Bí Mật Của Đông Chí
-
Chương 122: Phiên ngoại 3: Tiểu Ngư, Tiểu Ngư (2)
“Trường Sơn, Trường Sơn.”
Ba Tiểu Ngư không cần ngẩng đầu lên cũng biết vật đang gọi mình là con sơn tước làm tổ trên gốc cây đầu thôn, nhóc con này tính tình nóng vội, dù động hay không động đều vội vàng, người trong thôn đều đã quen chậm nửa nhịp nghe nó nói chuyện.
“Làm sao vậy?” ba Tiểu Ngư cúi đầu hý hoáy với đống rau khô trong sân, thuận miệng nói: “Lại xảy ra chuyện gì à?”
Mấy hôm nay mặt trời rực rỡ, ba Tiểu Ngư lấy số rau chuẩn bị trong mùa thu ra phơi khô lại một lần. Mùa đông trên núi kéo dài, phải tới tận đầu tháng tư năm sau thời tiết mới có thể ấm áp hơn, trừ bỏ cải trắng, khoai tây cùng một số cây tương tự củ cải có thể kiếm được ở bên ngoài, người sống trên núi chỉ có thể dựa vào một số loại rau phơi khô hoặc dưa muối để chống đỡ cho qua mùa đông. Nhà Tiểu Ngư cũng vậy, từ trước mùa đông bọn họ đã bắt đầu tích trữ lương thực để trong hầm, lúc mẹ Tiểu Ngư mang bụng lớn đã phơi không ít rau củ khô ở trong sân. Nào là nấm, mộc nhĩ, các loại rau dại… tất cả đều là sản vật của núi rừng ban cho.
Sơn tước đậu trên mái hiên hót sôi nổi, ngữ khí lại sốt ruột vô cùng: “Bọn Vinh bá rốt cuộc đã đi đâu vậy, sao còn chưa trở lại? tôi có việc gấp muốn tìm ông ấy!”
Vinh bá là trưởng thôn, hôm nay tới lượt ông ấy dẫn một tiểu đội trong thôn đi săn thú, lúc này hẳn đang trên đường trở về.
Ba Tiểu Ngư trấn an nó nói: “Lập tức sẽ trở lại, đừng nóng vội.”
Con sơn tước đi tới đi lui, miệng líu ra líu ríu: “Ai nha, anh không biết đâu, lúc này thật sự sắp xảy ra chuyện rồi! Có một đám quạ từ trong núi bay ra, tôi nghe chúng nó nói, mấy hôm nay chúng nó luôn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngủ cũng không an ổn. Chỉ sợ trên núi sắp xảy ra chuyện lớn!”
Ba Tiểu Ngư đang lật tới lật lui đống rau khô nghe vậy không khỏi dừng tay lại. Mấy hôm nay, đám gà nuôi trong thôn thường có chút nóng nảy, còn cả mấy con chó giữ nhà cũng buồn bực khó chịu. Hỏi chúng nó cũng không được gì, tụi nó chỉ nói vô cớ cảm thấy hoảng hốt. Tình hình này trước đây cũng từng thấy qua, nhưng ba Tiểu Ngư thật sự không muốn nghĩ tới khả năng đó.
Thân là nam nhân bộ tộc Sơn Thần, anh biết rõ cảm quan của động vật vượt xa nhân loại, sắc bén hơn rất nhiều. Nếu bọn chúng cảm thấy có điều gì không ổn, chỉ sợ sắp phát sinh chuyện lớn gì đó.
Ba Tiểu Ngư đứng thẳng dậy xoa xoa tay, nhấc chân đi thẳng về phía nhà mình. Mới vừa đi tới cửa chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách vui vẻ của trẻ sơ sinh cùng tiếng cười ôn nhu của mẹ Tiểu Ngư.
Ba Tiểu Ngư hấp háy hé miệng, đẩy cửa đi vào.
Thời gian trẻ con ngủ dài hơn thời gian thức, thú vị nhất chính là mỗi khi Tiểu Ngư tỉnh đều giống như cao hứng vô cùng, uống chút sữa cũng có thể khiến bé cười khanh khách không ngừng.
Mẹ Tiểu Ngư mới vừa cho bé bú xong, đang chuẩn bị địu bé ở sau lưng, khuôn mặt bé con non nớt hướng về phía ba Tiểu Ngư, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn cười toe toét, vẻ mặt cao hứng phấn chấn. Ba Tiểu Ngư biết cách xa như vậy hẳn là không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy con trai như đang cười với mình.
Ba Tiểu Ngư nhịn không được thở dài.
“Sao vậy?” mẹ Tiểu Ngư xoay người, thấy biểu tình ảm đạm trên mặt chồng mình có chút kinh ngạc: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ba Tiểu Ngư lắc đầu: “Bây giờ còn chưa nói chắc được.” nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Em thu thập đồ đạc đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cũng không luống cuống tay chân. Anh qua những nhà khác dặn dò trước một tiếng.”
Mẹ Tiểu Ngư bỗng nhiên có chút hoảng hốt: “Ba nó à…”
Ba Tiểu Ngư khẽ vỗ vai vợ mình: “Sơn tước nói trên núi có động tĩnh, chỉ sợ thật sự sắp có động đất. Hiện tại tình hình cụ thể thế nào còn chưa rõ, chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng trước thì hơn.”
Mẹ Tiểu Ngư gật đầu, cúi đầu nhìn Tiểu Ngư trước ngực. Tiểu Ngư vừa được ăn no liền ngáp to một cái, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt dần nhắm lại.
Mẹ Tiểu Ngư nhịn không được khẽ ôm chặt con trai.
Ba Tiểu Ngư cũng ôm hai mẹ con vào lòng: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không có việc gì.”
Mẹ Tiểu Ngư gật đầu, đôi mắt khẽ phiếm hồng.
Ba Tiểu Ngư không cần ngẩng đầu lên cũng biết vật đang gọi mình là con sơn tước làm tổ trên gốc cây đầu thôn, nhóc con này tính tình nóng vội, dù động hay không động đều vội vàng, người trong thôn đều đã quen chậm nửa nhịp nghe nó nói chuyện.
“Làm sao vậy?” ba Tiểu Ngư cúi đầu hý hoáy với đống rau khô trong sân, thuận miệng nói: “Lại xảy ra chuyện gì à?”
Mấy hôm nay mặt trời rực rỡ, ba Tiểu Ngư lấy số rau chuẩn bị trong mùa thu ra phơi khô lại một lần. Mùa đông trên núi kéo dài, phải tới tận đầu tháng tư năm sau thời tiết mới có thể ấm áp hơn, trừ bỏ cải trắng, khoai tây cùng một số cây tương tự củ cải có thể kiếm được ở bên ngoài, người sống trên núi chỉ có thể dựa vào một số loại rau phơi khô hoặc dưa muối để chống đỡ cho qua mùa đông. Nhà Tiểu Ngư cũng vậy, từ trước mùa đông bọn họ đã bắt đầu tích trữ lương thực để trong hầm, lúc mẹ Tiểu Ngư mang bụng lớn đã phơi không ít rau củ khô ở trong sân. Nào là nấm, mộc nhĩ, các loại rau dại… tất cả đều là sản vật của núi rừng ban cho.
Sơn tước đậu trên mái hiên hót sôi nổi, ngữ khí lại sốt ruột vô cùng: “Bọn Vinh bá rốt cuộc đã đi đâu vậy, sao còn chưa trở lại? tôi có việc gấp muốn tìm ông ấy!”
Vinh bá là trưởng thôn, hôm nay tới lượt ông ấy dẫn một tiểu đội trong thôn đi săn thú, lúc này hẳn đang trên đường trở về.
Ba Tiểu Ngư trấn an nó nói: “Lập tức sẽ trở lại, đừng nóng vội.”
Con sơn tước đi tới đi lui, miệng líu ra líu ríu: “Ai nha, anh không biết đâu, lúc này thật sự sắp xảy ra chuyện rồi! Có một đám quạ từ trong núi bay ra, tôi nghe chúng nó nói, mấy hôm nay chúng nó luôn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngủ cũng không an ổn. Chỉ sợ trên núi sắp xảy ra chuyện lớn!”
Ba Tiểu Ngư đang lật tới lật lui đống rau khô nghe vậy không khỏi dừng tay lại. Mấy hôm nay, đám gà nuôi trong thôn thường có chút nóng nảy, còn cả mấy con chó giữ nhà cũng buồn bực khó chịu. Hỏi chúng nó cũng không được gì, tụi nó chỉ nói vô cớ cảm thấy hoảng hốt. Tình hình này trước đây cũng từng thấy qua, nhưng ba Tiểu Ngư thật sự không muốn nghĩ tới khả năng đó.
Thân là nam nhân bộ tộc Sơn Thần, anh biết rõ cảm quan của động vật vượt xa nhân loại, sắc bén hơn rất nhiều. Nếu bọn chúng cảm thấy có điều gì không ổn, chỉ sợ sắp phát sinh chuyện lớn gì đó.
Ba Tiểu Ngư đứng thẳng dậy xoa xoa tay, nhấc chân đi thẳng về phía nhà mình. Mới vừa đi tới cửa chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách vui vẻ của trẻ sơ sinh cùng tiếng cười ôn nhu của mẹ Tiểu Ngư.
Ba Tiểu Ngư hấp háy hé miệng, đẩy cửa đi vào.
Thời gian trẻ con ngủ dài hơn thời gian thức, thú vị nhất chính là mỗi khi Tiểu Ngư tỉnh đều giống như cao hứng vô cùng, uống chút sữa cũng có thể khiến bé cười khanh khách không ngừng.
Mẹ Tiểu Ngư mới vừa cho bé bú xong, đang chuẩn bị địu bé ở sau lưng, khuôn mặt bé con non nớt hướng về phía ba Tiểu Ngư, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn cười toe toét, vẻ mặt cao hứng phấn chấn. Ba Tiểu Ngư biết cách xa như vậy hẳn là không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy con trai như đang cười với mình.
Ba Tiểu Ngư nhịn không được thở dài.
“Sao vậy?” mẹ Tiểu Ngư xoay người, thấy biểu tình ảm đạm trên mặt chồng mình có chút kinh ngạc: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ba Tiểu Ngư lắc đầu: “Bây giờ còn chưa nói chắc được.” nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Em thu thập đồ đạc đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cũng không luống cuống tay chân. Anh qua những nhà khác dặn dò trước một tiếng.”
Mẹ Tiểu Ngư bỗng nhiên có chút hoảng hốt: “Ba nó à…”
Ba Tiểu Ngư khẽ vỗ vai vợ mình: “Sơn tước nói trên núi có động tĩnh, chỉ sợ thật sự sắp có động đất. Hiện tại tình hình cụ thể thế nào còn chưa rõ, chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng trước thì hơn.”
Mẹ Tiểu Ngư gật đầu, cúi đầu nhìn Tiểu Ngư trước ngực. Tiểu Ngư vừa được ăn no liền ngáp to một cái, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt dần nhắm lại.
Mẹ Tiểu Ngư nhịn không được khẽ ôm chặt con trai.
Ba Tiểu Ngư cũng ôm hai mẹ con vào lòng: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không có việc gì.”
Mẹ Tiểu Ngư gật đầu, đôi mắt khẽ phiếm hồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook