Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem
-
Chương 23
“Cơ mà không đáng sợ bằng mấy lời vừa rồi của mày đâu.” Harry chợt nói.
“Hở? Tao nói gì?” Khoa Trình nhướn mày.
“Thì mày bảo… Cái băng nó bị nhiễu không rõ nguyên nhân… Lại còn làm ra cái vẻ thần thần bí nữa. Mày có biết là mày làm tao nổi hết cả da gà lên không? Nghe như truyện ma ý nhỉ?Haha !”Harry bật cười.
“Kể ra thì cũng lạ thật.” Trình gật gật đầu.
“À !” Harry kêu lên: “Mấy lời đấy của mày làm tao nhớ tới nhỏ béo.”
“Nhỏ béo nào mày?”
“Thì con Oanh đấy, Oanh quản lý ý.”
“Ờ ờ”
“Nãy ở chỗ khu bếp ế ! Nó có nói 1 câu rất lạ lùng…” Harry bày ra vẻ mặt huyền bí.
“Câu gì mày?” Khoa Trình cố gắng nhớ lại.
“Câu… Cô-ta-không-hề-mở-mắt.” Harry nói với tông giọng trầm, mặt mày đầy ý đùa cợt.
Khoa Trình cười khì: “Lố quá cha nội !”
“Tao nghĩ là cổ không nói đùa đâu… Nếu mày xem kĩ thì sẽ thấy trên băng hình tướng đi của Thùy Anh trông lạ lắm, như robot ý. Và giờ thì thêm mày nói cái camera bị nhiễu không rõ nguyên nhân nữa…” Harry hả hê phân tích rồi quay ra ra vỗ vai bạn: “Cứ như có thế lực huyền bí nào tác động vào ý nhể?”
Khoa Trình vỗ vỗ mặt Harry, giọng nghiêm túc: “Mày đừng làm đầu bếp nữa Harry à. Làm tiểu thuyết gia đi.”
“Ơ kìa, không phải rất kì cục sao? Hửm?” Harry kêu lên, bĩu môi.
“Mấy tuổi rồi còn tin ma với quỷ hả thằng nhóc này.” Khoa Trình ôm bụng cười.
Harry xụ mặt, hai bên má phồng lên.
“Chúng mày thôi lộn xộn đi.” Trần Minh QUân quát. Mặt hắn đanh lại thực khó coi. Đang suy nghĩ mệt óc rồi má cứ ồn ào.
Hắn nhăn mày vẻ mặt rất khó coi.
Chính cô ả Thùy Anh mới ngày hôm qua còn rất thiện chí cười nói với hắn rất tự nhiên về việc thủ phạm, rồi phân tích mọi người,... Hôm nay mới lộ ra cô ta chính là thủ phạm.
Lại bảo diễn xuất không tốt đi.
Thùy Anh đáng chết, cô ruốt cục là người thế nào hả?
***
Hôm nay cô được về sớm hơn nửa tiếng. À không, là bị đuổi thì có.
Nhớ lại lúc nãy, bà Dung lạnh nhạt nhìn cô ột cái rồi bảo: “Cô nên về đi thôi, Thùy Anh!”, Phương Anh thấy lòng trùng xuống và buồn bã không chịu nổi.
Sau sự việc ăn trộm ấy, cô đã bị tất cả mọi người xa lánh, tẩy chay. Không ai tin cô, kể cả Hương cũng thế. Cô ấy bơ cô suốt cả buổi chiều, cũng không muốn vui vẻ với cô như trước nữa.
Không những vậy, cô còn đang gánh trên vai một số tiền nợ ngoài sức tưởng tượng. Đền bù chỗ cá tầm trắng đấy đã hơn 100 triệu đồng Việt Nam rồi. Cũng may là bọn họ không bắt cô phải trả tiền của tất cả những thứ đã bị trộm đi hai hôm nay.
Phương Anh lang thang trên phố một mình. Cô chẳng biết phải làm gì nữa.
Mọi chuyện thực sự rất lạ lùng và ập tới cũng bất ngờ nữa. Cô không tin! Cô không tin mình đã làm như thế. Nhưng mà tất cả mọi người chỉ tin vào đoạn video ấy, nó quá chân thực. Đến cô cũng thấy hoang mang theo. Vì cô không nhớ gì cả.
Tin vào trực giác của bản thân hay tin vào đoạn video ấy bây giờ?
Có lẽ nào, cô đã làm mà không nhớ?
Cho dù là thế nào đi nữa thì không phải bây giờ cũng quá muộn rồi đi? Cô thở dài.
Hoài niệm quá khứ vào lúc này là điều thật tồi tệ. Còn tương lai thì thế nào? Có quá nhiều thứ để cô lo lắng.
100 triệu. Đây là điều cô lo đầu tiên. Phương Anh khịt mũi. Cô biết kiếm đâu ra số tiền lớn như thế bây giờ? Cô không thể động vào sổ tiết kiệm của Thùy Anh được. Mặc dù cô ta có gần một tỷ đồng trong tài khoản.
Bởi chính cô đã gây ra chuyện kinh thiên động địa này cơ mà. Làm nghề viết báo, không ít lần gặp những chuyện xấu ảnh hưởng tới danh tiếng của bản thân. Nhưng bây giờ, cô đang ở trong xác của Thùy Anh. Và toàn thể Thái Thịnh sẽ nhớ tới cô ấy như một kẻ ăn trộm vô nhân tính chứ không phải Phương Anh cô.
Nên tiền của Thùy Anh, một nghìn cô cũng không lấy. Cô đã có lỗi với cô ấy làm rồi.
Cô đi làm gần tháng nhưng lại là tháng thử việc không lương. Mà cho dù có, thì được mấy triệu?
Bà Thiên Mỹ. Đó là điều Phương Anh lo thứ hai. Cô sợ tới mức còn không dám về nhà nữa kia. Dõ dàng người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là cô làm và vu khống cho Huyền Nhung, bà ta mà biết, chưa tống cổ cô ra khỏi nhà là may lắm rồi.
Nghĩ tới khuôn mặt sát khí ấy, Phương Anh không khỏi run lên sợ hãi.
Còn cả Hương, Diệp, kiệt nữa. Họ sẽ nghĩ gì về cô nếu biết sự việc này? Liệu cô phớt lờ cô đi như Hương không?
Phương Anh càng nghĩ càng thấy rối rắm. Bây giờ cô thấy bật lực và chỉ muốn khóc thật to cho vơi bớt nỗi buồn mà thôi.
Cô không hề nghĩ chơi. Qủa thực sau đó, Phương Anh đã ngồi bệt xuống bậc cầu thang trước cửa một ngôi nhà, và cứ thế ôm đầu khóc thật to.
Cô mệt mỏi lắm rồi.
Nhiều người đi qua, chỉ trỏ bàn tán, có người nói, cô thất tình, có người lại nói, nhà cô có tang…
Thường thì lúc cô Tấm khóc, bụt sẽ hiện ra. Lọ Lem khóc, bà Tiên lại xuất hiện an ủi cổ. Còn Phương Anh cô ấy mà, không cần bụt với tiên cái gì hết. Cô chỉ muốn ngay lúc này sẽ có 1 người chạy tới bên cạnh cô và hét lên rằng “Đừng khóc nữa, tôi tin bạn mà” , xa lạ cũng được, thaan quen lại càng tốt.
Phương Anh biết là cái loại mong ước này nghe rất cổ tích, rất phi thực tế, nhưng mà… nhưng mà… Nếu nó thành sự thật thì…
Cô khóc dữ dội hơn bao giờ hết.
"Huhu... Huhu..." Cô tức tưởi như một đứa nít ranh bị cướp mất cây kẹo ngon.
Diệp không đành lòng đứng nhìn mãi nữa, cô tiến tới xòe một tờ khăn giấy ra trước mặt Phương Anh: “ Hey ! Đừng khóc nữa, lau đi này.”
“Hơ…” Phương Anh ngẩng đầu, cả khuôn mặt đỏ ửng nhòe nhoẹt nước mắt.
Cô ôm ngang hông Diệp, nước mắt thi nhau chảy dài: “Cảm ơn… Cảm ơn cậu đã tới…”
Cô chẳng nhìn rõ ai nữa rồi. Nhưng ít nhất là… điều ước của cô đã thành sự thật.
Vậy thì ai với ai để làm gì nữa?
***
“Khá hơn chưa?” Diệp quan tâm hỏi.
“À… Ừ !” Phương Anh gật đầu.
Diệp nhìn cô một hồi. Đôi mắt to tròn ầng ậc nước, mũi nhỏ nhắn đỏ ửng, đầu tóc bù xù rất đáng thương. Không nhịn được tò mò, Diệp cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“À à… Sao cậu lại ở đây?” Phương ANh nhìn ra phía lòng đường tấp nập xe cộ.
Diệp nhíu mày, cô nghe được Phương Anh đang có ý lẩn tránh nên cũng không hỏi nữa, đành chú tâm trả lời: “Tớ đi dạo phố.”
“Hưm… Vậy sao cậu không đi tiếp?” Phương Anh buồn bã hỏi.
Diệp bật cười rất thoải mái rồi an ủi cô: “Vì cậu là bạn tớ mà. Có người nào thấy bạn mình khóc mà thờ ơ không?”
Phương ANh mở to mắt quay sang nhìn Diệp, trong mắt cô chính là sự kinh ngạc đến khó tin: “Thật hả?”
“ừ.” Diệp nói đầy chắc chắn: “Cậu có coi tớ là bạn không?”
“Có chứ.” Phương Anh gật đầu.
“Vậy hãy nói cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra đi nào.”
“…” Phương Anh buồn phiền quay mặt đi.
“… Thôi nào.” Diệp lay lay hai vai cô, giọng thật chân thành: “Hãy nói đi.”
“… Cậu sẽ không ghét tớ chứ?” Phương Anh không quay sang, chỉ nhẹ giọng hỏi.
“Không đâu.” Diệp lắc đầu.
Phương Anh suy nghĩ một hồi rồi ngồi quay ra đối diện với Diệp. Suy cho cùng thì cô ấy đã tò mò tới như vậy thì thiếu gì cách để biết. Không phải nghe từ cô cũng sẽ là từ người khác. Mỗi tội, câu chuyện tai tiếng ấy mà được kể từ miệng người khác thì sẽ chẳng còn lời tốt đẹp nào hết. Chi bằng, cô tự mình kể còn hơn.
Phương Anh hít một hơi rồi kể cho Diệp nghe tất cả. Đến đoạn xem video, cô không khỏi thấy họng nghèn nghẹn đến là lạ. Cô đứt quãng câu truyện để cố gắng hít thở lại bình thường rồi mới kể tiếp.
“… Tớ không tin tớ đã làm ra hành động như vậy Diệp ạ. Nhưng không ai ở đó tin tớ cả. Chính tớ cũng thấy mơ hồ kia …” Phương Anh nói, rồi thở dài: “Cậu nói xem, cả thế gian này còn có ai tin tớ ngoài trừ tớ nữa không?”
Diệp im lặng suy nghĩ, cô nhận ra những điều rất kì lạ trong câu chuyện này nhưng lúc này cũng chưa tiện nói. Cô bỗng thấy cô gái ngồi trước mặt mình đây thật xa lạ… Không giống, rất không giống với Thùy Anh trước đây…
“Cậu biết không?” Diệp nói: “Hồi học cấp ba, cái lúc chúng ta ngồi cùng bàn ấy. Có dạo cậu bị dính nghi án là kẻ lấy trộm tiền của lớp trưởng. Cậu có biết cậu đã nói gì khi bị cả lớp tẩy chay không?”
Phương Anh lắc đầu: “Tớ không nhớ…”
“Cậu đã nói là ‘Tôi chỉ cần tôi tin tôi mà thôi !’ rồi lạnh lùng bỏ về chỗ lấy toán ra đọc.” Diệp bật cười.
Phương Anh nghĩ một hồi rồi mới nói: “Không phải cậu nói tớ rất yếu đuối hay sao?” Sao một người yếu đuối có thể nói ra được những câu đó?
“Thì cậu rất yếu đuối mà. Cậu đã khóc rất nhiều sau khi nói câu nói đó.” Diệp bảo: “Cậu giả vờ mạnh mẽ làm gì, cho ai xem chứ? cứ thoải mái mà khóc giữa đường như lúc nãy có phải tốt không?”
“…”
“Cho dù cậu tin bản thân cậu hay không thì…” Diệp hít một hơi, mắt lấp lánh tựa như ngàn ngôi sao tỏa sáng: “… Tớ chỉ cần cậu biết là tớ thích cậu của bây giờ, và tớ sẽ không giống như hồi đấy xa lánh cậu nữa. Bởi vì tớ tin cậu mà.”
Diệp cô chính là đồ ngốc. Ngày trước vì cuộc nói chuyện với ông anh họ và bộ dạng nhu nhược của cô hồi cấp ba che mờ lí trí nên đã cố tình tránh mặt cô ấy rất nhiều ngày. Bây giờ, cô thấy tin tưởng Thùy Anh hơn bao giờ hết. Một người sẵn sàng khóc ở giữ đường thì sao có thể là người xấu cơ chứ...
“Diệp…” Phương Anh không nhịn được mà bật khóc.
Vẫn ở bậc thềm ấy, vẫn là hai cô gái ôm nhau khóc thật to. Nhưng dõ dàng đó là nước mắt của sự vui vẻ…
p/s: Chương sau vô cùng kịch tính
“Hở? Tao nói gì?” Khoa Trình nhướn mày.
“Thì mày bảo… Cái băng nó bị nhiễu không rõ nguyên nhân… Lại còn làm ra cái vẻ thần thần bí nữa. Mày có biết là mày làm tao nổi hết cả da gà lên không? Nghe như truyện ma ý nhỉ?Haha !”Harry bật cười.
“Kể ra thì cũng lạ thật.” Trình gật gật đầu.
“À !” Harry kêu lên: “Mấy lời đấy của mày làm tao nhớ tới nhỏ béo.”
“Nhỏ béo nào mày?”
“Thì con Oanh đấy, Oanh quản lý ý.”
“Ờ ờ”
“Nãy ở chỗ khu bếp ế ! Nó có nói 1 câu rất lạ lùng…” Harry bày ra vẻ mặt huyền bí.
“Câu gì mày?” Khoa Trình cố gắng nhớ lại.
“Câu… Cô-ta-không-hề-mở-mắt.” Harry nói với tông giọng trầm, mặt mày đầy ý đùa cợt.
Khoa Trình cười khì: “Lố quá cha nội !”
“Tao nghĩ là cổ không nói đùa đâu… Nếu mày xem kĩ thì sẽ thấy trên băng hình tướng đi của Thùy Anh trông lạ lắm, như robot ý. Và giờ thì thêm mày nói cái camera bị nhiễu không rõ nguyên nhân nữa…” Harry hả hê phân tích rồi quay ra ra vỗ vai bạn: “Cứ như có thế lực huyền bí nào tác động vào ý nhể?”
Khoa Trình vỗ vỗ mặt Harry, giọng nghiêm túc: “Mày đừng làm đầu bếp nữa Harry à. Làm tiểu thuyết gia đi.”
“Ơ kìa, không phải rất kì cục sao? Hửm?” Harry kêu lên, bĩu môi.
“Mấy tuổi rồi còn tin ma với quỷ hả thằng nhóc này.” Khoa Trình ôm bụng cười.
Harry xụ mặt, hai bên má phồng lên.
“Chúng mày thôi lộn xộn đi.” Trần Minh QUân quát. Mặt hắn đanh lại thực khó coi. Đang suy nghĩ mệt óc rồi má cứ ồn ào.
Hắn nhăn mày vẻ mặt rất khó coi.
Chính cô ả Thùy Anh mới ngày hôm qua còn rất thiện chí cười nói với hắn rất tự nhiên về việc thủ phạm, rồi phân tích mọi người,... Hôm nay mới lộ ra cô ta chính là thủ phạm.
Lại bảo diễn xuất không tốt đi.
Thùy Anh đáng chết, cô ruốt cục là người thế nào hả?
***
Hôm nay cô được về sớm hơn nửa tiếng. À không, là bị đuổi thì có.
Nhớ lại lúc nãy, bà Dung lạnh nhạt nhìn cô ột cái rồi bảo: “Cô nên về đi thôi, Thùy Anh!”, Phương Anh thấy lòng trùng xuống và buồn bã không chịu nổi.
Sau sự việc ăn trộm ấy, cô đã bị tất cả mọi người xa lánh, tẩy chay. Không ai tin cô, kể cả Hương cũng thế. Cô ấy bơ cô suốt cả buổi chiều, cũng không muốn vui vẻ với cô như trước nữa.
Không những vậy, cô còn đang gánh trên vai một số tiền nợ ngoài sức tưởng tượng. Đền bù chỗ cá tầm trắng đấy đã hơn 100 triệu đồng Việt Nam rồi. Cũng may là bọn họ không bắt cô phải trả tiền của tất cả những thứ đã bị trộm đi hai hôm nay.
Phương Anh lang thang trên phố một mình. Cô chẳng biết phải làm gì nữa.
Mọi chuyện thực sự rất lạ lùng và ập tới cũng bất ngờ nữa. Cô không tin! Cô không tin mình đã làm như thế. Nhưng mà tất cả mọi người chỉ tin vào đoạn video ấy, nó quá chân thực. Đến cô cũng thấy hoang mang theo. Vì cô không nhớ gì cả.
Tin vào trực giác của bản thân hay tin vào đoạn video ấy bây giờ?
Có lẽ nào, cô đã làm mà không nhớ?
Cho dù là thế nào đi nữa thì không phải bây giờ cũng quá muộn rồi đi? Cô thở dài.
Hoài niệm quá khứ vào lúc này là điều thật tồi tệ. Còn tương lai thì thế nào? Có quá nhiều thứ để cô lo lắng.
100 triệu. Đây là điều cô lo đầu tiên. Phương Anh khịt mũi. Cô biết kiếm đâu ra số tiền lớn như thế bây giờ? Cô không thể động vào sổ tiết kiệm của Thùy Anh được. Mặc dù cô ta có gần một tỷ đồng trong tài khoản.
Bởi chính cô đã gây ra chuyện kinh thiên động địa này cơ mà. Làm nghề viết báo, không ít lần gặp những chuyện xấu ảnh hưởng tới danh tiếng của bản thân. Nhưng bây giờ, cô đang ở trong xác của Thùy Anh. Và toàn thể Thái Thịnh sẽ nhớ tới cô ấy như một kẻ ăn trộm vô nhân tính chứ không phải Phương Anh cô.
Nên tiền của Thùy Anh, một nghìn cô cũng không lấy. Cô đã có lỗi với cô ấy làm rồi.
Cô đi làm gần tháng nhưng lại là tháng thử việc không lương. Mà cho dù có, thì được mấy triệu?
Bà Thiên Mỹ. Đó là điều Phương Anh lo thứ hai. Cô sợ tới mức còn không dám về nhà nữa kia. Dõ dàng người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là cô làm và vu khống cho Huyền Nhung, bà ta mà biết, chưa tống cổ cô ra khỏi nhà là may lắm rồi.
Nghĩ tới khuôn mặt sát khí ấy, Phương Anh không khỏi run lên sợ hãi.
Còn cả Hương, Diệp, kiệt nữa. Họ sẽ nghĩ gì về cô nếu biết sự việc này? Liệu cô phớt lờ cô đi như Hương không?
Phương Anh càng nghĩ càng thấy rối rắm. Bây giờ cô thấy bật lực và chỉ muốn khóc thật to cho vơi bớt nỗi buồn mà thôi.
Cô không hề nghĩ chơi. Qủa thực sau đó, Phương Anh đã ngồi bệt xuống bậc cầu thang trước cửa một ngôi nhà, và cứ thế ôm đầu khóc thật to.
Cô mệt mỏi lắm rồi.
Nhiều người đi qua, chỉ trỏ bàn tán, có người nói, cô thất tình, có người lại nói, nhà cô có tang…
Thường thì lúc cô Tấm khóc, bụt sẽ hiện ra. Lọ Lem khóc, bà Tiên lại xuất hiện an ủi cổ. Còn Phương Anh cô ấy mà, không cần bụt với tiên cái gì hết. Cô chỉ muốn ngay lúc này sẽ có 1 người chạy tới bên cạnh cô và hét lên rằng “Đừng khóc nữa, tôi tin bạn mà” , xa lạ cũng được, thaan quen lại càng tốt.
Phương Anh biết là cái loại mong ước này nghe rất cổ tích, rất phi thực tế, nhưng mà… nhưng mà… Nếu nó thành sự thật thì…
Cô khóc dữ dội hơn bao giờ hết.
"Huhu... Huhu..." Cô tức tưởi như một đứa nít ranh bị cướp mất cây kẹo ngon.
Diệp không đành lòng đứng nhìn mãi nữa, cô tiến tới xòe một tờ khăn giấy ra trước mặt Phương Anh: “ Hey ! Đừng khóc nữa, lau đi này.”
“Hơ…” Phương Anh ngẩng đầu, cả khuôn mặt đỏ ửng nhòe nhoẹt nước mắt.
Cô ôm ngang hông Diệp, nước mắt thi nhau chảy dài: “Cảm ơn… Cảm ơn cậu đã tới…”
Cô chẳng nhìn rõ ai nữa rồi. Nhưng ít nhất là… điều ước của cô đã thành sự thật.
Vậy thì ai với ai để làm gì nữa?
***
“Khá hơn chưa?” Diệp quan tâm hỏi.
“À… Ừ !” Phương Anh gật đầu.
Diệp nhìn cô một hồi. Đôi mắt to tròn ầng ậc nước, mũi nhỏ nhắn đỏ ửng, đầu tóc bù xù rất đáng thương. Không nhịn được tò mò, Diệp cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“À à… Sao cậu lại ở đây?” Phương ANh nhìn ra phía lòng đường tấp nập xe cộ.
Diệp nhíu mày, cô nghe được Phương Anh đang có ý lẩn tránh nên cũng không hỏi nữa, đành chú tâm trả lời: “Tớ đi dạo phố.”
“Hưm… Vậy sao cậu không đi tiếp?” Phương Anh buồn bã hỏi.
Diệp bật cười rất thoải mái rồi an ủi cô: “Vì cậu là bạn tớ mà. Có người nào thấy bạn mình khóc mà thờ ơ không?”
Phương ANh mở to mắt quay sang nhìn Diệp, trong mắt cô chính là sự kinh ngạc đến khó tin: “Thật hả?”
“ừ.” Diệp nói đầy chắc chắn: “Cậu có coi tớ là bạn không?”
“Có chứ.” Phương Anh gật đầu.
“Vậy hãy nói cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra đi nào.”
“…” Phương Anh buồn phiền quay mặt đi.
“… Thôi nào.” Diệp lay lay hai vai cô, giọng thật chân thành: “Hãy nói đi.”
“… Cậu sẽ không ghét tớ chứ?” Phương Anh không quay sang, chỉ nhẹ giọng hỏi.
“Không đâu.” Diệp lắc đầu.
Phương Anh suy nghĩ một hồi rồi ngồi quay ra đối diện với Diệp. Suy cho cùng thì cô ấy đã tò mò tới như vậy thì thiếu gì cách để biết. Không phải nghe từ cô cũng sẽ là từ người khác. Mỗi tội, câu chuyện tai tiếng ấy mà được kể từ miệng người khác thì sẽ chẳng còn lời tốt đẹp nào hết. Chi bằng, cô tự mình kể còn hơn.
Phương Anh hít một hơi rồi kể cho Diệp nghe tất cả. Đến đoạn xem video, cô không khỏi thấy họng nghèn nghẹn đến là lạ. Cô đứt quãng câu truyện để cố gắng hít thở lại bình thường rồi mới kể tiếp.
“… Tớ không tin tớ đã làm ra hành động như vậy Diệp ạ. Nhưng không ai ở đó tin tớ cả. Chính tớ cũng thấy mơ hồ kia …” Phương Anh nói, rồi thở dài: “Cậu nói xem, cả thế gian này còn có ai tin tớ ngoài trừ tớ nữa không?”
Diệp im lặng suy nghĩ, cô nhận ra những điều rất kì lạ trong câu chuyện này nhưng lúc này cũng chưa tiện nói. Cô bỗng thấy cô gái ngồi trước mặt mình đây thật xa lạ… Không giống, rất không giống với Thùy Anh trước đây…
“Cậu biết không?” Diệp nói: “Hồi học cấp ba, cái lúc chúng ta ngồi cùng bàn ấy. Có dạo cậu bị dính nghi án là kẻ lấy trộm tiền của lớp trưởng. Cậu có biết cậu đã nói gì khi bị cả lớp tẩy chay không?”
Phương Anh lắc đầu: “Tớ không nhớ…”
“Cậu đã nói là ‘Tôi chỉ cần tôi tin tôi mà thôi !’ rồi lạnh lùng bỏ về chỗ lấy toán ra đọc.” Diệp bật cười.
Phương Anh nghĩ một hồi rồi mới nói: “Không phải cậu nói tớ rất yếu đuối hay sao?” Sao một người yếu đuối có thể nói ra được những câu đó?
“Thì cậu rất yếu đuối mà. Cậu đã khóc rất nhiều sau khi nói câu nói đó.” Diệp bảo: “Cậu giả vờ mạnh mẽ làm gì, cho ai xem chứ? cứ thoải mái mà khóc giữa đường như lúc nãy có phải tốt không?”
“…”
“Cho dù cậu tin bản thân cậu hay không thì…” Diệp hít một hơi, mắt lấp lánh tựa như ngàn ngôi sao tỏa sáng: “… Tớ chỉ cần cậu biết là tớ thích cậu của bây giờ, và tớ sẽ không giống như hồi đấy xa lánh cậu nữa. Bởi vì tớ tin cậu mà.”
Diệp cô chính là đồ ngốc. Ngày trước vì cuộc nói chuyện với ông anh họ và bộ dạng nhu nhược của cô hồi cấp ba che mờ lí trí nên đã cố tình tránh mặt cô ấy rất nhiều ngày. Bây giờ, cô thấy tin tưởng Thùy Anh hơn bao giờ hết. Một người sẵn sàng khóc ở giữ đường thì sao có thể là người xấu cơ chứ...
“Diệp…” Phương Anh không nhịn được mà bật khóc.
Vẫn ở bậc thềm ấy, vẫn là hai cô gái ôm nhau khóc thật to. Nhưng dõ dàng đó là nước mắt của sự vui vẻ…
p/s: Chương sau vô cùng kịch tính
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook