Đối với việc mang thai… La Thượng Thần vẫn cảm thấy thực bối rối cùng bất lực.

Phỉ Gia Tú thay cậu an bài một chỗ ở ở Nhật Bản phồn vinh, vợ chồng em trai của cô cũng tới đây chiếu cố cậu, nhưng khi tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một mình, La Thượng Thần mới bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.

… Kết quả… Vẫn là mang thai…… Cậu… Cậu nên làm sao đây…. Thật sự nên làm gì đây?……

… Cậu… Là không có khả năng sinh đứa bé ra… Bị như vậy…… Thân thể nam không nam… Nữ không nữ… Nếu sinh nó ra…… Nhất định… Nhất định sẽ không hạnh phúc…

…… Phải xóa sạch đi… Xóa sạch đi… Tuy rằng… Nó cũng là một cái sinh mệnh… Nhưng… Nhưng là……

Đây thực sự là một vấn đề nan giải, đến ngay cả La Thượng Thần hàng ngày phán đoán gọn gàng chính xác nhưng cũng không thể ra quyết định… Bởi vì, nếu muốn bỏ đứa bé này, nhất định phải nói rõ cho mọi người biết… Nhưng là, cậu… lại có chút không muốn nói ra bí mật của mình…

A, nghe nói ba tháng đầu thai kỳ, rất dễ bị sảy thai… Nếu, nếu là như vậy… Phẫu thuật cũng không cần làm, bí mật của cậu cũng không cần phải nói ra…. La Thượng Thần sau vài ngày phiền não liền đột nhiên có ý nghĩ như vậy, mà cái ý nghĩ này làm cho cậi có chút cao hứng nhưng cũng có chút… Không đành lòng….

Vì cái gì? Vì cái gì lại cảm thấy khổ sở…? La Thượng Thần cảm thấy thực kỳ quái, tâm lý bị mâu thuẫn … Như thế, nhưng lưu lại đứa bé này trong bụng, La Thượng Thần không cách nào bỏ đi cái lập trường ‘không đành lòng’ kia…. Chính cậu cảm thấy mình thực ích kỷ.

Tuy rằng là hy vọng có thể do không cẩn thận mà bị sảy thai, nhưng La Thượng Thần cũng không thể nào đi hỏi phương pháp làm sanh non tự nhiên. Chính là tồn tại cái ý nghĩ này được vài ngày, nhưng mà như vậy vẫn không giải quyết được sự việc, làm cho La Thượng Thần cuối cùng quyết định nói ra bí mật thân thể mình, mong mọi người có thể tìm cách giúp bỏ đứa bé, nhưng đêm trước đó cậu lại nằm mộng……

Đâu đó trong một đám người đang vui vẻ cười nói, trung tâm là một bé gái nhỏ. Nụ cười của bé con tựa như thiên sứ, thực rất đáng yêu. Quay đầu lại nhìn thấy La Thượng Thần, bé con khẽ cau mày, trong mắt lập tức ngấn lệ, tựa hồ như sắp khóc!

La Thượng Thần không biết vì cái gì khi nhìn đến bé con lại có chút đau lòng, muốn mở miệng ra dỗ dành nhưng lại phát không ra âm thanh.

Bé con nhìn La Thượng Thần một hồi lâu, chậm rãi đến gần, mở miệng nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, rất đáng yêu nhưng âm điệu ngọt ngào lại mang chút khổ sở. “… Vì cái gì… Người không cần con…”

‘… Cái gì?’ La Thượng Thần nói không nên lời nhưng ở trong lòng đưa ra nghi vấn. Vì sao một đứa bé lại nói với mình lời này?

“Người chán ghét con sao…” Bé con lại tiếp tục nói. “Con sẽ ngoan ngoãn… Người không cần chán ghét con…”

La Thượng Thần có chút lúng túng không biết làm sao, nước mắt trên mặt bé con làm cho cậu có chút đau lòng không thôi, vươn tay, La Thượng Thần không suy nghĩ liền ôm lấy đứa bé. ‘Đừng khóc…’

“Con, con muốn làm con của người… Để cho con ở lại… Được không…” Bé con nhỏ giọng, thanh âm như sắp khóc. “Được không… ba ba…”

La Thượng Thần thân thủ xoa đầu trấn an, lại nghe đứa bé nói như vậy, cậu sửng sốt mà dừng lại. ‘…!? Cái gì…? Con nói…’.

Nhưng bé con sau khi nói xong liền bắt đầu trở nên trong suốt, dần dần biến mất, La Thượng Thần vô lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa bé miệng tươi cười mang chút đau thương biến mất, bên tai vẫn vang tiếng nỉ non … “Sinh hạ con được không… Ba ba…”

“Được được!...” La Thượng Thần từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện trên mặt mình đều là nước mắt, trong lòng tràn đầy chua xót cùng thống khổ…

Đứa bé kia trong mộng khóc cầu xin cậu giữ lại… Mà cậu……

“…… Thực xin lỗi…” La Thượng Thần nhẹ nhàng ôm lấy bụng, thống khổ một lần rồi một lần nói câu xin lỗi, cậu không biết có ý nghĩ như vậy là làm tổn thương một sinh mệnh… Thực sự là rất đau khổ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương