Bí Mật Của Ông Xã: Lời Nói Dối Ngọt Ngào!
-
Chương 30
Đỗ Mạn Linh ở tại cô nhi viện cho tới khi lên đại học thì dọn ra ngoài.
Lên đại học, ngoài học bổng được nhận cô còn cố gắng làm thêm để có thể tự lo cho mình, không làm phiền đến mẹ cả nữa. Cô học chuyên ngành tiếng Anh. Năm thứ nhất, cô dùng hết số tiền làm thêm mình kiếm được dùng vào việc học tiếng anh.
Nhờ vào sự chăm chỉ cộng thêm cô củng rất có hứng thú với tiếng nước ngoài nên cô nhanh chóng lấy được một cái bằng tiếng Anh quốc tế loại ưu. Sau đó, cô dựa vào việc đi dạy thêm tiếng anh hoặc biên dịch một số tác phẩm văn học để kiếm thêm.
Cô hiểu, thời buổi hiện nay, chỉ biết mỗi một tiếng Anh thì không thể kiếm được nhiều tiền, huống chi cô không phải một mình, cô còn phải lo cho mẹ cả và phụ giúp cô nhi viện, vì vậy, cô dùng thời gian rảnh của mình để học thêm tiếng Nhật, sau đó là tiếng Pháp.
Đến năm thứ 3 đại học, cuộc sống của cô thoải mái hơn, một phần do công việc dịch thuật của cô khá là thuận lợi, một phần là do các phần học trong trường không còn nhiều như hai năm đầu tiên, thế nên cô bắt đầu thả lỏng và nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lúc này, cô quen với Tĩnh huy, đàn anh ở trường đại học, hai người biết nhau vào năm cô học năm hai, trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh liên trường, mà anh là hội trưởng hội sinh viên, lớn hơn cô một tuổi, người sắp xếp công tác và đưa các cô đi thi.
Cũng từ đó, Tĩnh Huy đã theo đuổi cô, đến năm 3 thì hai người quen nhau. Tính tình hai người khà hợp nhau, Tĩnh Huy là một thanh niên tuấn tú, nho nhã, gia thế lại tốt, là bạch mã hoàng tử của các cô gái trong trường, vì vậy mà cũng đem lại cho cô khá nhiều rắc rối.
Đỗ Mạn Linh là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nên đối với tình cảm, cô rất là trân trọng, cũng như cô có thể vì mẹ cả mà từ bỏ cơ hội được nhận nuôi, khi cô yêu ai,cô sẽ yêu hết mình, cô là người bao che khuyết điểm hơn cả, trong suy nghĩ của cô, người cô yêu lúc nào cũng đúng, thế nên mỗi lần cô bị người khác làm phiền, chỉ cần anh dỗ một tí, cô sẽ bỏ qua ngay.
Rồi cái gì đến, nó cũng đến, chuyện của Tĩnh Huy và Trần Thi Mạn bắt đầu được mọi người bàn tán. Lúc đầu, cô luôn bỏ ngoài tai tất cả những lời đàm tiếu, dèm pha, thậm chí là khiêu khích của một số người, vì dụ như Nhan Tiểu Mỹ.
Nhưng sau này, tuần suất cùng nhau xuất hiện của hai người càng ngày càng nhiều, những hành động ái muội mà cô không phải là nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều thuyết phục mình phải tin tưởng anh, chỉ cần anh giải thích, cô nhất định sẽ tin.
Đúng lúc này, một người tên Mục Cẩn xuất hiện, anh đến bên cô một cách bất ngờ, không hề báo trước,a nh xâm nhập vào cuộc sống của cô một cách mạnh mẽ, bá đạo, cường thế muốn cô ở bên anh. Nhưng đầu óc cô lúc này chỉ toàn Tĩnh Huy, làm sao có thể có sắc mặt tốt với anh được.
Nhưng Mục Cẩn không chịu bỏ qua, anh dùng những thủ đoạn hèn hạ, dùng cô nhi viện, dùng an nguy của Tĩnh Thị để ép buộc cô, điều này càng khiến cô càng chán ghét anh hơn, trong mắt cô,a nh là một kẻ ti bỉ, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, chỉ là cô không ngờ, sự bệnh hoạn của anh không phải chỉ có bấy nhiêu.
Trong lúc đang đau đầu chán nản về chuyện của Mục Cẩn, chuyện của Tĩnh Huy và Trần Thi Mạn, thì mẹ của Tĩnh Huy đến gặp cô. Không khó để biết lí do là tại sao, bà nói cho cô biết, anh muốn đính hôn, đối tượng là Trần Thi Mạn, bà muốn cô phải rời xa anh, muốn cô không được xuất hiện trước mặt anh.
Cô còn nhớ bà đã nhìn cô một cách khinh bỉ và nói:” Đỗ tiểu thư, chính xác thì cô họ Đỗ nhỉ, cô xem, trên đời này người giàu không chỉ có một mình con trai nhà tôi, tôi khuyên cô nên đi rìm người khác làm mục tiêu của mình đi, đùng nghĩ rằng tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, đương nhiên, ai mà không muốn hướng chỗ cao mà đi, nhưng cũng cần phải xem lại mình, có tư cách đứng ở chỗ đó không. Tĩnh Huy nhà tôi, không phải là hạng người như cô có thể động vào. Cô suy nghĩ cho kĩ đi, rồi hãy quyết định.”
Lúc đó. Cô cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy mình bị xúc phạm một cách nặng nề. Tuy cô là cô nhi, nhưng cô chưa bao giờ tự ti vì điều đó, theo cô, điều làm nên giá trị của con người là chính bản thân họ mà không phải là gia thế hay vật chất ngoài thân. Tự cô cảm thấy. Mình không có gì là không xứng với anh cả.
Cô đã không đồng ý, cô yêu Tĩnh Huy như vậy, cô làm sao có thể bởi vì mấy lời của bà ta mà buông tha anh. Nhưng sau đó, bà ấy đã cho cô biết, ngỗ nghịch bà ta là phải nhận hậu quả như thế nào.
Cô bị đuổi khỏi trường học, không hiểu lí do, sau đó, những nơi cô làm việc cũng không nguyện ý cùng cô hợp tác tiếp, ngay cả chủ nhà trọ mà cô đang thuê, cũng muốn lấy lại phòng, cô nhi viện thì đúng lúc này gặp phải vấn đề về tài chính.
Trong một đêm, cô không có nơi để về, cô càng không dám về cô nhi viện, cô sợ mẹ cả lo lắng, hơn nữa, chuyện này là do cô mà ra, là cô liên lụy cô nhi viện.
Lúc này, cô chỉ nghĩ đến việc cầu cứu Tĩnh Huy, anh là người cô yêu, là người mà cô tin tưởng nhất lúc này. Nhưng khi cô gọi điện, đầu dây lại là tiếng của Trần Thi Mạn, lúc đó là hơn 12 giờ đêm, giờ này, cho dù là bạn bè thì cũng không thể ở lại nhà nhau trễ như vậy.
Trong giây phút ấy, cô cảm thấy như, mình không còn gì cả, một sự trống rỗng, bàng hoàng bao trùm lấy cô, cô ngồi xuống ven đường, cô không biết phải đi đâu, cô không có nơi nào để đi nữa, vùi mặt vào đầu gối, cô bơ vơ giữa thế gian như một đứa trẻ bị bỏ rơi…một lần nữa.
Lên đại học, ngoài học bổng được nhận cô còn cố gắng làm thêm để có thể tự lo cho mình, không làm phiền đến mẹ cả nữa. Cô học chuyên ngành tiếng Anh. Năm thứ nhất, cô dùng hết số tiền làm thêm mình kiếm được dùng vào việc học tiếng anh.
Nhờ vào sự chăm chỉ cộng thêm cô củng rất có hứng thú với tiếng nước ngoài nên cô nhanh chóng lấy được một cái bằng tiếng Anh quốc tế loại ưu. Sau đó, cô dựa vào việc đi dạy thêm tiếng anh hoặc biên dịch một số tác phẩm văn học để kiếm thêm.
Cô hiểu, thời buổi hiện nay, chỉ biết mỗi một tiếng Anh thì không thể kiếm được nhiều tiền, huống chi cô không phải một mình, cô còn phải lo cho mẹ cả và phụ giúp cô nhi viện, vì vậy, cô dùng thời gian rảnh của mình để học thêm tiếng Nhật, sau đó là tiếng Pháp.
Đến năm thứ 3 đại học, cuộc sống của cô thoải mái hơn, một phần do công việc dịch thuật của cô khá là thuận lợi, một phần là do các phần học trong trường không còn nhiều như hai năm đầu tiên, thế nên cô bắt đầu thả lỏng và nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lúc này, cô quen với Tĩnh huy, đàn anh ở trường đại học, hai người biết nhau vào năm cô học năm hai, trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh liên trường, mà anh là hội trưởng hội sinh viên, lớn hơn cô một tuổi, người sắp xếp công tác và đưa các cô đi thi.
Cũng từ đó, Tĩnh Huy đã theo đuổi cô, đến năm 3 thì hai người quen nhau. Tính tình hai người khà hợp nhau, Tĩnh Huy là một thanh niên tuấn tú, nho nhã, gia thế lại tốt, là bạch mã hoàng tử của các cô gái trong trường, vì vậy mà cũng đem lại cho cô khá nhiều rắc rối.
Đỗ Mạn Linh là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nên đối với tình cảm, cô rất là trân trọng, cũng như cô có thể vì mẹ cả mà từ bỏ cơ hội được nhận nuôi, khi cô yêu ai,cô sẽ yêu hết mình, cô là người bao che khuyết điểm hơn cả, trong suy nghĩ của cô, người cô yêu lúc nào cũng đúng, thế nên mỗi lần cô bị người khác làm phiền, chỉ cần anh dỗ một tí, cô sẽ bỏ qua ngay.
Rồi cái gì đến, nó cũng đến, chuyện của Tĩnh Huy và Trần Thi Mạn bắt đầu được mọi người bàn tán. Lúc đầu, cô luôn bỏ ngoài tai tất cả những lời đàm tiếu, dèm pha, thậm chí là khiêu khích của một số người, vì dụ như Nhan Tiểu Mỹ.
Nhưng sau này, tuần suất cùng nhau xuất hiện của hai người càng ngày càng nhiều, những hành động ái muội mà cô không phải là nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều thuyết phục mình phải tin tưởng anh, chỉ cần anh giải thích, cô nhất định sẽ tin.
Đúng lúc này, một người tên Mục Cẩn xuất hiện, anh đến bên cô một cách bất ngờ, không hề báo trước,a nh xâm nhập vào cuộc sống của cô một cách mạnh mẽ, bá đạo, cường thế muốn cô ở bên anh. Nhưng đầu óc cô lúc này chỉ toàn Tĩnh Huy, làm sao có thể có sắc mặt tốt với anh được.
Nhưng Mục Cẩn không chịu bỏ qua, anh dùng những thủ đoạn hèn hạ, dùng cô nhi viện, dùng an nguy của Tĩnh Thị để ép buộc cô, điều này càng khiến cô càng chán ghét anh hơn, trong mắt cô,a nh là một kẻ ti bỉ, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, chỉ là cô không ngờ, sự bệnh hoạn của anh không phải chỉ có bấy nhiêu.
Trong lúc đang đau đầu chán nản về chuyện của Mục Cẩn, chuyện của Tĩnh Huy và Trần Thi Mạn, thì mẹ của Tĩnh Huy đến gặp cô. Không khó để biết lí do là tại sao, bà nói cho cô biết, anh muốn đính hôn, đối tượng là Trần Thi Mạn, bà muốn cô phải rời xa anh, muốn cô không được xuất hiện trước mặt anh.
Cô còn nhớ bà đã nhìn cô một cách khinh bỉ và nói:” Đỗ tiểu thư, chính xác thì cô họ Đỗ nhỉ, cô xem, trên đời này người giàu không chỉ có một mình con trai nhà tôi, tôi khuyên cô nên đi rìm người khác làm mục tiêu của mình đi, đùng nghĩ rằng tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, đương nhiên, ai mà không muốn hướng chỗ cao mà đi, nhưng cũng cần phải xem lại mình, có tư cách đứng ở chỗ đó không. Tĩnh Huy nhà tôi, không phải là hạng người như cô có thể động vào. Cô suy nghĩ cho kĩ đi, rồi hãy quyết định.”
Lúc đó. Cô cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy mình bị xúc phạm một cách nặng nề. Tuy cô là cô nhi, nhưng cô chưa bao giờ tự ti vì điều đó, theo cô, điều làm nên giá trị của con người là chính bản thân họ mà không phải là gia thế hay vật chất ngoài thân. Tự cô cảm thấy. Mình không có gì là không xứng với anh cả.
Cô đã không đồng ý, cô yêu Tĩnh Huy như vậy, cô làm sao có thể bởi vì mấy lời của bà ta mà buông tha anh. Nhưng sau đó, bà ấy đã cho cô biết, ngỗ nghịch bà ta là phải nhận hậu quả như thế nào.
Cô bị đuổi khỏi trường học, không hiểu lí do, sau đó, những nơi cô làm việc cũng không nguyện ý cùng cô hợp tác tiếp, ngay cả chủ nhà trọ mà cô đang thuê, cũng muốn lấy lại phòng, cô nhi viện thì đúng lúc này gặp phải vấn đề về tài chính.
Trong một đêm, cô không có nơi để về, cô càng không dám về cô nhi viện, cô sợ mẹ cả lo lắng, hơn nữa, chuyện này là do cô mà ra, là cô liên lụy cô nhi viện.
Lúc này, cô chỉ nghĩ đến việc cầu cứu Tĩnh Huy, anh là người cô yêu, là người mà cô tin tưởng nhất lúc này. Nhưng khi cô gọi điện, đầu dây lại là tiếng của Trần Thi Mạn, lúc đó là hơn 12 giờ đêm, giờ này, cho dù là bạn bè thì cũng không thể ở lại nhà nhau trễ như vậy.
Trong giây phút ấy, cô cảm thấy như, mình không còn gì cả, một sự trống rỗng, bàng hoàng bao trùm lấy cô, cô ngồi xuống ven đường, cô không biết phải đi đâu, cô không có nơi nào để đi nữa, vùi mặt vào đầu gối, cô bơ vơ giữa thế gian như một đứa trẻ bị bỏ rơi…một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook