Tập hồ sơ ở trên mặt bàn, một cảm giác thật lạnh lẽo vây bủa lấy con người Mộc Ninh, cô nhẹ nhàng nhấc lên , lật dở từng trang tài liệu.

Văn Kiệt anh không chỉ là người bạn thân của Minh Nguyên mà còn là họ hàng nhà Vãn Mộc Ninh. Cha của cô lúc sinh thời có một người em họ tên Lưu Thúy Mai- chính là mẹ của Văn Kiệt.

Lúc còn nhỏ người cô họ này thường đưa Văn Kiệt tới nhà cô chơi, chỉ khi cô 6 tuổi bị bắt cóc rồi sau không còn thấy Lưu Thúy Mai dẫn Văn Kiệt tới nữa, thay vào đó là Văn Kiệt lại sang Anh học hành cuối cùng về nước đã gặp lại Mộc Ninh Minh Nguyên.

Hiện tại, cha của Văn Kiệt là Tham mưu trong quân đội quốc gia, còn người mẹ thì lơ mơ bí ẩn, rất ít dấu vết, nhưng chắc chắn không phải Lưu Thúy Mai.

Tay cô run run lật dở, Mộc Ninh chợt ngẩng đầu nói với Phong Kỳ:

“Có lẽ, Thiên Lăng Sở, tôi muốn đấu với cô ta.”

Phong Kỳ liếc Mộc Ninh, gương mặt điểm trai trông vô cùng lãnh đạm:

“Nhiệm vụ của em tập trung học tập thi cử và làm việc, bây giờ cứ để Văn Kiệt hành động.”

Đặt tập tài liệu lên bàn, Mộc Ninh ngạc nhiên nói: “ Trước kia anh, chẳng phải không muốn Văn Kiệt nhúng tay vào sao, anh còn không cho Văn Kiệt tiếp cận Thiên Lăng Sở mà?”

“ Em biết hôm em nói với cậu ta không, cậu ta gọi điện cho em bảo em đừng lo, anh ấy sắp xếp.”

“ Anh ấy gọi cho tôi, nhưng sao anh biết???”

“ Tôi nghe máy.” Phong Kỳ tỉnh bơ nói

“ ANH…” Mộc Ninh đứng vụt dậy: “ Thế anh bắt tôi tới đây xem đống tài liệu này hả?”

“ Hôm qua em không tin, tôi chứng minh cho em thấy.”

“…”

Từ hôm ấy, học viện văn hóa đồn ầm cả lên, ai ai cũng nhiệt thành với Mộc Ninh nhưng ngay sau đó Vãn Mộc Ninh được đặc cách không cần đến trường chỉ khi nào có tiết quan trọng hay kiểm tra hãng hay, còn bây giờ Mộc Ninh sẽ lung tung lang tang làm việc trên các mặt báo tạp chí.

3 năm trước tập luyện hát hò cũng không thấy mệt bằng hiện nay.

… 2 tháng gây dựng hình tượng, Vãn Mộc Ninh nay hoàn toàn khác với hình tượng trước kia, không hề ngây thơ, gần gũi, thay vào đó là một minh tinh Annry Vãn nổi loạn, mạnh mẽ náo động cả giới truyền thông…

Khán phòng choáng ngợp tiếng máy ảnh kỹ thuật số đủ loại đủ kiểu, máy ghi âm giấy bút mic mini… mọi thứ hoàn toàn chuyên nghiệp.

“ Annry, nghe nói trước kia còn là một ca sĩ được yêu thích , tại sao lại không đi tiếp, chọn làm người đại diện làm gì?”

Đôi mắt đánh màu đậm đã Mộc Ninh nhếch môi cười: “ Ca sĩ đối với tôi là đam mê, người mẫu mới là duyên phận.”

Hay, câu nói khôn ngoan ý tứ của cô cũng tinh tế, trước kia bồng bột theo Phong Kỳ hợp tác vì thích hát thì hát, còn bây giờ còn thù phải trả, lần hợp tác này là có mục đích.

“ Annry, có phải cô đang hẹn hò với Dịch thiếu tổng giám đốc MB Kai không?”

Kai, là tên tiếng anh Dịch Phong Kỳ, chuyện hai người sống chung một nhà có một số người biết đều là người thân quen cả, hầu như bưng bít kín, nếu là hẹn hò thì hòan toàn không có, hai người chỉ duy trì tình cảm anh em chung một chiếc thuyền thuần túy và trong sáng.

“ Ồ, hiện tại tôi muốn xây dựng sự nghiệp.”



Hôm nay mở xong cuộc họp báo Mộc Ninh liền lên xe tới gặp stylist Minzu, Vãn Mộc Ninh đến nay mới biết cô sylist này lại là IaU minh tinh hạng A, hiện giờ lại là thiết kế riêng cho Mộc Ninh. Nói thực Minzu trên báo và ngoài đời hoàn toàn là hai mẫu người rất khác nhau, trên báo là IuA ngọt ngào đáng yêu trong khi thực tiễn lại là Minzu quyến rũ sắc sảo.

“ Minzu, em vẫn không hiểu sao chị lại làm cho Phong Kỳ còn là người mẫu quảng cáo nữa.”

“ Chị á, làm bừa cho có tự dưng bị nổi tiếng chứ.”

“ Lúc trước chị ở Pháp hả?”

“ Ừ, thường thì ở Pháp làm việc cho Kai, xong tổng giám đốc về nước chị giấu giám đốc về nước.”

“ Chị dấu anh ta?”

“ Ừ, Ngôn Tâm về nên chị theo cùng, về sau vỡ lở cả…haizzz…”

Minzu đến tủ đồ lấy ra bộ cánh rất đẹp.

Bộ cánh cổ chữ V màu xanh lam nhạt, chất ren phối với voan xanh lam – sức quyến rũ lung linh, Mộc ninh cười khen Minzu: “ Chị làm đẹp thiệt a.”

Minzu cũng cười đáp: “ Annry tối nay có bữa tiệc, chúng ta tham gia, em mặc bộ này chắc chắn phải cướp tim của nhiều anh đấy nhá.”

“ Minzu, hôm nay Phong Kỳ về nước hả?” Mộc Ninh chợt nhớ ra hỏi Minzu vì chị lúc nào cũng là người nắm bắt lịch trình của anh rất rõ.

“ Ừ, hôm nay My blue mở tiệc doanh thu tăng 20% cả năm, nhờ công chúng ta cả ăn mặc phô trương một chút cũng không sao.”

Đúng rồi, doanh thu trong hai tháng này Minzu nhường nhất báo cho Mộc Ninh nhưng không có nghĩa sức hút của Minzu mất đi, chị chuyên nghiệp đóng quảng cáo các nhãn mỹ phẩm, làm đại diện cho 4 hãng thời trang nổi tiếng ở Pháp, Italy,Nhật, Hồng Kong thế mà vẫn chia thời gian quan tâm và huấn luyện nhiều kỹ thuật cho Vãn Mộc Ninh.

Còn Phong Kỳ, có khi anh đang gặt phần xương xẩu cho Văn Kiệt nhằn rồi, anh sang Pháp ký hợp đồng, tổ chức một số sự kiện cho hãng Thời trang My Blue, nghe nói còn giải quyết chuyện của Ngôn Tâm và Phong Thần.

À chuyện Ngôn Tâm và Phong Thần hình như chủ tịch Dịch đang thúc họ làm đám cưới nhưng Ngôn Tâm một mực không chịu làm Bố mẹ Ngôn Tâm, tới tận thành phố này hỏi chuyện Ngôn Tâm với cô. Trong khi Vãn Mộc Ninh suýt quên quan hệ của họ.

Mộc Ninh nhanh nhẹn cầm đồ để thử, chợt điện thoại reo lên

*wa la la la la la

wo de bao bei

zheng ge shi hou you ge ren pei

ai ya ya ya ya ya*

“ A lô.”

“ Ra sân bay đón tôi đi.” Hóa ra Dịch thiếu, Dịch Phong Kỳ.

“ Đón, thư kí Trương đâu?”

“ Trương Lâm đi theo tôi, ở lại Pháp thu dọn, nhanh lên.” Phong Kỳ vẫn mang cái giọng nhàn nhạt.

“ Vậy…cho tôi 30 phút đi.” Mộc Ninh gấp gấp bộ đầm mỉm cười với Minzu, chị chỉ xua tay ý bảo cô đi đi.

“ 15p.” Phong Kỳ đầu dây bên kia vẫn Lãnh đạm nói

“ Vâng vâng đại thiếu gia tôi đến đón anh nhưng nhớ cho tôi cái gì vào bụng đi.” Mộc Ninh cuối cùng cũng với cái túi để tới sân bay

Lần này Phong Kỳ cũng hiểu thể nào là có người nhà tới đón rồi, ấm áp, nhiệt tình, cũng thấy mềm lòng.

Mộc Ninh mặc váy tone hồng, kính râm che nửa khuôn mặt, môi cô cười bước tới chỗ anh: “ Chào mừng, Dịch Tổng.”

“ Ồ, Mộc Ninh, cuối cùng em cũng học được dáng vẻ của tôi rồi đấy.”

Cô mang dáng vẻ của anh thật sao?

“ Tôi biết. Bây giờ đưa tôi nhét cái gì vô bụng đi.”

“ Được.”



Xe riêng của Phong Kỳ vừa xuất hiện, tên tài xế bước xuống nhường ghế lái cho Phong Kỳ, anh không nói gì cứ thế khom lưng vào xe, Mộc Ninh cũng mở cửa vào xe.

Chiếc xe vòng veo hết một đường phố rộng lớn, qua vài con đường nhỏ, quanh co càng đi lối lại càng hẹp, đến một cái ngõ Phong Kỳ mớ dừng xe

“ Đến rồi, đi bộ vào thôi.”

Mộc ninh nheo nheo mắt, cô đã từng lang thang với Tiểu Mẫn, Tiểu tâm lùng đồ ăn ở mỗi con hẻm có món ngon giá hạt dẻ, thật không ngờ Dịch đại thiếu gia cũng biết tới chỗ này.

“ Sao biết chỗ này?”

“ Đến ăn, cũng để thăm một người.” phong Kỳ bước trước, Mộc Ninh bước sau, thật không ngờ, nơi này cũng có người bán đồ ăn đấy

“ Cho hai bát cháo gà đi, Lão Tứ” Phong kỳ vừa đến thêm đã nói lớn, nói là quán cũng không sai, rất nhỏ mà cũng rất gọn gàng không bẩn thỉu mắc vệ sinh như mấy quán vỉa hè. Ông chủ Lão Tứ bước ra, Mộc ninh tròn mắt, cái này mà gọi là ông chủ á, trai đẹp, Lão Tứ mang khuôn mặt rất soái ca, tỏ ra vô cùng lãnh đạm, áo phông quần sooc, nhìn thoang thoảng giống như nhân vật chính đào hoa trong tiểu thuyết, đẹp một cách khó cưỡng. Mộc Ninh lại nhìn Phong Kỳ, thực ra Dịch Tổng đúng là hơn Lão Tứ một chút, có sự nam thần đỉnh cao.

“ Phong Kỳ mang em gái xinh đẹp đến sao.”

“ Nhìn cho kỹ, minh tinh của tôi đấy.” Phong Kỳ nheo mắt nhìn Lão Tứ

“ Ồ, thật vậy sao, em gái ăn cháo gà chứ.”

Mộc Ninh cười mỉm: “ Vâng.”

Trông mặt Lão tứ đẹp trai vậy mà nấu đồ rất ngon, cháo mịn màng do chọn gạo tròn mẩy, gà mềm như tan trong khoang miệng gây nên hương vị đạm đà ngòn ngọt khó quên. Mộc Ninh cười tươi đưa ngón cái lên miệng nói: “ Anh đẹp trai làm ngon quá.”

Lão Tứ cũng cười, mắt nhìn Phong Kỳ không nói gì. Phong kỳ ngước mắt lên:

“ Xem mỹ nam mỹ nữ ăn đồ ăn, hôm nay miễn phí đi.”

Lão Tứ cứng đờ người, mắt rực lên: “Phong Kỳ lâu không gặp, vẫn biết ăn cướp không chớp mắt như thế.”

“ Cậu nhìn bọn tôi không chớp mắt mới kinh.” Phong Kỳ khuấy khuấy bát cháo đưa lên miệng.

“ Được được, em gái ngon thì lần sau nhớ tới đây đấy.” Lão Tứ chẳng thèm để ý Phong Kỳ nữa quay sang nói chuyện với Mộc Ninh.

“ Vâng, anh đẹp trai, em chưa biết quý danh.” Mộc Ninh vì cháo ngon, vì đồ ăn ngon cuối cùng cũng thốt được câu canh cánh nãy giờ

“ Anh á, tên Lãm, họ Tống.” Lão Tứ vui vẻ trả lời.

“ Tống Lãm, tên rất kêu a, em họ Vãn, tên Vãn Mộc Ninh.” Mộc Ninh đặt chiếc thìa xuống, với tờ giấy ăn lau miệng không quên nói với Phong Kỳ: “ Đại thiếu gia, ăn nhanh nhanh đi, tối nay còn có tiệc.”

“ Em có vẻ trông chờ quá nhỉ?” Phong Kỳ ngừng động tác nhìn Mộc Ninh

“ Ăn nhanh lên, ông già cũng gọi tôi rồi đấy.” Tống Lãm ngồi hóng nãy giờ bắt đầu lấy lại chú ý.

“ Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương