Bí Mật Của Đông Chí
Chương 26: Tài mạo song toàn

Trang Châu tâm tình kích động nhưng lại chú ý tới bên mình còn rất nhiều người khác, mà trong số đó có một vị mà hắn muốn tránh xa còn không kịp, bắt đầu trở nên chẳng chút khoái trá.

Mà người bên cạnh lại như không chú ý tới sắc mặt của hắn, làm bộ làm tịch thở dài nói: “Trang tổng thậm chí còn rảnh rỗi tới tham gia loại hoạt động như thế này, chẳng lẽ… Trang thị sắp phá sản?”

Trang Châu thản nhiên liếc mắt nhìn gã: “Phá sản hay không, không phải anh nói là có thể thực hiện được. Đồ Thịnh Bắc, đừng tự coi mình là Voldemort, thủ đoạn của anh không cao như vậy.”

Đồ Thịnh Bắc ha hả bật cười, tựa như Trang Châu nói cái gì buồn cười lắm vậy: “Tôi chỉ là tương đối tò mò dụng ý của Trang tổng thôi. Có người trừ bỏ diện mạo không tồi ra, còn được người ta nâng lên rất cao, nói cái gì có tài có mạo, lại tương đối hấp dẫn mắt người.”

“Phải không?” Trang Châu trong lòng khẽ động, trên mặt lại không chút biểu hiện: “Có tài có mạo, ai mà không thích?”

“Đúng vậy.” Đồ Thịnh Bắc âm dương quái khí mỉm cười: “Muốn tìm người như vậy, trêu đùa một chút mới có hứng thú. Anh nói có phải không? Trang tổng?”

Trang Châu ngược lại có chút ngoài ý muốn Đồ Thịnh Bắc lại lưu ý động tĩnh bên mình như vậy, ngay cả chút tâm tư của mình đối với Đông Chí cũng có thể phát hiện. Ở trong lĩnh vực kinh doanh của mình, gia đình hai người bọn họ đều chiếm núi làm vua, cũng không có xung đột lợi ích trực tiếp, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng Trang Châu rất ghét người này, thuần túy là chướng mắt cách làm việc của gã, rất tàn nhẫn, không lưu đường sống. Đồ Thịnh Bắc bày ra tư thế này, chẳng lẽ Đồ gia muốn nhắm vào mối làm ăn nào có liên quan tới Trang thị sao?

Trang Châu cười nhạt: “Trang mỗ là thô nhân, thấy người có tài có mạo, tự nhiên thưởng thức vô cùng. Không giống Đồ tổng, lớn lên tài mạo song toàn, đương nhiên không cần hâm mộ người khác.” Hắn cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘tài mạo song toàn’, quả nhiên sắc mặt Đồ Thịnh Bắc lập tức trở nên âm trầm.

Đồ gia chủ yếu kinh doanh hóa chất, khi Đồ Thịnh Bắc vừa mới tiếp quản Đồ thị, có lần tiếp đãi một vị lãnh đạo, bị lão ta không có hảo ý khen ngợi ‘tài mạo song toàn’, cũng ẩn ý ngầm đưa ra một số gợi ý, tuy rằng cuối cùng chuyện không xé lớn khiến Đồ thị bị mất mặt gièm pha, vài năm sau, Đồ Thịnh Bắc cũng đã chỉnh chết lão nhân này, nhưng đoạn nhàn thoại này ở trong cái vòng nhỏ hẹp ở Tân Hải thị thi thoảng lại được người âm thầm nhắc tới, mọi người ai nấy vẫn còn tồn tại tâm tư muốn chê cười Đồ gia. Chẳng qua Đồ Thịnh Bắc xưa đâu bằng nay, đã không còn ai dám thẳng mặt nhắc tới chuyện này với gã.

Trang Châu không phải loại người thích chọc người đau chân, nhưng Đồ Thịnh Bắc dựa vào chút thủ đoản cỏn con của mình đã muốn uy hiếp hắn, không tránh khỏi bị hắn đâm lại cho một dao.

Đồ Thịnh Bắc thu hồi vẻ khách sáo giả dối lúc trước, lãnh mặt nhìn Trang Châu: “Nghe nói Trang thị cũng tính toán tham gia đấu giá khu đất ở thành nam. Thực trùng hợp, tôi cũng định thu mua khu đất đó. Nhà hai chúng ta ngần ấy năm đều mạnh ai nấy làm, rốt cuộc cũng có lúc cùng xuất hiện.”

Trong lòng Trang Châu giật mình, khó trách Đồ Thịnh Bắc hôm nay lại có phản ứng lớn như vậy, hóa ra là tới hạ chiến thư.

Trang Châu cũng lười cùng gã hư tình giả ý cãi nhau, bỏ lại một câu “mỏi mắt mong chờ” liền xoay người rời khỏi phòng triển lãm tranh.

Đồ Thịnh Bắc vẻ mặt bình thản, khóe miệng lại gắt gao mím lại thành một hàng thẳng tắp. Gã và Trang Châu tuổi tác tương đương, đều là tuổi trẻ tiếp quản chức vị chèo lái công ty gia tộc, tránh không được thường xuyên bị người ta lôi ra so sánh với nhau. Tuy rằng không ai dám thẳng mặt nói gã không bằng Trang Châu, nhưng Trang Châu làm việc ổn trọng, quyết đoán, thanh danh hắn, gã đều đã nghe thấy, trong lòng tự nhiên có chút căm giận.

Đồ Thịnh Bắc nhìn theo bóng Trang Châu rời đi, trong lòng lại lần nữa cân nhắc về khu đất phía nam thành kia.

Trang Châu đi xem quanh trung tâm triển lãm, lại quay về phòng trưng bày các tác phẩm của Tân Hải thị. Sau khi xem bức 『 năm mới 』 kia, vô luận xem tác phẩm nào, vẫn cảm thấy thiếu hai ba phần không khí sôi động. Thật giống như hoa giả và hoa thật đặt cạnh nhau, dù ngoại hình có giống nhau đến mấy cũng không thể có được nét tự nhiên cuốn hút mà thiên nhiên ban tặng.

Trang Châu xem sang mấy bức tranh bên cạnh bức 『 năm mới 』hồi lâu mới nhớ ra quên xem tên tác giả bức năm mới là ai, ai ngờ vừa liếc mắt nhìn, thế nhưng lại thấy một cái tên quen thuộc, chính Trang Châu cũng phải giật mình. Hắn đương nhiên biết Đông Chí có tác phẩm dự thi, cũng biết tác phẩm của em ấy cũng được trưng bày ở đây, nhưng chân tướng bất ngờ không kịp đề phòng bị vạch trần như thế này, hắn vẫn có chút bị sốc.

Cạnh nhãn phụ có dán một bức ảnh của Đông Chí, bối cảnh là ở trong góc phòng vẽ tranh. Đông Chí trong tay cầm bảng pha màu, nghiêng người đối với ống kính, trên mặt hơi mang theo biểu tình ngoài ý muốn, tựa như trong lúc vô tình phát hiện mình bị chụp lén. Trên người em ấy mặc một bộ quần áo giống như áo choàng ngắn, dính đầy thuốc màu, nhìn qua có chút lôi thôi. Nhưng hết thảy đều không chút ảnh hưởng gì tới mị lực của em ấy.

Thẳng tới giờ phút này, Trang Châu mới ý thức được Đông Chí không chỉ là một nam nhân xinh đẹp. Thậm chí, bề ngoài đối với lực hấp dẫn của em ấy, chỉ là một nhân tố bé nhỏ, không đáng kể.

Tài hoa hơn người.

Tài mạo song toàn.

Giờ hắn mới biết người hắn thích lại ưu tú như thế.

Trong lòng Trang Châu thản nhiên sinh ra một loại kiêu ngạo khó có thể miêu tả bằng lời. Nhưng cũng theo đó sinh ra một tia bất an khó hiểu, nam nhân xuất sắc như vậy, hắn phải cố gắng bao nhiêu nữa mới có thể thu hút được sự chú ý của em ấy đây?

Trong lòng Trang Châu bỗng nhiên dâng lên một loại suy nghĩ cực kỳ cấp bách, nghĩ muốn lập tức được trông thấy em ấy. Hắn thậm chí còn không đợi rời khỏi phòng triển lãm, đã lôi di động ra ấn gọi dãy số của Đông Chí. Tiếng chuông vang lên hai lần liền có người nghe, từ trong loa truyền tới giọng nói của Đông Chí trong sáng như ngọc: “Trang Châu?”

Trang Châu hít sâu một hơi: “Em đang ở đâu vậy?”

“Trên đường. Tôi đang về nhà.” Lễ khai mạc chấm dứt, anh không còn chuyện gì để làm, hơn nữa Trịnh Từ và anh em Đồ gia đều đang ở đó, Đông Chí cũng không hy vọng có dây dưa gì với bọn họ.

Trang Châu có chút thất vọng: “Tôi còn tưởng em vẫn ở trung tâm triển lãm.”

Bị hắn nói như vậy, Đông Chí thoáng có chút ngại ngùng. Trang Châu dù sao cũng coi như người quen, anh nên tới chào hỏi trước, chỉ là người rất đông, bên trong có chút loạn, anh lại không nhớ ra.

“Anh có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Trang Châu tựa vào bệ cửa sổ, tầm mắt lướt qua hành lang rộng lớn, lướt qua cửa chính phòng triển lãm đang mở toang, lại dừng lại trên bức tranh cực kỳ bắt mắt ở đối diện cửa chính kia. Có một khoảng cách không xa không gần, loại cuốn hút dồi dào cùng không khí tết vui mừng hớn hở càng phát ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Không có việc gì.” Trang Châu thu hồi tầm mắt, tận lực kiềm chế chút run rẩy nho nhỏ không khống chế được trong giọng nói của mình: “Chỉ là…” chỉ là cái gì, hắn bỗng nhiên không biết nên nói sao.

Đông Chí cũng trầm mặc. Anh là một người cực kỳ mẫn cảm, tự nhiên nghe được giọng nói Trang Châu có chút biến hóa, tựa như bị áp lực, trong âm điệu cố tình lại có một loại cấp bách nào đó.

Đông Chí có chút mê hoặc: “Trang Châu?”

Trang Châu lại mở miệng, lúc này âm điệu cơ bản đã khôi phục như bình thường: “Ừ, không có việc gì, chỉ là muốn hỏi em một chút, tối nay có rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn cơm.”

Đông Chí nhớ tới quán ăn lần trước gặp được con chó Bắc Kinh kia, nhất thời cảm thấy ghê tởm: “Không muốn, tôi không muốn ra ngoài ăn.”

Trang Châu tựa hồ mỉm cười một chút: “Vậy tự mình làm, tới nhà tôi đi.”

“Không được.” Đông Chí có chút rối rắm. Tuy rằng trong nhà hắn chỉ có một con ngốc cẩu không đứng đắn, nhưng tay nghề Trang Châu vẫn rất tốt: “Đêm nay tôi không thể rời nhà được.” Tiểu Xám vẫn chờ anh về cho ăn đó, nó là bệnh nhân, hơn nữa còn là bệnh nhân có tuổi. Kêu nó dùng chi trước bị thương run rẩy đi ra ngoài kiếm ăn, nó nhất định sẽ bị chết đói.

Trang Châu hỏi dò: “Vậy tôi tới chỗ em?”

Đông Chí hỏi lại: “Anh có ghét mèo hoang không?”

“Không ghét.” Trang Châu tâm nói thời gian này có ghét cũng thành không ghét a. Đông Chí mang theo mèo hoang tới chỗ Hòa Thanh chữa bệnh, hắn từng thấy rồi.

Đông Chí không quá thả lỏng chứng thực: “Thực sự không ghét chứ?”

“Không ghét.” Trang Châu trả lời thực rõ ràng. Chỉ cần đám vật nhỏ này đừng hơn nửa đêm còn tê tâm phế liệt tru lên ngoài cửa sổ là được, còn lại hắn một chút cũng không quản chúng nó chạy nhảy phá phách chỗ nào.

“Vậy anh tới đây đi.” Đông Chí nói địa chỉ, lại bổ sung thêm một câu: “Lúc tới nhớ mang thêm chút cá nhỏ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương