Bí Mật Của Em
-
Chương 4
Buổi tối, trong cửa hàng.
Quản lí đi ra nói với cô gái đang tất bật lau dọn bàn ghế bên ngoài.
- Thanh Hà, em đừng làm nữa,
Cô gái tên Thanh Hà(hay còn gọi là Sin)ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn quản lý.
- em còn chưa có làm xong mà.
- em để đó đi, giúp tôi mang phần cơm này đến khách sạn xx.phòng 304 nhé.
Thanh Hà cầm lấy túi mà quản lý đưa cho, gật đầu.
- vâng., em biết rồi..
- nhớ cẩn thận nhé, vị khách này rất đặc biệt,
Thanh Hà không giấu nổi tò mò.cô hỏi.
- đặc biệt thể nào vậy quản lý.
- nghe nói khẩu vị của anh ta rất khắt khe, 1 năm trở lại đây chỉ hợp với thức ăn ở chỗ cửa hàng chúng ta, lai lịch của anh ta lớn lắm, nghe đâu là tổng giám đốc 1 công ty lớn,
Thanh Hà nhìn vẻ mặt tỏ ra bí hiểm của quản lý thì phì cười.lai lịch dù lớn hay nhỏ cũng chỉ là người phàm, cũng đều ăn uống như nhau thôi mà..
- thôi.em mau đi đi...
Thanh Hà đi ra ngoài, cô leo lên xe máy đi tới khách sạn xx.lúc tới phòng 304 Thanh Hà bị 1 người đàn ông mặc đồ đen đứng ngay ngoài cửa chặn lại.vẻ mặt anh ta lạnh tanh.
- có chuyện gì?
- tôi...tôi là nhân viên của cửa hàng Hoa Lan, tôi đến đưa cơm..
Anh ta mở cửa cho cô vào, trong phòng mùi nước hoa thoảng thoảng rất dễ ngửi, Thanh Hà bất giác hít thở thật sâu, cô đem phần cơm đặt lên bàn thì bất chợt có tiếng bước chân sau lưng kèm theo giọng nói lạnh lùng vang lên.
- ai vậy??
Thanh Hà bị dọa giật mình, cô vội vàng quay người lại nhìn thì thấy 1 người đàn ông đứng ngay sau lưng mình, trên người anh ta chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm, thân trên để trần, bởi vì mới tắm xong mà trên ngực vẫn còn đọng lại những hạt nước nhỏ.
Người này cao lớn đến mức cô phải ngước mặt lên để nhìn, 1 khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú đập ngay vào mắt cô, khuôn mặt ấy khiến Thanh Hà ngạc nhiên đến mức quên cả chớp mắt...
Thiên Tuấn? Người đàn ông này là người mà cô từng vô tình cứu được lúc còn ở nhà ông Đức?dù thời gian gặp nhau rất ngắn ngủi nhưng hơn 1 năm qua thỉnh thoảng cô vẫn nhớ đến anh...
Lần này cô lưu lạc tới đây không ngờ có thể gặp lại anh?
Thiên Tuấn nhìn cô gái trước mặt đang ngây người ra thì chau mày, không kiên nhẫn nói.
- cô là ai hả?
Thanh Hà nghe anh hỏi thì mới giật mình tỉnh mộng?
Cô chợt nhớ ra lúc trước đôi mắt của anh vốn không thể nhìn thấy?anh không nhận ra cô cũng phải thôi?
Giọng Thiên Tuấn lạnh lẽo vang lên lần nữa.
- tôi hỏi sao không trả lời?
Không hiểu sao Thanh Hà lại lắp bắp.
- tôi...tôi...tôi đến đưa cơm.
Thiên Tuấn đi lướt qua cô ngồi lên giường,
- được rồi, ra ngoài đi...
Thanh Hà đang định lên tiéng thì nghe anh quát.
- sao còn đứng đó, tôi bảo cô đi ra ngoài...
Thanh Hà nuốt câu định nói vào trong bụng, vội vàng đi ra ngoài, Thiên Tuấn nhìn theo, vẻ mặt âm u không biết đang suy nghĩ gì?
Vừa ra đến bên ngoài, không hiểu sao Thanh Hà lại thấy trong lòng buồn bã.
Thiên Tuấn không nhận ra cô?mà cũng đúng thôi?người như cô thì mong ai có thể nhớ tới đây?
Anh ấy giàu có, địa vị cao như vậy? Nếu nói với anh cô đã từng cứu anh thì anh sẽ có thái độ như thế nào?
Lúc trước cô cứu anh là vì theo bản năng, cô không hề nghĩ cứu người để mong được trả ơn...
1 cô gái địa vị thấp kém như cô làm sao anh còn nhớ tới cơ chứ?có lẽ cô nên quên đi khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đi thì hơn...
Nghĩ vậy nhưng Thanh Hà vẫn thơ thẩn 1 lúc lâu rồi mới trở lại cửa hàng.
3 ngày sau, 1 cô gái ăn mặc sành điệu bước vào trong cửa hàng, mái tóc cô ta màu đỏ rực rất bắt mắt,tất cả nhân viên đều ngước nhìn cô ta.
Thiên An đưa mắt nhìn quanh, hất hàm lên tiếng.
- ở đây ai tên là Thanh Hà?
Cả cửa hàng vì sự xuất hiện của Thiên An mà nhốn nháo cả lên, Quản lý vội vã chạy ra, cười tươi.
- kính chào quý khách, cô cần....
- tôi muốn gặp Thanh Hà...
Quản lý đứng hình mất mấy giây rồi mới vội nở nụ cười.
- vâng...vâng, để tôi gọi cô ấy.
Thiên An đặt mông ngồi xuống bàn chờ đợi.1 lúc sau thì thấy 1 cô gái trong trang phục nhân viên, khuôn mặt rất xinh đẹp thuần khiết đi ra.
- cô là Thanh Hà.
Thanh Hà gật đầu, vẫn chưa hiểu cô gái xinh đẹp trước mặt tại sao lại tìm mình.
- cô có biết Văn Vũ không?
Thanh Hà càng không hiểu.
- Văn Vũ là ai vậy?còn nữa cô là ai?
Thiẻn An thầm tức giận trong lòng.nhớ đến tư liệu mà thám tử tra được.
Tiêu Văn Vũ chết tiệt, lại đi nhớ nhung 1 cô gái vốn dĩ không biết mình là ai?
Nhìn Thanh Hà thản nhiên đứng trước mặt mình không biểu lộ 1 chút khẩn trương hay tò mò nào Thiên An chợt cảm thấy chẳng gét nổi cô gái này?suy cho cùng là do tên ngốc Văn Vũ tự thân si tình mà thôi.
Thiên An bất giác hỏi.
- cô nhìn thử xem cô có xinh đẹp bằng tôi không?
Thanh Hà lắc đầu.
- đương nhiên là không rồi?
Thiẻn An khó hiểu lẩm bẩm trong miệng.
- vậy thì tại sao Văn Vũ lại không thích tôi nhỉ?
- gì cơ???
Thiên An đần mặt ra đăm chiêu suy nghĩ, sau 1 lúc mới lên tiếng hỏi.
- cô có biết nấu ăn không?
Thanh Hà trả lời.
- tôi biết 1 chút.
- chỉ 1 chút thôi sao?
- ngày trước tôi rất hay nấu ăn.
Cũng đúng thôi.cô từng làm ô sin cho người ta mà.
- vậy được..cô tới làm đầu bếp cho nhà tôi đi...
Nói xong, Thiên An không đợi cho Thanh Hà nói thêm câu nào mà cứ thế đứng dậy đi thẳng vào phòng giám đốc, khoảng 5 phút sau thì trở ra.
Thanh Hà không hiểu đầu cua tai nheo gì?cô vội lên tiếng hỏi khi thấy Thiên An đang bước ra cửa.
- này cô?rốt cục là có chuyện gì vậy?tôi và cô có quen nhau hả?sao tôi chẳng hiểu gì hết.
Thiên An thản nhiên nói.
- cô cũng có thể xem như là tình địch của tôi.mà đã là tình địch thì phải để trong tầm mắt mình mới dễ kiểm soát.
Thiên An mở cửa bước ra ngoài.hai hàm răng nghiến chặt lại.
Tiêu Văn vũ???để xem anh còn thích cô ta như thế nào đây?em để cô ta luôn ở trong tầm mắt mình để xem anh sẽ làm thế nào?
Thiên An đi rồi Thanh Hà vẫn còn đứng ngẩn ra, 1 lúc sau giám đốc cho gọi cô.
- , từ ngày mai cô không cần tới đây làm nữa.
Thanh Hà giật mình.vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- tại sao vậy?em...em làm gì sai sao?
- cô không làm gì sai cả?chỉ là từ ngày mai cô sẽ đến làm ở biệt thự nhà họ Đặng.cô Đặng đã đích thân đề nghị với tôi.
- em có thể không đi không?
- cô phải đi,
Thanh Hà thoáng chốc rũ mặt xuống, cô xin phép đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.trong đầu mơ hồ.
Rốt cục là cô đang gặp chuyện gì vậy nhỉ?
Buổi chiều, trong biệt thự.
Thanh Nga từ trên giường ngủ dậy, cảm thấy đầu óc ong ong, mệt mỏi vô cùng.Lúc ngồi vào bàn trang điểm và nhìn thấy mình trong gương cô ta hét toáng lên.
- Aaaaaaaaaaa.....???
Cả biệt thự vì tiếng hét của cô ta mà rung chuyển.
Trong gương khuôn mặt cô ta trở nên đen xì như mặt than, mái tóc dài mà cô ta luôn nâng niu bị ai đó cắt lởm chởm trông vô cùng thảm thương.
Thanh Nga không tin nổi vào mắt mình, cô ta tông cửa chạy ra ngoài, vừa chạy xuống lầu liền nhìn thấy Thiên An đang ngồi trên ghế cười nắc nẻ, cô ta chợt hiểu ra mọi chuyện, giọng cô ta tức đến phát khóc.
- cô....chính là cô...là cô....
Thiên An nhìn bộ dạng dị hợm của Thanh Nga thì ôm bụng cười như điên.
- haha...buồn cười quá.buồn cười chết tôi rồi...haha.
- tôi giết cô...
Thanh Nga giống như phát điên lao tới muốn ăn thua đủ với người đối diện.cô ta túm lấy tóc Thiên An giật mạnh, Thiên An cũng không vừa.túm lấy tóc Thanh Nga ra sức giật.trong phòng khách hỗn loạn.Người làm thi nhau chạy tới cố gắng tách 2 cô gái ra nhưng không được.
Cuối cùng Thanh Nga bị Thiên An nắm đầu dúi xuống đất.miệng cô ta gào lên.
- buông ra,mau buông ra,..
- nhìn thấy rồi chứ?bây giờ mới đúng là bộ dạng thật sự của cô..
- Aaaaaaaa...
Quản lí đi ra nói với cô gái đang tất bật lau dọn bàn ghế bên ngoài.
- Thanh Hà, em đừng làm nữa,
Cô gái tên Thanh Hà(hay còn gọi là Sin)ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn quản lý.
- em còn chưa có làm xong mà.
- em để đó đi, giúp tôi mang phần cơm này đến khách sạn xx.phòng 304 nhé.
Thanh Hà cầm lấy túi mà quản lý đưa cho, gật đầu.
- vâng., em biết rồi..
- nhớ cẩn thận nhé, vị khách này rất đặc biệt,
Thanh Hà không giấu nổi tò mò.cô hỏi.
- đặc biệt thể nào vậy quản lý.
- nghe nói khẩu vị của anh ta rất khắt khe, 1 năm trở lại đây chỉ hợp với thức ăn ở chỗ cửa hàng chúng ta, lai lịch của anh ta lớn lắm, nghe đâu là tổng giám đốc 1 công ty lớn,
Thanh Hà nhìn vẻ mặt tỏ ra bí hiểm của quản lý thì phì cười.lai lịch dù lớn hay nhỏ cũng chỉ là người phàm, cũng đều ăn uống như nhau thôi mà..
- thôi.em mau đi đi...
Thanh Hà đi ra ngoài, cô leo lên xe máy đi tới khách sạn xx.lúc tới phòng 304 Thanh Hà bị 1 người đàn ông mặc đồ đen đứng ngay ngoài cửa chặn lại.vẻ mặt anh ta lạnh tanh.
- có chuyện gì?
- tôi...tôi là nhân viên của cửa hàng Hoa Lan, tôi đến đưa cơm..
Anh ta mở cửa cho cô vào, trong phòng mùi nước hoa thoảng thoảng rất dễ ngửi, Thanh Hà bất giác hít thở thật sâu, cô đem phần cơm đặt lên bàn thì bất chợt có tiếng bước chân sau lưng kèm theo giọng nói lạnh lùng vang lên.
- ai vậy??
Thanh Hà bị dọa giật mình, cô vội vàng quay người lại nhìn thì thấy 1 người đàn ông đứng ngay sau lưng mình, trên người anh ta chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm, thân trên để trần, bởi vì mới tắm xong mà trên ngực vẫn còn đọng lại những hạt nước nhỏ.
Người này cao lớn đến mức cô phải ngước mặt lên để nhìn, 1 khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú đập ngay vào mắt cô, khuôn mặt ấy khiến Thanh Hà ngạc nhiên đến mức quên cả chớp mắt...
Thiên Tuấn? Người đàn ông này là người mà cô từng vô tình cứu được lúc còn ở nhà ông Đức?dù thời gian gặp nhau rất ngắn ngủi nhưng hơn 1 năm qua thỉnh thoảng cô vẫn nhớ đến anh...
Lần này cô lưu lạc tới đây không ngờ có thể gặp lại anh?
Thiên Tuấn nhìn cô gái trước mặt đang ngây người ra thì chau mày, không kiên nhẫn nói.
- cô là ai hả?
Thanh Hà nghe anh hỏi thì mới giật mình tỉnh mộng?
Cô chợt nhớ ra lúc trước đôi mắt của anh vốn không thể nhìn thấy?anh không nhận ra cô cũng phải thôi?
Giọng Thiên Tuấn lạnh lẽo vang lên lần nữa.
- tôi hỏi sao không trả lời?
Không hiểu sao Thanh Hà lại lắp bắp.
- tôi...tôi...tôi đến đưa cơm.
Thiên Tuấn đi lướt qua cô ngồi lên giường,
- được rồi, ra ngoài đi...
Thanh Hà đang định lên tiéng thì nghe anh quát.
- sao còn đứng đó, tôi bảo cô đi ra ngoài...
Thanh Hà nuốt câu định nói vào trong bụng, vội vàng đi ra ngoài, Thiên Tuấn nhìn theo, vẻ mặt âm u không biết đang suy nghĩ gì?
Vừa ra đến bên ngoài, không hiểu sao Thanh Hà lại thấy trong lòng buồn bã.
Thiên Tuấn không nhận ra cô?mà cũng đúng thôi?người như cô thì mong ai có thể nhớ tới đây?
Anh ấy giàu có, địa vị cao như vậy? Nếu nói với anh cô đã từng cứu anh thì anh sẽ có thái độ như thế nào?
Lúc trước cô cứu anh là vì theo bản năng, cô không hề nghĩ cứu người để mong được trả ơn...
1 cô gái địa vị thấp kém như cô làm sao anh còn nhớ tới cơ chứ?có lẽ cô nên quên đi khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đi thì hơn...
Nghĩ vậy nhưng Thanh Hà vẫn thơ thẩn 1 lúc lâu rồi mới trở lại cửa hàng.
3 ngày sau, 1 cô gái ăn mặc sành điệu bước vào trong cửa hàng, mái tóc cô ta màu đỏ rực rất bắt mắt,tất cả nhân viên đều ngước nhìn cô ta.
Thiên An đưa mắt nhìn quanh, hất hàm lên tiếng.
- ở đây ai tên là Thanh Hà?
Cả cửa hàng vì sự xuất hiện của Thiên An mà nhốn nháo cả lên, Quản lý vội vã chạy ra, cười tươi.
- kính chào quý khách, cô cần....
- tôi muốn gặp Thanh Hà...
Quản lý đứng hình mất mấy giây rồi mới vội nở nụ cười.
- vâng...vâng, để tôi gọi cô ấy.
Thiên An đặt mông ngồi xuống bàn chờ đợi.1 lúc sau thì thấy 1 cô gái trong trang phục nhân viên, khuôn mặt rất xinh đẹp thuần khiết đi ra.
- cô là Thanh Hà.
Thanh Hà gật đầu, vẫn chưa hiểu cô gái xinh đẹp trước mặt tại sao lại tìm mình.
- cô có biết Văn Vũ không?
Thanh Hà càng không hiểu.
- Văn Vũ là ai vậy?còn nữa cô là ai?
Thiẻn An thầm tức giận trong lòng.nhớ đến tư liệu mà thám tử tra được.
Tiêu Văn Vũ chết tiệt, lại đi nhớ nhung 1 cô gái vốn dĩ không biết mình là ai?
Nhìn Thanh Hà thản nhiên đứng trước mặt mình không biểu lộ 1 chút khẩn trương hay tò mò nào Thiên An chợt cảm thấy chẳng gét nổi cô gái này?suy cho cùng là do tên ngốc Văn Vũ tự thân si tình mà thôi.
Thiên An bất giác hỏi.
- cô nhìn thử xem cô có xinh đẹp bằng tôi không?
Thanh Hà lắc đầu.
- đương nhiên là không rồi?
Thiẻn An khó hiểu lẩm bẩm trong miệng.
- vậy thì tại sao Văn Vũ lại không thích tôi nhỉ?
- gì cơ???
Thiên An đần mặt ra đăm chiêu suy nghĩ, sau 1 lúc mới lên tiếng hỏi.
- cô có biết nấu ăn không?
Thanh Hà trả lời.
- tôi biết 1 chút.
- chỉ 1 chút thôi sao?
- ngày trước tôi rất hay nấu ăn.
Cũng đúng thôi.cô từng làm ô sin cho người ta mà.
- vậy được..cô tới làm đầu bếp cho nhà tôi đi...
Nói xong, Thiên An không đợi cho Thanh Hà nói thêm câu nào mà cứ thế đứng dậy đi thẳng vào phòng giám đốc, khoảng 5 phút sau thì trở ra.
Thanh Hà không hiểu đầu cua tai nheo gì?cô vội lên tiếng hỏi khi thấy Thiên An đang bước ra cửa.
- này cô?rốt cục là có chuyện gì vậy?tôi và cô có quen nhau hả?sao tôi chẳng hiểu gì hết.
Thiên An thản nhiên nói.
- cô cũng có thể xem như là tình địch của tôi.mà đã là tình địch thì phải để trong tầm mắt mình mới dễ kiểm soát.
Thiên An mở cửa bước ra ngoài.hai hàm răng nghiến chặt lại.
Tiêu Văn vũ???để xem anh còn thích cô ta như thế nào đây?em để cô ta luôn ở trong tầm mắt mình để xem anh sẽ làm thế nào?
Thiên An đi rồi Thanh Hà vẫn còn đứng ngẩn ra, 1 lúc sau giám đốc cho gọi cô.
- , từ ngày mai cô không cần tới đây làm nữa.
Thanh Hà giật mình.vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- tại sao vậy?em...em làm gì sai sao?
- cô không làm gì sai cả?chỉ là từ ngày mai cô sẽ đến làm ở biệt thự nhà họ Đặng.cô Đặng đã đích thân đề nghị với tôi.
- em có thể không đi không?
- cô phải đi,
Thanh Hà thoáng chốc rũ mặt xuống, cô xin phép đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.trong đầu mơ hồ.
Rốt cục là cô đang gặp chuyện gì vậy nhỉ?
Buổi chiều, trong biệt thự.
Thanh Nga từ trên giường ngủ dậy, cảm thấy đầu óc ong ong, mệt mỏi vô cùng.Lúc ngồi vào bàn trang điểm và nhìn thấy mình trong gương cô ta hét toáng lên.
- Aaaaaaaaaaa.....???
Cả biệt thự vì tiếng hét của cô ta mà rung chuyển.
Trong gương khuôn mặt cô ta trở nên đen xì như mặt than, mái tóc dài mà cô ta luôn nâng niu bị ai đó cắt lởm chởm trông vô cùng thảm thương.
Thanh Nga không tin nổi vào mắt mình, cô ta tông cửa chạy ra ngoài, vừa chạy xuống lầu liền nhìn thấy Thiên An đang ngồi trên ghế cười nắc nẻ, cô ta chợt hiểu ra mọi chuyện, giọng cô ta tức đến phát khóc.
- cô....chính là cô...là cô....
Thiên An nhìn bộ dạng dị hợm của Thanh Nga thì ôm bụng cười như điên.
- haha...buồn cười quá.buồn cười chết tôi rồi...haha.
- tôi giết cô...
Thanh Nga giống như phát điên lao tới muốn ăn thua đủ với người đối diện.cô ta túm lấy tóc Thiên An giật mạnh, Thiên An cũng không vừa.túm lấy tóc Thanh Nga ra sức giật.trong phòng khách hỗn loạn.Người làm thi nhau chạy tới cố gắng tách 2 cô gái ra nhưng không được.
Cuối cùng Thanh Nga bị Thiên An nắm đầu dúi xuống đất.miệng cô ta gào lên.
- buông ra,mau buông ra,..
- nhìn thấy rồi chứ?bây giờ mới đúng là bộ dạng thật sự của cô..
- Aaaaaaaa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook