Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực
-
Chương 3
*****
Hạ Anh Đông tỉnh lại lần nữa, người bên cạnh đã không thấy bóng dáng, anh muốn xuống giường, Mạc Tử Nhân vừa vặn đi tới.
“Anh vẫn chưa thể đứng lên!” cô khẩn trương hô, người cũng gấp rút đi tới dìu anh.
Hạ Anh Đông cười nhìn qua hành động săn sóc của cô, nói cũng kỳ quái, bình thường anh không dễ dàng tin tưởng người khác, trải qua chuyện hôm qua rõ ràng đối với cô sinh ra cảm giác tin nhiệm rất lớn, anh nghĩ thầm có lẽ do anh cùng mẹ con họ không hề có quan hệ gì, bất quá chờ anh rời đi, bọn họ khả năng sẽ không gặp lại nữa.
“Tôi không đứng dậy, thì đi toilet như thế nào đây?” Thân thể tốt lên chút ít, làm tâm tình của anh cũng tốt lên rất nhiều.
Mạc Tử Nhân ngây ngốc một chút, mới lúng túng nâng đỡ anh đến toilet, chờ anh xử lý xong đại sự của bản thân, lại dìu anh đến ghế ngồi xuống. “Có khá hơn một chút không?”
“Có, cám ơn.”
Tối hôm qua khiêng anh trở về, cô mệt mỏi chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất, rõ ràng là mưa to, toàn thân ướt đẫm, cô lại mệt đến mồ hôi đầm đìa, đủ cho thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực.
Cô cũng giật mình, thì ra khi con người ta gặp phải lúc cấp bách, liền sinh ra tiềm lực vô hạn.
Cha cô đi làm, bởi vậy trong nhà chỉ có hai người, cô cùng mẹ, mà thân thể của mẹ cô vốn không tốt, người cô mang về đương nhiên phải do chính cô xử lý, vì vậy cô gánh vác chiếu cố cùng trông coi anh cả đêm, cho đến bốn giờ sáng mới hôn mê chìm vào giấc ngủ, đợi cô tỉnh lại, mẹ đã ra ngoài.
Phòng khách không có một bóng người, chỉ có thức ăn trên bàn cùng một tờ giấy –
“Tiểu Nhân, mẹ đi vận động thuận tiện đi chợ mua thức ăn, trên bàn có bữa sáng, nhớ ăn nha, con ra cửa trước thì nói cho A Đông một tiếng, đừng để cậu ấy tỉnh lại tìm không thấy người, mẹ biết rõ con đối với người như nó không có hảo cảm, hết sức là tốt rồi, đừng quá miễn cưỡng.’
Ai! Trợ giúp người xác thực là chuyện tốt, nhưng vạn nhất rước họa vào thân thì thật phiền toái. Cho tới bây giờ tỉnh táo lại, cô mới phát hiện chính mình tối hôm qua có bao nhiêu can đảm, nếu A Đông thật sự có ý đồ xấu, cô chẳng phải là đã hại mẹ của mình rồi hay sao, thực không xong!
“Sáng sớm đã tức giận cái gì thế? Chẳng nhẽ đang ảo não vì tối hôm qua đã cứu tôi?” cô bé tâm hồn đơn thuần này, căn bản là giấu không được tâm tư, bị anh đoán cái là trúng liền.
“Ách……” sự kiên nhẫn tối hôm qua tất cả đều dùng hết rồi, cô lúc này có điểm phòng bị, tránh xa Hạ Anh Đông, thậm chí cô bắt đầu tính toán chạy đến phòng bếp cầm dao thái, chỉ cần mấy giây thời gian là xong. “Không có, không có a~, anh đã đói bụng chưa?”
Trên bàn bát cháo nóng hổi, thức ăn xem ra rất là ngon, anh xác thực đã đói bụng.
“Cùng nhau ăn đi!” Tối hôm qua còn có dũng khí như vậy, nhưng bây giờ lại giống như con cừu nhỏ núp ở góc, anh nhận ra trên mặt cô có chút sợ hãi, đồng thời cũng có thể thấy đáy mắt của cô cất giấu ý muốn sẽ liều lĩnh bảo vệ mình là điều quan trọng nhất.
Mạc Tử Nhân nhìn sâu vào hai mắt anh, mới từ từ đi vào phòng bếp lấy ra hai bộ bát đũa.
Hạ Anh Đông vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngày hôm qua là lúc nên phòng bị và ném tôi xuống, thì cô không làm, hiện tại thì không cần phải sợ tôi như thế, tôi sẽ không làm hại cô. Còn có, lúc tôi ăn cơm thích để cho tâm tình vui vẻ, cô cũng không cần quá khẩn trương, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ý muốn ăn của tôi.” anh không khách khí ăn thêm một chén cháo lớn.
Mạc Tử Nhân thấy thế, cũng yên lặng cúi đầu ăn, nâng lên bát cháo khoai lang mẹ cô nấu.
Cho đến khi nồi đã thấy đáy, Hạ Anh Đông ăn no nên tâm tình có vẻ tốt hơn rất nhiều, Mạc Tử Nhân mới hỏi: “Annh dự định khi nào thì đi? Có cần tôi giúp anh gọi tắc xi không?”
Câu hỏi đầu tiên của cô có ý tứ đuổi người mãnh liệt, vì vậy cô bổ sung thêm câu thứ hai để hòa hoãn một chút.
Cô mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra ý phi thường không hoan nghênh anh tiếp tục ở lại, Hạ Anh Đông làm sao có thể nghe không ra chứ.
Cô bé này thật đúng là trong ngoài không đồng nhất, nhìn qua đơn thuần ngu đần, ẩn bên trong lại có cá tính quật cường như thế, nhớ tới tối hôm qua cô rõ ràng có thể cõng anh trở lại, anh liền cười, thật không dám tin tưởng cô rốt cuộc là làm sao có thể làm nhưu vậy được?
Ấn tượng khắc sâu nhất của anh đối với cô, chính là thói quen cắn môi của cô, hành động mờ ám kia có thể biểu hiện ra cô bất đắc dĩ, bất mãn hay đã cố gắng nhiều.
Lập tức, cô đang cắn môi dưới biểu hiện cô bất đắc dĩ.
Ăn no, anh cũng có khí lực cùng cô trêu chọc.“Cô như vậy là muốn đuổi tôi đi hay sao?”
“Tôi, tôi không có ý đó, chỉ là tôi nghĩ vết thương của anh đã được băng bó kỹ, nơi này cũng không phải là địa phương an toàn gì, đi nhanh một chút có lẽ tốt hơn.” Hoàn toàn là vì anh mà suy nghĩ, nhiều săn sóc a~!
“Không phải là có câu nói ‘Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất’ sao? Cho nên nhà cô rất an toàn. Với lại hiện tại đi ra ngoài, người bên ngoài khẳng định vẫn còn tìm tôi, tôi đi ra tương đương với việc tìm con đường chết, cô đã cứu tôi nên cứu cho trót chứ!” anh lưu manh cười nói, lời nói làm cô không biết đường phản bác.
Mạc Tử Nhân quả nhiên tức giận đến nắm chặt tay thành quyền, còn cắn cắn môi dưới. Quả nhiên, cứu anh sẽ gặp hắc đạo, cô thật sự là tự chui đầu vào rọ mà, cô đúng là ngốc a~!
Không phải có câu người tốt sẽ được báo đáp sao? Báo đáp của cô đâu?! Cái này căn bản là thể hiện thế báo hay sao! “Tôi giúp anh báo cảnh sát.”
“Nếu như có thể báo cảnh sát, ngày hôm qua tôi đã chính mình đi tìm cảnh sát. Nếu như cô thật tình muốn tôi chết, vậy thì đi gọi điện thoại báo cảnh sát đi! Tôi khát, làm phiền cô cho tôi một ly trà.”
“Chúng tôi không có trà!” cô nghĩ thật muốn đem nồi đập lên mặt anh, dù sao anh đã bị đánh, được sủng ái đến nỗi cái mũi sưng lên nhìn không ra bộ dáng gì, đánh thêm vài cái nữa cũng không việc gì đi.
“Phiền toái cho tôi một ly nước sôi, cám ơn.” anh không khách khí, vẫn là nói rât lễ phép a~.
Mạc Tử Nhân thở phì phì đem nước đưa cho anh, ánh mắt lạnh lùng phảng phất như bắn ra hai tia hàn khí, thẳng thắn mà nói tính tình của cô rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người có thể làm cho cô tức giận đến nói không ra lời, người trước mắt này là người đầu tiên. “Kia, vậy anh muốn đợi bao lâu?”
“Cô bé, cô nói lắp a!” anh hảo tâm chỉ ra cô đang lo lắng, sợ hãi mà đến độ nói lắp.
“Tôi, tôi…… Tôi mới không có, đó là bởi vì, bởi vì……”
“Bởi vì sao?” anh mặt mày hớn hở hỏi.
“Bởi vì…… Tôi không thích anh, cho nên mới nói lắp.” Mạc Tử Nhân nói ra, vốn tưởng rằng có thể làm cho tâm tình mình tốt hơn, không nghĩ tới vẻ mặt bị thương của Hạ Anh Đông lại làm cho cô cảm thấy băn khoăn.
Không phải là cô đã nói quá đáng đó chứ? Cô cũng không phải là cố ý nói ác như vậy, ai bảo anh một chút cũng không đứng đắn, mà cô lại có chút sợ anh mới không thể lựa lời nói như thế, lần này thật sự nói sai a~, cô nên thu xếp làm sao đây? “Cái kia….”
Giương mắt len lén quan sát anh, thấy thần sắc anh hơi có vẻ cô đơn, cô lại càng cảm thấy xấu hổ. “A Đông, tôi vừa rồi, vừa rồi không phải cố ý nói như vậy, kỳ thật tôi không đòi……”
“Ưạ!” Một thanh âm thật dài cắt đứt áy náy của cô.
Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, nhìn nét mặt của anh từ cô đơn từ từ biến thành nụ cười.
“Ăn quá nhanh, vừa rồi dạ dày không quá thoải mái, ựa! Rốt cục đã khá hơn nhiều.” anh vỗ vỗ bụng, vẻ mặt có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng vẻ mặt Mạc Tử Nhân khẩn trương.“Anh, anh đùa bỡn tôi có phải không? !”
Hạ Anh Đông trừng to mắt, cố làm ra vẻ vô tội. “Có sao? Tôi cái gì cũng chưa nói a!” anh đúng là chưa nói cái gì, chỉ là diễn kịch một chút, nhưng hành động ấy còn lưu manh hơn nói.
“Anh –” Mạc Tử Nhân tức giận đến nói không nên lời, trực tiếp dọn dẹp bàn ăn, đi đến phòng bếp rửa chén.
Anh cười cười hỏi: “Tôi có thể mượn điện thoại không?”
“Có thể.”Âm điệu của cô so với anh còn lạnh lùng hơn.
Hạ Anh Đông cười đến đau ngực, anh nén cười di chuyển đứng lên cầm lấy điện thoại.
“Uy.” Là thanh âm của chú.
“Chú, là con.”
“Anh Đông, con ở đâu? Có bị thương không? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói cho chú biết?” Hạ Đạt khẩn trương hỏi.
“Con có cho người đi thông báo với chú.” Hôm nay anh chỉ còn có thể tin cậy vào chú của mình mà thôi.
“Thông báo?! Căn bản không có người tới tìm chú, chỉ khi bác Hứa của con đến nói cho chú biết, chú mới hay đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Ông ấy nói con bị thương, có sao không?!”
Tối hôm qua trước lúc gặp Mạc Tử Nhân đi đường có lòng tốt giúp, lúc ấy phía sau anh còn có người theo sau, bởi vậy anh nhờ người tốt bụng kia thay anh thông báo cho chú biết, sau đó hai người bọn họ chia tay, xem ra người nọ không có đi thông báo. “Chú, Duẫn Hứa Thế Văn bán đứng con….con căn bản không rõ ràng còn có người nào muốn đối với phó với con nữa hay không, nếu trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”
“Cái gì?!” Thanh âm Hạ Đạt tràn đầy kinh ngạc. “Làm sao có thể? Hắn là người bạn tốt nhất của ba con, có phải là hiểu lầm hay không?”
“Nhát chém con đầu tiên chính là hắn.” anh cũng không muốn thừa nhận, hết lần này tới lần khác đó là sự thật, Hạ Anh Đông nhàn nhạt nói xong, giữa hai người liền rơi vào một hồi trầm mặc.
“Vậy bây giờ con bình an không?”
“Tạm thời bình an, có hai mẹ con đã cứu con.” Kết quả chỉ có người không quan hệ là giúp đỡ anh.
“Vậy là tốt rồi……” Hạ Đạt cũng không nhịn thở dài.
“Chú, con không biết nên tin tưởng cái gì nữa… Nếu ngay cả bạn bè tốt nhất cũng sẽ phản bội, không biết cái cha bảo vệ tột cùng là gì? ” Cha anh chính không yên lòng là vị anh em này, anh mới đi theo cha bước chân lên con đường này, nhưng tình huống hôm nay làm cho anh sinh ra nghi vấn mãnh liệt.
“Thẳng thắn mà nói, chú đã sớm khuyên qua ba của con hãy chú ý, mong ông ấy đừng quá tín nhiệm vị anh em kia, dù sao cuộc sống chém giết cuối cùng cũng không có bảo đảm, bất quá đó lại là sự lựa chọn của ba con, ông ấy đã chính mình chịu trách nhiệm. Anh Đông, con thì khác, con còn trẻ, không cần thiết vì những người kia mà buông tha cho cuộc sống của chính mình, nếu như con đã giác ngộ, hãy thừa cơ hội này dứt khoát kết thúc hết thảy đi.” Hạ Đạt lại đem lời mấy năm trước nói lại.
Giữa hai người lại là một hồi trầm mặc.
“Con hiểu, nhưng con muốn xử lý thích đáng.” Trong lòng anh đã có dự định.
“Con bao giờ sẽ trở về? ”
“Tối hôm nay con sẽ về….” anh cũng không muốn quấy rầy hai mẹ con này quá lâu, không muốn họ tăng thêm phiền toái.
“Con ở đâu ? Chú sẽ đến đón.”
“Không cần, có người theo dõi chú, con sẽ tự mình về.”
“Cũng tốt, vậy con phải cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì thì điện cho chú hoặc Lập Dương.”
“Chú, cám ơn chú.”
“Đứa nhỏ ngốc, con là cháu ta, ta không chiếu cố con, thì ai làm đây? Mặc dù chuyện phát sinh như vậy làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng có thể làm cho con tỉnh ngộ, chú cảm thấy rất tốt, có đôi khi thất bại cũng là cơ hội tốt, ít nhất về sau ta không cần lại thay con lo lắng.” Hạ Đạt thâm tình nói.
Hạ Anh Đông cùng chú hàn huyên vài câu mới ngắt điện thoại, từ từ đi đến sân thượng nhìn ra bên ngoài.
Như chú Thành Như nói, mặc dù tiếc nuối, nhưng không biết tại sao tâm của anh lại có một cỗ cảm giác thiết thực, giống như là đã trông thấy trước…. Anh rốt cục có thể làm chuyện mình muốn.
Kết thúc như vậy, tin tưởng cha có thể lượng thứ cho anh.
Khe khẽ thở dài một hơi, anh quay đầu lại mới phát hiện xung quanh yên tĩnh cực kỳ, tựa hồ chỉ còn lại một mình anh. Nhìn chung quanh, ngoại trừ phòng ngủ khi nãy, còn có một cánh cửa khác cũng đang mở, vì vậy anh đi tới đứng trước cửa, thấy bóng lưng Mạc Tử Nhân, trước mặt cô còn bày ra vải vẽ tranh sơn dầu.
Cô giống như là đang vẽ cảnh trí ngoài cửa sổ, nhìn rất chuyên chú, nét bút chậm rãi, mỗi một bút dường như đã nghiên cứu kĩ lưỡng. Bộ dáng kia chính là cá tính của cô sao?
Anh nhìn thật lâu, như mê muội vì vẻ nghiêm túc của cô, anh cũng không cách nào dời mắt, cô giống như một tia ánh sáng hấp dẫn anh.
“Anh…… Không cần phải vẫn đứng ở đằng sau tôi như vậy, tôi không thể chuyên tâm được.” Mạc Tử Nhân đã sớm phát giác việc anh đến gần, vốn cho là anh đứng một lát sẽ lập tức đi, không nghĩ tới anh đứng đấy gần mười phút cũng không rời đi, hại cô phân tâm.
Mặc dù Hạ Anh Đông không hiểu về vẽ tranh, nhưng có thể hiểu cảm giác bị quấy rầy sẽ không tốt lắm. “Xin lỗi, cô vẽ tranh cực kỳ nghiêm túc, tôi cũng không muốn làm ầm ĩ cô, còn tưởng đứng ở đây cô sẽ không phát hiện.”
Làm sao có thể không phát hiện? Tiếng bước chân của anh lớn như vậy, không nghe được chắc là có vấn đề. “Anh muốn nhìn thì có thể đi lên phía trước.”
Cô thà người ta đứng ở trước mặt, chứ không cần đứng ở phía sau cô.
Hạ Anh Đông đi tới, mở miệng tán dương: “Bức tranh của cô rất khá, đem cảm giác cổ kính biểu hiện rất tốt.”
“Tôi cảm thấy cái hẻm nhỏ bên ngoài cũng là một loại cảnh trí, đó là một loại cổ kính, mùi vị quen thuộc, có thể diễn sinh ra rất nhiều ý tưởng, tôi liền dùng ‘Cái hẻm nhỏ’ làm đề tài.”
“Cô dự định về sau sẽ theo nghề vẽ ư?”
“Ừ, tôi đã thi đậu hệ mỹ thuật.” Hôm qua là chuyện tốt nhất, chờ cha trở lại, bọn họ mới có thể ăn mừng.
“Chúc mừng cô!”
“Cám ơn.”
“Tin tưởng cô sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Được khen ngợi, dường như Mạc Tử Nhân không quen, đỏ mặt nói: “Tôi như vậy chẳng có gì lạ, chỉ là thích vẽ tranh mà thôi, nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được thì quá tệ.”
“Vậ tôi chẳng phải là rất thảm sao? ” Ánh mắt tò mò nhìn Mạc Tử Nhân, sau đó anh nói tiếp.“Cô còn có vẽ tranh làm hứng thú, tôi ngay cả hứng thú của mình đều bỏ qua.”
Vì cha, anh bỏ qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ anh hối hận, bởi vì đó là con đường anh lựa chọn, dù sai cũng không oán hận người khác được.
“Hứng thú của anh là gì?”
“Tôi nghĩ là làm đầu bếp… tay nghề của mẹ tôi rất tốt, tôi rất thích món ăn mẹ làm, mặc dù mẹ không thường xuống bếp, mỗi lần nhớ đến thì lại có cảm giác gia đình…… Cho nên tôi rất muốn làm đầu bếp.”
“Anh vẫn còn có thể, người còn sống là còn cơ hội, bắt đầu từ hôm nay, anh có thể lựa chọn một cuộc sống khác, tôi tin tưởng mẹ anh cũng sẽ cao hứng .”
“Cô bé, cô có hiểu cái gì gọi là không như mong muốn không?”
“Tôi chỉ khi biết hối hận giống như bệnh rồi mới dùng thuốc.” cô dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng anh, điều này làm mất đi vẻ ngây thơ thường ngày của cô. “Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì để mình phải hối hận.”
Hạ Anh Đông lúc này mới chú ý tới vết sẹo trên cổ tay phải của cô, đang muốn hỏi thì nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Từng Lương Ngọc mang theo đồ ăn trở về.
“A Đông, cậu tỉnh rồi à? Có khá hơn không?” Từng Lương Ngọc thân thiết hỏi.
“Có ạ, cám ơn bác gái.”
“Không cần khách khí, xem như chúng ta có duyên với nhau đi.”
Hạ Anh Đông chân thấp, chân cao tiến lên hỗ trợ đem thức ăn đi vào phòng bếp, Mạc Tử Nhân thì chậm một bước.
“Cám ơn, cậu thực ngoan ngoãn.”
Bởi vì hành động nho nhỏ này mà lại được tán thưởng làm anh có chút tội lỗi.
Từng Lương Ngọc nhìn thấy con gái, hồ nghi hỏi: “Tiểu Nhân, sao con còn không đi làm đi?”
“Con nghĩ trong nhà có bệnh nhân, tự mình cũng có chút mệt mỏi, nên muốn xin nghỉ.” Đối với người cướp đi công việc của mình, nàng có chút mất hứng, mở miệng nói.
“Con chiếu cố A Đông cả đêm cần phải nghỉ ngơi. Vậy con nghỉ trước đi, nấu xong cơm trưa mẹ sẽ gọi.”
“Mẹ, con giúp mẹ.”
“Không cần a! Một mình mẹ sẽ mau hơn, con đi ngủ một chút đi, không xong a~, mẹ quên mua gạo rượu rồi.”
Mạc Tử Nhân nhanh chóng hỏi: “Để con đi, muốn mấy bình?”
“Một chai thôi, vậy con nhanh nhanh trở lại, mẹ muốn làm canh cá cho A Đông ăn”
Nguyên lai là vì “Người nào đó”, nhiệt tình của cô thoáng cái liền giảm xuống một ít. “Được”
Chờ sau khi Mạc Tử Nhân rời đi, Hạ Anh Đông mới mở miệng. “Bác gái à, nhà này chỉ có hai mẹ con bác thôi sao?”
“Chồng của tôi làm ca đêm, nên buổi chiều sẽ trở lại ăn cơm.”
Hạ Anh Đông nhìn ra tình trạng kinh tế nhà này không tốt lắm, bất quá những người ở đây không nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt họ luôn tươi tắn, có vẻ cảm thấy phi thường đầy đủ. “Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người.”
“Đừng nói như vậy, có thể trợ giúp cậu là chuyện tốt. Nếu cậu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, nấu xong tôi sẽ đi gọi cậu.”
“Cám ơn, đúng rồi bác gái, con thấy trên tay Tiểu Nhân có thương tích, chuyện gì đã xảy ra?”
Nghe anh nhắc tới chuyện này, Từng Lương Ngọc không khỏi lộ ra sắc mặt tiếc hận. “Việc này nói rất dài dòng, hồi học cao trung, Tiểu Nhân có một người bạn rất thân, cô gái kia cũng rất thích vẽ tranh, hai đứa thường xuyên đại diện cho trường tham gia thi đấu, Tiểu Nhân thành tích khá hơn một chút, nên luôn đứng nhất ….”
“Lòng tự trọng của cô bé kia rất mạnh, về sau càng trở nên cực đoan, cộng thêm trong nhà đối với nó rất nghiêm khắc, làm rất căng, có một lần, trong phòng học nó làm náo loạn cả nên, la hét là muốn tự sát, lúc thấy Tiểu Nhân, nó liền bức Tiểu Nhân tự hủy tay mình, nếu không nó sẽ nhảy lầu……”
“Cho nên Tiểu Nhân làm thương tổn chính mình?”
Từng Lương Ngọc gật gật đầu.
Hạ Anh Đông tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng không khỏi run lên, một cái cô gái muốn tự hủy tay mình, khẳng định có dũng khí rất lớn. Cô thích vẽ tranh như thế lại bị vội vã hủy đi cánh tay của mình, cảm giác đau khổ này người ngoài nhất định là khó có thể hiểu rõ.
Vì vậy đối với Mạc Tử Nhân, anh lại thêm vài phần đau lòng. “Đúng rồi, bác gái, tối nay con sẽ rời đi.”
Từng Lương Ngọc cố ý không hiểu lời hắn “Cậu không cần đi nhanh như thế, tạm thời không có nguy hiểm.”
“Có con ở đây, hai người sẽ không tiện, với lại người nhà của con cũng đang lo lắng.”
“Nói cũng phải, nếu như có tấm lòng hiếu thuận đừng để bị thương nữa, cha mẹ của cậu sẽ rất lo lắng.” mẹ của Tử Nhân lại nhắc nhở.
“Cám ơn bác gái.” Hạ Anh Đông cũng không muốn nói đến chuyện cha mẹ mình, liền xoay người trở lại trong phòng.
Bọn họ cuối cùng đều là người xa lạ, có một số việc không cần phải nói nhiều, ngày hôm nay sau có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại, nhưng anh vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của họ…… Càng nhớ rõ hành động dù rất sợ hãi cũng kiên trì phải trợ giúp ấy của cô, cô gái của hắn.
Hạ Anh Đông tỉnh lại lần nữa, người bên cạnh đã không thấy bóng dáng, anh muốn xuống giường, Mạc Tử Nhân vừa vặn đi tới.
“Anh vẫn chưa thể đứng lên!” cô khẩn trương hô, người cũng gấp rút đi tới dìu anh.
Hạ Anh Đông cười nhìn qua hành động săn sóc của cô, nói cũng kỳ quái, bình thường anh không dễ dàng tin tưởng người khác, trải qua chuyện hôm qua rõ ràng đối với cô sinh ra cảm giác tin nhiệm rất lớn, anh nghĩ thầm có lẽ do anh cùng mẹ con họ không hề có quan hệ gì, bất quá chờ anh rời đi, bọn họ khả năng sẽ không gặp lại nữa.
“Tôi không đứng dậy, thì đi toilet như thế nào đây?” Thân thể tốt lên chút ít, làm tâm tình của anh cũng tốt lên rất nhiều.
Mạc Tử Nhân ngây ngốc một chút, mới lúng túng nâng đỡ anh đến toilet, chờ anh xử lý xong đại sự của bản thân, lại dìu anh đến ghế ngồi xuống. “Có khá hơn một chút không?”
“Có, cám ơn.”
Tối hôm qua khiêng anh trở về, cô mệt mỏi chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất, rõ ràng là mưa to, toàn thân ướt đẫm, cô lại mệt đến mồ hôi đầm đìa, đủ cho thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực.
Cô cũng giật mình, thì ra khi con người ta gặp phải lúc cấp bách, liền sinh ra tiềm lực vô hạn.
Cha cô đi làm, bởi vậy trong nhà chỉ có hai người, cô cùng mẹ, mà thân thể của mẹ cô vốn không tốt, người cô mang về đương nhiên phải do chính cô xử lý, vì vậy cô gánh vác chiếu cố cùng trông coi anh cả đêm, cho đến bốn giờ sáng mới hôn mê chìm vào giấc ngủ, đợi cô tỉnh lại, mẹ đã ra ngoài.
Phòng khách không có một bóng người, chỉ có thức ăn trên bàn cùng một tờ giấy –
“Tiểu Nhân, mẹ đi vận động thuận tiện đi chợ mua thức ăn, trên bàn có bữa sáng, nhớ ăn nha, con ra cửa trước thì nói cho A Đông một tiếng, đừng để cậu ấy tỉnh lại tìm không thấy người, mẹ biết rõ con đối với người như nó không có hảo cảm, hết sức là tốt rồi, đừng quá miễn cưỡng.’
Ai! Trợ giúp người xác thực là chuyện tốt, nhưng vạn nhất rước họa vào thân thì thật phiền toái. Cho tới bây giờ tỉnh táo lại, cô mới phát hiện chính mình tối hôm qua có bao nhiêu can đảm, nếu A Đông thật sự có ý đồ xấu, cô chẳng phải là đã hại mẹ của mình rồi hay sao, thực không xong!
“Sáng sớm đã tức giận cái gì thế? Chẳng nhẽ đang ảo não vì tối hôm qua đã cứu tôi?” cô bé tâm hồn đơn thuần này, căn bản là giấu không được tâm tư, bị anh đoán cái là trúng liền.
“Ách……” sự kiên nhẫn tối hôm qua tất cả đều dùng hết rồi, cô lúc này có điểm phòng bị, tránh xa Hạ Anh Đông, thậm chí cô bắt đầu tính toán chạy đến phòng bếp cầm dao thái, chỉ cần mấy giây thời gian là xong. “Không có, không có a~, anh đã đói bụng chưa?”
Trên bàn bát cháo nóng hổi, thức ăn xem ra rất là ngon, anh xác thực đã đói bụng.
“Cùng nhau ăn đi!” Tối hôm qua còn có dũng khí như vậy, nhưng bây giờ lại giống như con cừu nhỏ núp ở góc, anh nhận ra trên mặt cô có chút sợ hãi, đồng thời cũng có thể thấy đáy mắt của cô cất giấu ý muốn sẽ liều lĩnh bảo vệ mình là điều quan trọng nhất.
Mạc Tử Nhân nhìn sâu vào hai mắt anh, mới từ từ đi vào phòng bếp lấy ra hai bộ bát đũa.
Hạ Anh Đông vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngày hôm qua là lúc nên phòng bị và ném tôi xuống, thì cô không làm, hiện tại thì không cần phải sợ tôi như thế, tôi sẽ không làm hại cô. Còn có, lúc tôi ăn cơm thích để cho tâm tình vui vẻ, cô cũng không cần quá khẩn trương, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ý muốn ăn của tôi.” anh không khách khí ăn thêm một chén cháo lớn.
Mạc Tử Nhân thấy thế, cũng yên lặng cúi đầu ăn, nâng lên bát cháo khoai lang mẹ cô nấu.
Cho đến khi nồi đã thấy đáy, Hạ Anh Đông ăn no nên tâm tình có vẻ tốt hơn rất nhiều, Mạc Tử Nhân mới hỏi: “Annh dự định khi nào thì đi? Có cần tôi giúp anh gọi tắc xi không?”
Câu hỏi đầu tiên của cô có ý tứ đuổi người mãnh liệt, vì vậy cô bổ sung thêm câu thứ hai để hòa hoãn một chút.
Cô mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra ý phi thường không hoan nghênh anh tiếp tục ở lại, Hạ Anh Đông làm sao có thể nghe không ra chứ.
Cô bé này thật đúng là trong ngoài không đồng nhất, nhìn qua đơn thuần ngu đần, ẩn bên trong lại có cá tính quật cường như thế, nhớ tới tối hôm qua cô rõ ràng có thể cõng anh trở lại, anh liền cười, thật không dám tin tưởng cô rốt cuộc là làm sao có thể làm nhưu vậy được?
Ấn tượng khắc sâu nhất của anh đối với cô, chính là thói quen cắn môi của cô, hành động mờ ám kia có thể biểu hiện ra cô bất đắc dĩ, bất mãn hay đã cố gắng nhiều.
Lập tức, cô đang cắn môi dưới biểu hiện cô bất đắc dĩ.
Ăn no, anh cũng có khí lực cùng cô trêu chọc.“Cô như vậy là muốn đuổi tôi đi hay sao?”
“Tôi, tôi không có ý đó, chỉ là tôi nghĩ vết thương của anh đã được băng bó kỹ, nơi này cũng không phải là địa phương an toàn gì, đi nhanh một chút có lẽ tốt hơn.” Hoàn toàn là vì anh mà suy nghĩ, nhiều săn sóc a~!
“Không phải là có câu nói ‘Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất’ sao? Cho nên nhà cô rất an toàn. Với lại hiện tại đi ra ngoài, người bên ngoài khẳng định vẫn còn tìm tôi, tôi đi ra tương đương với việc tìm con đường chết, cô đã cứu tôi nên cứu cho trót chứ!” anh lưu manh cười nói, lời nói làm cô không biết đường phản bác.
Mạc Tử Nhân quả nhiên tức giận đến nắm chặt tay thành quyền, còn cắn cắn môi dưới. Quả nhiên, cứu anh sẽ gặp hắc đạo, cô thật sự là tự chui đầu vào rọ mà, cô đúng là ngốc a~!
Không phải có câu người tốt sẽ được báo đáp sao? Báo đáp của cô đâu?! Cái này căn bản là thể hiện thế báo hay sao! “Tôi giúp anh báo cảnh sát.”
“Nếu như có thể báo cảnh sát, ngày hôm qua tôi đã chính mình đi tìm cảnh sát. Nếu như cô thật tình muốn tôi chết, vậy thì đi gọi điện thoại báo cảnh sát đi! Tôi khát, làm phiền cô cho tôi một ly trà.”
“Chúng tôi không có trà!” cô nghĩ thật muốn đem nồi đập lên mặt anh, dù sao anh đã bị đánh, được sủng ái đến nỗi cái mũi sưng lên nhìn không ra bộ dáng gì, đánh thêm vài cái nữa cũng không việc gì đi.
“Phiền toái cho tôi một ly nước sôi, cám ơn.” anh không khách khí, vẫn là nói rât lễ phép a~.
Mạc Tử Nhân thở phì phì đem nước đưa cho anh, ánh mắt lạnh lùng phảng phất như bắn ra hai tia hàn khí, thẳng thắn mà nói tính tình của cô rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người có thể làm cho cô tức giận đến nói không ra lời, người trước mắt này là người đầu tiên. “Kia, vậy anh muốn đợi bao lâu?”
“Cô bé, cô nói lắp a!” anh hảo tâm chỉ ra cô đang lo lắng, sợ hãi mà đến độ nói lắp.
“Tôi, tôi…… Tôi mới không có, đó là bởi vì, bởi vì……”
“Bởi vì sao?” anh mặt mày hớn hở hỏi.
“Bởi vì…… Tôi không thích anh, cho nên mới nói lắp.” Mạc Tử Nhân nói ra, vốn tưởng rằng có thể làm cho tâm tình mình tốt hơn, không nghĩ tới vẻ mặt bị thương của Hạ Anh Đông lại làm cho cô cảm thấy băn khoăn.
Không phải là cô đã nói quá đáng đó chứ? Cô cũng không phải là cố ý nói ác như vậy, ai bảo anh một chút cũng không đứng đắn, mà cô lại có chút sợ anh mới không thể lựa lời nói như thế, lần này thật sự nói sai a~, cô nên thu xếp làm sao đây? “Cái kia….”
Giương mắt len lén quan sát anh, thấy thần sắc anh hơi có vẻ cô đơn, cô lại càng cảm thấy xấu hổ. “A Đông, tôi vừa rồi, vừa rồi không phải cố ý nói như vậy, kỳ thật tôi không đòi……”
“Ưạ!” Một thanh âm thật dài cắt đứt áy náy của cô.
Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, nhìn nét mặt của anh từ cô đơn từ từ biến thành nụ cười.
“Ăn quá nhanh, vừa rồi dạ dày không quá thoải mái, ựa! Rốt cục đã khá hơn nhiều.” anh vỗ vỗ bụng, vẻ mặt có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng vẻ mặt Mạc Tử Nhân khẩn trương.“Anh, anh đùa bỡn tôi có phải không? !”
Hạ Anh Đông trừng to mắt, cố làm ra vẻ vô tội. “Có sao? Tôi cái gì cũng chưa nói a!” anh đúng là chưa nói cái gì, chỉ là diễn kịch một chút, nhưng hành động ấy còn lưu manh hơn nói.
“Anh –” Mạc Tử Nhân tức giận đến nói không nên lời, trực tiếp dọn dẹp bàn ăn, đi đến phòng bếp rửa chén.
Anh cười cười hỏi: “Tôi có thể mượn điện thoại không?”
“Có thể.”Âm điệu của cô so với anh còn lạnh lùng hơn.
Hạ Anh Đông cười đến đau ngực, anh nén cười di chuyển đứng lên cầm lấy điện thoại.
“Uy.” Là thanh âm của chú.
“Chú, là con.”
“Anh Đông, con ở đâu? Có bị thương không? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói cho chú biết?” Hạ Đạt khẩn trương hỏi.
“Con có cho người đi thông báo với chú.” Hôm nay anh chỉ còn có thể tin cậy vào chú của mình mà thôi.
“Thông báo?! Căn bản không có người tới tìm chú, chỉ khi bác Hứa của con đến nói cho chú biết, chú mới hay đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Ông ấy nói con bị thương, có sao không?!”
Tối hôm qua trước lúc gặp Mạc Tử Nhân đi đường có lòng tốt giúp, lúc ấy phía sau anh còn có người theo sau, bởi vậy anh nhờ người tốt bụng kia thay anh thông báo cho chú biết, sau đó hai người bọn họ chia tay, xem ra người nọ không có đi thông báo. “Chú, Duẫn Hứa Thế Văn bán đứng con….con căn bản không rõ ràng còn có người nào muốn đối với phó với con nữa hay không, nếu trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”
“Cái gì?!” Thanh âm Hạ Đạt tràn đầy kinh ngạc. “Làm sao có thể? Hắn là người bạn tốt nhất của ba con, có phải là hiểu lầm hay không?”
“Nhát chém con đầu tiên chính là hắn.” anh cũng không muốn thừa nhận, hết lần này tới lần khác đó là sự thật, Hạ Anh Đông nhàn nhạt nói xong, giữa hai người liền rơi vào một hồi trầm mặc.
“Vậy bây giờ con bình an không?”
“Tạm thời bình an, có hai mẹ con đã cứu con.” Kết quả chỉ có người không quan hệ là giúp đỡ anh.
“Vậy là tốt rồi……” Hạ Đạt cũng không nhịn thở dài.
“Chú, con không biết nên tin tưởng cái gì nữa… Nếu ngay cả bạn bè tốt nhất cũng sẽ phản bội, không biết cái cha bảo vệ tột cùng là gì? ” Cha anh chính không yên lòng là vị anh em này, anh mới đi theo cha bước chân lên con đường này, nhưng tình huống hôm nay làm cho anh sinh ra nghi vấn mãnh liệt.
“Thẳng thắn mà nói, chú đã sớm khuyên qua ba của con hãy chú ý, mong ông ấy đừng quá tín nhiệm vị anh em kia, dù sao cuộc sống chém giết cuối cùng cũng không có bảo đảm, bất quá đó lại là sự lựa chọn của ba con, ông ấy đã chính mình chịu trách nhiệm. Anh Đông, con thì khác, con còn trẻ, không cần thiết vì những người kia mà buông tha cho cuộc sống của chính mình, nếu như con đã giác ngộ, hãy thừa cơ hội này dứt khoát kết thúc hết thảy đi.” Hạ Đạt lại đem lời mấy năm trước nói lại.
Giữa hai người lại là một hồi trầm mặc.
“Con hiểu, nhưng con muốn xử lý thích đáng.” Trong lòng anh đã có dự định.
“Con bao giờ sẽ trở về? ”
“Tối hôm nay con sẽ về….” anh cũng không muốn quấy rầy hai mẹ con này quá lâu, không muốn họ tăng thêm phiền toái.
“Con ở đâu ? Chú sẽ đến đón.”
“Không cần, có người theo dõi chú, con sẽ tự mình về.”
“Cũng tốt, vậy con phải cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì thì điện cho chú hoặc Lập Dương.”
“Chú, cám ơn chú.”
“Đứa nhỏ ngốc, con là cháu ta, ta không chiếu cố con, thì ai làm đây? Mặc dù chuyện phát sinh như vậy làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng có thể làm cho con tỉnh ngộ, chú cảm thấy rất tốt, có đôi khi thất bại cũng là cơ hội tốt, ít nhất về sau ta không cần lại thay con lo lắng.” Hạ Đạt thâm tình nói.
Hạ Anh Đông cùng chú hàn huyên vài câu mới ngắt điện thoại, từ từ đi đến sân thượng nhìn ra bên ngoài.
Như chú Thành Như nói, mặc dù tiếc nuối, nhưng không biết tại sao tâm của anh lại có một cỗ cảm giác thiết thực, giống như là đã trông thấy trước…. Anh rốt cục có thể làm chuyện mình muốn.
Kết thúc như vậy, tin tưởng cha có thể lượng thứ cho anh.
Khe khẽ thở dài một hơi, anh quay đầu lại mới phát hiện xung quanh yên tĩnh cực kỳ, tựa hồ chỉ còn lại một mình anh. Nhìn chung quanh, ngoại trừ phòng ngủ khi nãy, còn có một cánh cửa khác cũng đang mở, vì vậy anh đi tới đứng trước cửa, thấy bóng lưng Mạc Tử Nhân, trước mặt cô còn bày ra vải vẽ tranh sơn dầu.
Cô giống như là đang vẽ cảnh trí ngoài cửa sổ, nhìn rất chuyên chú, nét bút chậm rãi, mỗi một bút dường như đã nghiên cứu kĩ lưỡng. Bộ dáng kia chính là cá tính của cô sao?
Anh nhìn thật lâu, như mê muội vì vẻ nghiêm túc của cô, anh cũng không cách nào dời mắt, cô giống như một tia ánh sáng hấp dẫn anh.
“Anh…… Không cần phải vẫn đứng ở đằng sau tôi như vậy, tôi không thể chuyên tâm được.” Mạc Tử Nhân đã sớm phát giác việc anh đến gần, vốn cho là anh đứng một lát sẽ lập tức đi, không nghĩ tới anh đứng đấy gần mười phút cũng không rời đi, hại cô phân tâm.
Mặc dù Hạ Anh Đông không hiểu về vẽ tranh, nhưng có thể hiểu cảm giác bị quấy rầy sẽ không tốt lắm. “Xin lỗi, cô vẽ tranh cực kỳ nghiêm túc, tôi cũng không muốn làm ầm ĩ cô, còn tưởng đứng ở đây cô sẽ không phát hiện.”
Làm sao có thể không phát hiện? Tiếng bước chân của anh lớn như vậy, không nghe được chắc là có vấn đề. “Anh muốn nhìn thì có thể đi lên phía trước.”
Cô thà người ta đứng ở trước mặt, chứ không cần đứng ở phía sau cô.
Hạ Anh Đông đi tới, mở miệng tán dương: “Bức tranh của cô rất khá, đem cảm giác cổ kính biểu hiện rất tốt.”
“Tôi cảm thấy cái hẻm nhỏ bên ngoài cũng là một loại cảnh trí, đó là một loại cổ kính, mùi vị quen thuộc, có thể diễn sinh ra rất nhiều ý tưởng, tôi liền dùng ‘Cái hẻm nhỏ’ làm đề tài.”
“Cô dự định về sau sẽ theo nghề vẽ ư?”
“Ừ, tôi đã thi đậu hệ mỹ thuật.” Hôm qua là chuyện tốt nhất, chờ cha trở lại, bọn họ mới có thể ăn mừng.
“Chúc mừng cô!”
“Cám ơn.”
“Tin tưởng cô sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Được khen ngợi, dường như Mạc Tử Nhân không quen, đỏ mặt nói: “Tôi như vậy chẳng có gì lạ, chỉ là thích vẽ tranh mà thôi, nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được thì quá tệ.”
“Vậ tôi chẳng phải là rất thảm sao? ” Ánh mắt tò mò nhìn Mạc Tử Nhân, sau đó anh nói tiếp.“Cô còn có vẽ tranh làm hứng thú, tôi ngay cả hứng thú của mình đều bỏ qua.”
Vì cha, anh bỏ qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ anh hối hận, bởi vì đó là con đường anh lựa chọn, dù sai cũng không oán hận người khác được.
“Hứng thú của anh là gì?”
“Tôi nghĩ là làm đầu bếp… tay nghề của mẹ tôi rất tốt, tôi rất thích món ăn mẹ làm, mặc dù mẹ không thường xuống bếp, mỗi lần nhớ đến thì lại có cảm giác gia đình…… Cho nên tôi rất muốn làm đầu bếp.”
“Anh vẫn còn có thể, người còn sống là còn cơ hội, bắt đầu từ hôm nay, anh có thể lựa chọn một cuộc sống khác, tôi tin tưởng mẹ anh cũng sẽ cao hứng .”
“Cô bé, cô có hiểu cái gì gọi là không như mong muốn không?”
“Tôi chỉ khi biết hối hận giống như bệnh rồi mới dùng thuốc.” cô dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng anh, điều này làm mất đi vẻ ngây thơ thường ngày của cô. “Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì để mình phải hối hận.”
Hạ Anh Đông lúc này mới chú ý tới vết sẹo trên cổ tay phải của cô, đang muốn hỏi thì nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Từng Lương Ngọc mang theo đồ ăn trở về.
“A Đông, cậu tỉnh rồi à? Có khá hơn không?” Từng Lương Ngọc thân thiết hỏi.
“Có ạ, cám ơn bác gái.”
“Không cần khách khí, xem như chúng ta có duyên với nhau đi.”
Hạ Anh Đông chân thấp, chân cao tiến lên hỗ trợ đem thức ăn đi vào phòng bếp, Mạc Tử Nhân thì chậm một bước.
“Cám ơn, cậu thực ngoan ngoãn.”
Bởi vì hành động nho nhỏ này mà lại được tán thưởng làm anh có chút tội lỗi.
Từng Lương Ngọc nhìn thấy con gái, hồ nghi hỏi: “Tiểu Nhân, sao con còn không đi làm đi?”
“Con nghĩ trong nhà có bệnh nhân, tự mình cũng có chút mệt mỏi, nên muốn xin nghỉ.” Đối với người cướp đi công việc của mình, nàng có chút mất hứng, mở miệng nói.
“Con chiếu cố A Đông cả đêm cần phải nghỉ ngơi. Vậy con nghỉ trước đi, nấu xong cơm trưa mẹ sẽ gọi.”
“Mẹ, con giúp mẹ.”
“Không cần a! Một mình mẹ sẽ mau hơn, con đi ngủ một chút đi, không xong a~, mẹ quên mua gạo rượu rồi.”
Mạc Tử Nhân nhanh chóng hỏi: “Để con đi, muốn mấy bình?”
“Một chai thôi, vậy con nhanh nhanh trở lại, mẹ muốn làm canh cá cho A Đông ăn”
Nguyên lai là vì “Người nào đó”, nhiệt tình của cô thoáng cái liền giảm xuống một ít. “Được”
Chờ sau khi Mạc Tử Nhân rời đi, Hạ Anh Đông mới mở miệng. “Bác gái à, nhà này chỉ có hai mẹ con bác thôi sao?”
“Chồng của tôi làm ca đêm, nên buổi chiều sẽ trở lại ăn cơm.”
Hạ Anh Đông nhìn ra tình trạng kinh tế nhà này không tốt lắm, bất quá những người ở đây không nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt họ luôn tươi tắn, có vẻ cảm thấy phi thường đầy đủ. “Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người.”
“Đừng nói như vậy, có thể trợ giúp cậu là chuyện tốt. Nếu cậu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, nấu xong tôi sẽ đi gọi cậu.”
“Cám ơn, đúng rồi bác gái, con thấy trên tay Tiểu Nhân có thương tích, chuyện gì đã xảy ra?”
Nghe anh nhắc tới chuyện này, Từng Lương Ngọc không khỏi lộ ra sắc mặt tiếc hận. “Việc này nói rất dài dòng, hồi học cao trung, Tiểu Nhân có một người bạn rất thân, cô gái kia cũng rất thích vẽ tranh, hai đứa thường xuyên đại diện cho trường tham gia thi đấu, Tiểu Nhân thành tích khá hơn một chút, nên luôn đứng nhất ….”
“Lòng tự trọng của cô bé kia rất mạnh, về sau càng trở nên cực đoan, cộng thêm trong nhà đối với nó rất nghiêm khắc, làm rất căng, có một lần, trong phòng học nó làm náo loạn cả nên, la hét là muốn tự sát, lúc thấy Tiểu Nhân, nó liền bức Tiểu Nhân tự hủy tay mình, nếu không nó sẽ nhảy lầu……”
“Cho nên Tiểu Nhân làm thương tổn chính mình?”
Từng Lương Ngọc gật gật đầu.
Hạ Anh Đông tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng không khỏi run lên, một cái cô gái muốn tự hủy tay mình, khẳng định có dũng khí rất lớn. Cô thích vẽ tranh như thế lại bị vội vã hủy đi cánh tay của mình, cảm giác đau khổ này người ngoài nhất định là khó có thể hiểu rõ.
Vì vậy đối với Mạc Tử Nhân, anh lại thêm vài phần đau lòng. “Đúng rồi, bác gái, tối nay con sẽ rời đi.”
Từng Lương Ngọc cố ý không hiểu lời hắn “Cậu không cần đi nhanh như thế, tạm thời không có nguy hiểm.”
“Có con ở đây, hai người sẽ không tiện, với lại người nhà của con cũng đang lo lắng.”
“Nói cũng phải, nếu như có tấm lòng hiếu thuận đừng để bị thương nữa, cha mẹ của cậu sẽ rất lo lắng.” mẹ của Tử Nhân lại nhắc nhở.
“Cám ơn bác gái.” Hạ Anh Đông cũng không muốn nói đến chuyện cha mẹ mình, liền xoay người trở lại trong phòng.
Bọn họ cuối cùng đều là người xa lạ, có một số việc không cần phải nói nhiều, ngày hôm nay sau có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại, nhưng anh vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của họ…… Càng nhớ rõ hành động dù rất sợ hãi cũng kiên trì phải trợ giúp ấy của cô, cô gái của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook