Bí Mật Nơi Góc Tối
-
Quyển 2 - Chương 52: Cùng đi du lịch (2)
Lễ quốc khách, tại thành phố Nam Kinh có buổi triển lãm công nghệ cao được tổ chức ở bảo tàng khoa học, phía triển lãm mời giáo sư Diệp đến tham quan, nhưng mấy ngày đó giáo sư Diệp phải đi trao đổi ở Đài Loan, thế là ông xin thêm với bên triển lãm mấy suất để học trò của ông đi tham quan.
Vốn được tám suất, Chu Tư Việt là do giáo sư Diệp bổ nhiệm, những người còn lại đều là tự nguyện, đường xá Nam Kinh xa xôi, nên đa số mọi người chỉ muốn làm tổ ở thư viện ôn bài vở, ngoài trừ mấy người thích công nghệ cao ra.
“Đi Nam Kinh?” Đinh Tiễn nhắn tin hỏi lại.
Nguyên Phóng: “Ừ, có buổi triển lãm khoa học kỹ thuật mời bọn anh đi, nếu em muốn đi thì để anh thêm vào danh sách, đây là chính miệng anh Chu của em nói đấy.”
Đinh Tiễn dán mắt nhìn lấy hai chữ anh Chu thật lâu, lòng chợt rung động.
Một lúc sau, Nguyên Phóng lại gửi tin nhắn đến: “Anh Chu của em còn nói, nếu em sợ đi một mình chán thì có thể rủ bạn đi cùng.”
Đinh Tiễn nhìn sang Lâu Phượng, chỉ thuận miệng hỏi chứ cũng chẳng hy vọng gì, nhưng Lâu Phượng lại kích động vô cùng, trông hệt như bắp mặc áo, “Đi chứ đi chứ, có trai đẹp đúng không?”
Đinh Tiễn cảnh giác nhìn cô nàng, Lâu Phượng cười khà khà không ngừng: “Có phải là bạn học hồi cấp ba của cậu không? Yên tâm, mình tuyệt đối không cướp bạn trai của bạn cùng phòng đâu.”
Đinh Tiễn: “Vẫn chưa phải…”
Lâu Phượng: “Có sắp là bạn trai cũng sẽ không cướp.”
Đinh Tiễn dở khóc dở cười: “Chị Phượng à, em đây không có ý đó.”
Lâu Phượng đặt mông ngồi lên băng ghế, có phần nản lòng: “Đùa thôi mà, chứ như mình đây, gầy hơn mười kg cũng chẳng ai thèm.”
Lúc nói câu này trông cô nàng rất kém, cúi gục đầu, rất tủi thân.
Đinh Tiễn trấn an: “Thật ra thì chị Phượng cậu ngũ quan rất đẹp, nếu gầy xuống chắc chắn xinh lắm.”
Mắt Lâu Phượng sáng lên, “Thật hả?”
Đinh Tiễn gật đầu, vô cùng chân thành: “Còn thật hơn trân châu nữa.”
Lâu Phượng vui lên, mở ngăn kéo ra lấy hết đống quà ăn vặt ném vào thùng rác, rồi lại hạ quyết tâm giảm cân lần nữa.
Đinh Tiễn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cũng vui lây.
Sau khi Đinh Tiễn đồng ý, Nguyên Phóng báo lại danh sách lên giáo sư Diệp.
Giáo sư Diệp vừa dạy xong, thu dọn giáo án, cầm lấy danh sách của Nguyên Phóng, đẩy kính lão lên, nheo mắt nhìn hồi lâu rồi lại nhìn sang Chu Tư Việt bên cạnh như có điều nghĩ ngợi, “À —— tiểu tử nhà em.” sau đó kẹp giáo án vào khuỷu tay, nghênh ngang rời đi.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ quốc khánh.
Mọi người tập trung ở cổng trường rồi đến ga tàu.
Lúc Đinh Tiễn đến, mấy người Chu Tư Việt và Nguyên Phóng đã có mặt rồi, cậu mặc áo T-shirt ngắn tay, không mặc áo khoác, tay đút trong túi quần, dáng người cao lớn đứng trước cổng trường, thân hình hơi gầy, trái lại trông hệt như bảng hiệu chữ.
Lâu Phượng kích động kéo cánh tay cô, nói vào bên tai cô: “Không phải là người mặc T-shirt đen đấy chứ?”
Sặc, mắt chuẩn thật đấy.
Đinh Tiễn không đáp, thấy vẻ mặt của cô Lâu Phượng chỉ coi như cô ngầm thừa nhận, đứng từ xa đã không nhịn được đánh giá, “Chân dài lắm, dáng người không tệ đâu.”
Đinh Tiễn muốn bịt miệng cô nàng lại.
Từ xa Nguyên Phóng đã nhìn thấy mấy người các cô, bèn giơ tay vẫy, “Em gái Tiểu Đinh, bên này này.”
Chu Tư Việt đang nói chuyện với Kê Hàng cũng quay đầu sang, khẽ nheo mắt.
Lâu Phượng nhìn thẳng, chậc chậc kéo tay Đinh Tiễn nói: “Em gái Tiểu Đinh, được lắm, mình cũng coi như gặp rất nhiều chàng trai rồi, thế nhưng có đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được anh đẹp trai nào như thế.”
Đinh Tiễn giương mắt, cứ thế mắt đối mắt người kia, ánh mắt của cả hai giao nhau trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng tách ra, Chu Tư Việt cười nhạt tiếp tục chuyện trò với Kê Hàng.
Đinh Tiễn vội cúi đầu đỏ mặt.
Lâu Phượng véo dái tai nhỏ của cô, thở dài nói: “Dù gì qua lại cũng chẳng nhiều.”
Lại gần nghe, hai người họ cũng chẳng nói về đề tài nghiêm túc gì, toàn là trò chơi cả.
Nguyên phóng kéo Chu Tư Việt, cợt nhả bảo: “Đừng nói chuyện nữa, em gái Tiểu Đinh của mày đến rồi kìa.”
Chu Tư Việt liếc xéo cậu ta.
Nguyên phóng lập tức thôi cười, được rồi, tôi im mồm đây.
Trái lại Đinh Tiễn rất thoải mái chào hỏi cùng mấy người họ, trùng hợp đều là người cô có biết: “Anh Nguyên, chủ nhiệm.” Sau đó, ánh mắt chuyển đến người cao nhất đứng giữa, tóc mái rũ nhẹ xuống trán, hai tay đút túi, đang cụp mắt liếc cô, vẫn là dáng vẻ ung dung như thế, chờ nghe cô gọi mình thế nào.
Đinh Tiễn ngẩng đầu nhìn cậu, giọng réo rắt: “Anh Chu.”
Chu Tư Việt cong môi, khẽ gật đầu, vô cùng hưởng thụ: “Ừ.”
Nhìn vẻ mặt của cậu, Đinh Tiễn thừa biết trong bụng người này đã được một tiếng anh Chu kia làm thoải mái rồi, thế là cô tức giận nhìn cậu thầm ai oán, đồ cầm thú đồ cầm thú.
Sau đó lại giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng của em, Lâu Phượng.”
Lâu Phượng cứ như có quen vậy, không cần giới thiệu kỹ cũng có thể nói đúng tên mấy người họ, “Anh Nguyên Phóng đúng không, hôm em và Từ Sa Sa mới đến, chính anh dẫn bọn em đi đấy.”
Nguyên phóng gãi đầu, “À.”
“Chủ nhiệm Kê của câu lạc bộ hoạt hình, chào anh chào anh.”
Kê Hàng lịch sự nho nhã, phải phép đáp lại: “Chào em.”
Đến đây, Lâu Phượng cố ý dừng lại, chậm rãi chuyển ánh mắt sang Chu Tư Việt, quan sát từ trên xuống dưới, “Em thật sự chưa gặp anh Chu này bao giờ cả, theo lý mà nói, nếu đẹp trai như thế, không thể có chuyện em không ấn tượng được, chỉ có thể nói là do anh Chu anh quá khiêm tốn.”
Nguyên phóng khoác tay lên vai Chu Tư Việt, cười nói: “Đúng là lão đại của bọn anh khiêm tốn thật, cũng may là cậu ta khiêm tốn, nếu không làm gì có chuyện bọn anh sống yên bình được, cửa đã sớm bị người ta đạp phá rồi.”
Lâu Phượng nhìn Đinh Tiễn đầy ý tứ, dù sao cũng phải lấy lại mặt mũi cho bạn cùng phòng mới được, vậy là không cam lòng yếu thế nói: “Tiễn Tiễn bọn em cũng thế mà.”
“Còn có ai nữa không?”
Vì ngăn Lâu Phượng nói lung tung, Đinh Tiễn mở miệng ngắt lời.
Nguyên phóng a một tiếng, nhìn khắp nơi một lượt, “Còn có hai người lớp Diêu nữa.” Nói rồi quay sang Kê Hàng hỏi: “Sao Hình Lộ Phi vẫn chưa đến?”
Kê Hàng vừa rút điện thoại ra vừa nói: “Để tôi gọi.”
Vừa dứt lời, Hình Lộ Phi đã chạy đến từ đằng sau, trong sương mù dày đặc của phương Bắc, một cô gái mặc quần đúi nhỏ, đôi chân dài thẳng thớm, đi giày cao gót năm ba cm từ tốn bước đến, qua màn sương có thể nhận ra, cô ấy còn trang điểm, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, đứng trước mặt mấy nam sinh, cười: “Mình không đến trễ chứ?”
Mắt Nguyên phóng nhìn thẳng, lắc đầu liên tục, trố mắt nghẹn họng: “Không không…”
——
Đúng mười một giờ đêm đến Nam Kinh.
Mười mấy tiếng đi đường vất vả, người nào người nấy mệt mỏi ra mặt bước xuống tàu, Đinh Tiễn chẳng tài nào mở mắt nổi nữa, chỉ nghe thấy Lâu Phượng líu ríu bên tai không ngừng, “Ai ôi, cậu thấy Hình Lộ Phi chưa thế? Người gì mà cứ như tượng ấy, ngồi tàu mười mấy giờ mà phấn cũng chẳng rơi rớt, còn cậu kìa, mắt đen tới nỗi nấu được rồi đấy.”
Suy cho cùng thì cũng được huấn luyện từ Super Girl đi ra, ai mà không muốn làm nữ siêu nhân King Kong đâu, có điều cần phải có tư cách đã, Đinh Tiễn quyết định rồi, lúc về phải học trang điểm.
Ở ga tàu đoàn người nhốn nháo nhộn nhịp, vừa có một đoàn hành khách đi xuống, cả đám người như ong vỡ tổi đùn đẩy nhau đi đến cửa, Đinh Tiễn đeo túi lớn, cả mấy lần đều bị người ta đảnh đến trong góc hành lang, vóc dáng Lâu Phượng lớn, không sợ bị đụng, chỉ sợ cô đụng người ta mà thôi, không ai đẩy nổi cô nàng cả, cứ như thế vững vàng đi ra ngoài, quay đầu lại, chỉ còn mỗi mình mình.
Đinh Tiễn dán vào tường thở hổn hển nghỉ ngơi, định chờ nhóm người này đi qua rồi tính tiếp.
Bất chợt có người kéo túi của cô, xách người ra ngoài, “Đi theo tôi.”
Đinh Tiễn ngẩng đầu, trông thấy chiếc T-shirt màu đen quen thuộc, vừa nãy ở trên tàu, cô đã nghiên cứu kỹ mấy chiếc T-shirt cậu mặc gần đây, trước ngực hoặc là diều hâu, sư tử, hổ, toàn là các loài động vật có thể xưng là bá vương và vẫn có quyền tự do cao ngạo.
Đinh Tiễn cũng biết nhất định không cam lòng với nơi này.
Chu Tư Việt cầm túi của cô, dẫn cô đi ra ngoài, tiểu cô nương ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, vẫn cứ luôn ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng lại bị cậu đập một phát không chút lưu tình: “Nhìn đường đi.”
“Cậu có mục tiêu gì không?”
Chu Tư Việt cúi đầu liếc cô, rồi bình tĩnh ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
Đinh Tiễn lắc đầu, tiếc nuối than thở: “Cậu không nhận thấy mọi hoài bão cao xa đều chỉ có khi còn bé ư? Vì khi đó còn rất đơn thuần, cho rằng thế giới giống như chúng ta nghĩ, nhưng khi cậu thực sự bước chân vào xã hội này, cậu sẽ phát hiện, thế giới này hoàn toàn khác xa trong suy nghĩ của cậu, bây giờ nguyện vọng duy nhất của tớ chính là hy vọng được —— “
Cậu cúi đầu, “Ừ, là gì?”
“Hòa bình thế giới.” Đinh Tiễn cúi đầu, thấy khóe môi cậu sắp nhếch lên thì vội nói, “Cậu đừng cười, tớ nghiêm túc đấy.”
“Tôi biết.”
Lại khôi phục giọng điệu bình thường.
Dòng người chậm rãi xê dịch, dời đến cửa soát vé.
Có một người phụ nữ vừa ôm con lại xách túi lớn túi nhỏ, chen chúc trong đám đông tới nỗi mồ hôi thấm ướt cả lưng, lúc tiến lên trước thì vô tình giẫm phải chân một người đàn ông, người đàn ông đi dép kia không vui nhíu mày lại, tiện tay đẩy người phụ nữ ra.
Đứa con khóc toáng lên, người qua đường đều cố gạt ra muốn đi lên xem ồn ào.
Người phụ nữ đứng không vững, ngã về phía Đinh Tiễn, may mà có Chu Tư Việt nhanh tay lẹ mắt đứng cạnh đỡ, nâng đầu đứa bé, lại còn nhường chỗ, để hai người bọn họ đi ra trước, người phụ nữ ôm con cám ơn cậu liên tục.
Người phụ nữ vừa đi vừa nói với đứa con nhỏ sau lưng bằng chất giọng phổ thông không quá tiêu chuẩn, “Sau này lớn lên phải giống như anh kia đấy.”
Thật ra những chuyện như thế lúc trước cũng thường gặp, khi hai người thỉnh thoảng làm bài tập xong đi ra ngoài chơi, cậu lớn lên ở Yến Tam từ nhỏ, trong hẻm ngõ không ai không biết cậu, thấy người là gọi.
Con mèo của chú Trương câm là do cậu nuôi lớn;
Mỗi khi bà Lý đi ra ngoài bày sạp bán rau, cậu nhìn thấy cũng sẽ đẩy giúp;
Còn cả ông Triệu nhà bên lần nào cũng do dự trước đèn xanh đèn đỏ, cậu cũng thuận tiện đi lên nhắc nhở “Đèn xanh rồi, có thể đi được ạ, có cần cháu đưa ông đi không?” Ông Triệu phất tay, “Thôi đừng, ông có mù đâu, sao cháu còn không về làm bài tập đi?”
Cậu cười: “Đi giờ đây ạ.”
Những năm tháng ấy nào có chuyện gười ta giả bị đụng đâu, con người ta cũng luôn mang theo tấm lòng nhiệt tình.
Trước khi sắp khai giảng, Đinh Tiễn vẫn thường xuyên gặp phải những người quen cũ này của cậu ở trên đường.
Ai ai cũng hỏi cô.
“Thằng nhóc nhà họ Chu đâu rồi? Sao gần đây già không thấy nó.”
Đinh Tiễn nuốt nước mắt, “Cũng lâu rồi cháu chưa gặp lại cậu ấy.”
Ông Triệu mắc chứng loạn trí tuổi giá, nói nhiều lần vẫn không nhớ nổi, lần tới gặp phải Đinh Tiễn trên đường còn run giọng hỏi, “Sao gần đây không thấy thằng nhóc nhà họ Chu đâu?”
Đinh Tiễn lau nước mắt, cố ung dung giải thích với ông: “Cậu ấy lên đại học rồi, vào Thanh Hoa.”
Ông Triệu à à gật đầu, “Nhìn nó là biết ngay có tiền đồ mà.”
Nhưng lần sau khi gặp lại, vẫn cứ hỏi.
Đinh Tiễn không hề thấy phiền khi giải thích cho ông, mỗi lần giải thích xong, bản thân đều trốn trong góc tường khóc một lần.
Nên trong nháy mắt đó, Đinh Tiễn như cảm thấy, Chu Tư Việt của trước kia đã quay lại.
Chàng trai trẻ luôn nhiệt tình lại đầy hoài bão kia đã quay lại.
——
Ra khỏi ga tàu, bên triển lãm lái xe đến đón.
Một nhóm tám người, xách hành lý đứng ở cổng ga chờ, chốc lát sau, một chiếc xe màu bạc giống xe du lịch dừng lại.
Trên xe có một người phụ nữ đội mũ đi xuống, khoảng chừng ba mươi, đeo kính mát giọng đen, xách túi, tóc ngắn, mặt mũi nghiêm túc: “Học sinh của thầy Diệp hả?”
Nguyên phóng gật đầu.
Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng rồi lại hỏi: “Ai là Chu Tư Việt?”
Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp: “Là tôi.”
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn, giọng dịu lại: “Cậu kiểm tra lại số người đi, rồi chúng ta đến khách sạn.”
Lâu Phượng vỗ vai Đinh Tiễn, “Ối chà, trai đẹp đi đến đâu cũng được quan tâm đặc biệt.”
Tổng cộng chỉ có tám người, cần gì phải kiểm tra.
“Đủ rồi.”
Sau đó một nhóm tám người như đoàn du lịch, kéo nhau lên xe.
Chu Tư Việt tìm ghế ở hàng sau, nhìn Đinh Tiễn, rồi lại nhìn Lâu Phượng ở sau lưng cô, cầm lấy mũ lưỡi trai màu đen đội lên, đèn xe mờ tối, ôm lấy nửa mặt cậu, nhưng loáng thoáng có thể thấy đường nét lạnh lùng kiên định nơi cậu.
Hình Lộ Phi dẫn đầu nhảy qua, đặt mông ngồi xuống cạnh cậu, đôi môi nhỏ nhắn đỏ rực, vừa vào nhà vệ sinh trang điểm lại, nhìn cậu mà nói: “Ấy, nhìn cậu có vẻ hốc hác đấy Chu Tư Việt.”
Dứt lời liền lấy một trái táo ở trong túi xách ra, đưa đến: “Có muốn ăn gì không?”
Vốn được tám suất, Chu Tư Việt là do giáo sư Diệp bổ nhiệm, những người còn lại đều là tự nguyện, đường xá Nam Kinh xa xôi, nên đa số mọi người chỉ muốn làm tổ ở thư viện ôn bài vở, ngoài trừ mấy người thích công nghệ cao ra.
“Đi Nam Kinh?” Đinh Tiễn nhắn tin hỏi lại.
Nguyên Phóng: “Ừ, có buổi triển lãm khoa học kỹ thuật mời bọn anh đi, nếu em muốn đi thì để anh thêm vào danh sách, đây là chính miệng anh Chu của em nói đấy.”
Đinh Tiễn dán mắt nhìn lấy hai chữ anh Chu thật lâu, lòng chợt rung động.
Một lúc sau, Nguyên Phóng lại gửi tin nhắn đến: “Anh Chu của em còn nói, nếu em sợ đi một mình chán thì có thể rủ bạn đi cùng.”
Đinh Tiễn nhìn sang Lâu Phượng, chỉ thuận miệng hỏi chứ cũng chẳng hy vọng gì, nhưng Lâu Phượng lại kích động vô cùng, trông hệt như bắp mặc áo, “Đi chứ đi chứ, có trai đẹp đúng không?”
Đinh Tiễn cảnh giác nhìn cô nàng, Lâu Phượng cười khà khà không ngừng: “Có phải là bạn học hồi cấp ba của cậu không? Yên tâm, mình tuyệt đối không cướp bạn trai của bạn cùng phòng đâu.”
Đinh Tiễn: “Vẫn chưa phải…”
Lâu Phượng: “Có sắp là bạn trai cũng sẽ không cướp.”
Đinh Tiễn dở khóc dở cười: “Chị Phượng à, em đây không có ý đó.”
Lâu Phượng đặt mông ngồi lên băng ghế, có phần nản lòng: “Đùa thôi mà, chứ như mình đây, gầy hơn mười kg cũng chẳng ai thèm.”
Lúc nói câu này trông cô nàng rất kém, cúi gục đầu, rất tủi thân.
Đinh Tiễn trấn an: “Thật ra thì chị Phượng cậu ngũ quan rất đẹp, nếu gầy xuống chắc chắn xinh lắm.”
Mắt Lâu Phượng sáng lên, “Thật hả?”
Đinh Tiễn gật đầu, vô cùng chân thành: “Còn thật hơn trân châu nữa.”
Lâu Phượng vui lên, mở ngăn kéo ra lấy hết đống quà ăn vặt ném vào thùng rác, rồi lại hạ quyết tâm giảm cân lần nữa.
Đinh Tiễn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cũng vui lây.
Sau khi Đinh Tiễn đồng ý, Nguyên Phóng báo lại danh sách lên giáo sư Diệp.
Giáo sư Diệp vừa dạy xong, thu dọn giáo án, cầm lấy danh sách của Nguyên Phóng, đẩy kính lão lên, nheo mắt nhìn hồi lâu rồi lại nhìn sang Chu Tư Việt bên cạnh như có điều nghĩ ngợi, “À —— tiểu tử nhà em.” sau đó kẹp giáo án vào khuỷu tay, nghênh ngang rời đi.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ quốc khánh.
Mọi người tập trung ở cổng trường rồi đến ga tàu.
Lúc Đinh Tiễn đến, mấy người Chu Tư Việt và Nguyên Phóng đã có mặt rồi, cậu mặc áo T-shirt ngắn tay, không mặc áo khoác, tay đút trong túi quần, dáng người cao lớn đứng trước cổng trường, thân hình hơi gầy, trái lại trông hệt như bảng hiệu chữ.
Lâu Phượng kích động kéo cánh tay cô, nói vào bên tai cô: “Không phải là người mặc T-shirt đen đấy chứ?”
Sặc, mắt chuẩn thật đấy.
Đinh Tiễn không đáp, thấy vẻ mặt của cô Lâu Phượng chỉ coi như cô ngầm thừa nhận, đứng từ xa đã không nhịn được đánh giá, “Chân dài lắm, dáng người không tệ đâu.”
Đinh Tiễn muốn bịt miệng cô nàng lại.
Từ xa Nguyên Phóng đã nhìn thấy mấy người các cô, bèn giơ tay vẫy, “Em gái Tiểu Đinh, bên này này.”
Chu Tư Việt đang nói chuyện với Kê Hàng cũng quay đầu sang, khẽ nheo mắt.
Lâu Phượng nhìn thẳng, chậc chậc kéo tay Đinh Tiễn nói: “Em gái Tiểu Đinh, được lắm, mình cũng coi như gặp rất nhiều chàng trai rồi, thế nhưng có đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được anh đẹp trai nào như thế.”
Đinh Tiễn giương mắt, cứ thế mắt đối mắt người kia, ánh mắt của cả hai giao nhau trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng tách ra, Chu Tư Việt cười nhạt tiếp tục chuyện trò với Kê Hàng.
Đinh Tiễn vội cúi đầu đỏ mặt.
Lâu Phượng véo dái tai nhỏ của cô, thở dài nói: “Dù gì qua lại cũng chẳng nhiều.”
Lại gần nghe, hai người họ cũng chẳng nói về đề tài nghiêm túc gì, toàn là trò chơi cả.
Nguyên phóng kéo Chu Tư Việt, cợt nhả bảo: “Đừng nói chuyện nữa, em gái Tiểu Đinh của mày đến rồi kìa.”
Chu Tư Việt liếc xéo cậu ta.
Nguyên phóng lập tức thôi cười, được rồi, tôi im mồm đây.
Trái lại Đinh Tiễn rất thoải mái chào hỏi cùng mấy người họ, trùng hợp đều là người cô có biết: “Anh Nguyên, chủ nhiệm.” Sau đó, ánh mắt chuyển đến người cao nhất đứng giữa, tóc mái rũ nhẹ xuống trán, hai tay đút túi, đang cụp mắt liếc cô, vẫn là dáng vẻ ung dung như thế, chờ nghe cô gọi mình thế nào.
Đinh Tiễn ngẩng đầu nhìn cậu, giọng réo rắt: “Anh Chu.”
Chu Tư Việt cong môi, khẽ gật đầu, vô cùng hưởng thụ: “Ừ.”
Nhìn vẻ mặt của cậu, Đinh Tiễn thừa biết trong bụng người này đã được một tiếng anh Chu kia làm thoải mái rồi, thế là cô tức giận nhìn cậu thầm ai oán, đồ cầm thú đồ cầm thú.
Sau đó lại giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng của em, Lâu Phượng.”
Lâu Phượng cứ như có quen vậy, không cần giới thiệu kỹ cũng có thể nói đúng tên mấy người họ, “Anh Nguyên Phóng đúng không, hôm em và Từ Sa Sa mới đến, chính anh dẫn bọn em đi đấy.”
Nguyên phóng gãi đầu, “À.”
“Chủ nhiệm Kê của câu lạc bộ hoạt hình, chào anh chào anh.”
Kê Hàng lịch sự nho nhã, phải phép đáp lại: “Chào em.”
Đến đây, Lâu Phượng cố ý dừng lại, chậm rãi chuyển ánh mắt sang Chu Tư Việt, quan sát từ trên xuống dưới, “Em thật sự chưa gặp anh Chu này bao giờ cả, theo lý mà nói, nếu đẹp trai như thế, không thể có chuyện em không ấn tượng được, chỉ có thể nói là do anh Chu anh quá khiêm tốn.”
Nguyên phóng khoác tay lên vai Chu Tư Việt, cười nói: “Đúng là lão đại của bọn anh khiêm tốn thật, cũng may là cậu ta khiêm tốn, nếu không làm gì có chuyện bọn anh sống yên bình được, cửa đã sớm bị người ta đạp phá rồi.”
Lâu Phượng nhìn Đinh Tiễn đầy ý tứ, dù sao cũng phải lấy lại mặt mũi cho bạn cùng phòng mới được, vậy là không cam lòng yếu thế nói: “Tiễn Tiễn bọn em cũng thế mà.”
“Còn có ai nữa không?”
Vì ngăn Lâu Phượng nói lung tung, Đinh Tiễn mở miệng ngắt lời.
Nguyên phóng a một tiếng, nhìn khắp nơi một lượt, “Còn có hai người lớp Diêu nữa.” Nói rồi quay sang Kê Hàng hỏi: “Sao Hình Lộ Phi vẫn chưa đến?”
Kê Hàng vừa rút điện thoại ra vừa nói: “Để tôi gọi.”
Vừa dứt lời, Hình Lộ Phi đã chạy đến từ đằng sau, trong sương mù dày đặc của phương Bắc, một cô gái mặc quần đúi nhỏ, đôi chân dài thẳng thớm, đi giày cao gót năm ba cm từ tốn bước đến, qua màn sương có thể nhận ra, cô ấy còn trang điểm, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, đứng trước mặt mấy nam sinh, cười: “Mình không đến trễ chứ?”
Mắt Nguyên phóng nhìn thẳng, lắc đầu liên tục, trố mắt nghẹn họng: “Không không…”
——
Đúng mười một giờ đêm đến Nam Kinh.
Mười mấy tiếng đi đường vất vả, người nào người nấy mệt mỏi ra mặt bước xuống tàu, Đinh Tiễn chẳng tài nào mở mắt nổi nữa, chỉ nghe thấy Lâu Phượng líu ríu bên tai không ngừng, “Ai ôi, cậu thấy Hình Lộ Phi chưa thế? Người gì mà cứ như tượng ấy, ngồi tàu mười mấy giờ mà phấn cũng chẳng rơi rớt, còn cậu kìa, mắt đen tới nỗi nấu được rồi đấy.”
Suy cho cùng thì cũng được huấn luyện từ Super Girl đi ra, ai mà không muốn làm nữ siêu nhân King Kong đâu, có điều cần phải có tư cách đã, Đinh Tiễn quyết định rồi, lúc về phải học trang điểm.
Ở ga tàu đoàn người nhốn nháo nhộn nhịp, vừa có một đoàn hành khách đi xuống, cả đám người như ong vỡ tổi đùn đẩy nhau đi đến cửa, Đinh Tiễn đeo túi lớn, cả mấy lần đều bị người ta đảnh đến trong góc hành lang, vóc dáng Lâu Phượng lớn, không sợ bị đụng, chỉ sợ cô đụng người ta mà thôi, không ai đẩy nổi cô nàng cả, cứ như thế vững vàng đi ra ngoài, quay đầu lại, chỉ còn mỗi mình mình.
Đinh Tiễn dán vào tường thở hổn hển nghỉ ngơi, định chờ nhóm người này đi qua rồi tính tiếp.
Bất chợt có người kéo túi của cô, xách người ra ngoài, “Đi theo tôi.”
Đinh Tiễn ngẩng đầu, trông thấy chiếc T-shirt màu đen quen thuộc, vừa nãy ở trên tàu, cô đã nghiên cứu kỹ mấy chiếc T-shirt cậu mặc gần đây, trước ngực hoặc là diều hâu, sư tử, hổ, toàn là các loài động vật có thể xưng là bá vương và vẫn có quyền tự do cao ngạo.
Đinh Tiễn cũng biết nhất định không cam lòng với nơi này.
Chu Tư Việt cầm túi của cô, dẫn cô đi ra ngoài, tiểu cô nương ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, vẫn cứ luôn ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng lại bị cậu đập một phát không chút lưu tình: “Nhìn đường đi.”
“Cậu có mục tiêu gì không?”
Chu Tư Việt cúi đầu liếc cô, rồi bình tĩnh ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
Đinh Tiễn lắc đầu, tiếc nuối than thở: “Cậu không nhận thấy mọi hoài bão cao xa đều chỉ có khi còn bé ư? Vì khi đó còn rất đơn thuần, cho rằng thế giới giống như chúng ta nghĩ, nhưng khi cậu thực sự bước chân vào xã hội này, cậu sẽ phát hiện, thế giới này hoàn toàn khác xa trong suy nghĩ của cậu, bây giờ nguyện vọng duy nhất của tớ chính là hy vọng được —— “
Cậu cúi đầu, “Ừ, là gì?”
“Hòa bình thế giới.” Đinh Tiễn cúi đầu, thấy khóe môi cậu sắp nhếch lên thì vội nói, “Cậu đừng cười, tớ nghiêm túc đấy.”
“Tôi biết.”
Lại khôi phục giọng điệu bình thường.
Dòng người chậm rãi xê dịch, dời đến cửa soát vé.
Có một người phụ nữ vừa ôm con lại xách túi lớn túi nhỏ, chen chúc trong đám đông tới nỗi mồ hôi thấm ướt cả lưng, lúc tiến lên trước thì vô tình giẫm phải chân một người đàn ông, người đàn ông đi dép kia không vui nhíu mày lại, tiện tay đẩy người phụ nữ ra.
Đứa con khóc toáng lên, người qua đường đều cố gạt ra muốn đi lên xem ồn ào.
Người phụ nữ đứng không vững, ngã về phía Đinh Tiễn, may mà có Chu Tư Việt nhanh tay lẹ mắt đứng cạnh đỡ, nâng đầu đứa bé, lại còn nhường chỗ, để hai người bọn họ đi ra trước, người phụ nữ ôm con cám ơn cậu liên tục.
Người phụ nữ vừa đi vừa nói với đứa con nhỏ sau lưng bằng chất giọng phổ thông không quá tiêu chuẩn, “Sau này lớn lên phải giống như anh kia đấy.”
Thật ra những chuyện như thế lúc trước cũng thường gặp, khi hai người thỉnh thoảng làm bài tập xong đi ra ngoài chơi, cậu lớn lên ở Yến Tam từ nhỏ, trong hẻm ngõ không ai không biết cậu, thấy người là gọi.
Con mèo của chú Trương câm là do cậu nuôi lớn;
Mỗi khi bà Lý đi ra ngoài bày sạp bán rau, cậu nhìn thấy cũng sẽ đẩy giúp;
Còn cả ông Triệu nhà bên lần nào cũng do dự trước đèn xanh đèn đỏ, cậu cũng thuận tiện đi lên nhắc nhở “Đèn xanh rồi, có thể đi được ạ, có cần cháu đưa ông đi không?” Ông Triệu phất tay, “Thôi đừng, ông có mù đâu, sao cháu còn không về làm bài tập đi?”
Cậu cười: “Đi giờ đây ạ.”
Những năm tháng ấy nào có chuyện gười ta giả bị đụng đâu, con người ta cũng luôn mang theo tấm lòng nhiệt tình.
Trước khi sắp khai giảng, Đinh Tiễn vẫn thường xuyên gặp phải những người quen cũ này của cậu ở trên đường.
Ai ai cũng hỏi cô.
“Thằng nhóc nhà họ Chu đâu rồi? Sao gần đây già không thấy nó.”
Đinh Tiễn nuốt nước mắt, “Cũng lâu rồi cháu chưa gặp lại cậu ấy.”
Ông Triệu mắc chứng loạn trí tuổi giá, nói nhiều lần vẫn không nhớ nổi, lần tới gặp phải Đinh Tiễn trên đường còn run giọng hỏi, “Sao gần đây không thấy thằng nhóc nhà họ Chu đâu?”
Đinh Tiễn lau nước mắt, cố ung dung giải thích với ông: “Cậu ấy lên đại học rồi, vào Thanh Hoa.”
Ông Triệu à à gật đầu, “Nhìn nó là biết ngay có tiền đồ mà.”
Nhưng lần sau khi gặp lại, vẫn cứ hỏi.
Đinh Tiễn không hề thấy phiền khi giải thích cho ông, mỗi lần giải thích xong, bản thân đều trốn trong góc tường khóc một lần.
Nên trong nháy mắt đó, Đinh Tiễn như cảm thấy, Chu Tư Việt của trước kia đã quay lại.
Chàng trai trẻ luôn nhiệt tình lại đầy hoài bão kia đã quay lại.
——
Ra khỏi ga tàu, bên triển lãm lái xe đến đón.
Một nhóm tám người, xách hành lý đứng ở cổng ga chờ, chốc lát sau, một chiếc xe màu bạc giống xe du lịch dừng lại.
Trên xe có một người phụ nữ đội mũ đi xuống, khoảng chừng ba mươi, đeo kính mát giọng đen, xách túi, tóc ngắn, mặt mũi nghiêm túc: “Học sinh của thầy Diệp hả?”
Nguyên phóng gật đầu.
Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng rồi lại hỏi: “Ai là Chu Tư Việt?”
Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp: “Là tôi.”
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn, giọng dịu lại: “Cậu kiểm tra lại số người đi, rồi chúng ta đến khách sạn.”
Lâu Phượng vỗ vai Đinh Tiễn, “Ối chà, trai đẹp đi đến đâu cũng được quan tâm đặc biệt.”
Tổng cộng chỉ có tám người, cần gì phải kiểm tra.
“Đủ rồi.”
Sau đó một nhóm tám người như đoàn du lịch, kéo nhau lên xe.
Chu Tư Việt tìm ghế ở hàng sau, nhìn Đinh Tiễn, rồi lại nhìn Lâu Phượng ở sau lưng cô, cầm lấy mũ lưỡi trai màu đen đội lên, đèn xe mờ tối, ôm lấy nửa mặt cậu, nhưng loáng thoáng có thể thấy đường nét lạnh lùng kiên định nơi cậu.
Hình Lộ Phi dẫn đầu nhảy qua, đặt mông ngồi xuống cạnh cậu, đôi môi nhỏ nhắn đỏ rực, vừa vào nhà vệ sinh trang điểm lại, nhìn cậu mà nói: “Ấy, nhìn cậu có vẻ hốc hác đấy Chu Tư Việt.”
Dứt lời liền lấy một trái táo ở trong túi xách ra, đưa đến: “Có muốn ăn gì không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook