Mễ Tuyết Thiên Anh nhìn người trước mặt, sẵn quét tầm mắt qua xe đẩy của hắn. Dựa vào độ ma sát của bánh xe với sàn nhà, mùi vị vương trong gió, độ lớn của khay,...Cô có thể khẳng định, trong đó là 1 chai rượu, nhưng chất lỏng đó không phải rượu. Tên này chắc chắn không phải là nhân viên. Hắn có thể là cảnh sát hoặc sát thủ. Để xem hắn đang muốn làm gì.

-"Nhưng tôi không biết là gì, cũng không quen người đó, sao nhận được." Thiên Anh vờ như không biết người kia có mưu tính, bộ mặt thân thiện, chân thật.

-"Vậy tạm thời cô cứ giữ 1 lát, tôi đi hỏi ngài ấy xong liền quay lại." Hắn thuyết phục cô giữ dùm vì nếu không sẽ...

-"Được thôi, nhưng tôi không muốn giúp người khác mà mình không được gì." Thiên Anh chuyển mắt sắc bén, gương mặt vẫn thân thiện, tạo ra sự quỷ mị trên khuôn mặt xinh đẹp.

Hắn thất thần, cô biết hắn đang làm gì sao. Chắc chỉ là cảm giác thôi. Hắn đang muốn trả lời lại thì cô nói.

-"Không gì đâu, đi nhanh đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi sớm. Hôm nay mệt quá! Haizz." Thiên Anh vừa nói vừa vươn tay đẩy xe vào.

Bên ngoài, sớm đã không còn hình bóng của tên kia nữa. Cô nên làm gì đây, ghẹo hắn 1 chút mới được. Mình có lời mà người khác lỗ mới vui chứ.

Thế là Thiên Anh đã làm gì đó với cái xe đẩy của tên kia.

--11h, tại phòng V.I.P của Thiên Anh---

Hắn đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra. Người con gái xinh đẹp lúc nãy lại xuất hiện trước mặt hắn.

-"Đây, chắc là người đó nhầm rồi phải không?" Thiên Anh đẩy chiếc xe ra.


-"Sao cô biết vậy?" Hắn tò mò hỏi.

-"Vì tôi không thích uống rượu mời." Thiên Anh vui vẻ trả lời rồi đóng cửa.

Hắn ngây ngốc. Không lẽ cô ta đã uống nó, chắc không đâu, uống rồi thì sao còn đứng nói chuyện với hắn chứ. Hắn đẩy xe đi được đoạn xa, lúc sắp vào thang máy thì cảm thấy chiếc xe rung nhẹ, có gì đó không đúng. Lật tấm khăn che lên, ở dưới gầm xe là....1 trái bom mini. What!!!! Là cô ta gắn sao, hắn không hề biết, nhưng có 1 điều quan trọng hơn........nó.........sắp......nổ. Hắn đẩy chiếc xe vào thang máy.

"Bùm" Điện trong tòa khách sạn chợt tắt rồi lại bình thường.

Thiên Anh nằm trên giường nghỉ ngơi mỉm cười. Nếu chỉ chớp đèn thì chắc tên đó không chết rồi, có bản lĩnh. Vì trái bom đó cô tự chế lúc nãy, nó khá nhẹ nên nếu dân nghiệp dư thì không toàn mạng rồi.

Ở 1 nơi khác, không xa lắm. Hắn tự nghĩ "Thú dzị lắm cô gái. Chúng ta còn gặp lại, cứ từ từ mà chơi." Khụ, khụ. Hắn cũng bị sặc khói không nhẹ.

--------Sáng hôm sau-------------

Những tia nắng len lỏi qua khe cửa chiếu rọi trên người Mễ Tuyết Thiên Anh, như thiên thần đang được hào quang bao phủ. Thiên thần khẽ động mi, từ từ ngồi dậy. Hôm nay phải đi chơi cho thỏa thích. Thiên Anh vệ sinh cá nhân xong. Đứng trước tủ đồ suy nghĩ. Cô nên mặc gì đi đây, nếu mặc váy hay đầm thì không tiện, đi chơi mà lậy, còn mặc quần thì. Vậy giả nam trang đi, dễ hành động hơn. Thiên Anh mặc đồ xong liền đi xuống lầu. Không ai không ngắm nhìn cô, bởi vẻ đẹp cuốn hút ấy.

Nơi đầu tiên Thiên Anh muốn đến chính là Tháp Eiffel, vì nơi đó cao, có thể nhìn thấy mọi thứ. Thiên Anh lại quên rằng, nơi đó cũng rất đông người.

Đang ngồi thưởng thức trà hoàng gia trên tầng cao của Tháp. Bỗng đâu có 1 cô gái xinh đẹp, mái tóc vàng theo phong cách Á-Âu đang tiến lại gần chỗ của Thiên Anh.

-"Tôi có thể ngồi đây được không?*" Cô gái lên tiếng.

-"Nếu tôi nói không...*" Mễ Tuyết Thiên Anh đáp lại, ánh mắt khiêu khích.

(*đang nói tiếng Pháp á)

Sắc mặt cô gái vẫn điềm tĩnh như lúc mới đến.

-"Thì thật là không đáng mặt." Mễ Tuyết Thiên Anh tiếp lời, đứng lên kéo ghế ra cho cô gái. Vì Thiên Anh biết, cô gái đó chính là bạn gái của 1 trong đám nam chính của nữ chủ. Nếu cô nhớ không nhầm thì khi đi du học về, cô gái đó dù biết nam chính đó không còn yêu nữa nhưng vẫn ra sức cản đường. Haizz, số phận nữ phụ thật khổ não. Mà cô gái đó tên gì nhỉ, hình như là...

-"Tiêu Nhu." Mễ Tuyết Thiên Anh thốt lên.

-"Sao ngài biết tên tôi." Tiêu Nhu ngạc nhiên.

-"Một cô gái xinh đẹp, tài năng như thế này,..làm sao tôi không biết cho được." Mễ Tuyết Thiên Anh hắng giọng. Tiêu Nhu sinh viên trường đại học Z nổi tiếng, còn là hoa khôi nữa, sao lại thua nữ chủ. Thật,.đám nam chủ không có não.


-"Ngài biết nói tiếng Trung à!" Tiêu Nhu cười nhẹ.

-"Tất nhiên." Thiên Anh vui vẻ.

Hai người trò chuyện với nhau một lúc, rồi Tiêu Nhu về trước vì có việc gấp. Mễ Tuyết Thiên Anh uống trà xong thì đi dạo. Thiên Anh bước đi trước những ánh mắt hâm mộ của người xung quanh.

15 sau

Phong cảnh xinh đẹp mà Thiên Anh đang ngắm bị phá hủy bởi...sự lạc đường. Đây là đâu. Cô đang muốn đi đến bảo tàng Louvre, đi 1 hồi lạc luôn. Sao lạ vậy ta, cô đi theo bản đồ mà.

-"Ưm, Ưm.."

Bỗng âm thanh từ đâu vang đến, còn có mùi máu tanh nồng nặc.

-"Bình tĩnh lại tôi ơi!" Thiên Anh tự nhủ. (tg: Không phải do sợ đâu, ai đoán được nào☺)

Thiên Anh lần theo, tìm đến được 1 con hẻm nhỏ cách đó không xa. Nhìn thấy một người thanh niên, cả người đầy máu, nằm trên...đống rác. Sao cô xui vậy giời. Trong truyện nhặt được mỹ nam thường là nơi đẹp đẽ, không thì giữa đường, cô lại nhặt được trong bãi rác. Mà thôi kệ, cô đâu phải người lương thiện, chắc sắp chết rồi, nằm đó luôn đi.

Toang bước đi thì cổ chân như có gì đó giữ lại.

-"Giúp...giúp..tôi." Người thanh niên đó níu chân cô lại.

-"Tôi được gì." Thiên Anh không hoảng sợ, ngược lại còn lạnh giọng hỏi.

-"Cô muốn...gì....tôi...cũng đáp...ứng." Thanh niên mệt nhọc.


Không nghe tiếng trả lời của Thiên Anh, thanh niên nghĩ cô không tin, liền mò vào túi lấy gì đó đưa cho Thiên Anh, rồi ngất đi.

Thiên Anh cầm lên xem, 1 miếng ngọc bội màu đen điêu khắc hình bạch hổ tinh xảo. Đằng sau trơn nhẵn, có khắc chữ "Bách Nhiên". Đệt, không lẽ đây là Tĩnh Bách Nhiên, thiếu chủ của bang Bạch Hổ đứng hạng nhất trong thế giới Mafia. Oh NO.

hết chap~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chào anh em, xin lỗi vì đang chap trễ, do cạn kiệt chất xám và đặc biệt hơn là do lười ahaha. Nhưng mọi người ủng hộ, nên thấy không đăng không được ahihi.

Sẵn tiện chúc mừng sanh nhật muộn của con bạn nói nếu không đăng chap sẽ đốt nhà mình. (Ai bảo nó biết nhà chi giờ khổ não vãi.)

Mọi người đọc vui vẻ nha.








Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương