Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái
-
Chương 20: Ta chưa bao giờ ngưng nhìn hắn
Hoa Nguyệt ở trước cửa động, nơi giam cầm Niệm Hỏa, dùng khí tụ đẩy Hỏa Tiêu Châu ra ngoài. Viên châu lấp lánh, rực rỡ, sáng chói cả một khoảng không nơi hắn. Tỏa ra ánh sáng cực kỳ ấm áp. Hắn tự dưng ngoảnh đầu nhìn về phía hai mẹ con Hàn Ảnh, môi bất giác cong lên.
"Có lẽ, ta không có phúc phần được nhìn ngắm nàng, nhìn ngắm A Đan nhỏ bé của ta rồi."
Hắn giữ cho viên châu ở yên, giúp bọn họ tránh cái lạnh, từ từ rút ra Linh Chuông, Vạc Hắc Hỏa cùng Đỉnh Hồng Hạc đặt theo vị trí tương ứng với Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ky (*). Hỏa Tiêu Châu ứng với vị trí Thiên Khúc. Hoa Nguyệt còn dùng pháp, gọi vì tinh tú đại diện cho sinh lão bệnh tử của bản thân (mệnh tử), đặt ở giữa bốn góc. Đặt xong, môi liền mấp máy một hàng câu chữ, dùng thuật đã gọi, kết hợp với nội công từ hai luồng chân khí trong người. Đều là dùng để cởi bỏ phong ấn, lớp cuối cùng của Hồng Liên Khai. Dù hắn biết, nếu cởi bỏ, thời gian hắn trụ lại được sẽ chẳng còn bao lâu nữa. Cái cảm giác như có hàng ngàn mũi kéo như cắt đi từng thớ thịt của hắn, cắm chặt vào ngũ căn khiến hắn đau đến muốn chết đi sống lại. Hắn vẫn cắt chặt hàng môi trắng bệch, đến bật máu.
Tháo bỏ xong phong ấn, Hoa Nguyệt như cảm nhận có một luồng nội lực dào dạt chảy trong người. Luồng sức mạnh như khiến hắn trở nên điên cuồng. Mái tóc hắn bị bung xõa xuống. Ánh mắt trở nên đỏ cháy, dữ tợn. Trên trán có ấn ký như lá bỉ ngạn nhưng có màu đỏ như của Hàn Ảnh. Chỉ khác nàng là hoa, hắn là lá.
Hoa Nguyệt định dơ tay lên, liền bị một luồng sức mạnh khác kéo lại. Hắn nhắm mắt, cả người ngã xuống. Buông thõng hai tay. Dần dần ổn định lại thần thức.
"Vì sao lại muốn tháo gỡ phong ấn cái thứ đó?" - Giọng nói thân thuộc gắn liền với hắn cả khi còn chưa biết nương là ai, truyền đến.
Hắn trầm mặc, im lặng.
"Ngươi đã nặng tình với nàng đến mức đó rồi? Cả mạng cũng chẳng cần?"
Hắn nhắm mắt, tiếng thở dài khẽ khàng vẫn bị phát hiện.
"Ngươi rõ ràng biết, nàng bây giờ, với ngươi bây giờ chính là hai thứ không thể gần càng không thể chạm? Ngươi tháo bỏ phong ấn, đồng nghĩa ngươi và nàng cả đời không thể gần nhau, một trong hai người các ngươi phải chết. Ngươi quên rồi sao? Dạ Hoa Nguyệt?"
Hắn chỉ gật đầu. Hắn đương nhiên biết nhưng, vì nàng, vì A Đan, hắn phải như vậy.
" Ban ngày ngươi sẽ không sao, nhưng ban đêm sẽ bộc phát luồng sức mạnh khiến bản thân không thể kiềm chế, ta có thể kéo dài hơi tàn giúp ngươi cho đến ngày ta chết đi."
Hoa Nguyệt giật mình. Chẳng lẽ, Niệm Hỏa đã suy yếu đến như thế rồi?
"Con xin lỗi..." - Hoa Nguyệt thốt lên. Hắn chẳng hiểu bản thân chính là thứ gì, đã làm sai gì khiến bản thân phải chịu những điều đau đớn đến như vậy?
Liêm Niệm Hỏa không còn nói nữa. Chỉ còn Hoa Nguyệt, hắn từ từ mở mắt, từ từ trấn định hơi thở. Tay bắt đầu tụ lại khí, đẩy nó đến hướng của Hàn Ảnh. Hắn cũng không quên đảm bảo rằng Hàn Ảnh đã bị kiểm soát thần thức.
Truyền cho nàng nguồn nội lực để lấp lại chỗ bị Tàn Chi ngày trước xâm nhập. Đồng thời, dùng nó kéo cho nàng một khoảng sáng mờ ảo, để nàng có thể nhìn thấy được, mà tránh vật cản lúc không có hắn.
Xong xuôi tất cả mới đưa tất cả về nguyên trạng, đặt nàng nằm ở nơi êm ái, bản thân tùy tiện dựa vào mành đá nào đó rồi thiếp đi.
...
Hồ Cơ, đã nhiều ngày liền không ngủ. Hắn tìm tất cả mọi cách để mở ra cổng Vô Vọng Hải mà không phải sử dụng sức mạnh của Hàn Ảnh.
Mái tóc đẹp đẽ của một vị thần cũng đã điểm bạc vài cọng. Dưới cằm cũng xuất hiện thêm những nhánh râu lởm chởm. Thật không nghĩ, không nàng, hắn sẽ như vậy.
Hắn nhớ nàng. Hắn đang thật rất nhớ nàng. Nhớ đến không thể thở. Hắn lo lắng cho nàng. Hắn chẳng thể ăn. Chẳng thể ngủ. Hắn vì nàng mà hạ phàm lịch kiếp. Vì nàng chờ đợi bốn vạn năm. Vì nàng cái gì cũng có thể gạt bỏ. Nhưng rốt cuộc là tại vì sao đoạn tình cảm này, chỉ lưng chừng bốn vạn năm trước, bốn vạn năm sau đã đứt đoạn?
Bóng lưng Hồ Cơ trở nên cô độc, buồn tẻ. Hắn đăm chiêu vào đoạn suy nghĩ, liền bị kéo dứt.
"Tôn Thượng, có nữ tử tự xưng Linh Nữ làm loạn dưới chân núi, đòi gặp tôn thượng."
Giữa mi tâm Hồ Cơ bị ép lại, tạo nên những nếp nhăn. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, không biểu lộ cảm xúc, từ tốn rời khỏi điện, phất ống tay áo, bất bất phàm phàm, trên cao.
...
Hàn Ảnh giật mình tỉnh dậy. Nàng chẳng hiểu vì sao lại như vậy, chỉ thấy bản thân không thể ngủ tiếp, Đan Ly không khóc, có lẽ hẳn vẫn còn say giấc. Nàng quyết định đứng dậy liền phát hiện, mắt của bản thân có thể nhìn thấy mờ ảo cảnh vật trước mặt.
Môi nàng nhẹ mỉm cười. Cái ý nghĩ trong đầu nàng cho rằng nàng chỉ đang trúng độc, sẽ sớm lành thôi. Nó khiến nàng trở nên nhẹ nhõm, xoay người, phát hiện có thân ảnh nam nhân chắn trước cửa hang. Không nhìn kỹ cũng có thể nhận ra là Hoa Nguyệt, nàng chỉ nhẹ tháo giày, lách đi.
Mùi sương sớm làm nàng dễ chịu vô cùng. Đến mức, chỉ muốn hòa mình lười biếng ở đó.
Hàn Ảnh bỗng nhiên cao hứng, tự mình cất giọng hát trong trẻo, đôi tay trắng nõn đưa lên yểu điệu, đôi bàn chân hồng hào mềm mại cũng bắt đầu di chuyển một cách thướt tha.
Thân ảnh nàng nhỏ nhắn, uyển chuyển theo từng câu hát. Mái tóc trắng như mùa mây kéo về sau trời nắng chói. Hồng y đỏ thẫm dù có nát bươm, hay lấm lem thì nàng vẫn đẹp. Ánh mắt nàng như giọt sương ban mai, long lanh, đen nhánh, tràn ngập sự si tình.
"Chàng là ánh dương sáng
Ta là vầng sao đêm
Như Sa Mạn (**) như nhật nguyệt
Dường như thấu lại không thấy
Dường như ái lại không thương
Dường như đau lại không buông..."
Hàn Ảnh đem tình cảm của mình thả vào trong khúc hát. Lời bài hát chính là tiếng lòng của nàng. Bốn vạn năm trước ngu ngốc mù lòng, bốn vạn năm sau cuồng dại lại chẳng thể với tới.
Nàng vốn đã định đem chôn sâu đoạn tình cảm, vốn đã quyết không nghĩ, cũng không nhớ. Những tưởng nàng không còn nghĩ về hắn, cho đến khi đối diện với hắn, cho đến khi cùng nhau mắc kẹt nơi mang tên Vô Vọng này mới biết, nàng chưa bao giờ ngừng yêu hắn.
"Vốn yêu là hận lại không thể
Vốn tưởng sẽ chấm dứt lại không dám
Là tay không buông hay tâm không đành..."
Cái nỗi buồn đẹp đẽ của nàng. Nó khiến cho cây cối, cho những nhành hoa phải lay động. Những tán lá úa tàn cố vươn vất đến tà váy của nàng, điểm cho cái đẹp thêm chút màu sắc.
...
(*) vị trí trong Sao Bắc Đẩu
(**) tức mạn sa châu hoa, tên khác của bỉ ngạn, nói về truyền thuyết nguyên lai sinh hoa này.
"Có lẽ, ta không có phúc phần được nhìn ngắm nàng, nhìn ngắm A Đan nhỏ bé của ta rồi."
Hắn giữ cho viên châu ở yên, giúp bọn họ tránh cái lạnh, từ từ rút ra Linh Chuông, Vạc Hắc Hỏa cùng Đỉnh Hồng Hạc đặt theo vị trí tương ứng với Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ky (*). Hỏa Tiêu Châu ứng với vị trí Thiên Khúc. Hoa Nguyệt còn dùng pháp, gọi vì tinh tú đại diện cho sinh lão bệnh tử của bản thân (mệnh tử), đặt ở giữa bốn góc. Đặt xong, môi liền mấp máy một hàng câu chữ, dùng thuật đã gọi, kết hợp với nội công từ hai luồng chân khí trong người. Đều là dùng để cởi bỏ phong ấn, lớp cuối cùng của Hồng Liên Khai. Dù hắn biết, nếu cởi bỏ, thời gian hắn trụ lại được sẽ chẳng còn bao lâu nữa. Cái cảm giác như có hàng ngàn mũi kéo như cắt đi từng thớ thịt của hắn, cắm chặt vào ngũ căn khiến hắn đau đến muốn chết đi sống lại. Hắn vẫn cắt chặt hàng môi trắng bệch, đến bật máu.
Tháo bỏ xong phong ấn, Hoa Nguyệt như cảm nhận có một luồng nội lực dào dạt chảy trong người. Luồng sức mạnh như khiến hắn trở nên điên cuồng. Mái tóc hắn bị bung xõa xuống. Ánh mắt trở nên đỏ cháy, dữ tợn. Trên trán có ấn ký như lá bỉ ngạn nhưng có màu đỏ như của Hàn Ảnh. Chỉ khác nàng là hoa, hắn là lá.
Hoa Nguyệt định dơ tay lên, liền bị một luồng sức mạnh khác kéo lại. Hắn nhắm mắt, cả người ngã xuống. Buông thõng hai tay. Dần dần ổn định lại thần thức.
"Vì sao lại muốn tháo gỡ phong ấn cái thứ đó?" - Giọng nói thân thuộc gắn liền với hắn cả khi còn chưa biết nương là ai, truyền đến.
Hắn trầm mặc, im lặng.
"Ngươi đã nặng tình với nàng đến mức đó rồi? Cả mạng cũng chẳng cần?"
Hắn nhắm mắt, tiếng thở dài khẽ khàng vẫn bị phát hiện.
"Ngươi rõ ràng biết, nàng bây giờ, với ngươi bây giờ chính là hai thứ không thể gần càng không thể chạm? Ngươi tháo bỏ phong ấn, đồng nghĩa ngươi và nàng cả đời không thể gần nhau, một trong hai người các ngươi phải chết. Ngươi quên rồi sao? Dạ Hoa Nguyệt?"
Hắn chỉ gật đầu. Hắn đương nhiên biết nhưng, vì nàng, vì A Đan, hắn phải như vậy.
" Ban ngày ngươi sẽ không sao, nhưng ban đêm sẽ bộc phát luồng sức mạnh khiến bản thân không thể kiềm chế, ta có thể kéo dài hơi tàn giúp ngươi cho đến ngày ta chết đi."
Hoa Nguyệt giật mình. Chẳng lẽ, Niệm Hỏa đã suy yếu đến như thế rồi?
"Con xin lỗi..." - Hoa Nguyệt thốt lên. Hắn chẳng hiểu bản thân chính là thứ gì, đã làm sai gì khiến bản thân phải chịu những điều đau đớn đến như vậy?
Liêm Niệm Hỏa không còn nói nữa. Chỉ còn Hoa Nguyệt, hắn từ từ mở mắt, từ từ trấn định hơi thở. Tay bắt đầu tụ lại khí, đẩy nó đến hướng của Hàn Ảnh. Hắn cũng không quên đảm bảo rằng Hàn Ảnh đã bị kiểm soát thần thức.
Truyền cho nàng nguồn nội lực để lấp lại chỗ bị Tàn Chi ngày trước xâm nhập. Đồng thời, dùng nó kéo cho nàng một khoảng sáng mờ ảo, để nàng có thể nhìn thấy được, mà tránh vật cản lúc không có hắn.
Xong xuôi tất cả mới đưa tất cả về nguyên trạng, đặt nàng nằm ở nơi êm ái, bản thân tùy tiện dựa vào mành đá nào đó rồi thiếp đi.
...
Hồ Cơ, đã nhiều ngày liền không ngủ. Hắn tìm tất cả mọi cách để mở ra cổng Vô Vọng Hải mà không phải sử dụng sức mạnh của Hàn Ảnh.
Mái tóc đẹp đẽ của một vị thần cũng đã điểm bạc vài cọng. Dưới cằm cũng xuất hiện thêm những nhánh râu lởm chởm. Thật không nghĩ, không nàng, hắn sẽ như vậy.
Hắn nhớ nàng. Hắn đang thật rất nhớ nàng. Nhớ đến không thể thở. Hắn lo lắng cho nàng. Hắn chẳng thể ăn. Chẳng thể ngủ. Hắn vì nàng mà hạ phàm lịch kiếp. Vì nàng chờ đợi bốn vạn năm. Vì nàng cái gì cũng có thể gạt bỏ. Nhưng rốt cuộc là tại vì sao đoạn tình cảm này, chỉ lưng chừng bốn vạn năm trước, bốn vạn năm sau đã đứt đoạn?
Bóng lưng Hồ Cơ trở nên cô độc, buồn tẻ. Hắn đăm chiêu vào đoạn suy nghĩ, liền bị kéo dứt.
"Tôn Thượng, có nữ tử tự xưng Linh Nữ làm loạn dưới chân núi, đòi gặp tôn thượng."
Giữa mi tâm Hồ Cơ bị ép lại, tạo nên những nếp nhăn. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, không biểu lộ cảm xúc, từ tốn rời khỏi điện, phất ống tay áo, bất bất phàm phàm, trên cao.
...
Hàn Ảnh giật mình tỉnh dậy. Nàng chẳng hiểu vì sao lại như vậy, chỉ thấy bản thân không thể ngủ tiếp, Đan Ly không khóc, có lẽ hẳn vẫn còn say giấc. Nàng quyết định đứng dậy liền phát hiện, mắt của bản thân có thể nhìn thấy mờ ảo cảnh vật trước mặt.
Môi nàng nhẹ mỉm cười. Cái ý nghĩ trong đầu nàng cho rằng nàng chỉ đang trúng độc, sẽ sớm lành thôi. Nó khiến nàng trở nên nhẹ nhõm, xoay người, phát hiện có thân ảnh nam nhân chắn trước cửa hang. Không nhìn kỹ cũng có thể nhận ra là Hoa Nguyệt, nàng chỉ nhẹ tháo giày, lách đi.
Mùi sương sớm làm nàng dễ chịu vô cùng. Đến mức, chỉ muốn hòa mình lười biếng ở đó.
Hàn Ảnh bỗng nhiên cao hứng, tự mình cất giọng hát trong trẻo, đôi tay trắng nõn đưa lên yểu điệu, đôi bàn chân hồng hào mềm mại cũng bắt đầu di chuyển một cách thướt tha.
Thân ảnh nàng nhỏ nhắn, uyển chuyển theo từng câu hát. Mái tóc trắng như mùa mây kéo về sau trời nắng chói. Hồng y đỏ thẫm dù có nát bươm, hay lấm lem thì nàng vẫn đẹp. Ánh mắt nàng như giọt sương ban mai, long lanh, đen nhánh, tràn ngập sự si tình.
"Chàng là ánh dương sáng
Ta là vầng sao đêm
Như Sa Mạn (**) như nhật nguyệt
Dường như thấu lại không thấy
Dường như ái lại không thương
Dường như đau lại không buông..."
Hàn Ảnh đem tình cảm của mình thả vào trong khúc hát. Lời bài hát chính là tiếng lòng của nàng. Bốn vạn năm trước ngu ngốc mù lòng, bốn vạn năm sau cuồng dại lại chẳng thể với tới.
Nàng vốn đã định đem chôn sâu đoạn tình cảm, vốn đã quyết không nghĩ, cũng không nhớ. Những tưởng nàng không còn nghĩ về hắn, cho đến khi đối diện với hắn, cho đến khi cùng nhau mắc kẹt nơi mang tên Vô Vọng này mới biết, nàng chưa bao giờ ngừng yêu hắn.
"Vốn yêu là hận lại không thể
Vốn tưởng sẽ chấm dứt lại không dám
Là tay không buông hay tâm không đành..."
Cái nỗi buồn đẹp đẽ của nàng. Nó khiến cho cây cối, cho những nhành hoa phải lay động. Những tán lá úa tàn cố vươn vất đến tà váy của nàng, điểm cho cái đẹp thêm chút màu sắc.
...
(*) vị trí trong Sao Bắc Đẩu
(**) tức mạn sa châu hoa, tên khác của bỉ ngạn, nói về truyền thuyết nguyên lai sinh hoa này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook