Bí Mật Nóng Bỏng
-
Chương 3: Gặp lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn cô như vậy, hắn thấy vừa buồn bực nhưng lại vừa hài hước, dù vậy vẫn không chịu thể hiện ra mặt. Đưa tay lên vuốt một vài sợi tóc đen nhánh vẫn còn ẩm ra phía sau, đôi môi mím chặt nãy giờ bây giờ mới mở ra:
- Trật tự.
Minh khoá cửa, vẻ mặt không vui, Phong mặc nốt chiếc áo sơ mi trắng vừa nãy. Lúc này người phụ nữ khá tâm lý khi đưa cô chiếc khăn để cô khóc cho xong.
...
Trong căn phòng sang trọng thoang thoảng hương hoa ly:
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi?
- Anh muốn làm gì?
- Cứ trả lời câu hỏi nếu muốn quay về.
- 24
Khá hài lòng về câu trả lời, Phong gật đầu quay về phía Minh:" Cô ấy phù hợp với những gì tôi cần, cô thấy sao?"
Trời đất, phù hợp cái gì, họ định bán cô sao:" Các người định làm gì, đừng có mơ tưởng đến nội tạng của tôi.", Thư nói xong vừa trừng mắt, cũng vừa nhìn họ với ánh mắt sợ hãi.
Minh cắn môi để không phát ra tiếng cười, Phong lại không cần như vậy, đi tiếp tục trêu trọc cô:" Đó là ý không tồi, có khi làm vậy lại hay đấy!"
Đôi môi hồng hồng của cô gái đáng thương mấp máy, đôi mắt thiên thần ngân ngấn nước. Chết thật, hắn lại không nhịn được nhìn cô như vậy, rất nhanh liền nói thật: " Đùa thôi! Không có việc đó đâu, tiền đó chả thấm vào đâu cả.", nhìn xem, cô gái nhỏ đang thở dài nhẹ nhõm kìa, hắn mỉm cười trong lòng.
Cô tò mò:
- Vậy anh sẽ cho tôi rời đi chứ.
- Cô không được đi, đã nói là có việc dành cho cô rồi.
Môi Thư run rẩy, tay bám vào ga giường run run, lại nghĩ đầu óc anh ta có vấn đề, vừa vu oan cho mình xong, con nói mình ăn trộm:" Anh bảo sao cơ?"
- Làm việc cho tôi!- Anh nhắc lại- Cô đã xâm phạm gia cư bất hợp pháp, tôi có thể đưa cô ra pháp luật cô gái ạ!
Cô trợn mắt nhìn anh:" Anh không thể làm như vậy."
"Nếu muốn cô có thể thử." Anh lạnh lùng đáp lại, nhưng ý cười trong lòng.
Cười khổ trong lòng, bấy giờ bản thâm lại bắt đầu nghĩ sâu xa: Liệu cô còn có thể gặp lại chị? Hu hu... Đúng là sai lầm mà...
"Biết thế đã ở nhà rồi", dừng tại suy nghĩ đó, Thư tiếp tục hỏi:" Anh muốn tôi làm gì?" Nói đến đây cô tự dưng lại liên tưởng đến những công việc như: gái bán hoa,...
- Vì là nhiệm vụ quan trọng, tôi cần được bảo đảm bằng sự tin tưởng, trung thành của cô dành cho việc này.1
- Và anh sẽ để tôi đi?
Không muốn cô tiếp tục phạm phải Phong, Minh chen vào: " Ngài không bao giờ hứa suông."
Nghe vậy Thư có chút an tâm, quay sang nhìn Phong, đáng giá lại anh ta, sống mũi cao, đôi mắt hổ phách càng giúp Phong thêm phần yêu nghiệt, hệt như là nghiệt chủng, đúng là cái đẹp đi đôi với cái ác mà.
- Tôi cần làm gì?
- Minh mang bản hợp đồng lại đây.
Hắn trải tờ giấy Minh vừa đưa lên chiếc bàn, từng hành động dù nhỏ đều nhanh và gọn gàng.
- Tôi cần cô đóng giả một cô gái, thời gian chỉ cần trong 1 đêm.
Minh gật đầu khi thấy Phobg quay sang nhìn mình, ra khỏi căn phòng rộng lớn này.
Hiện tại còn hai người trong phòng, hắn nói tiếp:" Tôi sẽ nói cho cô sau, việc bây giờ đó là kí vào đây bảo đảm cô làm việc cho tôi, cô không cần làm nhiều, chúng tôi cần cô tự tin và trả lời một số câu hỏi chúng tôi đã soạn sẵn, ghi nhớ thông tin và thể hiện cho họ."
- Tôi cần đọc nó trước.
- Không cần, chỉ cần ký thôi.
- Cần chứ. Nếu anh viết gì đó bất lợi cho tôi.
- Đừng quá thông minh, và đừng mong chờ gì cả vì tôi có thể đưa cô ra trước toà vì xâm phạm gia cư bất hợp pháp.
Cô nhặt tờ giấy,định đọc chúng, nhưng con chữ như nhảy khỏi trang giấy. Cô cảm thấy mệt mỏi và đau đầu, chị cô hẳn vẫn đợi cô ở phòng. Nhờ suy nghĩ lo lắng này đã khiến cô bắt đầu khóc. Cô ngước nhìn Phong, cố tình lợi dụng nước mắt. Với hai má phồng phồng, đôi môi chúm lại, chu nhẹ lên cao, quả thật nhìn rất đáng yêu.
- Cô sao vậy?
- Tôi cần nước.
Phong ra lấy một ly nước tiến đến, lại nghĩ đến mình có đang phục vụ cô chăng? Thật nực cười!
Tiếp tục nhìn cô, người lại có cảm giác rất muốn lại gần cô. Nghĩ gì làm nấy, Phong nhẹ nhàng tiến đến sát bên cô, với cái cớ chỉ tay lên tờ giấy chỗ cần ký vào, nhanh chóng tranh thủ đem chiếc mũi lại gần hít lấy hương thơm trên tóc cô.
Giật mình phát hiện từ khi nào hắn đã ngồi gần cô, tay còn lại chống sau lưng mình, tư thế này "có thể trông ái muội hơn được nữa không? "
Khoan khoan đã...Minh vừa nãy ra ngoài không hề nghe thấy cô ấy khoá cửa. Lúc này trông hắn không có chút đề phòng với cô, là cơ hội tốt.
Cô vội vàng đạp bụng anh, lúc này anh thực sự đau, không kịp túm lấy chân cô, cô đã vọt ra cửa,
Chạy ra bên ngoài, mở hộp cứu hoả nhấn chuông báo cháy, đồng thời mở cửa thoát hiểm chạy.
Nỗ lực cuối cùng cô cũng xuống được tầng 1, mượn điện thoại của 1 người đi đường, cô lập tức liên lạc với chị gái
...
Phong dường như vô cùng khó chịu, hắn gọi điện thoại với cấp dưới nói gì đó.
Sau khi nghe xong điện thoại, Phong bóp chán nói với Minh đang khâu lại vết thương cho anh:" Tôi cần cô gái vừa rồi còn sống.".
Cô gái vừa rồi thực may mắn vì đạp đúng vết mới bị thương do đạn sượt qua của Phong, nếu không thì đã bị anh ta bắt trở lại, Minh nghĩ ít ra cô gái đó cũng còn chút may mắn.
______
Cô mở cánh cửa, chị cô đã ngồi trên ghế đợi cô rất lâu:
- Có chuyện xảy ra hay sao mà em nhắn tin gì bảo chị về nhà vậy, có biết huỷ đặt phòng, anh rể em gắt thế nào không? Giải thích đi!!!
- Em vào nhầm phòng và bị người ta vu tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp, xuýt thì lôi ra toà này, mà em thấy họ có vẻ rất có quyền lực, căn phòng đặc biệt sang chảnh và đắt tiền, còn có... Thư kí riêng...
Chị cô vừa nghe vừa gật gật:" Đúng là tác phong cô em gái của chị!"
Cô khó chịu lườm chị:" Chị đừng có chọc em nữa, chị không biết em bị ép làm gì đâu, rất sợ đấy, may mà chạy được, chỉ không biết họ có dò được em hay không thôi!"
- Chắc chắn sớm muộn em cũng sẽ bị túm thôi. - Chị cô khẳng định.
- Tại sao?
- Vali cô đâu?- Chị ngoác miệng nhìn em gái, không thể nhịn cười.
- Thôi! Đời em xong, em phải lấy lại cái vali.
- Cũng đừng có lo, không phải giết người, nếu là vậy thì cũng không quá nặng tội chưa kể còn có camera an ninh!- Chị vô bộp bộp vào vai cô nói.
______
Sáng sớm hôm sau, Thư lật chiếc biển thông báo cửa hàng mở, của hàng hoa này là ước mơ của cô, để mở được nó Thư cũng đã rất vất vả cày cuốc, dầm mưa dãi nắng, dậy sớm chăm sóc. Bây giờ cửa hàng rất quan trọng với Thư, và đặc biệt là số hạt giống hoa hiếm được cô vất vả tìm khắp nơi đang ở trong chiếc vali kẻ đó giữ.
Đang suy nghĩ miên man, chiếc Lamborghini đen đã đậu từ ngoài cửa tiệm bao giờ, một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm bước xuống, Thư nhìn qua tán cây trên cửa sổ, làm sao lại cô không nhận ra kẻ mà cô vừa nghĩ tới chứ: " ĐỜI XÁC ĐỊNH THẬT RỒI".
Nhìn cô như vậy, hắn thấy vừa buồn bực nhưng lại vừa hài hước, dù vậy vẫn không chịu thể hiện ra mặt. Đưa tay lên vuốt một vài sợi tóc đen nhánh vẫn còn ẩm ra phía sau, đôi môi mím chặt nãy giờ bây giờ mới mở ra:
- Trật tự.
Minh khoá cửa, vẻ mặt không vui, Phong mặc nốt chiếc áo sơ mi trắng vừa nãy. Lúc này người phụ nữ khá tâm lý khi đưa cô chiếc khăn để cô khóc cho xong.
...
Trong căn phòng sang trọng thoang thoảng hương hoa ly:
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi?
- Anh muốn làm gì?
- Cứ trả lời câu hỏi nếu muốn quay về.
- 24
Khá hài lòng về câu trả lời, Phong gật đầu quay về phía Minh:" Cô ấy phù hợp với những gì tôi cần, cô thấy sao?"
Trời đất, phù hợp cái gì, họ định bán cô sao:" Các người định làm gì, đừng có mơ tưởng đến nội tạng của tôi.", Thư nói xong vừa trừng mắt, cũng vừa nhìn họ với ánh mắt sợ hãi.
Minh cắn môi để không phát ra tiếng cười, Phong lại không cần như vậy, đi tiếp tục trêu trọc cô:" Đó là ý không tồi, có khi làm vậy lại hay đấy!"
Đôi môi hồng hồng của cô gái đáng thương mấp máy, đôi mắt thiên thần ngân ngấn nước. Chết thật, hắn lại không nhịn được nhìn cô như vậy, rất nhanh liền nói thật: " Đùa thôi! Không có việc đó đâu, tiền đó chả thấm vào đâu cả.", nhìn xem, cô gái nhỏ đang thở dài nhẹ nhõm kìa, hắn mỉm cười trong lòng.
Cô tò mò:
- Vậy anh sẽ cho tôi rời đi chứ.
- Cô không được đi, đã nói là có việc dành cho cô rồi.
Môi Thư run rẩy, tay bám vào ga giường run run, lại nghĩ đầu óc anh ta có vấn đề, vừa vu oan cho mình xong, con nói mình ăn trộm:" Anh bảo sao cơ?"
- Làm việc cho tôi!- Anh nhắc lại- Cô đã xâm phạm gia cư bất hợp pháp, tôi có thể đưa cô ra pháp luật cô gái ạ!
Cô trợn mắt nhìn anh:" Anh không thể làm như vậy."
"Nếu muốn cô có thể thử." Anh lạnh lùng đáp lại, nhưng ý cười trong lòng.
Cười khổ trong lòng, bấy giờ bản thâm lại bắt đầu nghĩ sâu xa: Liệu cô còn có thể gặp lại chị? Hu hu... Đúng là sai lầm mà...
"Biết thế đã ở nhà rồi", dừng tại suy nghĩ đó, Thư tiếp tục hỏi:" Anh muốn tôi làm gì?" Nói đến đây cô tự dưng lại liên tưởng đến những công việc như: gái bán hoa,...
- Vì là nhiệm vụ quan trọng, tôi cần được bảo đảm bằng sự tin tưởng, trung thành của cô dành cho việc này.1
- Và anh sẽ để tôi đi?
Không muốn cô tiếp tục phạm phải Phong, Minh chen vào: " Ngài không bao giờ hứa suông."
Nghe vậy Thư có chút an tâm, quay sang nhìn Phong, đáng giá lại anh ta, sống mũi cao, đôi mắt hổ phách càng giúp Phong thêm phần yêu nghiệt, hệt như là nghiệt chủng, đúng là cái đẹp đi đôi với cái ác mà.
- Tôi cần làm gì?
- Minh mang bản hợp đồng lại đây.
Hắn trải tờ giấy Minh vừa đưa lên chiếc bàn, từng hành động dù nhỏ đều nhanh và gọn gàng.
- Tôi cần cô đóng giả một cô gái, thời gian chỉ cần trong 1 đêm.
Minh gật đầu khi thấy Phobg quay sang nhìn mình, ra khỏi căn phòng rộng lớn này.
Hiện tại còn hai người trong phòng, hắn nói tiếp:" Tôi sẽ nói cho cô sau, việc bây giờ đó là kí vào đây bảo đảm cô làm việc cho tôi, cô không cần làm nhiều, chúng tôi cần cô tự tin và trả lời một số câu hỏi chúng tôi đã soạn sẵn, ghi nhớ thông tin và thể hiện cho họ."
- Tôi cần đọc nó trước.
- Không cần, chỉ cần ký thôi.
- Cần chứ. Nếu anh viết gì đó bất lợi cho tôi.
- Đừng quá thông minh, và đừng mong chờ gì cả vì tôi có thể đưa cô ra trước toà vì xâm phạm gia cư bất hợp pháp.
Cô nhặt tờ giấy,định đọc chúng, nhưng con chữ như nhảy khỏi trang giấy. Cô cảm thấy mệt mỏi và đau đầu, chị cô hẳn vẫn đợi cô ở phòng. Nhờ suy nghĩ lo lắng này đã khiến cô bắt đầu khóc. Cô ngước nhìn Phong, cố tình lợi dụng nước mắt. Với hai má phồng phồng, đôi môi chúm lại, chu nhẹ lên cao, quả thật nhìn rất đáng yêu.
- Cô sao vậy?
- Tôi cần nước.
Phong ra lấy một ly nước tiến đến, lại nghĩ đến mình có đang phục vụ cô chăng? Thật nực cười!
Tiếp tục nhìn cô, người lại có cảm giác rất muốn lại gần cô. Nghĩ gì làm nấy, Phong nhẹ nhàng tiến đến sát bên cô, với cái cớ chỉ tay lên tờ giấy chỗ cần ký vào, nhanh chóng tranh thủ đem chiếc mũi lại gần hít lấy hương thơm trên tóc cô.
Giật mình phát hiện từ khi nào hắn đã ngồi gần cô, tay còn lại chống sau lưng mình, tư thế này "có thể trông ái muội hơn được nữa không? "
Khoan khoan đã...Minh vừa nãy ra ngoài không hề nghe thấy cô ấy khoá cửa. Lúc này trông hắn không có chút đề phòng với cô, là cơ hội tốt.
Cô vội vàng đạp bụng anh, lúc này anh thực sự đau, không kịp túm lấy chân cô, cô đã vọt ra cửa,
Chạy ra bên ngoài, mở hộp cứu hoả nhấn chuông báo cháy, đồng thời mở cửa thoát hiểm chạy.
Nỗ lực cuối cùng cô cũng xuống được tầng 1, mượn điện thoại của 1 người đi đường, cô lập tức liên lạc với chị gái
...
Phong dường như vô cùng khó chịu, hắn gọi điện thoại với cấp dưới nói gì đó.
Sau khi nghe xong điện thoại, Phong bóp chán nói với Minh đang khâu lại vết thương cho anh:" Tôi cần cô gái vừa rồi còn sống.".
Cô gái vừa rồi thực may mắn vì đạp đúng vết mới bị thương do đạn sượt qua của Phong, nếu không thì đã bị anh ta bắt trở lại, Minh nghĩ ít ra cô gái đó cũng còn chút may mắn.
______
Cô mở cánh cửa, chị cô đã ngồi trên ghế đợi cô rất lâu:
- Có chuyện xảy ra hay sao mà em nhắn tin gì bảo chị về nhà vậy, có biết huỷ đặt phòng, anh rể em gắt thế nào không? Giải thích đi!!!
- Em vào nhầm phòng và bị người ta vu tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp, xuýt thì lôi ra toà này, mà em thấy họ có vẻ rất có quyền lực, căn phòng đặc biệt sang chảnh và đắt tiền, còn có... Thư kí riêng...
Chị cô vừa nghe vừa gật gật:" Đúng là tác phong cô em gái của chị!"
Cô khó chịu lườm chị:" Chị đừng có chọc em nữa, chị không biết em bị ép làm gì đâu, rất sợ đấy, may mà chạy được, chỉ không biết họ có dò được em hay không thôi!"
- Chắc chắn sớm muộn em cũng sẽ bị túm thôi. - Chị cô khẳng định.
- Tại sao?
- Vali cô đâu?- Chị ngoác miệng nhìn em gái, không thể nhịn cười.
- Thôi! Đời em xong, em phải lấy lại cái vali.
- Cũng đừng có lo, không phải giết người, nếu là vậy thì cũng không quá nặng tội chưa kể còn có camera an ninh!- Chị vô bộp bộp vào vai cô nói.
______
Sáng sớm hôm sau, Thư lật chiếc biển thông báo cửa hàng mở, của hàng hoa này là ước mơ của cô, để mở được nó Thư cũng đã rất vất vả cày cuốc, dầm mưa dãi nắng, dậy sớm chăm sóc. Bây giờ cửa hàng rất quan trọng với Thư, và đặc biệt là số hạt giống hoa hiếm được cô vất vả tìm khắp nơi đang ở trong chiếc vali kẻ đó giữ.
Đang suy nghĩ miên man, chiếc Lamborghini đen đã đậu từ ngoài cửa tiệm bao giờ, một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm bước xuống, Thư nhìn qua tán cây trên cửa sổ, làm sao lại cô không nhận ra kẻ mà cô vừa nghĩ tới chứ: " ĐỜI XÁC ĐỊNH THẬT RỒI".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook