Bí Mật Của Ông Xã: Lời Nói Dối Ngọt Ngào!
-
Chương 26
Vị quản lí kia liềnđáp:”Việc cô ấy có khả năng mua hay không, là việc của cô ấy, nhưng đang trong quá trình giao dịch, cô xen vào như vậy là không phải phép, mongcô lập tức trả lại vòng tay, cho dù cô ấy có không mua nổi thì chúng tôi cũng sẽ không bán cái vòng này cho cô.”
-“Ông dám nói với tôi như vậy, tôi đường đường là thiên kim của Hà Thị.”
-“Chỉ là một Hà Thị nho nhỏ, cũng dám ở đây phách lối như vậy, tôi cũng muốn biết, cô có thể làm được những gì.”
Đỗ mạn Linh quay người lại, kinh hĩ nói:”Như Như, cậu về rồi.”
-“Động tĩnh lớn như vậy, muốn không về cũng khó.” – Sau đó quay sang vị quản lí kia:” Đồng quản lí, ông xử lí việc này đi.”
Vị quản lí kia nghe vậy, liền quay sang nói với Hà Thi Mạn: “Hà tiểu thư,phiền cô lập tức trả lại vòng tay, còn nữa, sau này tất cả các chi nhánh của Forever Diamond, đều không chào đón cô, cửa ở bên kia, không tiễn.”
Hà Thi Mạn tức giận, nhìn thấy xung quanh có nhiều người chỉ trỏ mình,liền để lại cái hộp trang sức trên tủ kính, phẫn hận quay người bước đi. Trước khi đi còn nhìn Đỗ mạn Linh nói:”Các người chờ đấy!”
Tĩnh Huy lưu luyến nhìn Đỗ mạn Linh một cái, cũng xoay người đi theo, trước khi bước ra cửa, anh nghe thấy vị quản lí kia nói:
-“Vòng tay của cô, Mục phu nhân.”
Mục phu nhân, vì sao lại là Mục phu nhân. Chắc là đang nói cô gái đứng bên cạnh cô.
*-*
Sauk hi mọi người đi hết, cô nhân viên bán hàng mới lo lắng nói với quản lí:
-“quản lí à, hai cái vòng tay kia chỉ để trưng bày, không thể bán mà, cứ như vậy bán cho cô gái kia, có sao không?”
Vị quản lí ra vẻ như không có gì, hơn nữa còn cười rất tươi nói:
-“Không có sao đâu, hơn nữa tôi có cảm giác, mọi người sắp đượcm nhận tiền thưởng nữa cơ đấy.”
Sau đấy không để ý đến sự khó hiểu của nhân viên, xoay người bước đi. Đồ do ông chủ thiết kế, được phu nhân mua lại, hơn nữa còn là dùng để tặngsinh nhật. Cộng thêm việc hôm nay mình đứng về phía phu nhân, chắc chắnsẽ được lợi không nhỏ.
Đúng vậy, cái tiệm châu báu này, khôngphải của ai khác, mà là của bốn người Mục Cẩn hợp lại mở. Hàn như dẫn Đỗ Mạn Linh đi mua châu báu, đương nhiên phải dẫn đến nhà mình để ủng hộrồi, hơn nữa tiệm châu báu Forever Diamond lại là tiệm châu báu hàngđầu, không đưa đến đây thì đi đâu. Nhưng những chuyện như vầy, mãi saunày Đỗ Mạn Linh mới biết đến.
*-*
Hiện tại, Đỗ Mạn Linhlại gặp một nan đề khác. Trần Linh nói với cô, tặng quà sinh nhật thôichưa đủ, hai người dù sao cũng đã là vợ chồng, cũng nên làm cái gì kíchthích một chút mới đáng. Trần Thanh Ngữ liền gợi ý cô, tối hôm nó nênmặc bộ nội y tình thú do bọn họ mua cho cô, quyến rũ anh, Trần Thanh Ngữ còn nói với giọng điệu của một người đã hôn và từng trải:
-“Không món quà nào sánh bằng người vợ mà mình yêu thương. Tặng chính bản thâncậu cho anh ấy, khiến anh ấy có thể ngắm đã, sờ đã, ăn đã, vậy là ngàysinh nhật qua mĩ mãn rồi.”
Nhìn sang Hàn Như đang có tinh thầnhọc tập bên cạnh, hết chăm chú nghe rồi lại ghi ghi chép chép, sau đótuyên bố một câu hùng hồn:” Mình không biết, lần này cậu nhất định phảilàm, sau đó đem diễn biến và kết quả báo cáo lại cho mình, nếu khả thi,mình sẽ thực hiện vào sinh nhật Diệp Khuynh.”
Kết thúc hồi tưởng, nhìn bộ nội y gần như trong suốt trong tay. Cô cắn răng, mặc thì mặc,cũng đâu phải anh chưa thấy gì. Cái gì của cô anh thấy cũng thấy rồi, ăn cũng ăn rồi, bây giờ còn có thêm chút vải che, sợ cái gì.
Trấnan tinh thần xong, Đỗ mạn linh liền xuống bếp, cô muốn nấu bữa tối choanh, hôm nay cô sẽ làm một bữa tối đặc biệt. cái gì mì trường thọ, cáigì súp miso, cái gì canh rong biển, cô nấu tất.
-“Ông dám nói với tôi như vậy, tôi đường đường là thiên kim của Hà Thị.”
-“Chỉ là một Hà Thị nho nhỏ, cũng dám ở đây phách lối như vậy, tôi cũng muốn biết, cô có thể làm được những gì.”
Đỗ mạn Linh quay người lại, kinh hĩ nói:”Như Như, cậu về rồi.”
-“Động tĩnh lớn như vậy, muốn không về cũng khó.” – Sau đó quay sang vị quản lí kia:” Đồng quản lí, ông xử lí việc này đi.”
Vị quản lí kia nghe vậy, liền quay sang nói với Hà Thi Mạn: “Hà tiểu thư,phiền cô lập tức trả lại vòng tay, còn nữa, sau này tất cả các chi nhánh của Forever Diamond, đều không chào đón cô, cửa ở bên kia, không tiễn.”
Hà Thi Mạn tức giận, nhìn thấy xung quanh có nhiều người chỉ trỏ mình,liền để lại cái hộp trang sức trên tủ kính, phẫn hận quay người bước đi. Trước khi đi còn nhìn Đỗ mạn Linh nói:”Các người chờ đấy!”
Tĩnh Huy lưu luyến nhìn Đỗ mạn Linh một cái, cũng xoay người đi theo, trước khi bước ra cửa, anh nghe thấy vị quản lí kia nói:
-“Vòng tay của cô, Mục phu nhân.”
Mục phu nhân, vì sao lại là Mục phu nhân. Chắc là đang nói cô gái đứng bên cạnh cô.
*-*
Sauk hi mọi người đi hết, cô nhân viên bán hàng mới lo lắng nói với quản lí:
-“quản lí à, hai cái vòng tay kia chỉ để trưng bày, không thể bán mà, cứ như vậy bán cho cô gái kia, có sao không?”
Vị quản lí ra vẻ như không có gì, hơn nữa còn cười rất tươi nói:
-“Không có sao đâu, hơn nữa tôi có cảm giác, mọi người sắp đượcm nhận tiền thưởng nữa cơ đấy.”
Sau đấy không để ý đến sự khó hiểu của nhân viên, xoay người bước đi. Đồ do ông chủ thiết kế, được phu nhân mua lại, hơn nữa còn là dùng để tặngsinh nhật. Cộng thêm việc hôm nay mình đứng về phía phu nhân, chắc chắnsẽ được lợi không nhỏ.
Đúng vậy, cái tiệm châu báu này, khôngphải của ai khác, mà là của bốn người Mục Cẩn hợp lại mở. Hàn như dẫn Đỗ Mạn Linh đi mua châu báu, đương nhiên phải dẫn đến nhà mình để ủng hộrồi, hơn nữa tiệm châu báu Forever Diamond lại là tiệm châu báu hàngđầu, không đưa đến đây thì đi đâu. Nhưng những chuyện như vầy, mãi saunày Đỗ Mạn Linh mới biết đến.
*-*
Hiện tại, Đỗ Mạn Linhlại gặp một nan đề khác. Trần Linh nói với cô, tặng quà sinh nhật thôichưa đủ, hai người dù sao cũng đã là vợ chồng, cũng nên làm cái gì kíchthích một chút mới đáng. Trần Thanh Ngữ liền gợi ý cô, tối hôm nó nênmặc bộ nội y tình thú do bọn họ mua cho cô, quyến rũ anh, Trần Thanh Ngữ còn nói với giọng điệu của một người đã hôn và từng trải:
-“Không món quà nào sánh bằng người vợ mà mình yêu thương. Tặng chính bản thâncậu cho anh ấy, khiến anh ấy có thể ngắm đã, sờ đã, ăn đã, vậy là ngàysinh nhật qua mĩ mãn rồi.”
Nhìn sang Hàn Như đang có tinh thầnhọc tập bên cạnh, hết chăm chú nghe rồi lại ghi ghi chép chép, sau đótuyên bố một câu hùng hồn:” Mình không biết, lần này cậu nhất định phảilàm, sau đó đem diễn biến và kết quả báo cáo lại cho mình, nếu khả thi,mình sẽ thực hiện vào sinh nhật Diệp Khuynh.”
Kết thúc hồi tưởng, nhìn bộ nội y gần như trong suốt trong tay. Cô cắn răng, mặc thì mặc,cũng đâu phải anh chưa thấy gì. Cái gì của cô anh thấy cũng thấy rồi, ăn cũng ăn rồi, bây giờ còn có thêm chút vải che, sợ cái gì.
Trấnan tinh thần xong, Đỗ mạn linh liền xuống bếp, cô muốn nấu bữa tối choanh, hôm nay cô sẽ làm một bữa tối đặc biệt. cái gì mì trường thọ, cáigì súp miso, cái gì canh rong biển, cô nấu tất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook