Duy thuê người giết cậu? Nhưng bây giờ người đang nằm trong phòng cấp cứu lại là hắn? Lời nói dối của cậu thật quá kém cỏi vụng về!”
Trong khoảnh khắc, Thư Lạc giống như bị sét đánh, cả người ngây ngốc đứng đó. Cậu không ngờ Mạc Phi lại hoàn toàn không tin tưởng cậu. Bị người mình yêu thương nhất hiểu lầm, nhưng bản thân lại không có cách nào để biện hộ. Sự thật tàn khốc như vậy khiến trong lòng cậu đau như dao cắt. Thất thần một lúc lâu, Thư Lạc vươn tay nắm chặt bờ vai Mạc Phi, rất nỗ lực kiềm nén thanh âm run rẩy của mình, đau đớn khẩn cầu: “Tiểu Phi, tin tưởng tôi một lần thôi, có được không, tôi thật sự không có ── “
Lời còn chưa nói xong liền bị Mạc Phi cắt đứt, anh gạt tay Thư Lạc ra, bi thương lắc đầu.
“Thư Lạc, rốt cuộc cậu muốn gạt tôi bao nhiêu lần nữa mới thỏa mãn đây? Tôi không muốn lại bị cậu lợi dụng nữa!”
Dưới ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt Mạc Phi đã phủ một màu đau thương. Anh yên lặng nhìn chàng trai trước mắt mình, trái tim như quặn thắt lại, đau đến nói không nên lời. Chỉ có ông trời mới biết tại sao anh lại đi thích một người luôn luôn lừa gạt mình. Thực sự quá ngu xuẩn, quá buồn cười. Còn Thư Lạc, trái tim đã sớm bị xé nát, đau đớn giống như bị một lưỡi dao sắc bén không ngừng giày vò, ánh mắt cậu nhìn Mạc Phi ngập tràn sự tuyệt vọng và bi thương.
Lặng yên một lúc lâu, Mạc Phi trống rỗng buông ra một câu.
“Thư Lạc, từ nay về sau, tôi không bao giờ … muốn gặp lại cậu nữa.”
Dứt lời, vừa muốn xoay người rời đi, thân thể đột nhiên bị ôm thật chặt. Thư Lạc vùi mặt vào bên cổ Mạc Phi, tâm trạng vô cùng hoảng loạn, cậu ra sức lắc đầu, giống như một đứa trẻ ngang bướng cố chấp.
“Tiểu Phi, đừng đi! Tôi không để anh đi đâu!”
Mạc Phi cắn răng, bất chấp trái tim đang đau đớn, cố sức giãy khỏi vòng tay Thư Lạc, ai ngờ vừa mới xoay người bước đi vài bước, bỗng nhiên nghe thấy “phịch ” một tiếng, Mạc Phi quay đầu lại, liền giật mình nhìn thấy, Thư Lạc đã quỳ gối ở trước mặt anh, bàn tay nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ, nghẹn ngào van xin: “Tiểu Phi… Đừng đi… Xin anh đừng đi… Ở lại bên cạnh tôi được không… Xin anh… ở bên cạnh tôi qua khoảng thời gian này thôi… Có được không… Tôi không muốn ở một mình…”
Từng câu từng chữ nói ra, nước mắt đã không thể kiềm chế được nữa, từng giọt từng giọt liên tục rơi xuống. Đây là lần đầu tiên Mạc Phi nhìn thấy Thư Lạc khóc. Nước mắt của chàng trai lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng này, thực sự khiến anh tan nát cõi lòng. Thế nhưng, Mạc Phi vẫn cố nhịn đau đớn lắc đầu.
“Thư Lạc, đã quá muộn rồi.”
Anh buông tay cậu ra, xoay người bước đi không hề quay đầu lại. Trong bóng đêm thê lương ảm đạm, Mạc Phi không hề nhìn thấy, ở phía sau anh, Thư Lạc vì quá đau đớn mà bệnh tình tái phát, thân thể không thể trụ vững, liền ngất xỉu ở cạnh bờ hồ.
Mạc Phi bị vùi ở trong lòng Thư Lạc, tâm tình vô cùng hỗn loạn, anh ngây người trong chốc lát, thoáng hít thở sâu một chút, nhưng đột nhiên nghe thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Dưới ánh trăng yếu ớt mông lung, anh di chuyển tầm mắt, nhìn thấy trên vạt áo Thư Lạc lấm tấm mấy vệt máu, nhất thời, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, hoảng sợ hỏi: “Thư Lạc, cậu vừa mới ở đâu?”
Thư Lạc bình ổn lại hơi thở, bỗng nhiên ý thức được trên người mình lúc này chất đầy vết thương, ban nãy trong lúc đánh nhau quyết liệt, nếu không phải từ nhỏ đã quen với việc lăn lộn ngoài đường, sợ rằng cậu đã sớm trở thành vong hồn dưới dao của ba cường địch kia. Mà ba người đó, hiển nhiên không phải là nghiệp dư, xuất thủ hung ác, từng bước ép sát cậu, liên tục tung ra những đòn chí mạng. Thư Lạc dùng đôi tay trần lấy ít địch nhiều, nếu như không có ý chí mãnh liệt muốn gặp Mạc Phi thúc đẩy cậu, có lẽ đến cuối cùng cậu căn bản không có cách nào chạy thoát.
Nhưng mà, những chuyện nguy hiểm như vậy vẫn không thể để cho Mạc Phi biết. Thế là, Thư Lạc miễn cưỡng nở nụ cười, che đi vết thương còn đang chảy máu trên cánh tay phải, cố nén đau xót, cố ý dùng giọng nói ung dung thoải mái nói: “Tiểu Phi, thực xin lỗi, tôi đột nhiên có chút việc.”
Mạc Phi chậm rãi ngẩng đầu, thần tình phức tạp nhìn Thư Lạc, nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại của sở cảnh sát, An Thế Duy ở trên đường bị người ta dùng đao đâm bị thương, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu. Hung thủ đã chạy trốn. Những người có tên trong danh bạ điện thoại của hắn đều phải phối hợp với sở cảnh sát để điều tra vụ việc.”
Kiệt lực kiềm chế sự kích động, bình tĩnh nói xong, Mạc Phi nhìn thấy Thư Lạc lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“An Thế Duy bị đâm?! ” nam nhân này dường như rất bất ngờ.
Mạc Phi vẫn nhìn cậu, lặng yên một lát, lại hỏi một lần nữa: “Thư Lạc, nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu vừa làm gì?”
Thư Lạc nhìn Mạc Phi, trong lúc nhất thời không kịp hiểu hết ý của anh, cậu ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên giật mình, không thể tin được hỏi: “Tiểu Phi, anh… lẽ nào anh đang nghi ngờ, tôi là hung thủ đâm An Thế Duy bị thương?”
Mạc Phi cay đắng cười, vẻ mặt đau đớn.
“Thư Lạc, nếu như có thể, tôi cũng không muốn phải nghi ngờ như vậy… Nhưng mà hiện tại… sau khi An Thế Duy gặp cậu thì bị đâm, cậu lại vô duyên vô cớ mất tích mấy tiếng đồng hồ, trên người… Trên người cậu còn dính máu … Cậu bảo tôi làm sao tin tưởng cậu đây?”
Thư Lạc kinh hoàng đứng bất động tại chỗ, yếu ớt nói: “Tiểu Phi, không phải là tôi làm…”
“Vậy cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu vừa làm gì?”
Thư Lạc bất đắc dĩ cười khổ, cắn răng nói: “Được, nếu anh cương quyết muốn biết, tôi sẽ nói cho anh hay. Lúc nãy tôi bị những tên côn đồ cầm dao tập kích, suýt chút nữa là bị giết chết. Tôi nghĩ, chắc chắn là An Thế Duy đã thuê bọn chúng đến giết người diệt khẩu.”
Từng câu từng chữ vang lên, ánh mắt Mạc Phi chợt trở nên băng lãnh, anh phẫn hận trừng mắt nhìn Thư Lạc, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.”Đủ rồi! Thư Lạc, đừng giả vờ nữa! Cậu nói An Thế Duy thuê người giết cậu? Nhưng bây giờ người đang nằm trong phòng cấp cứu lại là hắn? Lời nói dối của cậu thật quá kém cỏi vụng về!”
Trong khoảnh khắc, Thư Lạc giống như bị sét đánh, cả người ngây ngốc đứng đó. Cậu không ngờ Mạc Phi lại hoàn toàn không tin tưởng cậu. Bị người mình yêu thương nhất hiểu lầm, nhưng bản thân lại không có cách nào để biện hộ. Sự thật tàn khốc như vậy khiến trong lòng cậu đau như dao cắt. Thất thần một lúc lâu, Thư Lạc vươn tay nắm chặt bờ vai Mạc Phi, rất nỗ lực kiềm nén thanh âm run rẩy của mình, đau đớn khẩn cầu: “Tiểu Phi, tin tưởng tôi một lần thôi, có được không, tôi thật sự không có ── “
Lời còn chưa nói xong liền bị Mạc Phi cắt đứt, anh gạt tay Thư Lạc ra, bi thương lắc đầu.
“Thư Lạc, rốt cuộc cậu muốn gạt tôi bao nhiêu lần nữa mới thỏa mãn đây? Tôi không muốn lại bị cậu lợi dụng nữa!”
Dưới ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt Mạc Phi đã phủ một màu đau thương. Anh yên lặng nhìn chàng trai trước mắt mình, trái tim như quặn thắt lại, đau đến nói không nên lời. Chỉ có ông trời mới biết tại sao anh lại đi thích một người luôn luôn lừa gạt mình. Thực sự quá ngu xuẩn, quá buồn cười. Còn Thư Lạc, trái tim đã sớm bị xé nát, đau đớn giống như bị một lưỡi dao sắc bén không ngừng giày vò, ánh mắt cậu nhìn Mạc Phi ngập tràn sự tuyệt vọng và bi thương.
Lặng yên một lúc lâu, Mạc Phi trống rỗng buông ra một câu.
“Thư Lạc, từ nay về sau, tôi không bao giờ … muốn gặp lại cậu nữa.”
Dứt lời, vừa muốn xoay người rời đi, thân thể đột nhiên bị ôm thật chặt. Thư Lạc vùi mặt vào bên cổ Mạc Phi, tâm trạng vô cùng hoảng loạn, cậu ra sức lắc đầu, giống như một đứa trẻ ngang bướng cố chấp.
“Tiểu Phi, đừng đi! Tôi không để anh đi đâu!”
Mạc Phi cắn răng, bất chấp trái tim đang đau đớn, cố sức giãy khỏi vòng tay Thư Lạc, ai ngờ vừa mới xoay người bước đi vài bước, bỗng nhiên nghe thấy “phịch ” một tiếng, Mạc Phi quay đầu lại, liền giật mình nhìn thấy, Thư Lạc đã quỳ gối ở trước mặt anh, bàn tay nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ, nghẹn ngào van xin: “Tiểu Phi… Đừng đi… Xin anh đừng đi… Ở lại bên cạnh tôi được không… Xin anh… ở bên cạnh tôi qua khoảng thời gian này thôi… Có được không… Tôi không muốn ở một mình…”
Từng câu từng chữ nói ra, nước mắt đã không thể kiềm chế được nữa, từng giọt từng giọt liên tục rơi xuống. Đây là lần đầu tiên Mạc Phi nhìn thấy Thư Lạc khóc. Nước mắt của chàng trai lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng này, thực sự khiến anh tan nát cõi lòng. Thế nhưng, Mạc Phi vẫn cố nhịn đau đớn lắc đầu.
“Thư Lạc, đã quá muộn rồi.”
Anh buông tay cậu ra, xoay người bước đi không hề quay đầu lại. Trong bóng đêm thê lương ảm đạm, Mạc Phi không hề nhìn thấy, ở phía sau anh, Thư Lạc vì quá đau đớn mà bệnh tình tái phát, thân thể không thể trụ vững, liền ngất xỉu ở cạnh bờ hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook