Bỉ Ngạn Yên Hoa
-
Chương 1
Hạn sử dụng của tình nhân là bao lâu?
Mười năm? Chín năm? Hay là tám năm?
Ngay cả những nữ nhân kiều mị thướt tha đều không thể thoát khỏi số phận bị bội tình bạc nghĩa, huống chi tôi lại là nam nhân.
Bây giờ tôi đã hai mươi sáu. Có lẽ cái tuổi hai mươi sáu này đối với đa số nam nhân mà nói, chính là lúc phong sinh thủy khởi bận rộn chăm lo cho sự nghiệp của mình, thế nhưng đối với một người bị tình nhân bao dưỡng mà nói, đã sớm già rồi.
Tôi đã không còn trẻ, cũng không còn lại bao nhiêu thời gian thanh xuân để hoang phí nữa. Tôi biết bản thân mình không thể cùng người đàn ông này cả ngày hoang dâm vô độ như vậy, bằng không đến cuối cùng người bị sụp đổ sẽ chỉ là chính mình. Thế nhưng tôi lại không thể chủ động rời đi, cuối cùng, tôi chỉ có thể ngày qua ngày sắm vai một tình nhân trung thành, mặc cho hắn gọi liền tới đuổi liền đi, dư thủ dư cầu (bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ), một lòng phục vụ hắn.
Nếu như đây là một canh bạc, thì tôi đã thực sự thua đến không còn một chút tôn nghiêm.
Tôi yêu người đàn ông đang bao dưỡng mình, An Thế Duy. Nhưng hắn, chỉ là mê luyến thân thể tôi mà thôi. Ở cùng nhau suốt tám năm, cho dù có sở hữu thân thể mê hoặc lòng người đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng có ngày những thứ đó cũng sẽ tan biến đi, cho nên năm tháng trôi qua, tuổi tác càng lớn dần, tôi càng có cảm giác sợ hãi bất an. Tôi lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên không quan tâm tôi nữa. Tuy rằng tôi hiểu rất rõ, nếu bị vứt bỏ, tôi sẽ không có cách nào chạy trốn, cũng không thể đảo ngược lại kết cục sau cùng. Tôi chỉ là hy vọng ngày đó, có thể tới chậm một chút, chậm một chút.
Tôi nghĩ mình thật sự đã hết thuốc chữa rồi.
An Thế Duy, ba chữ kia đã trở thành một mũi dao nhọn chắn ngang trong lòng. Sau khi bị mũi nhọn đó khoét sâu đến không còn gì rồi bị vứt đi như một đôi giày cũ, tôi lại cố gắng bám víu vào sự đau đớn từ trong sâu thẳm dưới đáy lòng, cô độc sống quãng đời còn lại.
Ai bảo tôi đã yêu một người đã có gia đình, đúng là đáng đời mà.
Tôi tuyệt vọng bi thương nhìn người đàn ông đang siết chặt eo mình ở trước mặt, từng lần từng lần một đều đâm mạnh vào chỗ sâu nhất trong thân thể tôi. Hắn ở trên người tôi trước sau luật động, chất vải cao cấp từ bộ quần áo sang trọng ma sát trên làn da trần trụi khiến tôi có chút đau đớn. Mỗi lần làm tình hắn đều chỉ lộ ra nơi hạ thân, nhưng lại đem tôi từ đầu đến chân cởi sạch. Tôi cảm thấy thẹn vô cùng, thân thể co rúm lại, bàn tay bám vào bờ vai to lớn rắn chắc của hắn, nhưng lại bị lớp vải vóc ngăn cách, tôi không thể cảm giác được một chút hơi ấm hay nhiệt tình nào từ hắn.
Nhưng mà, tôi đã thành thói quen. Quen để mặc hắn bài bố, quen để mặc hắn đùa bỡn. Bởi vì đây chính là công dụng duy nhất của tôi. Tôi ngoan ngoãn vùi người sâu vào trong chiếc sô pha bằng da, rất phối hợp mở hai chân gác lên hai bên tay vịn, mở rộng hạ thể, thuận tiện cho hắn tùy ý đút vào. Thế nhưng phân thân cương cứng ở bên dưới lại bị hắn nắm trong tay, thông đạo bị hắn mạnh mẽ lấp kín, khoái cảm dâng lên như nước lũ nhưng lại không thể phóng thích, toàn thân nóng như lửa đốt thống khổ khôn cùng, sự dằn vặt từ nửa thân dưới cứ liên tục bùng phát kích thích đại não. Tôi kịch liệt co giật thân thể, hai tay níu chặt lấy sô pha, ngón tay cơ hồ muốn gãy vụn. An Thế Duy dùng răng ngậm đầu nhũ đã thẳng đứng sung huyết của tôi, khe khẽ dùng lực, nhất thời, tôi không thể nhịn được nữa nâng thắt lưng lên, ngẩng cổ khàn giọng kêu khóc.
“Thế Duy… Thế Duy… đừng… dằn vặt em nữa… xin anh… hãy cho em bắn…”
Dục vọng bị kiềm chế kích thích tuyến lệ của tôi. An Thế Duy ôm tôi, vừa hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi, vừa ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Phi… ngoan… sẽ nhanh thôi…”
Thế là, tôi chỉ có thể thở dốc, nhắm mắt lại, cực lực nhẫn nại.
Mặc dù sự hành hạ thống khổ như thế này đã chạm đến giới hạn mà tôi có thể chịu đựng được, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn hắn. Bởi vì đối với hắn, cơ thể của tôi chính là thứ duy nhất có giá trị. Nếu như cả công dụng duy nhất cũng bị mất đi, e rằng tôi sẽ sớm bị hắn vứt bỏ.
Lúc An Thế Duy lần thứ ba đạt đến cao trào thỏa mãn, mặc sức bắn ra trong thân thể tôi, hắn mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt hạ thân của tôi ra, mà tôi đã không còn khí lực kêu lên nữa, chỉ cứng nhắc bắn ra một dòng dịch thể, thân thể hoàn toàn vô lực.
Cảm giác ấm nóng lúc hắn bắn trong thân thể vẫn chưa tan đi, tứ chi đau nhức không còn chút sức lực buông thõng trên sô pha, tôi kịch liệt thở dốc, mồ hôi hòa cùng những giọt nước mắt chưa khô lăn dài trên khuôn mặt.
Mỗi lần làm tình xong, tôi đều cảm giác thân thể giống như vừa bị lửa nung qua. Trái tim mãnh liệt đập loạn, nhưng lại không có bất kỳ niềm vui sướng nên có nào.
An Thế Duy nằm sấp ở trên người tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó liền rút phân thân ra.
“Tiểu Phi, thoải mái không? ” ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn tôi.
Kiểu làm tình mà chỉ có hắn liên tục đòi hỏi để thỏa mãn dục vọng thì sao có thể thoải mái được. Thế nhưng tôi vẫn cố sức nở nụ cười yếu ớt, dịu ngoan gật đầu, nói: “Ưm, thoải mái.”
Kỳ thực, chỉ cần có thể khiến hắn cảm giác thoải mái, tôi đã thỏa mãn rồi. Đến mức, bản thân mình có trở thành thế nào cũng không sao.
An Thế Duy vươn bàn tay to lớn cười cười xoa đầu tôi, nhìn xuống nơi hạ thân nhớp nhúa kia, hỏi: “Còn sức đi tắm không? Chiều nay tôi phải tới tòa án, có chút gấp.”
Trong lòng đột nhiên cảm thấy nguội lạnh. Tôi ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, cho dù hắn không thể giúp tôi tắm, chỉ cần hắn có thể ôm tôi vào phòng tắm thôi, tôi cũng đã rất vui vẻ mà. Nhưng mà, đến cuối cùng tôi cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ là mỉm cười đầy quan tâm, nói: “An đại luật sư, anh mau đi đi. Không cần lo cho em, em có thể tự mình giải quyết mà.”
An Thế Duy nở nụ cười, cúi người, thâm tình hôn lên trán tôi.
“Mạc Phi, tôi yêu em.”
Được rồi. Chỉ cần có những lời này, có ra sao cũng được.
Mặc dù độ tin cậy của những lời này có vượt qua 50% hay không vẫn còn là một nghi vấn.
Tôi nở nụ cười hạnh phúc giả tạo, nhìn An Thế Duy đi vào phòng tắm, vài phút sau hắn một thân y phục chỉnh tề sạch sẽ đi ra, buộc lại cà- vạt, mặc lên chiếc áo vest phẳng phiu, khuôn mặt anh tuấn thâm thúy, dương quang toả sáng. Hắn cẩn thận tỉ mỉ chải chuốt mái tóc mình, sau đó mới quay đầu lại nhìn tôi vẫn đang vùi người trên sô pha, thân thể trần trụi nhớp nhúa không thể nhúc nhích nổi, nói: “Em tự chăm sóc bản thân mình, hai ngày nữa tôi sẽ tới thăm em.”
Tôi nhìn hắn nở một nụ cười, ý bảo hắn an tâm.
An Thế Duy nhìn tôi, trong phút chốc chợt sững lại, khẽ thở ra một tiếng.
“Mạc Phi, em thật xinh đẹp.”
Tôi không khỏi cười khổ, bộ dạng của mình lúc này không soi gương cũng biết là thảm hại đến mức nào. Thế nhưng, có thể nghe thấy lời khen của người mình yêu, tôi vẫn cảm thấy hết sức sung sướng. May là, hắn không có ghét bỏ tôi. May là, cái thân thể đã sớm hao mòn này của tôi trong mắt hắn vẫn được khen là xinh đẹp.
Tôi đã thỏa mãn rồi.
Mười năm? Chín năm? Hay là tám năm?
Ngay cả những nữ nhân kiều mị thướt tha đều không thể thoát khỏi số phận bị bội tình bạc nghĩa, huống chi tôi lại là nam nhân.
Bây giờ tôi đã hai mươi sáu. Có lẽ cái tuổi hai mươi sáu này đối với đa số nam nhân mà nói, chính là lúc phong sinh thủy khởi bận rộn chăm lo cho sự nghiệp của mình, thế nhưng đối với một người bị tình nhân bao dưỡng mà nói, đã sớm già rồi.
Tôi đã không còn trẻ, cũng không còn lại bao nhiêu thời gian thanh xuân để hoang phí nữa. Tôi biết bản thân mình không thể cùng người đàn ông này cả ngày hoang dâm vô độ như vậy, bằng không đến cuối cùng người bị sụp đổ sẽ chỉ là chính mình. Thế nhưng tôi lại không thể chủ động rời đi, cuối cùng, tôi chỉ có thể ngày qua ngày sắm vai một tình nhân trung thành, mặc cho hắn gọi liền tới đuổi liền đi, dư thủ dư cầu (bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ), một lòng phục vụ hắn.
Nếu như đây là một canh bạc, thì tôi đã thực sự thua đến không còn một chút tôn nghiêm.
Tôi yêu người đàn ông đang bao dưỡng mình, An Thế Duy. Nhưng hắn, chỉ là mê luyến thân thể tôi mà thôi. Ở cùng nhau suốt tám năm, cho dù có sở hữu thân thể mê hoặc lòng người đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng có ngày những thứ đó cũng sẽ tan biến đi, cho nên năm tháng trôi qua, tuổi tác càng lớn dần, tôi càng có cảm giác sợ hãi bất an. Tôi lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên không quan tâm tôi nữa. Tuy rằng tôi hiểu rất rõ, nếu bị vứt bỏ, tôi sẽ không có cách nào chạy trốn, cũng không thể đảo ngược lại kết cục sau cùng. Tôi chỉ là hy vọng ngày đó, có thể tới chậm một chút, chậm một chút.
Tôi nghĩ mình thật sự đã hết thuốc chữa rồi.
An Thế Duy, ba chữ kia đã trở thành một mũi dao nhọn chắn ngang trong lòng. Sau khi bị mũi nhọn đó khoét sâu đến không còn gì rồi bị vứt đi như một đôi giày cũ, tôi lại cố gắng bám víu vào sự đau đớn từ trong sâu thẳm dưới đáy lòng, cô độc sống quãng đời còn lại.
Ai bảo tôi đã yêu một người đã có gia đình, đúng là đáng đời mà.
Tôi tuyệt vọng bi thương nhìn người đàn ông đang siết chặt eo mình ở trước mặt, từng lần từng lần một đều đâm mạnh vào chỗ sâu nhất trong thân thể tôi. Hắn ở trên người tôi trước sau luật động, chất vải cao cấp từ bộ quần áo sang trọng ma sát trên làn da trần trụi khiến tôi có chút đau đớn. Mỗi lần làm tình hắn đều chỉ lộ ra nơi hạ thân, nhưng lại đem tôi từ đầu đến chân cởi sạch. Tôi cảm thấy thẹn vô cùng, thân thể co rúm lại, bàn tay bám vào bờ vai to lớn rắn chắc của hắn, nhưng lại bị lớp vải vóc ngăn cách, tôi không thể cảm giác được một chút hơi ấm hay nhiệt tình nào từ hắn.
Nhưng mà, tôi đã thành thói quen. Quen để mặc hắn bài bố, quen để mặc hắn đùa bỡn. Bởi vì đây chính là công dụng duy nhất của tôi. Tôi ngoan ngoãn vùi người sâu vào trong chiếc sô pha bằng da, rất phối hợp mở hai chân gác lên hai bên tay vịn, mở rộng hạ thể, thuận tiện cho hắn tùy ý đút vào. Thế nhưng phân thân cương cứng ở bên dưới lại bị hắn nắm trong tay, thông đạo bị hắn mạnh mẽ lấp kín, khoái cảm dâng lên như nước lũ nhưng lại không thể phóng thích, toàn thân nóng như lửa đốt thống khổ khôn cùng, sự dằn vặt từ nửa thân dưới cứ liên tục bùng phát kích thích đại não. Tôi kịch liệt co giật thân thể, hai tay níu chặt lấy sô pha, ngón tay cơ hồ muốn gãy vụn. An Thế Duy dùng răng ngậm đầu nhũ đã thẳng đứng sung huyết của tôi, khe khẽ dùng lực, nhất thời, tôi không thể nhịn được nữa nâng thắt lưng lên, ngẩng cổ khàn giọng kêu khóc.
“Thế Duy… Thế Duy… đừng… dằn vặt em nữa… xin anh… hãy cho em bắn…”
Dục vọng bị kiềm chế kích thích tuyến lệ của tôi. An Thế Duy ôm tôi, vừa hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi, vừa ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Phi… ngoan… sẽ nhanh thôi…”
Thế là, tôi chỉ có thể thở dốc, nhắm mắt lại, cực lực nhẫn nại.
Mặc dù sự hành hạ thống khổ như thế này đã chạm đến giới hạn mà tôi có thể chịu đựng được, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn hắn. Bởi vì đối với hắn, cơ thể của tôi chính là thứ duy nhất có giá trị. Nếu như cả công dụng duy nhất cũng bị mất đi, e rằng tôi sẽ sớm bị hắn vứt bỏ.
Lúc An Thế Duy lần thứ ba đạt đến cao trào thỏa mãn, mặc sức bắn ra trong thân thể tôi, hắn mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt hạ thân của tôi ra, mà tôi đã không còn khí lực kêu lên nữa, chỉ cứng nhắc bắn ra một dòng dịch thể, thân thể hoàn toàn vô lực.
Cảm giác ấm nóng lúc hắn bắn trong thân thể vẫn chưa tan đi, tứ chi đau nhức không còn chút sức lực buông thõng trên sô pha, tôi kịch liệt thở dốc, mồ hôi hòa cùng những giọt nước mắt chưa khô lăn dài trên khuôn mặt.
Mỗi lần làm tình xong, tôi đều cảm giác thân thể giống như vừa bị lửa nung qua. Trái tim mãnh liệt đập loạn, nhưng lại không có bất kỳ niềm vui sướng nên có nào.
An Thế Duy nằm sấp ở trên người tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó liền rút phân thân ra.
“Tiểu Phi, thoải mái không? ” ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn tôi.
Kiểu làm tình mà chỉ có hắn liên tục đòi hỏi để thỏa mãn dục vọng thì sao có thể thoải mái được. Thế nhưng tôi vẫn cố sức nở nụ cười yếu ớt, dịu ngoan gật đầu, nói: “Ưm, thoải mái.”
Kỳ thực, chỉ cần có thể khiến hắn cảm giác thoải mái, tôi đã thỏa mãn rồi. Đến mức, bản thân mình có trở thành thế nào cũng không sao.
An Thế Duy vươn bàn tay to lớn cười cười xoa đầu tôi, nhìn xuống nơi hạ thân nhớp nhúa kia, hỏi: “Còn sức đi tắm không? Chiều nay tôi phải tới tòa án, có chút gấp.”
Trong lòng đột nhiên cảm thấy nguội lạnh. Tôi ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, cho dù hắn không thể giúp tôi tắm, chỉ cần hắn có thể ôm tôi vào phòng tắm thôi, tôi cũng đã rất vui vẻ mà. Nhưng mà, đến cuối cùng tôi cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ là mỉm cười đầy quan tâm, nói: “An đại luật sư, anh mau đi đi. Không cần lo cho em, em có thể tự mình giải quyết mà.”
An Thế Duy nở nụ cười, cúi người, thâm tình hôn lên trán tôi.
“Mạc Phi, tôi yêu em.”
Được rồi. Chỉ cần có những lời này, có ra sao cũng được.
Mặc dù độ tin cậy của những lời này có vượt qua 50% hay không vẫn còn là một nghi vấn.
Tôi nở nụ cười hạnh phúc giả tạo, nhìn An Thế Duy đi vào phòng tắm, vài phút sau hắn một thân y phục chỉnh tề sạch sẽ đi ra, buộc lại cà- vạt, mặc lên chiếc áo vest phẳng phiu, khuôn mặt anh tuấn thâm thúy, dương quang toả sáng. Hắn cẩn thận tỉ mỉ chải chuốt mái tóc mình, sau đó mới quay đầu lại nhìn tôi vẫn đang vùi người trên sô pha, thân thể trần trụi nhớp nhúa không thể nhúc nhích nổi, nói: “Em tự chăm sóc bản thân mình, hai ngày nữa tôi sẽ tới thăm em.”
Tôi nhìn hắn nở một nụ cười, ý bảo hắn an tâm.
An Thế Duy nhìn tôi, trong phút chốc chợt sững lại, khẽ thở ra một tiếng.
“Mạc Phi, em thật xinh đẹp.”
Tôi không khỏi cười khổ, bộ dạng của mình lúc này không soi gương cũng biết là thảm hại đến mức nào. Thế nhưng, có thể nghe thấy lời khen của người mình yêu, tôi vẫn cảm thấy hết sức sung sướng. May là, hắn không có ghét bỏ tôi. May là, cái thân thể đã sớm hao mòn này của tôi trong mắt hắn vẫn được khen là xinh đẹp.
Tôi đã thỏa mãn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook