‘La Thượng Thần trốn Hàn Vũ Thiên’

Đây là ý nghĩ chung của mọi người, chỉ cần có mắt đều nhìn thấy. Ở công ty, La Thượng Thần chỉ cần không phải chuyện của mình, tuyệt đối sẽ không ở chỗ của Hàn Vũ Thiên quá một phút; Ở Ngự điện tổng bộ, cho dù cậu là trợ lý bên người Hàn Vũ Thiên, nếu như không có chuyện gì cũng tránh xa, khi nộp văn kiện luôn thả xuống rồi lập tức rời đi, khoảng cách với Hàn Vũ Thiên ngày càng được bảo trì.

Nói tóm lại, trừ bỏ việc bắt buộc, La Thượng Thần tuyệt đối không tới gần Hàn Vũ Thiên. Giống như là đối với dã thú hung mãnh trong vườn bách thú, không tùy ý tiếp cận, không cho ăn.

Nhưng là Hàn Vũ Thiên bị coi thành dã thú hung mãnh tất có chỗ đáng giận, cho dù không tùy ý tiếp cận, không cho ăn nhưng hắn vẫn có phương pháp riêng của mình, có cách… bắt giữ con mồi, rồi sau đó… ăn!

La Thượng Thần có hành động trốn tránh hắn hoàn toàn không để trong mắt, bất luận kẻ nào hỏi, Hàn Vũ Thiên luôn cười cười mà cho qua, ngoài mặt như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đây chỉ là… ở mặt ngoài.

Văn kiện bay tứ tung, không khó nhìn ra một người bối rối đang giãy dụa, mà lại là giãy dụa liên tục.

“Ưm… Không…” Âm thanh kháng cự thật nhỏ nhưng ở trong phòng họp trống trải lại nghe thấy rõ ràng, còn có một chút tình tiết chuyển động hỗn loạn đến mê người.

Hàn Vũ Thiên đem La Thượng Thần áp trên bàn hội nghị hung hăng hôn cậu, dường như để trừng phạt mà hôn sâu. Tình huống này gần đây thường diễn ra, mỗi khi Hàn Vũ Thiên bắt được La Thượng Thần, La Thượng Thần sẽ giống như hiện giờ, bị hôn, một chút cũng không thể thoát.

Hai mươi phút sau khi cuộc họp kết thúc, La Thượng Thần vội vàng muốn rời đi, rời khỏi dã thú hung mãnh, vừa nãy bị đánh lén cậu đã muốn phát điên! Nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời khẩn cầu, Hàn Vũ Thiên ở đâu cũng là đại ca, hắn nói một là không ai dám nói hai, khi hắn nói mình ở lại để ‘ nghiên cứu và thảo luận kỹ lưỡng kế hoạch kinh doanh’, La Thượng Thần thấy bây giờ thắp hương bái Phật còn không kịp!

Từ đầu mọi lý do như muốn đi vệ sinh, đau đầu hay đau bụng đều dùng qua nhưng vô dụng, huống chi lý do của Hàn Vũ Thiên chính đáng như vậy, nên bây giờ hoàn toàn chỉ có thể cứng rắn ngẩng cao đầu!

Em gái ra ngoài cuối cùng còn vô cùng tốt bụng nói “Cố lên!” lại còn ‘giúp’ bọn họ, khóa cửa lại… Khóa lại!!! Vì sao mà phải khóa cửa!? Chẳng lẽ cô ta biết ý đồ bất lương của Hàn Vũ Thiên nhưng lại cố ý giả vờ không biết!? Lại còn chân thành chúc phúc cho bọn họ!?

Tiếng “cố lên”kia là nói cho ai nghe a!? La Thượng Thần còn chưa tự hỏi rõ ràng, thân thể rất nhanh chóng liền bày ra tư thế phòng vệ mong có thể thuận lợi chạy thoát.

… Thật giống như một con chó samoyed nhỏ đang nhe nanh múa vuốt. Trong lòng Hàn Vũ Thiên dường như đang đùa nhưng cũng rất nhanh ra tay với La Thượng Thần. Lần đầu tiên thấy hai người đàn ông mặc tây trang biểu diễn tiết mục ‘anh đuổi tôi chạy’ trong phòng họp.

Phòng họp vốn không quá rộng, hơn nữa Hàn Vũ Thiên thân thủ mạnh mẽ, chỉ chốc lát sau La Thượng Thần đã bị bắt được cũng bị áp ở trên bàn.

Hàn Vũ Thiên thấp giọng khẽ cười bên tai La Thượng Thần. “Kỹ thuật chạy trốn của cậu thật sự cần rèn luyện nhiều hơn.”

Chân tay La Thượng Thần hoàn toàn bị giữ chặt, bất luận giãy dụa như thế nào cũng không có cách để Hàn Vũ Thiên thả ra, cuối cùng chỉ có thể dùng lời nói không mấy nhã nhặn để biểu đạt phẫn nộ. “Mợ nó! Buông ra! Kỹ thuật chạy trốn của bổn thiếu gia như thế nào cũng không phải chuyện của anh!”

“Không phải chuyện của tôi, nhưng có thể dễ dàng bắt cậu như thế… làm tôi tiết kiệm không ít sức lực.” Hàn Vũ Thiên nói vòng vo cuối cùng xoay La Thượng Thần lại, tạo thành thế cục cao thấp giằng co.

Mình bị ở dưới thấp hắn thì được ở trên cao cũng đã là thua thiệt, huống chi lại còn bị người đằng trước đè dưới thân, La Thượng Thần liều mạng giãy dụa. “Buông ra! Hàn Vũ Thiên anh thật biến thái!”

“Biến thái?” Dường như lần đầu tiên nghe thấy có người dám nói hắn như vậy, Hàn Vũ Thiên lặp lại một lần, tiếp theo cúi đầu nhìn La Thượng Thần rồi mới nở nụ cười, giống như một con sói nham hiểm độc ác.

Tiếp tục tình trạng trước đó, như thường lệ, La Thượng Thần vẫn là ở trong lòng Hàn Vũ Thiên vô lực thở dốc.

“Tránh… tránh ra.” Vừa mới khôi phục chút khí lực, La Thượng Thần đã muốn đẩy Hàn Vũ Thiên ra để mình có thể cách xa hắn.

Mà Hàn Vũ Thiên lần này cũng thực hợp tác buông cậu ra, lúc thu tay lại cố tình mơn trớn đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ của La Thượng Thần. Dường như rất vừa lòng với kiệt tác của mình mà cười.

Cử chỉ này, đương nhiên làm cho La Thượng Thần bực mình nghiêm trọng, nhưng sau khi cân nhắc lợi hại chỉ có thể trừng mắt liếc người kia một cái, rồi mới lắc mình cách xa Hàn Vũ Thiên. Nhưng mà chưa kịp đụng tới cửa, câu nói của Hàn Vũ Thiên làm cậu dừng động tác lại. “Cậu bây giờ tốt nhất là không nên ra ngoài, bằng không nhìn thấy bộ dạng của cậu sẽ biết ngay chúng ta vừa mới làm cái gì.”

“Anh…!” La Thượng Thần tiến thoái lưỡng nan, ra cũng không được mà ở lại cũng không xong. Cuối cùng cậu chỉ có thể lựa chọn ở lại.

Cẩn thận nhìn Hàn Vũ Thiên, La Thượng Thần một chút cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ chính mình chỉ hơi thả lỏng sẽ lại bị đánh lén.

Trên thực tế… cậu rất muốn hòi Hàn Vũ Thiên một chút… ‘Vì sao’, vì sao mà hôn cậu.

Bản thân cũng không phản đối đồng tính luyến ái, nhưng hành vi của Hàn Vũ Thiên đối với chính mình… Cảm thấy có chút nghi hoặc và phức tạp. Hoang mang càng lúc càng lớn, làm La Thượng Thần rốt cuộc nhịn không được quyết định mở miệng hỏi Hàn Vũ Thiên

“Vì sao… vì cái gì anh lại hôn tôi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương