Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 10
Sau mười mấy cuộc gọi nhỡ, là một cái tin nhắn, nội dung chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Em đang ở đâu?
Tôi sửng sốt một chút, Thế Duy có tới tìm tôi sao? Hắn rất hiếm khi đến thăm tôi hai ngày liên tục. Nhất thời, một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào mơ hồ lướt qua trong lòng. Nhìn những cuộc gọi nhỡ nối dài liên tiếp, tôi tưởng tượng ra bộ dạng Thế Duy lo lắng gọi điện cho tôi như thế nào, tôi đột nhiên mỉm cười ấm áp. Hắn cuối cùng, vẫn còn thích tôi. Cho dù chỉ có một chút.
Thư Lạc vẫn còn ở trên sân khấu, tôi không muốn làm phiền cậu ta, thế là lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị về nhà trước, đợi ngày mai sẽ tìm một lý do thỏa đáng giải thích cho cậu ấy hiểu. Nhưng khi tôi đi ra tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện ra Thư Lạc ở trên sân khấu đang chăm chú nhìn thẳng vào tôi. Tôi có chút khó xử, chỉ có thể nở nụ cười xin lỗi, liền xoay người rời đi.
Ra khỏi quán bar, tôi liền bắt taxi quay về, về đến nhà là đã hơn mười giờ đêm, cánh cửa thang máy dừng ở tầng hai mươi chín vừa mở ra, tôi liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng đó, lưng dựa vào tường, đối diện với cửa phòng của tôi, cúi đầu hút thuốc.
“Thế Duy. ” tôi lập tức đi tới, rất vui vẻ mỉm cười, “Sao hôm nay anh lại tới?”
“Sao vậy? Hôm nay tôi không thể tới sao?”
Giọng nói vô cùng lạnh lùng. An Thế Duy quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt dường như có chút tức giận, hắn nhìn chăm chú bộ đồ tôi đang mặc từ trên xuống dưới một lượt, vừa dập tắt điếu thuốc trong tay, vừa nói: “Hôm nay tôi thoái thác dự tiệc để tới thăm em, không ngờ em không có ở nhà, gọi điện cho em đến mười mấy cuộc cũng không thấy em bắt máy.”
Tôi có chút chột dạ, giơ túi đồ đã chuẩn bị sẵn lên, nói: “Em đi siêu thị mua chút đồ uống, quên mang theo điện thoại di động.”
An Thế Duy chăm chú nhìn tôi, lặng yên một chút, rút điện thoại di động từ trong túi quần ra, ở trước mặt tôi, ấn nút gọi vào một dãy số. Vẻ mặt tôi đột nhiên đông cứng.
Giai điệu quen thuộc từ trong túi quần của tôi vang lên, rõ ràng vang dội.
Tôi vô cùng lúng túng đè chặt túi quần, xấu hổ cười, nói: “Em, em ở siêu thị mua đồ, không nghe thấy tiếng chuông…”
Càng giải thích càng thiếu tự tin. Sau khi nói xong, ngay cả chính mình cũng có cảm giác ngu ngốc.
Tôi cả người cứng ngắc đứng lặng im tại chỗ, cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ hãi điều gì, chỉ là cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt An Thế Duy.
Cằm bị nắm chặt, tôi bị ép buộc ngẩng đầu lên, nam nhân trước mắt sắc mặt có chút đáng sợ.
“Mạc Phi, từ khi nào em đã biết học cách nói dối tôi?”
Vừa dứt lời, một cái tát thô bạo liền giáng xuống. Thân thể tôi lảo đảo ngã xuống mặt đất, những lon nước ngọt rớt ra từ chiếc túi lăn lông lốc trên sàn nhà.
Tôi tự biết đuối lý, ôm lấy gương mặt bỏng rát không nói tiếng nào.
“Em rốt cuộc đã đi đâu?”
An Thế Duy từ trên cao nhìn xuống tôi, trong giọng nói tràn đầy sự mất kiên nhẫn.
Tôi cắn môi, thân thể co rúm lại, thấp giọng trả lời: “Quán bar…”
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt An Thế Duy thoáng mất tự nhiên, lại đột nhiên nổi nóng, vươn tay nắm lấy tóc của tôi.”Quán bar? Em nói em ra ngoài giờ này, ăn mặc như vậy, là để đi quán bar sao?”
Tôi rũ mắt xuống, trong ngực từng trận đau đớn.
“Xin lỗi…”
An Thế Duy tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Lẽ nào em định đến quán bar để câu dẫn nam nhân? Có phải tôi vẫn chưa khiến em thỏa mãn? Em khát khao đến mức đến quán bar để lên giường với người khác sao?”
“Em không có… Không phải như anh nghĩ…”
“Không phải như tôi nghĩ? Vậy, một mình em chạy đến quán bar để làm gì?”
“Em ── ” tôi nhất thời nghẹn lời, thoáng cái không biết nên trả lời như thế nào.
An Thế Duy đầu mày chau lại, giọng nói càng dữ tợn tàn nhẫn.
“Mạc Phi, em muốn lên giường với người khác đến như vậy sao?!”
“Em… không có…”
“Đi tới quán bar ngoài việc tìm thú vui ra không lẽ chỉ đơn giản là đi uống rượu? Em coi tôi là con nít ba tuổi hả? À, em muốn tìm thú vui phải không, được, tôi cho em!”
An Thế Duy vừa nói vừa vươn tay cởi quần dài của tôi xuống, tôi khẩn trương giữ tay hắn lại.
“Thế Duy, đừng như vậy, sẽ bị người ta thấy…”
“Em cũng đã đi tới quán bar tìm người rồi, còn để ý chuyện gì nữa?”
“Em thật sự không có, xin anh hãy tin tưởng em…”
Tôi kịch liệt giãy dụa cố gắng ngăn không cho hắn cởi quần tôi ra, thế nhưng bàn tay to lớn của An Thế Duy đã luồn vào trong quần dài nắm chặt lấy hạ thân của tôi, cơn đau đớn từ phía dưới trong nháy mắt truyền tới, tôi không thể chịu đựng được hét lên thất thanh, thân thể co rúm lại, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
“Thế Duy… Mau buông tay… Đau quá…”
Tôi uốn cong thắt lưng cúi đầu, liều mạng che chắn nơi hạ thân đang đau đớn.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng quát.
“Anh đang làm gì vậy hả?!”
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thư Lạc không biết đã xuất hiện từ khi nào, bộ mặt tức giận, túm chặt lấy áo An Thế Duy, vung quả đấm lên, bộ dạng đằng đằng sát khí.
“Dừng tay!”
Dưới tình thế cấp bách, tôi phản ứng theo bản năng nhào tới trước che chắn cho An Thế Duy.
Thư Lạc nhìn tôi, bất chợt có chút sửng sốt.
“Ai đây? ” An Thế Duy nhíu mày.
Tôi cố gắng trấn tĩnh một chút, bình tĩnh nói: “Không biết.”
Nói xong, tôi lập tức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Thư Lạc lần thứ hai.
Tôi run rẩy kéo quần dài lên, bộ dạng nhếch nhác vịn vào tường đứng dậy, lấy chìa khóa mở cửa.
Tôi không biết vào giờ phút này trên mặt Thư Lạc có biểu cảm gì, tôi không dám nhìn. Cậu ta chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, cho đến khi tôi cùng An Thế Duy đã vào nhà, đóng cửa phòng, cậu ta cũng không hề rời đi.
Tôi sửng sốt một chút, Thế Duy có tới tìm tôi sao? Hắn rất hiếm khi đến thăm tôi hai ngày liên tục. Nhất thời, một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào mơ hồ lướt qua trong lòng. Nhìn những cuộc gọi nhỡ nối dài liên tiếp, tôi tưởng tượng ra bộ dạng Thế Duy lo lắng gọi điện cho tôi như thế nào, tôi đột nhiên mỉm cười ấm áp. Hắn cuối cùng, vẫn còn thích tôi. Cho dù chỉ có một chút.
Thư Lạc vẫn còn ở trên sân khấu, tôi không muốn làm phiền cậu ta, thế là lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị về nhà trước, đợi ngày mai sẽ tìm một lý do thỏa đáng giải thích cho cậu ấy hiểu. Nhưng khi tôi đi ra tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện ra Thư Lạc ở trên sân khấu đang chăm chú nhìn thẳng vào tôi. Tôi có chút khó xử, chỉ có thể nở nụ cười xin lỗi, liền xoay người rời đi.
Ra khỏi quán bar, tôi liền bắt taxi quay về, về đến nhà là đã hơn mười giờ đêm, cánh cửa thang máy dừng ở tầng hai mươi chín vừa mở ra, tôi liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng đó, lưng dựa vào tường, đối diện với cửa phòng của tôi, cúi đầu hút thuốc.
“Thế Duy. ” tôi lập tức đi tới, rất vui vẻ mỉm cười, “Sao hôm nay anh lại tới?”
“Sao vậy? Hôm nay tôi không thể tới sao?”
Giọng nói vô cùng lạnh lùng. An Thế Duy quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt dường như có chút tức giận, hắn nhìn chăm chú bộ đồ tôi đang mặc từ trên xuống dưới một lượt, vừa dập tắt điếu thuốc trong tay, vừa nói: “Hôm nay tôi thoái thác dự tiệc để tới thăm em, không ngờ em không có ở nhà, gọi điện cho em đến mười mấy cuộc cũng không thấy em bắt máy.”
Tôi có chút chột dạ, giơ túi đồ đã chuẩn bị sẵn lên, nói: “Em đi siêu thị mua chút đồ uống, quên mang theo điện thoại di động.”
An Thế Duy chăm chú nhìn tôi, lặng yên một chút, rút điện thoại di động từ trong túi quần ra, ở trước mặt tôi, ấn nút gọi vào một dãy số. Vẻ mặt tôi đột nhiên đông cứng.
Giai điệu quen thuộc từ trong túi quần của tôi vang lên, rõ ràng vang dội.
Tôi vô cùng lúng túng đè chặt túi quần, xấu hổ cười, nói: “Em, em ở siêu thị mua đồ, không nghe thấy tiếng chuông…”
Càng giải thích càng thiếu tự tin. Sau khi nói xong, ngay cả chính mình cũng có cảm giác ngu ngốc.
Tôi cả người cứng ngắc đứng lặng im tại chỗ, cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ hãi điều gì, chỉ là cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt An Thế Duy.
Cằm bị nắm chặt, tôi bị ép buộc ngẩng đầu lên, nam nhân trước mắt sắc mặt có chút đáng sợ.
“Mạc Phi, từ khi nào em đã biết học cách nói dối tôi?”
Vừa dứt lời, một cái tát thô bạo liền giáng xuống. Thân thể tôi lảo đảo ngã xuống mặt đất, những lon nước ngọt rớt ra từ chiếc túi lăn lông lốc trên sàn nhà.
Tôi tự biết đuối lý, ôm lấy gương mặt bỏng rát không nói tiếng nào.
“Em rốt cuộc đã đi đâu?”
An Thế Duy từ trên cao nhìn xuống tôi, trong giọng nói tràn đầy sự mất kiên nhẫn.
Tôi cắn môi, thân thể co rúm lại, thấp giọng trả lời: “Quán bar…”
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt An Thế Duy thoáng mất tự nhiên, lại đột nhiên nổi nóng, vươn tay nắm lấy tóc của tôi.”Quán bar? Em nói em ra ngoài giờ này, ăn mặc như vậy, là để đi quán bar sao?”
Tôi rũ mắt xuống, trong ngực từng trận đau đớn.
“Xin lỗi…”
An Thế Duy tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Lẽ nào em định đến quán bar để câu dẫn nam nhân? Có phải tôi vẫn chưa khiến em thỏa mãn? Em khát khao đến mức đến quán bar để lên giường với người khác sao?”
“Em không có… Không phải như anh nghĩ…”
“Không phải như tôi nghĩ? Vậy, một mình em chạy đến quán bar để làm gì?”
“Em ── ” tôi nhất thời nghẹn lời, thoáng cái không biết nên trả lời như thế nào.
An Thế Duy đầu mày chau lại, giọng nói càng dữ tợn tàn nhẫn.
“Mạc Phi, em muốn lên giường với người khác đến như vậy sao?!”
“Em… không có…”
“Đi tới quán bar ngoài việc tìm thú vui ra không lẽ chỉ đơn giản là đi uống rượu? Em coi tôi là con nít ba tuổi hả? À, em muốn tìm thú vui phải không, được, tôi cho em!”
An Thế Duy vừa nói vừa vươn tay cởi quần dài của tôi xuống, tôi khẩn trương giữ tay hắn lại.
“Thế Duy, đừng như vậy, sẽ bị người ta thấy…”
“Em cũng đã đi tới quán bar tìm người rồi, còn để ý chuyện gì nữa?”
“Em thật sự không có, xin anh hãy tin tưởng em…”
Tôi kịch liệt giãy dụa cố gắng ngăn không cho hắn cởi quần tôi ra, thế nhưng bàn tay to lớn của An Thế Duy đã luồn vào trong quần dài nắm chặt lấy hạ thân của tôi, cơn đau đớn từ phía dưới trong nháy mắt truyền tới, tôi không thể chịu đựng được hét lên thất thanh, thân thể co rúm lại, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
“Thế Duy… Mau buông tay… Đau quá…”
Tôi uốn cong thắt lưng cúi đầu, liều mạng che chắn nơi hạ thân đang đau đớn.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng quát.
“Anh đang làm gì vậy hả?!”
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thư Lạc không biết đã xuất hiện từ khi nào, bộ mặt tức giận, túm chặt lấy áo An Thế Duy, vung quả đấm lên, bộ dạng đằng đằng sát khí.
“Dừng tay!”
Dưới tình thế cấp bách, tôi phản ứng theo bản năng nhào tới trước che chắn cho An Thế Duy.
Thư Lạc nhìn tôi, bất chợt có chút sửng sốt.
“Ai đây? ” An Thế Duy nhíu mày.
Tôi cố gắng trấn tĩnh một chút, bình tĩnh nói: “Không biết.”
Nói xong, tôi lập tức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Thư Lạc lần thứ hai.
Tôi run rẩy kéo quần dài lên, bộ dạng nhếch nhác vịn vào tường đứng dậy, lấy chìa khóa mở cửa.
Tôi không biết vào giờ phút này trên mặt Thư Lạc có biểu cảm gì, tôi không dám nhìn. Cậu ta chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, cho đến khi tôi cùng An Thế Duy đã vào nhà, đóng cửa phòng, cậu ta cũng không hề rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook