Bí Mật Tình Yêu
-
Chương 8
Bước thẳng về phòng. Vừa đẩy cửa, đập vào mắt Bách Nguyên là bình hoa bách hợp ở góc bàn. Màu trắng tinh khôi của hoa chợt làm lòng anh dịu nhẹ đi. Một cảm giác hạnh phúc lan khắp phòng.
Không cần nghĩ ngợi Bách Nguyên cũng biết đây là tác phẩm của Lạc Đình. Ngoài cô nhỏ vẽ chuyện ấy ra, thì còn ai dám vào phòng anh trưng bày tùm lum thế này. Mấy hôm trước là những chậu kiểng nhỏ để ở cửa sổ.
Lúc ấy anh đã đùng đùng nổi giận đòi vứt đi, thế là cô nhỏ vênh mặt thách thức liền. Cô nhỏ chẳng biết sợ ai bao giờ. Nhưng nói thì nói chứ, anh nỡ nào vứt đi, bởi vì đó là tấm lòng của cô nhỏ mà. Thêm nữa, những lúc buồn ngồi nhìn mấy chậu kiểng cũng thấy vui vui.
Bách Nguyên không hiểu từ lúc nào mà anh có cái thú này. Có lẽ từ lúc có sự xuất hiện của Lạc Đình cũng nên. Cô nhỏ ảnh hưởng đến cuộc sống và suy nghĩ của anh khá rõ. Anh làm những công việc gì cũng đều có cô cho ý kiến, thậm chí anh lại còn hỏi lại cô làm Quốc Trung - thằng bạn thân của anh phải sững sờ và ngạc nhiên.
Ôi! Bách Nguyên không hiểu nỗi mình. Trước đây anh đâu có như vậy.
Kể cả lúc còn quen Lan Ngọc cũng thế. Anh vốn là người nổi tiếng với những nguyên tắc và khó khăn. Nhân viên công ty rất ngán anh. Vậy mà...
Chỉ vì cô nhỏ ngang bướng, chanh chua Lạc Đình. Thì gần như anh xóa bỏ hết nguyên tắc của mình. Anh thay đổi đến bản thân anh cũng không thể tin được. Trái tim vốn chết đi bây giờ đã sống lại với thời gian chỉ gần một tháng thôi. Bách Nguyên chợt giật mình. Anh không ngờ tình cảm và một điều kỳ diệu như thế. Nó chẳng những làm cho trái tim chai sạn, giá băng ấm lại mà còn mở ngõ để sắp sửa đón nhận một tình yêu mới nữa.
Bách Nguyên cười vu vơ. Ông nội thật là khéo sắp đặt Lạc Đình bên cạnh anh, để rồi buộc anh phải lòng cô nhỏ. Trong tình trạng chiến tranh chưa dừng được. Một câu nói vô tình thôi cũng làm cô nhỏ sửng cồ với anh ngay. Đã vậy...
- Tổng giám đốc!
Tiếng gọi của Lạc Đình làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Bách Nguyên, anh quay lại trừng mắt:
- Vào sao khÔng gõ cửa?
- Tôi định gõ đấy chứ, nhưng thấy cửa mở nên thôi.
- Hừ! Giỏi trả treo quá há!
- Tôi đâu dám thưa tổng giám đốc.
- Cô Còn biết đến ba tiếng ""tổng giám đốc, à? Tôi tưởng cô quên tôi luôn rồi chứ.
Bách Nguyên mỉa mai.
- À, ông thì tôi quên thật đấy. Nhưng tổng giám đốc thì tôi không dám.
- Cô nói chuyện với tôi như thế à?
Bách Nguyên cau mày.
- Cô có biết cô là ai không?
Lạc Đình thản nhiên trả lời:
- Là trợ lý tổng giám đốc ạ.
- Cô đừng có ở đó ""ạ"" với tôi. Tôi sợ lắm.
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đã làm gì cho tổng giám đốc sợ ạ?
- Cô...
- Trời ơi! Tức chết đi nè. Bách Nguyên cố kèm lại, anh hỏi:
- Từ sáng giờ cô làm gì?
- Dạ, không làm gì cả.
- Hả! Cô tưởng tôi tuyển cô vào công ty để ngồi chơi sao?
- Điều đó không phải. Tổng giám đốc không tới, không giao việc, lấy gì tôi làm.
- Không có việc làm rồi cô đi nhiều chuyện hả?
- Dạ, không phải. Thấy công việc chị Lê Thu làm không hết, nên tôi qua giúp chị ấy thảo bản hợp đồng thôi.
- Đừng có bịa chuyện!
- Tôi bịa chuyện để làm gì. Không tin, ông hỏi chị Lê Thu đi. Hừ! Dạy nhân viên một đường rồi nói một nẻo. Người như thế, làm sao lãnh đạo công ty.
- Cô nói cái gì đó? - Bách Nguyên lớn giọng.
- Tôi nói ông giống một đứa con nít.
Lạc Đình ngang nhiên:
- Chưa biết sự việc thế nào, tự nhiên bảo người ta vào văn phòng rồi mắng như tát nước. Tôi là người chứ không phải là vật đâu mà để ông muốn chặt muốn chém lúc nào cũng được.
Bách Nguyện trợn tròn mắt nhìn Lạc Đình. Cha mẹ ơi! Cô ta tưởng cô ta là ai vậy? Dám đứng đó nói chuyện tay đôi với tổng giám đốc của mình. Hừ, cô ta ngon nhỉ! Đừng tưởng Hoàng Bách Nguyên này trọng dụng, có cảm tình một chút rồi lên mặt nghe. Chết thật à!
- Tôi nói cho ông biết, nếu ông có giận ai ở đâu thì trút giận ở đó đi.
Đừng về đây rồi giận cá chén thớt.
- Bộ cô là thớt hả? - Bách Nguyên khiêu khích.
- Cái này là do ông chứ không phải tôi nha.
Lạc Đình cũng không vừa:
- Nếu ông giận một con cá thật, thì tôi là thớt cho ông. OK.
- Phải cô không, Lạc Đình?
- Tôi chứ ai. Ông thừa biết tôi mà.
- Hừ, cô giỏi lắm!
- Cám ơn lời khen của ông.
Nhìn khuôn mặt câng câng của Lạc Đình, Bách Nguyên tức muốn lộn ruột. Anh biết có đôi co tiếp thì sau cùng anh vẫn là người đầu hàng. Không được, không thể để cho cô nhỏ được nước làm tới. Vì có người hậu thuẫn.
Phải nghĩ ra cách gì đó để Lạc Đình ngoan ngoãn sợ và nghe lời anh. Có như thế anh mới...
Bất chợt, Bách Nguyên khóa trái cửa. Anh tiến đến bên Lạc Đình, và áp sát cô vào tường:
- Cô xinh đẹp đấy!
Lạc Đình hoảng hốt:
- Ông làm gì vậy?
- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?
Bàn tay Bách Nguyên vờn trên môi Lạc Đình:
- Đây là đôi môi thốt ra những lời chanh chua phải không?
- Ông...
- Để tôi thử xem chua hay ngọt nhé?
Lạc Đình run rẩy:
- Tôi la lên đó!
- La đi! Phòng đóng cửa rồi. Với lại, tường cách âm, sẽ không ai nghe thấy đâu.
Hơi thở Bách Nguyên thật gần, phả vào mặt.
Lạc Đình nhắm mắt lại, môi mím chặt.
- Ông mà làm ẩu thì tôi không tha thứ cho ông đâu.
- Tôi làm gì ẩu nào? Chỉ muốn dạy cô hôn thôi mà. Chắc cô chưa biết hôn đâu nhỉ?
- Tôi không cần ông dạy.
- Vậy khi cô có người yêu thì sao?
- Tự tôi biết cách.
- Thật ư?
Bách Nguyên mỉm cười khi thấy Lạc Đình sợ mà vẫn bướng.
- Trái tim thỏ đế, hù chút đã sợ rồi. Thế mà bày đặt ta đây.
Lạc Đình mở mắt ra:
- Ông...
- Ông tôi gì? Bộ trông tôi giống loại người sàm sỡ lắm sao? Mới thử có một chút đã quýnh quáng cả lên rồi. Xem cô kìa, buồn cười chết đi được.
Lạc Đình giận đỏ mặt khi bị Bách Nguyên trêu đùa. Cô xô mạnh anh ra:
- Ông chết đi.
- Ui da...
Do không đề phòng, Bách Nguyên bị văng vào trúng cạnh bàn. Đau quá, anh gập người xuống:
- Cô định giết tôi hả? Sao mạnh tay thế?
- Ai biểu ông đùa không phải cách.
- Ai biểu cô chanh chua, đanh đá quá chi.
- Ai biểu ông giận cá chém thớt.
- Ai biểu...
Bách Nguyên ôm ba sườn nhăn nhó:
- Chắc gãy mấy cái xương sườn rồi.
- Cho đáng đời.
Bách Nguyên gượng đứng dậy nhưng không đứng được. Anh gọi:
- Cô đến xem giùm tôi coi có gì không?
- Tôi không đùa nữa đâu.
- Đùa gì mà đùa. Tôi đau không đứng dậy nổi đây nè.
Lạc Đình nghi ngờ, cô bước từng bước đến chỗ Bách Nguyên. Bỗng cô hốt hoảng:
- Chảy máu rồi...
- Thật à?
- Giờ tôi phải làm sao đây?
- Đừng quá lo lắng! Cô hãy giúp tôi lên xa lông đi.
- Vâng!
Lạc Đình dìu Bách Nguyên, cô đỡ anh nằm xuống:
- Để tôi xem vết thương cho ông.
- Cám ơn.
Thấy Bách Nguyên rịn mồ hôi, cô biết là anh đau lắm. Giờ không còn nghĩ ngợi gì nhiều, cô kéo áo anh ra khỏi quần tây rồi vén lên:
Vết thương vừa chảy máu vừa bầm tím, xung quanh vết thương đều sưng cả lên. Tôi nghĩ cần gọi ngườí đưa ông đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra.
Bách Nguyên ngăn lại:
- Đừng phiền phức như thế.
- Nhưng...
- Tôi không sao đâu. Cô chăm sóc vết thương được chứ? - Bách Nguyên hỏi.
- Vâng!
- Vậy cô hãy đến tủ thuốc dụng cụ ở sát phòng nghỉ của tôi, lấy ôxy già và bông băng đến đây.
Lạc Đình làm theo lời Bách Nguyên. Cô mang tất cả lại và bắt đầu công việc của một y tá bất đắc dĩ.
- Ông chịu khó một chút nha.
Bách Nguyên gật đầu. Lạc Đình rửa và bâng vết thương rất nhanh để tránh cho Bách Nguyên đỡ bị đau.
- Xong rồi!
- Cám ơn cô.
Bách Nguyên nghiêng người ngồi dậy, do không để ý nên bị hụt tay.
Theo phản xạ tự nhiên, Lạc Đình đỡ lấy anh. Và thế là hai người té xuống sàn gạch. Trong tư thế thật là tình tứ.
Bách Nguyên nằm chồm lên người Lạc Đình, môi hai người áp lên nhau.
Một luồng điện chạy khắp người. Bách Nguyên và Lạc Đình mở to mắt nhìn nhau. Song, anh là người ý thức được trước nên nghiêng người qua một bên:
- Xin lỗi...
Động đến vết thương, Bách Nguyên cắn răng lại nén đau. Lúc này Lạc Đình chằng còn tâm trí đâu trách móc, bắt lỗi. Thêm nữa, cảm giác vừa rồi cứ giống như cô đang ở trên mây.
- Ông cẩn thận đó!
Lạc Đình đỡ lấy vai Bách Nguyên, giọng dịu dàng:
- Ông uống nước không?
- Ừ. cô cho tôi ly nước.
Lạc Đình rót nước trao tận tay Bách Nguyên. Uống xong cô đỡ anh nằm xuống xa lông:
- Xin lỗi, tôi thật không cố ý. Nhưng ông hãy nghỉ ngơi một chút đi nhé.
Như thế có lẽ cơn đau sẽ giảm đi.
Bách Nguyên vỗ nhẹ lên tay Lạc Đình:
- Tôi không giận cô đâu, đừng cảm thấy có lỗi nhé.
Anh khép mắt:
- Gác mọi cuộc điện thoại giùm tôi, và đừng để ai quấy rầy tôi.
- Vâng!
Lạc Đình theo thứ tự từng việc. Bấm khóa cửa phòng, kéo rèm cửa sổ, tắt điện thoại di động, điện thoại bàn cũng gác luôn. Cô làm như trong phòng không có ai. Xong đâu đấy, cô kéo một cái ghế ra và trên tay cô một xấp giấy tờ mà Bách Nguyên cần giải quyết vào buổi chiều...
Thời gian trôi qua không biết là bao lâu. Lạc Đình mòn mỏi, cô nghiêng đầu trên thành ghế đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mơ mơ màng màng, Lạc Đình có cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh. Cô mở mắt ra:
- Ôi! Cái gì thế này?
Lạc Đình ngọ nguậy khi thấy mình nằm trên đôi tay rắn chắc của Bách Nguyên.
- Ông cho tôi xuống đi!
- Yên nào! Nếu không, cô sẽ rơi đấy.
Bách Nguyên đưa Lạc Đình đến bên cái giường nệm êm ái sau cánh cửa lùa.
- Thấy cô ngủ trên ghế khó khăn quá, nên tôi giúp cô có một giấc ngủ ngon hơn. Cô ngủ tiếp đi!
- Ngủ gì được nữa mà ngủ khi đã bị ông phá.
Lạc Đình nhìn quanh căn phòng nhỏ:
- Đây là đâu?
- Chỗ nghỉ của tôi trong những lúc tối mệt mỏi.
- Chỉ là chỗ nghỉ thôi mà cũng tiện nghi quá nhỉ?
Lạc Đình bỏ chân xuống giường, đôi mắt cô chạm phải cái đồng hồ báo thức trên đầu tủ lạnh:
- Hả! Ba giờ chiều rồi sao?
- Ừ.
- Chết không!
Lạc Đình luống cuống chạy ra ngoài.
- Tôi phải về phòng làm việc, kẻo mọi người tưởng tôi mất tích rồi báo cảnh sát thì nguy.
- Này!
Bách Nguyên gọi giật lại:
- Cô định để bộ dạng như thế đi sao?
- Tôi...
Bách Nguyên chỉ:
- Trong kia có phòng tắm và toa- lét. Cô hãy vào rửa mặt đi.
- Ờ.
Lạc Đình máy móc làm theo lời Bách Nguyên. Cô không hiểu sao, cô chẳng có chút phản kháng hay bực mình nào khi bị Bách Nguyên nhìn thấy lúc cô bê bối nhất.
Bước vào phòng tắm, Lạc Đình ngạc nhiên khi thấy một cái bàn chải đánh răng, một tuýp kem và một cái khăn bông còn mới chưa khui. Chẳng lẽ Bách Nguyên chuẩn bị cho mình?
Để trả lời cho câu hỏi của cô, tiếng Bách Nguyên vọng vào:
- Những thứ ấy tôi chuẩn bị cho cô đấy. Sử dụng đi. Tất cả đều còn mới.
Lạc Đình cảm động:
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Lạc Đình cầm bàn chải đánh răng lên, cô nhìn vào trong gương và tự nhiên mỉm cười một mình.
Vệ sinh xong, từ phòng nghỉ của Bách Nguyên bước ra, Lạc Đình nói:
- Tôi về văn phòng đây.
- Khoan đã!
Bách Nguyên ngăn lại. Anh đưa cho Lạc Đình một bịch xốp nhỏ:
- Mang về phòng ăn đi.
- Cái gì đây?
- Bánh mì và sữa. Cô bỏ bữa trưa chắc cũng đang đói?
Cái bao tử nó đang réo gọi đây. Phải nói là đói muốn xỉu thì đúng hơn.
Lạc Đình gật đầu:
- Vâng.
- Chúc cô ngon miệng!
- Cám ơn ông.
Lạc Đình bất ngờ chồm lên và hôn vào má Bách Nguyên rồi quay đi rất nhanh. Trong lúc còn đang sững sờ với nụ hôn ban tặng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cộc... cộc... cộc...
Bách Nguyên sực tỉnh quay trở về bàn làm việc.
- Mời vào!
Người đẩy cửa là Quốc Trung. Anh bước hẳn vào trong rồi tự nhiên đi khắp mọi nơi quan sát.
Bách Nguyên hất mặt:
- Mày tìm cái gì?
- Một người con gái.
- Người con gái nào?
- Thì người con gái nghỉ trưa trong văn phòng với mày ấy.
- Vớ vẩn!
- Tao không có bằng chứng thì tao không hỏi đầu - Bằng chứng gì?
- Tao thấy mày mua hai phần bánh mì và sữa.
- Rồi sao?
- Một mình mày thì không thể ăn hai phần. Tao cũng kiểm tra từng văn phòng hết rồi. Chẳng thấy ai ăn bánh mì giờ này cả. Ngoại trừ...
Quốc Trung chồm lên bàn làm việc, anh nhìn vào mắt bạn:
- Có phải mày mua cho mày và trợ lý của mày, Lâm Lạc Đình không?
Khai mau!
- Nếu đúng thì liên quan gì đến mày?
- À há, thừa nhận rồi nhé.
Quốc Trung tò mò:
- Nè! Hai người phải lòng nhau từ lúc nào vậy?
- Phải, phải cái đầu mày thì có. Tao và cô ta lúc sáng mới cãi nhau một trận long trời lở đất đây.
- Cãi vì chuyện gì?
- Cả buổi sáng ở bên phòng hành chánh.
- Chỗ Lê Thu à?
- Ừ.
- Rồi mày bực tức?
- Không hẳn. Nhưng Lạc Đình ngang chưa từng thấy. Cô ta mắng tao giống một đứa con nít, dạy nhân viên một đường làm một nẻo, như thế làm sao lãnh đạo công ty.
- Hai bên đều nổi giận?
- Lạc Đình giận nhiều hơn tao.
Quốc Trung gục gặc:
- Hiểu rồi! Lạc Đình đang bực tức, tự nhiên mày lại mắng cô ấy, cô ấy không nổi giận mới là lạ đấy.
Bình thường Lạc Đình cũng gây, nhưng...
- Không đến nỗi dữ dằn như hôm nay chứ gì?
- Ừm.
- Mày muốn biết lý do không?
- Lý do gì?
- Lúc sáng này, Lan Ngọc có ghé công ty tìm mày.
Bách Nguyên chau mày:
- Tìm tao?
- Và người tiếp chuyện với Lan Ngọc là Lạc Đình. Nghe nhân viên ở phòng kinh doanh nói, khi Lan Ngọc về, trông cô ta có vẻ tức giận lắm. Tao đoán Lan Ngọc và Lâm Lạc Đình đều công kích nhau.
- Làm sao Lạc Đình biết Lan Ngọc?
Không cần nghĩ ngợi Bách Nguyên cũng biết đây là tác phẩm của Lạc Đình. Ngoài cô nhỏ vẽ chuyện ấy ra, thì còn ai dám vào phòng anh trưng bày tùm lum thế này. Mấy hôm trước là những chậu kiểng nhỏ để ở cửa sổ.
Lúc ấy anh đã đùng đùng nổi giận đòi vứt đi, thế là cô nhỏ vênh mặt thách thức liền. Cô nhỏ chẳng biết sợ ai bao giờ. Nhưng nói thì nói chứ, anh nỡ nào vứt đi, bởi vì đó là tấm lòng của cô nhỏ mà. Thêm nữa, những lúc buồn ngồi nhìn mấy chậu kiểng cũng thấy vui vui.
Bách Nguyên không hiểu từ lúc nào mà anh có cái thú này. Có lẽ từ lúc có sự xuất hiện của Lạc Đình cũng nên. Cô nhỏ ảnh hưởng đến cuộc sống và suy nghĩ của anh khá rõ. Anh làm những công việc gì cũng đều có cô cho ý kiến, thậm chí anh lại còn hỏi lại cô làm Quốc Trung - thằng bạn thân của anh phải sững sờ và ngạc nhiên.
Ôi! Bách Nguyên không hiểu nỗi mình. Trước đây anh đâu có như vậy.
Kể cả lúc còn quen Lan Ngọc cũng thế. Anh vốn là người nổi tiếng với những nguyên tắc và khó khăn. Nhân viên công ty rất ngán anh. Vậy mà...
Chỉ vì cô nhỏ ngang bướng, chanh chua Lạc Đình. Thì gần như anh xóa bỏ hết nguyên tắc của mình. Anh thay đổi đến bản thân anh cũng không thể tin được. Trái tim vốn chết đi bây giờ đã sống lại với thời gian chỉ gần một tháng thôi. Bách Nguyên chợt giật mình. Anh không ngờ tình cảm và một điều kỳ diệu như thế. Nó chẳng những làm cho trái tim chai sạn, giá băng ấm lại mà còn mở ngõ để sắp sửa đón nhận một tình yêu mới nữa.
Bách Nguyên cười vu vơ. Ông nội thật là khéo sắp đặt Lạc Đình bên cạnh anh, để rồi buộc anh phải lòng cô nhỏ. Trong tình trạng chiến tranh chưa dừng được. Một câu nói vô tình thôi cũng làm cô nhỏ sửng cồ với anh ngay. Đã vậy...
- Tổng giám đốc!
Tiếng gọi của Lạc Đình làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Bách Nguyên, anh quay lại trừng mắt:
- Vào sao khÔng gõ cửa?
- Tôi định gõ đấy chứ, nhưng thấy cửa mở nên thôi.
- Hừ! Giỏi trả treo quá há!
- Tôi đâu dám thưa tổng giám đốc.
- Cô Còn biết đến ba tiếng ""tổng giám đốc, à? Tôi tưởng cô quên tôi luôn rồi chứ.
Bách Nguyên mỉa mai.
- À, ông thì tôi quên thật đấy. Nhưng tổng giám đốc thì tôi không dám.
- Cô nói chuyện với tôi như thế à?
Bách Nguyên cau mày.
- Cô có biết cô là ai không?
Lạc Đình thản nhiên trả lời:
- Là trợ lý tổng giám đốc ạ.
- Cô đừng có ở đó ""ạ"" với tôi. Tôi sợ lắm.
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đã làm gì cho tổng giám đốc sợ ạ?
- Cô...
- Trời ơi! Tức chết đi nè. Bách Nguyên cố kèm lại, anh hỏi:
- Từ sáng giờ cô làm gì?
- Dạ, không làm gì cả.
- Hả! Cô tưởng tôi tuyển cô vào công ty để ngồi chơi sao?
- Điều đó không phải. Tổng giám đốc không tới, không giao việc, lấy gì tôi làm.
- Không có việc làm rồi cô đi nhiều chuyện hả?
- Dạ, không phải. Thấy công việc chị Lê Thu làm không hết, nên tôi qua giúp chị ấy thảo bản hợp đồng thôi.
- Đừng có bịa chuyện!
- Tôi bịa chuyện để làm gì. Không tin, ông hỏi chị Lê Thu đi. Hừ! Dạy nhân viên một đường rồi nói một nẻo. Người như thế, làm sao lãnh đạo công ty.
- Cô nói cái gì đó? - Bách Nguyên lớn giọng.
- Tôi nói ông giống một đứa con nít.
Lạc Đình ngang nhiên:
- Chưa biết sự việc thế nào, tự nhiên bảo người ta vào văn phòng rồi mắng như tát nước. Tôi là người chứ không phải là vật đâu mà để ông muốn chặt muốn chém lúc nào cũng được.
Bách Nguyện trợn tròn mắt nhìn Lạc Đình. Cha mẹ ơi! Cô ta tưởng cô ta là ai vậy? Dám đứng đó nói chuyện tay đôi với tổng giám đốc của mình. Hừ, cô ta ngon nhỉ! Đừng tưởng Hoàng Bách Nguyên này trọng dụng, có cảm tình một chút rồi lên mặt nghe. Chết thật à!
- Tôi nói cho ông biết, nếu ông có giận ai ở đâu thì trút giận ở đó đi.
Đừng về đây rồi giận cá chén thớt.
- Bộ cô là thớt hả? - Bách Nguyên khiêu khích.
- Cái này là do ông chứ không phải tôi nha.
Lạc Đình cũng không vừa:
- Nếu ông giận một con cá thật, thì tôi là thớt cho ông. OK.
- Phải cô không, Lạc Đình?
- Tôi chứ ai. Ông thừa biết tôi mà.
- Hừ, cô giỏi lắm!
- Cám ơn lời khen của ông.
Nhìn khuôn mặt câng câng của Lạc Đình, Bách Nguyên tức muốn lộn ruột. Anh biết có đôi co tiếp thì sau cùng anh vẫn là người đầu hàng. Không được, không thể để cho cô nhỏ được nước làm tới. Vì có người hậu thuẫn.
Phải nghĩ ra cách gì đó để Lạc Đình ngoan ngoãn sợ và nghe lời anh. Có như thế anh mới...
Bất chợt, Bách Nguyên khóa trái cửa. Anh tiến đến bên Lạc Đình, và áp sát cô vào tường:
- Cô xinh đẹp đấy!
Lạc Đình hoảng hốt:
- Ông làm gì vậy?
- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?
Bàn tay Bách Nguyên vờn trên môi Lạc Đình:
- Đây là đôi môi thốt ra những lời chanh chua phải không?
- Ông...
- Để tôi thử xem chua hay ngọt nhé?
Lạc Đình run rẩy:
- Tôi la lên đó!
- La đi! Phòng đóng cửa rồi. Với lại, tường cách âm, sẽ không ai nghe thấy đâu.
Hơi thở Bách Nguyên thật gần, phả vào mặt.
Lạc Đình nhắm mắt lại, môi mím chặt.
- Ông mà làm ẩu thì tôi không tha thứ cho ông đâu.
- Tôi làm gì ẩu nào? Chỉ muốn dạy cô hôn thôi mà. Chắc cô chưa biết hôn đâu nhỉ?
- Tôi không cần ông dạy.
- Vậy khi cô có người yêu thì sao?
- Tự tôi biết cách.
- Thật ư?
Bách Nguyên mỉm cười khi thấy Lạc Đình sợ mà vẫn bướng.
- Trái tim thỏ đế, hù chút đã sợ rồi. Thế mà bày đặt ta đây.
Lạc Đình mở mắt ra:
- Ông...
- Ông tôi gì? Bộ trông tôi giống loại người sàm sỡ lắm sao? Mới thử có một chút đã quýnh quáng cả lên rồi. Xem cô kìa, buồn cười chết đi được.
Lạc Đình giận đỏ mặt khi bị Bách Nguyên trêu đùa. Cô xô mạnh anh ra:
- Ông chết đi.
- Ui da...
Do không đề phòng, Bách Nguyên bị văng vào trúng cạnh bàn. Đau quá, anh gập người xuống:
- Cô định giết tôi hả? Sao mạnh tay thế?
- Ai biểu ông đùa không phải cách.
- Ai biểu cô chanh chua, đanh đá quá chi.
- Ai biểu ông giận cá chém thớt.
- Ai biểu...
Bách Nguyên ôm ba sườn nhăn nhó:
- Chắc gãy mấy cái xương sườn rồi.
- Cho đáng đời.
Bách Nguyên gượng đứng dậy nhưng không đứng được. Anh gọi:
- Cô đến xem giùm tôi coi có gì không?
- Tôi không đùa nữa đâu.
- Đùa gì mà đùa. Tôi đau không đứng dậy nổi đây nè.
Lạc Đình nghi ngờ, cô bước từng bước đến chỗ Bách Nguyên. Bỗng cô hốt hoảng:
- Chảy máu rồi...
- Thật à?
- Giờ tôi phải làm sao đây?
- Đừng quá lo lắng! Cô hãy giúp tôi lên xa lông đi.
- Vâng!
Lạc Đình dìu Bách Nguyên, cô đỡ anh nằm xuống:
- Để tôi xem vết thương cho ông.
- Cám ơn.
Thấy Bách Nguyên rịn mồ hôi, cô biết là anh đau lắm. Giờ không còn nghĩ ngợi gì nhiều, cô kéo áo anh ra khỏi quần tây rồi vén lên:
Vết thương vừa chảy máu vừa bầm tím, xung quanh vết thương đều sưng cả lên. Tôi nghĩ cần gọi ngườí đưa ông đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra.
Bách Nguyên ngăn lại:
- Đừng phiền phức như thế.
- Nhưng...
- Tôi không sao đâu. Cô chăm sóc vết thương được chứ? - Bách Nguyên hỏi.
- Vâng!
- Vậy cô hãy đến tủ thuốc dụng cụ ở sát phòng nghỉ của tôi, lấy ôxy già và bông băng đến đây.
Lạc Đình làm theo lời Bách Nguyên. Cô mang tất cả lại và bắt đầu công việc của một y tá bất đắc dĩ.
- Ông chịu khó một chút nha.
Bách Nguyên gật đầu. Lạc Đình rửa và bâng vết thương rất nhanh để tránh cho Bách Nguyên đỡ bị đau.
- Xong rồi!
- Cám ơn cô.
Bách Nguyên nghiêng người ngồi dậy, do không để ý nên bị hụt tay.
Theo phản xạ tự nhiên, Lạc Đình đỡ lấy anh. Và thế là hai người té xuống sàn gạch. Trong tư thế thật là tình tứ.
Bách Nguyên nằm chồm lên người Lạc Đình, môi hai người áp lên nhau.
Một luồng điện chạy khắp người. Bách Nguyên và Lạc Đình mở to mắt nhìn nhau. Song, anh là người ý thức được trước nên nghiêng người qua một bên:
- Xin lỗi...
Động đến vết thương, Bách Nguyên cắn răng lại nén đau. Lúc này Lạc Đình chằng còn tâm trí đâu trách móc, bắt lỗi. Thêm nữa, cảm giác vừa rồi cứ giống như cô đang ở trên mây.
- Ông cẩn thận đó!
Lạc Đình đỡ lấy vai Bách Nguyên, giọng dịu dàng:
- Ông uống nước không?
- Ừ. cô cho tôi ly nước.
Lạc Đình rót nước trao tận tay Bách Nguyên. Uống xong cô đỡ anh nằm xuống xa lông:
- Xin lỗi, tôi thật không cố ý. Nhưng ông hãy nghỉ ngơi một chút đi nhé.
Như thế có lẽ cơn đau sẽ giảm đi.
Bách Nguyên vỗ nhẹ lên tay Lạc Đình:
- Tôi không giận cô đâu, đừng cảm thấy có lỗi nhé.
Anh khép mắt:
- Gác mọi cuộc điện thoại giùm tôi, và đừng để ai quấy rầy tôi.
- Vâng!
Lạc Đình theo thứ tự từng việc. Bấm khóa cửa phòng, kéo rèm cửa sổ, tắt điện thoại di động, điện thoại bàn cũng gác luôn. Cô làm như trong phòng không có ai. Xong đâu đấy, cô kéo một cái ghế ra và trên tay cô một xấp giấy tờ mà Bách Nguyên cần giải quyết vào buổi chiều...
Thời gian trôi qua không biết là bao lâu. Lạc Đình mòn mỏi, cô nghiêng đầu trên thành ghế đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mơ mơ màng màng, Lạc Đình có cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh. Cô mở mắt ra:
- Ôi! Cái gì thế này?
Lạc Đình ngọ nguậy khi thấy mình nằm trên đôi tay rắn chắc của Bách Nguyên.
- Ông cho tôi xuống đi!
- Yên nào! Nếu không, cô sẽ rơi đấy.
Bách Nguyên đưa Lạc Đình đến bên cái giường nệm êm ái sau cánh cửa lùa.
- Thấy cô ngủ trên ghế khó khăn quá, nên tôi giúp cô có một giấc ngủ ngon hơn. Cô ngủ tiếp đi!
- Ngủ gì được nữa mà ngủ khi đã bị ông phá.
Lạc Đình nhìn quanh căn phòng nhỏ:
- Đây là đâu?
- Chỗ nghỉ của tôi trong những lúc tối mệt mỏi.
- Chỉ là chỗ nghỉ thôi mà cũng tiện nghi quá nhỉ?
Lạc Đình bỏ chân xuống giường, đôi mắt cô chạm phải cái đồng hồ báo thức trên đầu tủ lạnh:
- Hả! Ba giờ chiều rồi sao?
- Ừ.
- Chết không!
Lạc Đình luống cuống chạy ra ngoài.
- Tôi phải về phòng làm việc, kẻo mọi người tưởng tôi mất tích rồi báo cảnh sát thì nguy.
- Này!
Bách Nguyên gọi giật lại:
- Cô định để bộ dạng như thế đi sao?
- Tôi...
Bách Nguyên chỉ:
- Trong kia có phòng tắm và toa- lét. Cô hãy vào rửa mặt đi.
- Ờ.
Lạc Đình máy móc làm theo lời Bách Nguyên. Cô không hiểu sao, cô chẳng có chút phản kháng hay bực mình nào khi bị Bách Nguyên nhìn thấy lúc cô bê bối nhất.
Bước vào phòng tắm, Lạc Đình ngạc nhiên khi thấy một cái bàn chải đánh răng, một tuýp kem và một cái khăn bông còn mới chưa khui. Chẳng lẽ Bách Nguyên chuẩn bị cho mình?
Để trả lời cho câu hỏi của cô, tiếng Bách Nguyên vọng vào:
- Những thứ ấy tôi chuẩn bị cho cô đấy. Sử dụng đi. Tất cả đều còn mới.
Lạc Đình cảm động:
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Lạc Đình cầm bàn chải đánh răng lên, cô nhìn vào trong gương và tự nhiên mỉm cười một mình.
Vệ sinh xong, từ phòng nghỉ của Bách Nguyên bước ra, Lạc Đình nói:
- Tôi về văn phòng đây.
- Khoan đã!
Bách Nguyên ngăn lại. Anh đưa cho Lạc Đình một bịch xốp nhỏ:
- Mang về phòng ăn đi.
- Cái gì đây?
- Bánh mì và sữa. Cô bỏ bữa trưa chắc cũng đang đói?
Cái bao tử nó đang réo gọi đây. Phải nói là đói muốn xỉu thì đúng hơn.
Lạc Đình gật đầu:
- Vâng.
- Chúc cô ngon miệng!
- Cám ơn ông.
Lạc Đình bất ngờ chồm lên và hôn vào má Bách Nguyên rồi quay đi rất nhanh. Trong lúc còn đang sững sờ với nụ hôn ban tặng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cộc... cộc... cộc...
Bách Nguyên sực tỉnh quay trở về bàn làm việc.
- Mời vào!
Người đẩy cửa là Quốc Trung. Anh bước hẳn vào trong rồi tự nhiên đi khắp mọi nơi quan sát.
Bách Nguyên hất mặt:
- Mày tìm cái gì?
- Một người con gái.
- Người con gái nào?
- Thì người con gái nghỉ trưa trong văn phòng với mày ấy.
- Vớ vẩn!
- Tao không có bằng chứng thì tao không hỏi đầu - Bằng chứng gì?
- Tao thấy mày mua hai phần bánh mì và sữa.
- Rồi sao?
- Một mình mày thì không thể ăn hai phần. Tao cũng kiểm tra từng văn phòng hết rồi. Chẳng thấy ai ăn bánh mì giờ này cả. Ngoại trừ...
Quốc Trung chồm lên bàn làm việc, anh nhìn vào mắt bạn:
- Có phải mày mua cho mày và trợ lý của mày, Lâm Lạc Đình không?
Khai mau!
- Nếu đúng thì liên quan gì đến mày?
- À há, thừa nhận rồi nhé.
Quốc Trung tò mò:
- Nè! Hai người phải lòng nhau từ lúc nào vậy?
- Phải, phải cái đầu mày thì có. Tao và cô ta lúc sáng mới cãi nhau một trận long trời lở đất đây.
- Cãi vì chuyện gì?
- Cả buổi sáng ở bên phòng hành chánh.
- Chỗ Lê Thu à?
- Ừ.
- Rồi mày bực tức?
- Không hẳn. Nhưng Lạc Đình ngang chưa từng thấy. Cô ta mắng tao giống một đứa con nít, dạy nhân viên một đường làm một nẻo, như thế làm sao lãnh đạo công ty.
- Hai bên đều nổi giận?
- Lạc Đình giận nhiều hơn tao.
Quốc Trung gục gặc:
- Hiểu rồi! Lạc Đình đang bực tức, tự nhiên mày lại mắng cô ấy, cô ấy không nổi giận mới là lạ đấy.
Bình thường Lạc Đình cũng gây, nhưng...
- Không đến nỗi dữ dằn như hôm nay chứ gì?
- Ừm.
- Mày muốn biết lý do không?
- Lý do gì?
- Lúc sáng này, Lan Ngọc có ghé công ty tìm mày.
Bách Nguyên chau mày:
- Tìm tao?
- Và người tiếp chuyện với Lan Ngọc là Lạc Đình. Nghe nhân viên ở phòng kinh doanh nói, khi Lan Ngọc về, trông cô ta có vẻ tức giận lắm. Tao đoán Lan Ngọc và Lâm Lạc Đình đều công kích nhau.
- Làm sao Lạc Đình biết Lan Ngọc?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook