Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái
-
Chương 15: Xem như cố nhân không quen chẳng muốn biết
"Họa được dung chàng trong tâm ta, nhưng tâm ta lại chẳng khắc cốt được cốt cách chàng..."
Hàn Ảnh từ từ hạ thân mình xuống, đôi mắt kiều diễm xinh đẹp từ từ mở ra. Đôi tay nàng xoa lên cái bụng nhỏ bé.
"Hảo hài tử, từ bây giờ, chỉ có nương với ngươi, không có hắn."
Giọng nói đầy mê hoặc của nàng, chất chứa tâm cơ sâu sắc. Nàng đẩy ánh mắt nhìn người bên cạnh.
"Uy Diệp, đến lúc ngươi nên về với bọn họ rồi." - Nàng chẳng nhanh chẳng chậm, bình thản nói một cách rành mạch.
"Nàng...nàng.." - Hồ Cơ trợn mắt nhìn Hàn Ảnh. Hắn không tin được nàng có thể nhận ra thân phận của hắn.
Bất chợt, Hàn Ảnh kéo tay hắn lại. Một luồng nội lực chảy mạnh trong mạch đạo của Hồ Cơ.
"Điểm khuyết của ngươi đã được bù lắp rồi. Bọn họ vẫn đang đợi ngươi."
Hàn Ảnh mỉm cười, như có như không. Mái tóc trắng phất phơ giữa trời đêm trở nên quyến rũ đến lạ lùng.
"Ân tình của ta và ngươi xem như chấm dứt. Hàn Ảnh trước đây đã chết rồi. Ta bây giờ xem như quên hết mọi thứ, chấm dứt ân oán với các người." - Nàng lạnh lùng xoay người ung dung cất bước.
"Nếu ngươi nhắc lại chuyện cũ cố nhân với ta một lần nữa, ta sẽ không có mắt mà nhân từ đâu." - Nàng vẫn hướng thẳng, cả người lạnh lẽo, đến kinh sợ.
Hồ Cơ mỉm cười đầy khổ tâm. Nếu nàng đã muốn như vậy, thì ta chẳng còn cách nào khác. Hắn quay về Thượng Sơn điện, bóng dáng trở nên cô độc, buồn bã lạ thường.
...
"Hahaha...Hảo a." - Linh Nữ cười đã sảng khoái trên điện cao.
"Ta tưởng ngươi chẳng về nữa chứ nhỉ? Dạ Quân, ngươi cuối cùng cũng chịu thuần phục ma tộc rồi."
Ảnh Nữ nhìn hắn. Sát Nương nhìn hắn. Cả đám thuộc hạ đều nhìn hắn. Một thân hắc bào, cánh tay trái đã đứt nhưng gương mặt, vẫn đằng đằng sát khí, lạnh lẽo, u tối.
"Các món thần khí đâu? " - Hoa Nguyệt lạnh lẽo.
"Ta định sẽ tập hợp đủ mới giao cho ngài. Ngài không cần bận tâm." - Linh Nữ yểu điệu, ánh mắt gợi tình, phiêu đãng.
"Ta bây giờ đã trở về, Ma quân có quyền hạn cao nhất thì phải nhỉ?"
"Vâng. Nhưng mà..."
"Còn không giao ra?" - Hoa Nguyệt gằn giọng, gầm lên. Ánh mắt giận dữ, khiến Linh Nữ có chút e ngại. Nàng ta từ trong thần thức lấy ra Vạc Hắc Hỏa, miễn cưỡng giao cho hắn.
"Còn Đỉnh Hồng Hạc?" - Hoa Nguyệt nhướng mày. - "Các ngươi nghĩ chuyện cướp đỉnh từ Không Tang bổn quân không nhớ? Hay là...?"
Hoa Nguyệt cố tình kéo dài hai từ cuối. Linh Nữ liếc thấy bàn tay Hoa Nguyệt đang tụ khí liền trợn tròn mắt, kinh hãi quỳ sụp xuống.
"Ma quân xin tha tội. Ta vốn nghĩ ngươi không thèm quay lại, nên đã phái Ngọc Cơ đóng giả Ảnh Nữ giao nó cho Thiên tộc rồi.
"Khốn kiếp!" - Hoa Nguyệt tức giận, ánh mắt xám xịt. Một đường tay khiến mặt Linh Nữ bỗng chốc xuất hiện hai vệt máu dài chảy xuống.
Nàng ta bưng khuôn mặt mình nâng niu. Ánh mắt muốn bộc giận lại không thể, chỉ biết kiềm nén. Tên tiểu tử trước mặt dám HỦY DUNG nàng.
Sát Nương. Ảnh Nữ. Tất cả đám thuộc hạ, nhìn Hoa Nguyệt, rồi lại nhìn Linh Nữ đang nửa ngồi nửa nằm dưới đất, mặt đầy máu. Một màn kinh hãi khiến bọn họ như chết trân, chẳng ai dám liếc mắt nhìn nhau, chỉ biết xem như không thấy.
Chẳng biết qua bao lâu. Hoa Nguyệt rời đi. Tất cả đám thuộc hạ cũng rời đi. Chỉ còn lại một mình Ảnh Nữ. Nàng ta ngồi xuống, dùng thuật trị thương, giúp Linh Nữ cầm máu. Chỉ vừa đưa tay đã bị hất ra.
"Ta không cần." - Ánh mắt Linh Nữ chất chứa sự uất hận.
"Tại vì sao sau ngần ấy năm, ta vẫn chẳng thể có chút sự coi trọng như nàng ta?" - Linh Nữ, giọng nói run run, kể hận. Vết ấn thêm đậm.
Đôi mắt Ảnh Nữ đượm buồn nhìn nàng ta. Trong thâm tâm nàng dường như có câu trả lời cho câu hỏi đó. Ảnh Nữ nhẹ nhàng đứng dậy, im lặng bước rời đi, để mặc Linh Nữ, giận dữ, thù hận.
...
Đã một tháng trôi qua, Hàn Ảnh vẫn ung dung chăm sóc cho đồng hoa. Nàng không biết chăm sóc nó vì cố nhân hay vì đồng hoa này là máu nàng cứu sống.
Nàng là thần nên chẳng cần phải mang nặng đến chín tháng mười ngày, chỉ vừa tròn một tháng, nàng liền trở về thanh khâu ngâm mình dưới suối nước, trở về nguyên hình. Cả thanh khâu biết hôm nay là ngày nàng lâm bồn, liền ba chân bốn cẳng, phân nhau, kẻ gác cổng, người bảo vệ suối hồ ly, nơi những con hồ ly trải qua kỳ sinh nở.
Bọn họ chẳng quan tâm đứa trẻ là con ai, họ chỉ biết cô cô của bọn họ, gần ấy vạn năm cuối cùng cũng có con cái bầu bạn, cùng nàng gánh vác bớt sự cô đơn lạnh lẽo của cuộc sống bất tử.
Lúc nàng lâm bồn, còn có một kẻ không mời tự đến. Hắn dùng cấm thuật ẩn bản thân, để chẳng ai phát hiện. Nhìn nàng từ từ đắm mình dưới suối, từ từ quy khai hình dáng.
Hắn chẳng ngờ, chỉ mới một tháng, hình dáng của nàng trông đã thay đổi. Bóng dáng nàng lại thêm năm phần cô đơn, lạnh lẽo. Có chăng hắn đang hối hận vì điều gì đó?
Hắn trước sau vẫn yêu nàng. Luôn miệng nói yêu nàng. Nhưng chưa bao giờ cho nàng hạnh phúc. Còn để nàng mang nhiều gánh nặng, làm nàng tổn thương. Không thể yêu nàng đường hoàn lần nữa, hắn sẽ lặng lẽ yêu nàng. Yêu một cách im lặng.
...
Hàn Ảnh, con cửu vĩ chín đuôi nhỏ, trắng muốt, thuần khiết. Nàng nhắm mắt, duỗi thẳng người. Từng đợt co rút khiến nàng như muốn xé ra thành trăm mảnh. Nàng chưa từng nghĩ sinh con lại đau đớn như vậy.
Nàng tru lên một tiếng, rồi lại cắn chặt răng, nhắm chặt mắt. Nguyên hình, nhân hình, lẫn lộn, lúc thành người lúc thành hồ ly. Dẫu biết hồ ly khó sinh, nhưng với nàng, thật sự khó hơn cả từ khó.
Máu bắt đầu lan. Cả đám người Thanh Khâu, thấy suối dần hóa đỏ, bọn họ sợ hãi, thập nhất lão đầu cửu hồ cùng nhau độ khí cho nàng.
Hắc y nhân, thấy bọn họ hớt hãi. Hắn bỗng trào lên cỗ đau đớn, sợ hãi. Hắn không cần hài tử, chỉ cần nàng. Hắn trăm ngàn lần không nên lưu lại hài tử cho nàng. Trăm ngàn lần không nên để nàng đơn độc mà sinh con. Nàng vẫn chưa sẵn sàn. Hắn đáng chết. Đáng chết.
"Áaaaa!" - Một tiếng hét vang lên. Dưới hồ rực lên ánh sáng vàng chói. Một tiểu hồ ly nhỏ, nguyên lai hồng thân (màu đỏ cam mà ta không biết nói sao hết), mắt vẫn còn yếu ớt, lấy cái chân nhỏ khèo lấy tai mình, từ từ bay lên khỏi mặt hồ, cái miệng đỏ chúm chím nhoẻn cười, rồi bật khóc oe oe, trông hảo khả ái nha.
Nó trở về hình hài nhi tử, trưởng lão Thanh Khâu, mẫu thân của Hàn Ảnh bế đỡ lấy nó.
"Cô cô vẫn chưa lên." - Một tiếng hét từ lâm tinh. Bọn họ hớt hải, hoảng sợ, chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng đen bay đến, nhảy xuống hồ.
Hồ này hồ ly rơi xuống sẽ không sao, nhưng người khác, đặc biệt ma tộc, sẽ phải chịu đau đớn như ngàn kim châm vào tim. Một khắc dưới đó sẽ phải chịu hàng ngàn kim, càng lâu, sẽ thổ huyết mà chết.
Hắc nam tử, hắn nhảy xuống hồ, gương mặt nhăn lại vì đau nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm bóng hình Hàn Ảnh. Dùng hết sức bơi đến chỗ nàng, dùng môi truyền khí cho nàng hô hấp, rồi đưa nàng bơi lên. Hắn không quên dịch dung thành một con yêu tinh trong rừng, đưa nàng lên rồi chạy biến đi. Trong lúc mê man, Hàn Ảnh cảm nhận được mùi hương của cố nhân, vừa muốn đưa tay, đã thấy biến mất. Nàng chỉ thấy xung quanh thật đông đúc, chỉ muốn thiếp đi...
Nhưng nàng muốn nhìn mặt hài nhi của nàng...
Hàn Ảnh từ từ hạ thân mình xuống, đôi mắt kiều diễm xinh đẹp từ từ mở ra. Đôi tay nàng xoa lên cái bụng nhỏ bé.
"Hảo hài tử, từ bây giờ, chỉ có nương với ngươi, không có hắn."
Giọng nói đầy mê hoặc của nàng, chất chứa tâm cơ sâu sắc. Nàng đẩy ánh mắt nhìn người bên cạnh.
"Uy Diệp, đến lúc ngươi nên về với bọn họ rồi." - Nàng chẳng nhanh chẳng chậm, bình thản nói một cách rành mạch.
"Nàng...nàng.." - Hồ Cơ trợn mắt nhìn Hàn Ảnh. Hắn không tin được nàng có thể nhận ra thân phận của hắn.
Bất chợt, Hàn Ảnh kéo tay hắn lại. Một luồng nội lực chảy mạnh trong mạch đạo của Hồ Cơ.
"Điểm khuyết của ngươi đã được bù lắp rồi. Bọn họ vẫn đang đợi ngươi."
Hàn Ảnh mỉm cười, như có như không. Mái tóc trắng phất phơ giữa trời đêm trở nên quyến rũ đến lạ lùng.
"Ân tình của ta và ngươi xem như chấm dứt. Hàn Ảnh trước đây đã chết rồi. Ta bây giờ xem như quên hết mọi thứ, chấm dứt ân oán với các người." - Nàng lạnh lùng xoay người ung dung cất bước.
"Nếu ngươi nhắc lại chuyện cũ cố nhân với ta một lần nữa, ta sẽ không có mắt mà nhân từ đâu." - Nàng vẫn hướng thẳng, cả người lạnh lẽo, đến kinh sợ.
Hồ Cơ mỉm cười đầy khổ tâm. Nếu nàng đã muốn như vậy, thì ta chẳng còn cách nào khác. Hắn quay về Thượng Sơn điện, bóng dáng trở nên cô độc, buồn bã lạ thường.
...
"Hahaha...Hảo a." - Linh Nữ cười đã sảng khoái trên điện cao.
"Ta tưởng ngươi chẳng về nữa chứ nhỉ? Dạ Quân, ngươi cuối cùng cũng chịu thuần phục ma tộc rồi."
Ảnh Nữ nhìn hắn. Sát Nương nhìn hắn. Cả đám thuộc hạ đều nhìn hắn. Một thân hắc bào, cánh tay trái đã đứt nhưng gương mặt, vẫn đằng đằng sát khí, lạnh lẽo, u tối.
"Các món thần khí đâu? " - Hoa Nguyệt lạnh lẽo.
"Ta định sẽ tập hợp đủ mới giao cho ngài. Ngài không cần bận tâm." - Linh Nữ yểu điệu, ánh mắt gợi tình, phiêu đãng.
"Ta bây giờ đã trở về, Ma quân có quyền hạn cao nhất thì phải nhỉ?"
"Vâng. Nhưng mà..."
"Còn không giao ra?" - Hoa Nguyệt gằn giọng, gầm lên. Ánh mắt giận dữ, khiến Linh Nữ có chút e ngại. Nàng ta từ trong thần thức lấy ra Vạc Hắc Hỏa, miễn cưỡng giao cho hắn.
"Còn Đỉnh Hồng Hạc?" - Hoa Nguyệt nhướng mày. - "Các ngươi nghĩ chuyện cướp đỉnh từ Không Tang bổn quân không nhớ? Hay là...?"
Hoa Nguyệt cố tình kéo dài hai từ cuối. Linh Nữ liếc thấy bàn tay Hoa Nguyệt đang tụ khí liền trợn tròn mắt, kinh hãi quỳ sụp xuống.
"Ma quân xin tha tội. Ta vốn nghĩ ngươi không thèm quay lại, nên đã phái Ngọc Cơ đóng giả Ảnh Nữ giao nó cho Thiên tộc rồi.
"Khốn kiếp!" - Hoa Nguyệt tức giận, ánh mắt xám xịt. Một đường tay khiến mặt Linh Nữ bỗng chốc xuất hiện hai vệt máu dài chảy xuống.
Nàng ta bưng khuôn mặt mình nâng niu. Ánh mắt muốn bộc giận lại không thể, chỉ biết kiềm nén. Tên tiểu tử trước mặt dám HỦY DUNG nàng.
Sát Nương. Ảnh Nữ. Tất cả đám thuộc hạ, nhìn Hoa Nguyệt, rồi lại nhìn Linh Nữ đang nửa ngồi nửa nằm dưới đất, mặt đầy máu. Một màn kinh hãi khiến bọn họ như chết trân, chẳng ai dám liếc mắt nhìn nhau, chỉ biết xem như không thấy.
Chẳng biết qua bao lâu. Hoa Nguyệt rời đi. Tất cả đám thuộc hạ cũng rời đi. Chỉ còn lại một mình Ảnh Nữ. Nàng ta ngồi xuống, dùng thuật trị thương, giúp Linh Nữ cầm máu. Chỉ vừa đưa tay đã bị hất ra.
"Ta không cần." - Ánh mắt Linh Nữ chất chứa sự uất hận.
"Tại vì sao sau ngần ấy năm, ta vẫn chẳng thể có chút sự coi trọng như nàng ta?" - Linh Nữ, giọng nói run run, kể hận. Vết ấn thêm đậm.
Đôi mắt Ảnh Nữ đượm buồn nhìn nàng ta. Trong thâm tâm nàng dường như có câu trả lời cho câu hỏi đó. Ảnh Nữ nhẹ nhàng đứng dậy, im lặng bước rời đi, để mặc Linh Nữ, giận dữ, thù hận.
...
Đã một tháng trôi qua, Hàn Ảnh vẫn ung dung chăm sóc cho đồng hoa. Nàng không biết chăm sóc nó vì cố nhân hay vì đồng hoa này là máu nàng cứu sống.
Nàng là thần nên chẳng cần phải mang nặng đến chín tháng mười ngày, chỉ vừa tròn một tháng, nàng liền trở về thanh khâu ngâm mình dưới suối nước, trở về nguyên hình. Cả thanh khâu biết hôm nay là ngày nàng lâm bồn, liền ba chân bốn cẳng, phân nhau, kẻ gác cổng, người bảo vệ suối hồ ly, nơi những con hồ ly trải qua kỳ sinh nở.
Bọn họ chẳng quan tâm đứa trẻ là con ai, họ chỉ biết cô cô của bọn họ, gần ấy vạn năm cuối cùng cũng có con cái bầu bạn, cùng nàng gánh vác bớt sự cô đơn lạnh lẽo của cuộc sống bất tử.
Lúc nàng lâm bồn, còn có một kẻ không mời tự đến. Hắn dùng cấm thuật ẩn bản thân, để chẳng ai phát hiện. Nhìn nàng từ từ đắm mình dưới suối, từ từ quy khai hình dáng.
Hắn chẳng ngờ, chỉ mới một tháng, hình dáng của nàng trông đã thay đổi. Bóng dáng nàng lại thêm năm phần cô đơn, lạnh lẽo. Có chăng hắn đang hối hận vì điều gì đó?
Hắn trước sau vẫn yêu nàng. Luôn miệng nói yêu nàng. Nhưng chưa bao giờ cho nàng hạnh phúc. Còn để nàng mang nhiều gánh nặng, làm nàng tổn thương. Không thể yêu nàng đường hoàn lần nữa, hắn sẽ lặng lẽ yêu nàng. Yêu một cách im lặng.
...
Hàn Ảnh, con cửu vĩ chín đuôi nhỏ, trắng muốt, thuần khiết. Nàng nhắm mắt, duỗi thẳng người. Từng đợt co rút khiến nàng như muốn xé ra thành trăm mảnh. Nàng chưa từng nghĩ sinh con lại đau đớn như vậy.
Nàng tru lên một tiếng, rồi lại cắn chặt răng, nhắm chặt mắt. Nguyên hình, nhân hình, lẫn lộn, lúc thành người lúc thành hồ ly. Dẫu biết hồ ly khó sinh, nhưng với nàng, thật sự khó hơn cả từ khó.
Máu bắt đầu lan. Cả đám người Thanh Khâu, thấy suối dần hóa đỏ, bọn họ sợ hãi, thập nhất lão đầu cửu hồ cùng nhau độ khí cho nàng.
Hắc y nhân, thấy bọn họ hớt hãi. Hắn bỗng trào lên cỗ đau đớn, sợ hãi. Hắn không cần hài tử, chỉ cần nàng. Hắn trăm ngàn lần không nên lưu lại hài tử cho nàng. Trăm ngàn lần không nên để nàng đơn độc mà sinh con. Nàng vẫn chưa sẵn sàn. Hắn đáng chết. Đáng chết.
"Áaaaa!" - Một tiếng hét vang lên. Dưới hồ rực lên ánh sáng vàng chói. Một tiểu hồ ly nhỏ, nguyên lai hồng thân (màu đỏ cam mà ta không biết nói sao hết), mắt vẫn còn yếu ớt, lấy cái chân nhỏ khèo lấy tai mình, từ từ bay lên khỏi mặt hồ, cái miệng đỏ chúm chím nhoẻn cười, rồi bật khóc oe oe, trông hảo khả ái nha.
Nó trở về hình hài nhi tử, trưởng lão Thanh Khâu, mẫu thân của Hàn Ảnh bế đỡ lấy nó.
"Cô cô vẫn chưa lên." - Một tiếng hét từ lâm tinh. Bọn họ hớt hải, hoảng sợ, chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng đen bay đến, nhảy xuống hồ.
Hồ này hồ ly rơi xuống sẽ không sao, nhưng người khác, đặc biệt ma tộc, sẽ phải chịu đau đớn như ngàn kim châm vào tim. Một khắc dưới đó sẽ phải chịu hàng ngàn kim, càng lâu, sẽ thổ huyết mà chết.
Hắc nam tử, hắn nhảy xuống hồ, gương mặt nhăn lại vì đau nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm bóng hình Hàn Ảnh. Dùng hết sức bơi đến chỗ nàng, dùng môi truyền khí cho nàng hô hấp, rồi đưa nàng bơi lên. Hắn không quên dịch dung thành một con yêu tinh trong rừng, đưa nàng lên rồi chạy biến đi. Trong lúc mê man, Hàn Ảnh cảm nhận được mùi hương của cố nhân, vừa muốn đưa tay, đã thấy biến mất. Nàng chỉ thấy xung quanh thật đông đúc, chỉ muốn thiếp đi...
Nhưng nàng muốn nhìn mặt hài nhi của nàng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook