Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 40
Từng ngày cứ lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã tới Tết nguyên đán. Nhiệt độ không khí bên ngoài vẫn rất thấp, tối hôm trước tuyết rơi cả đêm, sáng hôm sau thức giấc là có thể nhìn thấy trên bệ cửa sổ bị phủ lên một tầng tuyết trắng rất dày. Đợi đến giữa trưa khi mặt trời lên cao chiếu xuống những tia nắng gay gắt, những lớp tuyết xốp mềm còn đọng lại mới từ từ tan dần, biến thành những vũng nước nhỏ, dưới ánh mặt trời rực rỡ phản xạ lên những tia sáng lấp lánh chói mắt.
Mạc Phi đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn thế giới băng tuyết bên ngoài đang dần tan ra.
Anh tính toán thời gian, biết được mình đã ở đây hơn một tháng, tuy rằng Thư Lạc không hạn chế hành động của anh, thế nhưng mỗi ngày anh và Thư Lạc luôn ở cạnh nhau, anh cũng không có cơ hội nào để ra ngoài một mình. Hơn nữa cho dù có đi ra ngoài, anh cũng không biết nên đi đâu. Từ khi bị Thư Lạc mang đi, An Thế Duy thậm chí ngay cả một cú điện thoại quan tâm cũng không hề gọi tới. Nói không thất vọng không khó chịu thì chắc chắn là đang gạt người, Mạc Phi không biết mình ở trong lòng người đó có bao nhiêu giá trị, có lẽ, An Thế Duy trước giờ chưa từng có anh ở trong lòng. So với an nguy của một nam sủng, hắn sẽ quan tâm đến danh dự và địa vị của mình hơn. Cho nên, An Thế Duy sẽ không bao giờ chủ động đi tìm Mạc Phi.
Mà bây giờ, Mạc Phi lại có cảm giác bản thân mình càng lúc càng trở nên mơ hồ, tình cảm của anh đối với Thư Lạc cũng trở nên lẫn lộn. Tuy rằng anh bị lừa dối, bị đùa bỡn, nhưng cho dù như thế nào anh cũng không thể ghét bỏ đứa trẻ đó. Mặc dù có những lúc phẫn nộ liền trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt bi thương của Thư Lạc, anh sẽ ngay lập tức có cảm giác đau lòng, càng không có cách nào hạ quyết tâm. Anh thậm chí còn muốn ôm đứa trẻ đáng thương ấy vào trong lòng mà ôm hôn vỗ về, nhẹ nhàng xoa dịu sự bi thương của cậu ấy.
Mạc Phi hoàn toàn ý thức được, bản thân anh đối với Thư Lạc, có lẽ không chỉ là cảm giác thích đơn thuần nữa. Cảm giác ấy dường như rất hỗn loạn không thể nói rõ thành lời. Thế nhưng loại tình cảm này rốt cuộc là gì, ngay cả chính anh cũng không thể phân tích rõ.
Được Thư Lạc tận tình chăm sóc, sức khỏe của Mạc Phi dần dần có chuyển biến tốt, tinh thần tốt ăn uống ngon miệng, thậm chí so với trước đây còn khỏe mạnh hơn rất nhiều, sắc mặt từ từ hồng hào lên, trên người cuối cùng cũng có chút da thịt, nhìn qua không hề biết được anh đã từng ốm yếu đến đáng thương như thế nào.
Nhưng mà, tình trạng của Thư Lạc thì hoàn toàn ngược lại, mỗi ngày trôi qua Thư Lạc lại càng gầy đi, khuôn mặt anh tuấn hoạt bát trước kia bây giờ lúc nào cũng có chút tái nhợt, không có lấy một tia huyết sắc, thậm chí có đôi khi không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên ngất xỉu. Mạc Phi chỉ đơn giản cho rằng bởi vì Thư Lạc mệt mỏi quá độ mới dẫn đến như vậy, không hề hay biết rằng bệnh tình của cậu đã từ từ chuyển biến xấu. Những lúc cơn đau đầu tái phát, Thư Lạc lại một mình len lén trốn vào toilet, khóa trái cửa lại, hai tay ôm chặt lấy đầu ngồi co rúc ở trên mặt đất không ngừng run rẩy, đau đến mức muốn đập đầu mình vào tường. Mỗi lần như vậy, để không phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu đều hung hăng cắn vào cánh tay của mình, cho đến khi chảy ra máu tươi, cứ như thế trên cánh tay của cậu dần phủ đầy những vết thương rướm máu. Cũng may bây giờ là mùa đông, chỉ cần cậu che giấu ở dưới tay áo thì sẽ không bị Mạc Phi nhìn thấy.
Thư Lạc không muốn để Mạc Phi biết được bệnh tình của mình, cậu không muốn làm cho anh cảm thấy thương cảm mà bố thí sự thương hại.
Cậu đang ở trước mặt nam nhân mà mình yêu thương, kiệt lực níu giữ lấy sự tôn nghiêm cuối cùng.
Thư Lạc biết, cuộc sống của mình đã không còn được bao lâu nữa. Bác sỹ chủ nhiệm Trình Quân Khả nhiều lần gọi điện tới, thanh âm đều vô cùng khẩn trương thuyết phục cậu nhóc quật cường đến mức để người khác lo lắng này nhất định phải lập tức phẫu thuật ngay, bằng không sẽ hối hận không kịp. Thế nhưng mỗi lần khuyên nhủ đều bị Thư Lạc thản nhiên cự tuyệt.
Kỳ thực, Thư Lạc cũng không phải là không sợ chết. Cậu chẳng qua chỉ cảm thấy, thế gian này đã không còn điều gì đáng để cậu lưu luyến nữa. Cái chết của cậu, sẽ không lấy được nước mắt tiếc thương của ai cả, ngay cả người mà cậu yêu thương, cũng vì bản thân cậu đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ mà hận cậu tới thấu xương. Cho nên, so với việc chấp nhận mạo hiểm để rồi chết trên bàn mổ, chi bằng cứ thanh thản như thế này sống hết mấy tháng còn lại, Thư Lạc nghĩ trong khoảng thời gian này cứ cùng Mạc Phi sống thật vui vẻ, đem hết khả năng của chính mình để che chở yêu thương Mạc Phi. Thư Lạc hi vọng sau này nếu như Mạc Phi có thỉnh thoảng hồi tưởng lại thời gian sống cùng cậu, ngoại trừ hận, ngoại trừ nộ, ngoại trừ oán, chí ít, còn có thể ghi nhớ một chút những điểm tốt của cậu, lưu lại một chút sự chăm sóc yêu thương mà cậu đã dành cho anh, cho dù là khi cậu chỉ đang đóng kịch, để những kỷ niệm đó có thể trở thành những hồi ức ấm áp trong trái tim Mạc Phi.
Mạc Phi đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn thế giới băng tuyết bên ngoài đang dần tan ra.
Anh tính toán thời gian, biết được mình đã ở đây hơn một tháng, tuy rằng Thư Lạc không hạn chế hành động của anh, thế nhưng mỗi ngày anh và Thư Lạc luôn ở cạnh nhau, anh cũng không có cơ hội nào để ra ngoài một mình. Hơn nữa cho dù có đi ra ngoài, anh cũng không biết nên đi đâu. Từ khi bị Thư Lạc mang đi, An Thế Duy thậm chí ngay cả một cú điện thoại quan tâm cũng không hề gọi tới. Nói không thất vọng không khó chịu thì chắc chắn là đang gạt người, Mạc Phi không biết mình ở trong lòng người đó có bao nhiêu giá trị, có lẽ, An Thế Duy trước giờ chưa từng có anh ở trong lòng. So với an nguy của một nam sủng, hắn sẽ quan tâm đến danh dự và địa vị của mình hơn. Cho nên, An Thế Duy sẽ không bao giờ chủ động đi tìm Mạc Phi.
Mà bây giờ, Mạc Phi lại có cảm giác bản thân mình càng lúc càng trở nên mơ hồ, tình cảm của anh đối với Thư Lạc cũng trở nên lẫn lộn. Tuy rằng anh bị lừa dối, bị đùa bỡn, nhưng cho dù như thế nào anh cũng không thể ghét bỏ đứa trẻ đó. Mặc dù có những lúc phẫn nộ liền trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt bi thương của Thư Lạc, anh sẽ ngay lập tức có cảm giác đau lòng, càng không có cách nào hạ quyết tâm. Anh thậm chí còn muốn ôm đứa trẻ đáng thương ấy vào trong lòng mà ôm hôn vỗ về, nhẹ nhàng xoa dịu sự bi thương của cậu ấy.
Mạc Phi hoàn toàn ý thức được, bản thân anh đối với Thư Lạc, có lẽ không chỉ là cảm giác thích đơn thuần nữa. Cảm giác ấy dường như rất hỗn loạn không thể nói rõ thành lời. Thế nhưng loại tình cảm này rốt cuộc là gì, ngay cả chính anh cũng không thể phân tích rõ.
Được Thư Lạc tận tình chăm sóc, sức khỏe của Mạc Phi dần dần có chuyển biến tốt, tinh thần tốt ăn uống ngon miệng, thậm chí so với trước đây còn khỏe mạnh hơn rất nhiều, sắc mặt từ từ hồng hào lên, trên người cuối cùng cũng có chút da thịt, nhìn qua không hề biết được anh đã từng ốm yếu đến đáng thương như thế nào.
Nhưng mà, tình trạng của Thư Lạc thì hoàn toàn ngược lại, mỗi ngày trôi qua Thư Lạc lại càng gầy đi, khuôn mặt anh tuấn hoạt bát trước kia bây giờ lúc nào cũng có chút tái nhợt, không có lấy một tia huyết sắc, thậm chí có đôi khi không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên ngất xỉu. Mạc Phi chỉ đơn giản cho rằng bởi vì Thư Lạc mệt mỏi quá độ mới dẫn đến như vậy, không hề hay biết rằng bệnh tình của cậu đã từ từ chuyển biến xấu. Những lúc cơn đau đầu tái phát, Thư Lạc lại một mình len lén trốn vào toilet, khóa trái cửa lại, hai tay ôm chặt lấy đầu ngồi co rúc ở trên mặt đất không ngừng run rẩy, đau đến mức muốn đập đầu mình vào tường. Mỗi lần như vậy, để không phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu đều hung hăng cắn vào cánh tay của mình, cho đến khi chảy ra máu tươi, cứ như thế trên cánh tay của cậu dần phủ đầy những vết thương rướm máu. Cũng may bây giờ là mùa đông, chỉ cần cậu che giấu ở dưới tay áo thì sẽ không bị Mạc Phi nhìn thấy.
Thư Lạc không muốn để Mạc Phi biết được bệnh tình của mình, cậu không muốn làm cho anh cảm thấy thương cảm mà bố thí sự thương hại.
Cậu đang ở trước mặt nam nhân mà mình yêu thương, kiệt lực níu giữ lấy sự tôn nghiêm cuối cùng.
Thư Lạc biết, cuộc sống của mình đã không còn được bao lâu nữa. Bác sỹ chủ nhiệm Trình Quân Khả nhiều lần gọi điện tới, thanh âm đều vô cùng khẩn trương thuyết phục cậu nhóc quật cường đến mức để người khác lo lắng này nhất định phải lập tức phẫu thuật ngay, bằng không sẽ hối hận không kịp. Thế nhưng mỗi lần khuyên nhủ đều bị Thư Lạc thản nhiên cự tuyệt.
Kỳ thực, Thư Lạc cũng không phải là không sợ chết. Cậu chẳng qua chỉ cảm thấy, thế gian này đã không còn điều gì đáng để cậu lưu luyến nữa. Cái chết của cậu, sẽ không lấy được nước mắt tiếc thương của ai cả, ngay cả người mà cậu yêu thương, cũng vì bản thân cậu đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ mà hận cậu tới thấu xương. Cho nên, so với việc chấp nhận mạo hiểm để rồi chết trên bàn mổ, chi bằng cứ thanh thản như thế này sống hết mấy tháng còn lại, Thư Lạc nghĩ trong khoảng thời gian này cứ cùng Mạc Phi sống thật vui vẻ, đem hết khả năng của chính mình để che chở yêu thương Mạc Phi. Thư Lạc hi vọng sau này nếu như Mạc Phi có thỉnh thoảng hồi tưởng lại thời gian sống cùng cậu, ngoại trừ hận, ngoại trừ nộ, ngoại trừ oán, chí ít, còn có thể ghi nhớ một chút những điểm tốt của cậu, lưu lại một chút sự chăm sóc yêu thương mà cậu đã dành cho anh, cho dù là khi cậu chỉ đang đóng kịch, để những kỷ niệm đó có thể trở thành những hồi ức ấm áp trong trái tim Mạc Phi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook