Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 25
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa. Cơn nhức đầu sau khi say rượu cứ bao trùm nơi tâm trí, tôi theo phản xạ lấy tay ấn mạnh thái dương, chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ màng đảo một vòng qua căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, cần cổ có cảm giác nhồn nhột, lồng ngực thì đang bị thứ gì đó đè lên, khiến cho tấm chăn phồng lên rất to.
Chuyện gì vậy? Đây là phòng ngủ của Thư Lạc mà? Sao mình lại nằm ở đây?
Tôi ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên bật người ngồi dậy, một tay bám lấy mép giường, tấm chăn đắp trên người liền trượt xuống, lộ ra một tấm lưng trần vô cùng khêu gợi đang áp sát trên thân thể. Thư Lạc nằm sấp đè lên người tôi, hai tay ôm chặt thân thể tôi, giống như một sủng vật to lớn thân mật dựa sát vào tôi mà ngủ, cậu ta bị tôi làm kinh động cũng không hề tỉnh lại, chỉ là nghiêng đầu, thay đổi một chút tư thế rồi lại tiếp tục ngủ say sưa.
Tôi kinh hãi tột độ, trong khoảnh khắc trái tim như muốn ngừng đập, tôi khiếp sợ cúi đầu nhìn hai thân thể trần truồng đang ôm nhau nằm trên giường, trong đầu chợt lóe lên một loạt những hình ảnh.
Tối, tối hôm qua, tôi hình như đã lên cao trào… hơn nữa còn bắn vào trong miệng ai đó…
Thì ra đó không phải là giấc mơ…
Vậy, vậy người đó là ai… Không đúng, chắc chắn không phải là An Thế Duy…
Trời ơi… Rốt cuộc tôi đã làm gì?!
“Thư Lạc!”
Tôi bất ngờ hét lớn một tiếng, cố sức lay tỉnh cái người đang ôm chặt tôi không chịu buông kia.
Thư Lạc vẫn còn ngái ngủ mở mắt ra, nhấc người lên, mặc kệ mái tóc ngắn rối bù lộn xộn, cậu ta mơ màng nhìn tôi, lẩm bẩm như đang nói mớ: “Tiểu Phi, mau đắp kín chăn lại đi, để vậy sẽ bị cảm đó…”
Nói rồi, cậu ta tiện tay kéo chăn đắp lên. Còn tôi ngay lập tức dùng hết sức đẩy mạnh một cái, thực ra tôi chỉ muốn đẩy cậu ta ra, không nghĩ tới đây là giường đơn, tôi lại dùng lực quá mạnh, Thư Lạc bất ngờ bị tôi đẩy từ trên mép giường té thẳng xuống đất.
“Bịch ” một tiếng, nghe có vẻ rất đau.
Lần này, cậu ta đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng hình như đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc ngồi dưới đất, có chút ngơ ngác nhìn tôi. Khuôn mặt ngây thơ vô tội đó trông y hệt như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt đi, ánh mắt trông đợi vô cùng đáng thương, vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.
Tôi bối rối nhìn cậu ta, dở khóc dở cười ôm trán, nói: “Nhanh đứng dậy đi, ngồi đó sẽ bị lạnh bây giờ.”
Thư Lạc đờ ra một hồi, không leo lên giường nữa, im lặng nhặt quần áo ở dưới đất lên mặc vào.
Tôi nhìn cậu ta quay lưng về phía tôi, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo, trong lòng do dự hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng nói: “Thư Lạc, tối hôm qua… Tôi…”
“Yên tâm, tối qua không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cậu ta cắt ngang lời tôi, ngữ khí rất kiên định, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa chút gì đó bất đắc dĩ cùng cảm giác bi thương không thể nói thành lời.
Tôi cắn môi, trong lòng hối hận khôn cùng. Tôi thực sự quá khốn nạn mà, sao lại có thể phóng thích ở trong miệng một đứa trẻ được chứ.
Tôi lo lắng nhìn theo bóng lưng to lớn rắn chắc ở trước mặt, khổ sở nói: “Thư Lạc, xin ── “
“Đừng nói xin lỗi. ” Thư Lạc không chút do dự cắt ngang lời tôi lần thứ hai, nhưng lần này, giọng nói ấy lại mang theo một tia nghẹn ngào, hồi lâu sau, cậu ta mới trấn định lại, bình tĩnh bi ai nói, “Tiểu Phi, xin anh, đừng nói lời xin lỗi…”
Tôi yên lặng nhìn cậu ta, không nói được gì.
Đến lúc Thư Lạc mặc quần áo tử tế xong xoay người lại, cậu ta đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười như trước kia, Thư Lạc nhặt quần áo của tôi lên đặt trên giường, sau đó cúi người véo lên mặt tôi, cười nói: “Hôm qua anh uống nhiều lắm, hôm nay nên ăn thứ gì dễ tiêu thôi, để tôi đi nấu chút cháo trắng nhé, chịu không?”
Tôi sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn đôi mắt cười rạng rỡ kia, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc ăn cơm, không ai nói với nhau câu nào, cũng không nhắc gì tới chuyện tối hôm qua. Tôi cúi đầu im lặng ăn đồ ăn trước mặt, trong lòng rối như tơ vò, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Thư Lạc, bởi vì chột dạ, chỉ có thể vùi đầu vào ăn, trong lúc vô thức tôi đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn, đến lúc bụng no căng cứng, tôi ngẩng đầu lên, liền phát hiện Thư Lạc ngồi ở đối diện đang nhìn tôi cười, nụ cười vô cùng kỳ lạ.
“Cậu… sao không ăn?”
Thư Lạc một tay chống cằm, thích thú cười: “Anh ăn hết phần của tôi rồi.”
Tôi kinh ngạc, nhìn đồ ăn trên bàn đã bị tôi quét sạch, nhất thời á khẩu không nói được tiếng nào, gương mặt bỗng chốc nóng lên, tôi cúi đầu cắn môi, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Thư Lạc đi tới, nâng khuôn mặt tôi lên, vô cùng thỏa mãn nhìn tôi chăm chú, giảo hoạt nói: “Tiểu Phi, lúc anh đỏ mặt trông rất dễ thương.”
Tôi sững người, ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với nụ cười tuấn mỹ mê đắm lòng người kia, trong khoảnh khắc, một thoáng rung động lướt nhẹ trong tim, khuôn mặt vốn đỏ bừng lại càng nóng hơn giống như muốn bốc hơi.
Thư Lạc nhìn tôi chăm chú, ngón tay thon dài khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán tôi. Cậu ta ôn nhu cười, cúi đầu, đặt lên môi tôi một nụ hôn khẽ, nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Lúc đôi môi tách ra, tôi nhìn thấy khóe miệng Thư Lạc khẽ lộ ra một nụ cười kỳ lạ mà trước giờ tôi chưa từng thấy, thâm thúy mê người, nhưng cũng biến hóa khó lường. Cậu ta dán môi lên tai tôi, thanh âm trầm thấp ổn định, giọng nói vô cùng dứt khoát, giống như đang thản nhiên nói ra một sự thật khiến người khác không thể chối cãi.
Cậu ta nói: “Mạc Phi, tôi sẽ đoạt lấy anh, anh là của tôi.”
Nói xong, cậu ta trầm tĩnh nhìn tôi một cái, sau đó giống như không có chuyện gì xoay người rời đi.
Tôi yên lặng đứng đó, không thể tin được sững sờ rất lâu.
Thư Lạc trong khoảnh khắc đó, giống như có đến hai người.
Chuyện gì vậy? Đây là phòng ngủ của Thư Lạc mà? Sao mình lại nằm ở đây?
Tôi ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên bật người ngồi dậy, một tay bám lấy mép giường, tấm chăn đắp trên người liền trượt xuống, lộ ra một tấm lưng trần vô cùng khêu gợi đang áp sát trên thân thể. Thư Lạc nằm sấp đè lên người tôi, hai tay ôm chặt thân thể tôi, giống như một sủng vật to lớn thân mật dựa sát vào tôi mà ngủ, cậu ta bị tôi làm kinh động cũng không hề tỉnh lại, chỉ là nghiêng đầu, thay đổi một chút tư thế rồi lại tiếp tục ngủ say sưa.
Tôi kinh hãi tột độ, trong khoảnh khắc trái tim như muốn ngừng đập, tôi khiếp sợ cúi đầu nhìn hai thân thể trần truồng đang ôm nhau nằm trên giường, trong đầu chợt lóe lên một loạt những hình ảnh.
Tối, tối hôm qua, tôi hình như đã lên cao trào… hơn nữa còn bắn vào trong miệng ai đó…
Thì ra đó không phải là giấc mơ…
Vậy, vậy người đó là ai… Không đúng, chắc chắn không phải là An Thế Duy…
Trời ơi… Rốt cuộc tôi đã làm gì?!
“Thư Lạc!”
Tôi bất ngờ hét lớn một tiếng, cố sức lay tỉnh cái người đang ôm chặt tôi không chịu buông kia.
Thư Lạc vẫn còn ngái ngủ mở mắt ra, nhấc người lên, mặc kệ mái tóc ngắn rối bù lộn xộn, cậu ta mơ màng nhìn tôi, lẩm bẩm như đang nói mớ: “Tiểu Phi, mau đắp kín chăn lại đi, để vậy sẽ bị cảm đó…”
Nói rồi, cậu ta tiện tay kéo chăn đắp lên. Còn tôi ngay lập tức dùng hết sức đẩy mạnh một cái, thực ra tôi chỉ muốn đẩy cậu ta ra, không nghĩ tới đây là giường đơn, tôi lại dùng lực quá mạnh, Thư Lạc bất ngờ bị tôi đẩy từ trên mép giường té thẳng xuống đất.
“Bịch ” một tiếng, nghe có vẻ rất đau.
Lần này, cậu ta đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng hình như đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc ngồi dưới đất, có chút ngơ ngác nhìn tôi. Khuôn mặt ngây thơ vô tội đó trông y hệt như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt đi, ánh mắt trông đợi vô cùng đáng thương, vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.
Tôi bối rối nhìn cậu ta, dở khóc dở cười ôm trán, nói: “Nhanh đứng dậy đi, ngồi đó sẽ bị lạnh bây giờ.”
Thư Lạc đờ ra một hồi, không leo lên giường nữa, im lặng nhặt quần áo ở dưới đất lên mặc vào.
Tôi nhìn cậu ta quay lưng về phía tôi, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo, trong lòng do dự hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng nói: “Thư Lạc, tối hôm qua… Tôi…”
“Yên tâm, tối qua không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cậu ta cắt ngang lời tôi, ngữ khí rất kiên định, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa chút gì đó bất đắc dĩ cùng cảm giác bi thương không thể nói thành lời.
Tôi cắn môi, trong lòng hối hận khôn cùng. Tôi thực sự quá khốn nạn mà, sao lại có thể phóng thích ở trong miệng một đứa trẻ được chứ.
Tôi lo lắng nhìn theo bóng lưng to lớn rắn chắc ở trước mặt, khổ sở nói: “Thư Lạc, xin ── “
“Đừng nói xin lỗi. ” Thư Lạc không chút do dự cắt ngang lời tôi lần thứ hai, nhưng lần này, giọng nói ấy lại mang theo một tia nghẹn ngào, hồi lâu sau, cậu ta mới trấn định lại, bình tĩnh bi ai nói, “Tiểu Phi, xin anh, đừng nói lời xin lỗi…”
Tôi yên lặng nhìn cậu ta, không nói được gì.
Đến lúc Thư Lạc mặc quần áo tử tế xong xoay người lại, cậu ta đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười như trước kia, Thư Lạc nhặt quần áo của tôi lên đặt trên giường, sau đó cúi người véo lên mặt tôi, cười nói: “Hôm qua anh uống nhiều lắm, hôm nay nên ăn thứ gì dễ tiêu thôi, để tôi đi nấu chút cháo trắng nhé, chịu không?”
Tôi sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn đôi mắt cười rạng rỡ kia, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc ăn cơm, không ai nói với nhau câu nào, cũng không nhắc gì tới chuyện tối hôm qua. Tôi cúi đầu im lặng ăn đồ ăn trước mặt, trong lòng rối như tơ vò, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Thư Lạc, bởi vì chột dạ, chỉ có thể vùi đầu vào ăn, trong lúc vô thức tôi đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn, đến lúc bụng no căng cứng, tôi ngẩng đầu lên, liền phát hiện Thư Lạc ngồi ở đối diện đang nhìn tôi cười, nụ cười vô cùng kỳ lạ.
“Cậu… sao không ăn?”
Thư Lạc một tay chống cằm, thích thú cười: “Anh ăn hết phần của tôi rồi.”
Tôi kinh ngạc, nhìn đồ ăn trên bàn đã bị tôi quét sạch, nhất thời á khẩu không nói được tiếng nào, gương mặt bỗng chốc nóng lên, tôi cúi đầu cắn môi, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Thư Lạc đi tới, nâng khuôn mặt tôi lên, vô cùng thỏa mãn nhìn tôi chăm chú, giảo hoạt nói: “Tiểu Phi, lúc anh đỏ mặt trông rất dễ thương.”
Tôi sững người, ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với nụ cười tuấn mỹ mê đắm lòng người kia, trong khoảnh khắc, một thoáng rung động lướt nhẹ trong tim, khuôn mặt vốn đỏ bừng lại càng nóng hơn giống như muốn bốc hơi.
Thư Lạc nhìn tôi chăm chú, ngón tay thon dài khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán tôi. Cậu ta ôn nhu cười, cúi đầu, đặt lên môi tôi một nụ hôn khẽ, nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Lúc đôi môi tách ra, tôi nhìn thấy khóe miệng Thư Lạc khẽ lộ ra một nụ cười kỳ lạ mà trước giờ tôi chưa từng thấy, thâm thúy mê người, nhưng cũng biến hóa khó lường. Cậu ta dán môi lên tai tôi, thanh âm trầm thấp ổn định, giọng nói vô cùng dứt khoát, giống như đang thản nhiên nói ra một sự thật khiến người khác không thể chối cãi.
Cậu ta nói: “Mạc Phi, tôi sẽ đoạt lấy anh, anh là của tôi.”
Nói xong, cậu ta trầm tĩnh nhìn tôi một cái, sau đó giống như không có chuyện gì xoay người rời đi.
Tôi yên lặng đứng đó, không thể tin được sững sờ rất lâu.
Thư Lạc trong khoảnh khắc đó, giống như có đến hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook