Bí Mật - Lạc Duệ
-
Chương 23
La Thượng Thần chưa bao giờ xem nhẹ năng lực của Hàn Vũ Thiên. Lúc cậu gia nhập Ngự, đã từng có người phản bội bị Hàn Vũ Thiên hạ lệnh tróc nã về trừng trị, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, kẻ kia trong bộ dạng cực kỳ thảm hại bị bắt đến trước mặt Hàn Vũ Thiên, sau mấy màn tra tấn tra khảo thì y cũng phải khai hết mọi chuyện, nhưng khi La Thượng Thần nghĩ Hàn Vũ Thiên sẽ thả người nọ, để cho người nọ được tiếp tục sống mà cảm động rơi nước mắt, thì bị một phát đạn kết liễu…
Một màn kia khiến La Thượng Thần cảm thấy cả đời cũng không thể nào quên.
Bởi vì bản thân đã chứng kiến một tổ chức Ngự năng lực hành động với hiệu suất cao, cũng với một Hàn Vũ Thiên máu lạnh cô tình… cho nên khi yên ổn sống tại Ngạc Châu được gần một tháng, La Thượng Thần còn tưởng rằng Hàn Vũ Thiên thật sự chỉ là nhất thời hứng khởi, có hứng thú với mình chẳng qua cũng chỉ là một phút cao hứng mà thôi…
“… Ảnh…!?” La Thượng Thần sững sờ nhìn người đứng trước cửa sắt, không dám tin, vì sao lại…
“Đã lâu không gặp, Thượng Thần.” Ảnh mỉm cười, không hề mang theo chút uy hiếp nào. “Đợi đã, đừng đi vội… Vai diễn của cậu bây giờ là giúp một người lạc đường tìm được đường về nhà.”
“… Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cho dù Ảnh đang cười dịu dàng, nhưng cái sự thật ẩn giấu sau nụ cười kia làm người ta… Bỗng nhiên nghĩ đến Hàn Vũ Thiên liền cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu, La Thượng Thần không tự chủ được từng bước lùi ra sau.
“… Tôi nghĩ cậu hẳn là rất rõ ràng, khi chúng tôi xuất hiện trước mặt cậu…” Ảnh bình tĩnh nói với La Thượng Thần.
“……” … Chẳng lẽ lâu như vậy mà nhưng mình vẫn trốn không thoát…!? La Thượng Thần tuyệt vọng nghĩ.
“Tốt nhất là cùng chúng ta hợp tác, cậu nhất định không hy vọng có chuyện gì phát sinh đi…” Ảnh hướng mắt nhìn lên trên lầu. “Bệnh tình của cô bé chắc không thể chịu được kích thích quá lớn…”
“……” La Thượng Thần sắc mặt có chút khó coi, ngay cả Tiểu Khiết ở gian phòng nào, bệnh tình ra sao họ cũng đều biết rõ ràng… Rốt cuộc mình đã bị giám sát bao lâu!? “… Tôi biết rồi.”
“Ừm, cho cậu ba tiếng xử lý mọi chuyện…. Nhớ kỹ, nếu cậu bỏ trốn, sẽ chỉ làm người nhà này bị liên lụy.” Ảnh xoay người rời đi, hắn tin tưởng vào năng lực phán đoán của La Thượng Thần, huống chi cậu cũng chỉ có một con đường để đi, đó chính là trở về cùng bọn họ, bằng không…
Nhìn Ảnh lên xe rời đi, La Thượng Thần cười chua xót. Tự cho là trốn được rồi đi… nhưng vẫn chỉ là đảo quanh trong nhà giam, tự mình đắc chí… Cuối cùng cũng vẫn nằm trong lòng bàn tay… Mình sao lại có thể khờ dại đến vậy, sao lại nghĩ có thể trốn thoát khỏi bàn tay người kia…
Vốn tưởng rằng có thể thoát đi… nhưng mình lại một lần nữa trở về bên người đàn ông này…
La Thượng Thần tâm tình nặng trĩu bị mang về chỗ Hàn Vũ Thiên, hết sức đơn giản nhưng lại không mất đi khí thế, khí chất cao sang không một chút dung tục trong trang trí cũng đủ nói lên đây là một nơi có giá trị thường thức rất cao… Nhưng bản thân bây giờ cũng không có cái thú vui tao nhã thưởng thức nghệ thuật kia.
Nhìn bóng dáng người kia mặc áo choàng tắm… là hơi thở biếng nhác nhưng vẫn cuồng vọng như trước… Hai tay nắm chặt vì căng thẳng, La Thượng Thần bất an cắn môi. Bản thân mình sẽ bị đối xử như thế nào… cậu không dám tưởng tượng.
“Hoàng.” Ảnh dẫn La Thượng Thần đi vào phòng khách, đứng phía sau Hàn Vũ Thiên cúi đầu thông báo.
“Ừm, tốt lắm, đi xuống đi.” Hàn Vũ Thiên tâm tình dường như rất tốt, ngữ điệu rõ ràng có ý cười. Đợi Ảnh cùng tất cả thuộc hạ rời đi, cả phòng chỉ còn lại Hàn Vũ Thiên và La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên lúc này mới xoay người, mỉm cười gian tà nhìn La Thượng Thần.
“Đi ra ngoài lâu như thế… chắc hẳn chơi rất vui rồi, là Đài Bắc (1) vui hơn hay Ngạc Châu vui hơn?” Hàn Vũ Thiên cố ý hỏi La Thượng Thần bằng giọng điệu như đùa cợt.
“……” La Thượng Thần không nói, cúi thấp đầu.
“Sao vậy? Không nói cảm tưởng sao? Là ở khách sạn thoải mái hơn hay ở nông thôn thú vị hơn?” Hàn Vũ Thiên chậm rãi tiến đến gần La Thượng Thần, để cậu ngẩng đầu đối diện chính mình.
“……” Không muốn nhìn người trước mắt, La Thượng Thần hạ mi mắt cố ý bỏ qua sự tồn tại của Hàn Vũ Thiên.
Thấy La Thượng Thần như vậy, Hàn Vũ Thiên hơi dùng lực giữ chặt cằm La Thượng Thần, lạnh lùng cười.
———————————————————————————————————————-
(1) Nguyên văn là ‘T thị’ (T 市), ‘thị’ là ‘địa cấp thị’, gần như thành phố (đơn vị hành chính tương đương với huyện) trực thuộc tỉnh. Trung Quốc có thành phố Thái Nguyên (太原市 – Tàiyuán Shì) thủ phủ tỉnh Sơn Tây (山西省 – Shānxī Shěng) và thành phố Đài Bắc (台北市 – Táiběi Shì) thủ phủ Đài Loan (台湾省 – Táiwān Shěng) đều có phiên âm bắt đầu bằng ‘T’ nhưng do chương trước có xuất hiện ‘T thành’ nên mình đoán tình và thành phố này là Đài Loan và Đài Bắc. Xin giải thích thêm về địa danh Ngạc Châu (鄂州市 – Èzhōu Shì), đây là một địa cấp thị thuộc tỉnh Hồ Bắc. Theo như mình đã rà soát một lượt địa lý hành chính Trung Quốc thì chỉ có địa cấp thị này có tên phiên âm bắt đầu bằng ‘E’, là ‘E thị’ như trong bản raw, nên mình đoán địa danh được nói đến là Ngạc Châu.
Một màn kia khiến La Thượng Thần cảm thấy cả đời cũng không thể nào quên.
Bởi vì bản thân đã chứng kiến một tổ chức Ngự năng lực hành động với hiệu suất cao, cũng với một Hàn Vũ Thiên máu lạnh cô tình… cho nên khi yên ổn sống tại Ngạc Châu được gần một tháng, La Thượng Thần còn tưởng rằng Hàn Vũ Thiên thật sự chỉ là nhất thời hứng khởi, có hứng thú với mình chẳng qua cũng chỉ là một phút cao hứng mà thôi…
“… Ảnh…!?” La Thượng Thần sững sờ nhìn người đứng trước cửa sắt, không dám tin, vì sao lại…
“Đã lâu không gặp, Thượng Thần.” Ảnh mỉm cười, không hề mang theo chút uy hiếp nào. “Đợi đã, đừng đi vội… Vai diễn của cậu bây giờ là giúp một người lạc đường tìm được đường về nhà.”
“… Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cho dù Ảnh đang cười dịu dàng, nhưng cái sự thật ẩn giấu sau nụ cười kia làm người ta… Bỗng nhiên nghĩ đến Hàn Vũ Thiên liền cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu, La Thượng Thần không tự chủ được từng bước lùi ra sau.
“… Tôi nghĩ cậu hẳn là rất rõ ràng, khi chúng tôi xuất hiện trước mặt cậu…” Ảnh bình tĩnh nói với La Thượng Thần.
“……” … Chẳng lẽ lâu như vậy mà nhưng mình vẫn trốn không thoát…!? La Thượng Thần tuyệt vọng nghĩ.
“Tốt nhất là cùng chúng ta hợp tác, cậu nhất định không hy vọng có chuyện gì phát sinh đi…” Ảnh hướng mắt nhìn lên trên lầu. “Bệnh tình của cô bé chắc không thể chịu được kích thích quá lớn…”
“……” La Thượng Thần sắc mặt có chút khó coi, ngay cả Tiểu Khiết ở gian phòng nào, bệnh tình ra sao họ cũng đều biết rõ ràng… Rốt cuộc mình đã bị giám sát bao lâu!? “… Tôi biết rồi.”
“Ừm, cho cậu ba tiếng xử lý mọi chuyện…. Nhớ kỹ, nếu cậu bỏ trốn, sẽ chỉ làm người nhà này bị liên lụy.” Ảnh xoay người rời đi, hắn tin tưởng vào năng lực phán đoán của La Thượng Thần, huống chi cậu cũng chỉ có một con đường để đi, đó chính là trở về cùng bọn họ, bằng không…
Nhìn Ảnh lên xe rời đi, La Thượng Thần cười chua xót. Tự cho là trốn được rồi đi… nhưng vẫn chỉ là đảo quanh trong nhà giam, tự mình đắc chí… Cuối cùng cũng vẫn nằm trong lòng bàn tay… Mình sao lại có thể khờ dại đến vậy, sao lại nghĩ có thể trốn thoát khỏi bàn tay người kia…
Vốn tưởng rằng có thể thoát đi… nhưng mình lại một lần nữa trở về bên người đàn ông này…
La Thượng Thần tâm tình nặng trĩu bị mang về chỗ Hàn Vũ Thiên, hết sức đơn giản nhưng lại không mất đi khí thế, khí chất cao sang không một chút dung tục trong trang trí cũng đủ nói lên đây là một nơi có giá trị thường thức rất cao… Nhưng bản thân bây giờ cũng không có cái thú vui tao nhã thưởng thức nghệ thuật kia.
Nhìn bóng dáng người kia mặc áo choàng tắm… là hơi thở biếng nhác nhưng vẫn cuồng vọng như trước… Hai tay nắm chặt vì căng thẳng, La Thượng Thần bất an cắn môi. Bản thân mình sẽ bị đối xử như thế nào… cậu không dám tưởng tượng.
“Hoàng.” Ảnh dẫn La Thượng Thần đi vào phòng khách, đứng phía sau Hàn Vũ Thiên cúi đầu thông báo.
“Ừm, tốt lắm, đi xuống đi.” Hàn Vũ Thiên tâm tình dường như rất tốt, ngữ điệu rõ ràng có ý cười. Đợi Ảnh cùng tất cả thuộc hạ rời đi, cả phòng chỉ còn lại Hàn Vũ Thiên và La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên lúc này mới xoay người, mỉm cười gian tà nhìn La Thượng Thần.
“Đi ra ngoài lâu như thế… chắc hẳn chơi rất vui rồi, là Đài Bắc (1) vui hơn hay Ngạc Châu vui hơn?” Hàn Vũ Thiên cố ý hỏi La Thượng Thần bằng giọng điệu như đùa cợt.
“……” La Thượng Thần không nói, cúi thấp đầu.
“Sao vậy? Không nói cảm tưởng sao? Là ở khách sạn thoải mái hơn hay ở nông thôn thú vị hơn?” Hàn Vũ Thiên chậm rãi tiến đến gần La Thượng Thần, để cậu ngẩng đầu đối diện chính mình.
“……” Không muốn nhìn người trước mắt, La Thượng Thần hạ mi mắt cố ý bỏ qua sự tồn tại của Hàn Vũ Thiên.
Thấy La Thượng Thần như vậy, Hàn Vũ Thiên hơi dùng lực giữ chặt cằm La Thượng Thần, lạnh lùng cười.
———————————————————————————————————————-
(1) Nguyên văn là ‘T thị’ (T 市), ‘thị’ là ‘địa cấp thị’, gần như thành phố (đơn vị hành chính tương đương với huyện) trực thuộc tỉnh. Trung Quốc có thành phố Thái Nguyên (太原市 – Tàiyuán Shì) thủ phủ tỉnh Sơn Tây (山西省 – Shānxī Shěng) và thành phố Đài Bắc (台北市 – Táiběi Shì) thủ phủ Đài Loan (台湾省 – Táiwān Shěng) đều có phiên âm bắt đầu bằng ‘T’ nhưng do chương trước có xuất hiện ‘T thành’ nên mình đoán tình và thành phố này là Đài Loan và Đài Bắc. Xin giải thích thêm về địa danh Ngạc Châu (鄂州市 – Èzhōu Shì), đây là một địa cấp thị thuộc tỉnh Hồ Bắc. Theo như mình đã rà soát một lượt địa lý hành chính Trung Quốc thì chỉ có địa cấp thị này có tên phiên âm bắt đầu bằng ‘E’, là ‘E thị’ như trong bản raw, nên mình đoán địa danh được nói đến là Ngạc Châu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook