Một đêm không ngủ mình đã suy nghĩ rất nhiều… Cứ như vậy đi, hắn như vậy…mà mình, cũng không muốn tiếp tục, cứ phải làm bộ như cái gì cũng không biết……

Trái tim đã rách, có cố gắng thế nào cũng không thể khâu liền lại.

La Thượng Thần gõ cửa, không đợi Hàn Vũ Thiên đồng ý liền mở cửa tự đi vào. Mặt không chút thay đổi, buông văn kiện xuống rồi nhanh chóng rời đi, nhưng lại bị kéo lại.

“… XIn hãy buông tay, Ngự hoàng.” La Thượng Thần lạnh lùng nói.

“Lúc không có ai, cậu nên gọi tên của tôi.” Hàn Vũ Thiên cười, chuẩn bị đứng dậy.

“Bây giờ đang ở công ty, xin ngài giữ tự trọng.” Tay hơi hơi ngăn lại, La Thượng Thần từng bước lui ra sau.

“Thượng Thần?”…? Sao vậy, samoyed cáu kỉnh?

“Nếu không có việc gì, tôi xin ra ngoài trước.” La Thượng Thần lãnh đạm nói, không đợi Hàn Vũ Thiên làm ra những hành động quá mức cho phép liền mở cửa rời đi.

Hàn Vũ Thiên ngay lập tức phát hiện ra La Thượng Thần có chút khác lạ. Như thế này không giống kiểu làm nũng của tình nhân trước kia, biểu tình kia, là lạnh lùng, là không quan tâm đến mình.

“……” Hàn Vũ Thiên biểu tình có chút thâm trầm, suy tư.

Sau khi chuyện đó, cũng bình thường như lúc trước, cho dù Hàn Vũ Thiên đùa giỡn, La Thượng Thần cũng hạ quyết tâm không xuất hiện cùng lúc với Hàn Vũ Thiên. Thái độ La Thượng Thần thay đổi rất lớn, chỉ cần chỗ nào có Hàn Vũ Thiên, là cậu sẽ không tươi cười, cũng không nói một lời… im lặng như phải che dấu chính mình.

Tuy rằng Hàn Vũ Thiên vẫn nhìn La Thượng Thần mà tươi cười, nhưng nghe tiếng cười của hắn… lại quay lưng không thèm chú ý. Khi thấy mình, nụ cười mang lúm đồng tiền liền ngừng lại, thay vào đó là một biểu tình hờ hững.

Thứ cảm giác này thật sự sẽ làm người ta tức giận. Hàn Vũ Thiên vẫn cười như trước, nhưng tâm tình hắn hiện giờ chắc hẳn đã có chút không vui, loại động tác phản kháng này, với hắn mà nói, đó là ‘ngỗ nghịch’.

Là thần tử thì không được ngỗ nghịch với hoàng đế, từ xưa đến nay đều là như thế.Cho dù thần tử là bởi hành vi của hoàng đế mà sinh khí cũng phải chấp nhận.

“… Đứng lại.” La Thượng Thần một lần nữa buông văn kiện xuống và nhanh chóng muốn xoay người rời đi, Hàn Vũ Thiên liền lên tiếng gọi cậu lại.

“Ngài còn có chuyện gì sao? Ngự hoàng?” Ngữ điệu lạnh lùng.

“Đến đây nói chuyện, thái độ của cậu đối với tôi gần đây không tốt lắm.” Hàn Vũ Thiên cười nói, nhưng âm điệu cao một chút biểu hiện ra hắn đang giận.

“Tôi vẫn như vậy, nếu làm cho Ngự hoàng cảm thấy không vui, thuộc hạ như tôi cũng không biết làm gì hơn.” Ngữ khí vẫn như trước, nhưng nhìn thấy Hàn Vũ Thiên đang chuẩn bị đứng lên, La Thượng Thần theo bản năng lui về từng bước.

“Cậu lúc trước không phải như thế, xảy ra chuyện gì?” Từng bước đến gần La Thượng Thần, cười cười hỏi.

“Không có việc gì, tôi chính là như thế…! Buông tay!” Đối với Hàn Vũ Thiên đang tới gần, La Thượng Thần có chút sợ hãi lui ra sau, nhưng vẫn bị bắt được.

Hàn Vũ Thiên đương nhiên sẽ không tha, còn nhướng người về phía trước định hôn La Thượng Thần.

Nhưng bởi vì không có điểm tựa, La Thượng Thần ra sức giãy dụa. Lạnh lùng nhìn hắn, cũng thoát khỏi Hàn Vũ Thiên.

“Không được đụng vào tôi!”

Một câu không tính là quá lớn tiếng nhưng sắc mặt Hàn Vũ Thiên đã có chút khó coi, thân là Ngự hoàng như hắn, có quyền thế, còn chưa có người nào dám đối với hắn như thế.

“……Hôm đó cậu đã tới.” Một câu khẳng định mà cũng không phủ định, Hàn Vũ Thiên muốn thuộc hạ chính miệng xác thực.

“……” Đúng! Là tôi đã tới! Cũng bởi vì tôi đã tới mới biết được cái gì là sự thật!

“Tôi không biết chuyện đó có thể trở thành vấn đề của chúng ta.” Hàn Vũ Thiên mặt không chút thay đổi mở miệng, khóe miệng nhếch lên như đang cười lạnh.

“……” Không! Đã trở thành vấn đề…..

“Dù sao, tôi cũng không yêu cầu quá chung thủy.”

Cái gì… La Thượng Thần nhìn Hàn Vũ Thiên, kinh ngạc nói không ra lời… xoay người muốn rời khỏi người này thật nhanh, không muốn gặp lại…

“A! Chết tiệt! Buông ra!!” Nhưng tố và sức lực của La Thượng Thần không thể sánh với Hàn Vũ Thiên, chỉ với một động tác cậu đã bị Hàn Vũ Thiên bắt lại.

“Ngẫm lại, tôi chưa từng nói là một chọi một, nhưng… là người của ta chuyện ở bên ngoài không nên nhúng vào, ngay cả vọng tưởng cũng không thể.” Dán bên tai La Thượng Thần, tiếng nói gợi cảm đến mê người lúc này giống ác ma làm cậu thấy sợ hãi, Hàn Vũ Thiên một bên vừa nói, một bên còn vươn đầu lưỡi bên t cậu.

“Buông! Buông ra! Tôi mới không phải người của anh!” Động tác của Hàn Vũ Thiên làm cho La Thượng Thần cảm thấy phẫn nộ cùng ghê tởm, giãy dụa lại thêm kịch liệt.

Có trời mới biết người kia ở bên ngoài thác loạn ra sao! Tối hôm qua hắn cùng với cô gái nào đó hay cùng một chỗ với chàng trai nào đó!? Sáng hôm nay hắn hôn ai!?

Đừng làm vậy với tôi! La Thượng Thần dùng sức giãy dụa, vươn tay không chút nghĩ ngợi liền cho Hàn Vũ Thiên một cái tát.

Bốp một tiếng, trong Ngự Điện rộng lớn vang thành tiếng vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương