Bà lại vỗ mạnh vào lưng Khương Nam Sơn.
Khương Nam Sơn thét lên đầy đau đớn: "Á.
"
Sắp chết thật rồi, quả là con gái ruột của ông.
Hại cha không trượt phát nào.
[Nhưng năm đó mẹ mình cũng là nữ trung hào kiệt, yêu một người rất khó giấu giếm, nhưng yêu mười người cùng lúc thì lại dễ giấu.
]
[Từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi ngày bà ấy hẹn hò với một anh đẹp trai khác nhau, lại tùy thời cơ chọn ba ngày tăng ca! Sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
]
Nghe hai câu nói này, đôi mắt Tô Nhậm Mẫn chớp liên tục như bị bụi bay vào.
Tổn thọ mất!
Chuyện bí mật như vậy đến cả tay săn ảnh cũng không tuồn ra được, sao con bé lại biết?
Sau đó Tô Nhậm Mẫn bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú đầy vẻ chết chóc của Khương Nam Sơn.
Ánh mắt đó như đang hỏi "Là thật hay giả? Em nói rõ ràng với tôi đi!".
Tô Nhậm Mẫn thao túng Khương Nam Sơn vô cùng thuận buồm xuôi gió, dùng khẩu hình nói: "Em có nói yêu anh, nhưng đâu có nói chỉ yêu mình anh.
"
Khương Nam Sơn: "! "
Khương Nam Sơn bị chọc tức, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ.
"
Khương Tử Nhiễm không biết chuyện gì xảy ra, thấy Khương Nam Sơn ho khan bèn vội lấy khăn giấy: "Cha, cha bị sao vậy ạ?"
Khương Nam Sơn cầm khăn giấy, lắc đầu: "Không có gì không có gì, bị sặc thôi.
"
Lúc này Khương Thất Ngư lại cười phá lên trong lòng: [Há há há há, bị sặc bởi nước miếng của mình á? Ngốc vậy!]
Khương Nam Sơn: "! "
Đột nhiên không muốn nhận người thân nữa làm sao bây giờ?
Đương nhiên, chuyện nhận người thân thật sự không thể tùy tiện như vậy.
Đây là chuyện lớn, ông phải về bàn bạc cho kỹ với vợ mình, còn phải lấy được báo cáo kiểm tra xét nghiệm DNA trước đã.
Tuy năm đó vợ hẹn hò với nhiều người, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn kết hôn với ông ư?
Khương Nam Sơn thầm chống nạnh đắc ý!
Nhưng làm sao mới lấy được tóc của cô bé này đi xét nghiệm DNA bây giờ?
Khương Nam Sơn thoáng nhìn Khương Thất Ngư.
Thấy tóc cô cũng nhiều, lát nữa lén giật vài cọng cũng không sao đâu nhỉ?
Khương Thất Ngư cũng không biết mình sắp gặp nguy cơ bị trọc đầu, đầu óc cô đang ngẫm xem nên nhận người thân thế nào.
Nhưng buồn thay, cô làm gì có đầu óc.
Đến khi ăn uống no say, cô đứng lên, nói thẳng vào vấn đề: "Cháu có một chuyện muốn nói với hai bác.
"
Phải biết rằng giờ cô đang sống trong ký túc xá của công ty, ba bốn người giành một cái bồn cầu!
Cô không muốn sống những ngày khổ cực đó tiếp nữa!
Cô muốn ở trong căn phòng lớn, muốn mỗi ngày xài một bồn cầu khác nhau!
Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn cùng sững sờ, mặt đầy căng thẳng nhìn cô.
Hiện giờ hai người đã hoàn toàn tin tưởng tiếng lòng của Khương Thất Ngư.
Bởi những điều cô vừa nói đều là sự thật.
Những bí mật đó không phải muốn điều tra là điều tra ra được.
Khương Thất Ngư nhìn Khương Nam Sơn đang cách gần cô nhất, nghiêm túc nói: "Nói ra có lẽ bác không tin, nhưng cháu là cha bác.
"
Khương Nam Sơn: "?"
Tô Nhậm Mẫn: "! "
Khương Tử Nhiễm: "! "
Khương Nam Sơn tê liệt luôn rồi, chỉ số thông minh này thật là!
Cũng không biết giống ai!
Khương Thất Ngư nhận ra mình nói nhầm, co giật khóe miệng, vừa định nói tiếp.
Khương Nam Sơn đã nhanh chóng đứng lên, nắm lấy tay cô: "Nhóc con à, chắc cháu nói nhầm rồi.
Ý của cháu là cha bác là cháu đúng không?"
Khương Thất Ngư: "! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook