Chúc mọi người có một mùa Giáng sinh an lành, hạnh phúc.

Merry Christmas! 🎅

×××××××

Chương 1

Bên trong toa tàu G288.

Cố Tân Di đang nhắm mắt thư giãn đầu óc. Màn hình led bên trên lối ra vào liên tục hiển thị tốc độ của đoàn tàu hiện tại - 380km/h, điều này làm cho Cố Tân Di lập tức liên tưởng đến 220V. Điện áp định mức đạt tiêu chuẩn quốc gia của các thiết bị gia dụng, và sau đó là một loạt các kiến thức về điện bắt đầu xuất hiện trong não cô như một dòng suối tuôn trào.

Dừng lại, Cố Tân Di lắc đầu thật mạnh, đây chính là hậu quả của việc suốt ba năm trung học đắm chìm trong biển đề. Cô nhất định phải tống chúng ra khỏi đầu, trả lại sự thanh tịnh, tinh khôi như trang giấy trắng tựa như những tình tiết của những bộ phim Hàn, Anh, Mỹ.

Nghĩ đến điều gì đó, Cố Tân Di liền chỉnh di động ở chế độ im lặng, sau đó ném vào trong ba lô, mặc kệ chú chim cánh cụt nhỏ của QQ vẫn đang nhấp nháy không ngừng.

Nam sinh bên cạnh đã quan sát cô rất lâu, nhìn cô cau mày nhắm mắt tựa như đang cố chịu đựng. Ánh nắng tháng 8 rất chói chang, suốt dọc đường tàu chạy thỉnh thoảng có những tia nắng chiếu vào gương mặt trắng noãn của cô gái, làm cho hàng lông mày khói * lúc ẩn lúc hiện, hàng lông mi rung rung như đôi cánh bươm bướm, thêm nốt ruồi son nhỏ màu hồng hồng ở phía đuôi lông mày tăng thêm một chút ý vị.

*Lông mày khói hay còn được gọi là lông mày sâu róm ( lên gg xem ảnh để biết rõ hơn).

Thật xinh đẹp.

Lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, váy trắng, tóc đen, làn da lại trong veo không hề trang điểm, tựa như tiên nữ trong mơ, nhưng trên người cô toát ra một hơi thở trẻ trung tươi mới lại khiến cô trở nên chân thật hơn một chút.

Đang là mùa nhập học, anh đoán rằng cô nhất định là đi báo danh.

Sau đó lại dời sự chú ý sang bàn tay tinh tế, thon dài của cô, chắc hẳn cô nàng là một sinh viên mỹ thuật.

" Cái kia, cậu có phải bị say tàu không?" Nam sinh lấy hết can đảm hỏi, sau đó đưa cho cô một viên thuốc.

Mặc dù đi tàu cao tốc không nhiều, nhưng Cố Tân Di cũng không phải là người yếu ớt. Cô chỉ là đang nhắm mắt, đem tất cả các kiến thức vật lý còn sót lại trong đầu dọn dẹp sạch sẽ, tâm tình đang khá tốt, cô quay sang quan sát vẻ mặt lo lắng của cậu nam sinh kia, lắc đầu:" Cám ơn, mình không sao."

Nhưng theo nguyên tắc có qua có lại, Cố Tân Di đem một viên kẹo cao su đưa cho anh, chàng trai đỏ mặt cám ơn.

Nhìn thấy những ngón tay trắng nõn cô đang nắn bóp bao bì vàng óng của viên thuốc, có một loại vẻ đẹp nói không nên lời, sợ cô hiểu lầm, cậu im lặng một lúc, vội vàng mở miệng giải thích:" Mình...mình thật sự không phải là người xấu, đây là mẹ mình sợ rằng mình sẽ bị say tàu nên bà đã mua thuốc cho mình. "

Cố Tân Di bất ngờ, sau đó nghiêm mặt nhìn, vỗ vào vai cậu:" Chàng trai trẻ à, trời tối đường trơn trượt, xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác, khó lường trước sự việc."

Nam sinh nghe xong, cảm thấy cô nói rất có đạo lý, một cô gái xinh đẹp lại đi một mình thì đúng là nên có một chút phòng bị đối với người lạ. Vì để thay đổi suy nghĩ của cô đối với mình, cũng như chứng minh bản thân không phải là kẻ xấu, cậu nam sinh bèn cau mày lấy viên thuốc từ trong tay cô nuốt vào bụng:" Cậu xem, mình đã uống vào rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì."

Cố Tân Di biểu cảm như một người có lỗi, chậm rãi nói:" Đừng bao giờ tin lời của con gái, nhất là con gái đẹp, càng đẹp tâm địa càng độc ác, chàng trai trẻ à, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, giang hồ khó lường trước điều gì a." Cô cơ hồ nhấn mạnh một lần nữa.

Cậu nam sinh hình như đã bị cô dọa sợ không ít, không biết làm thế nào cho đúng, hiện tại anh chỉ cảm thấy viên thuốc mà mình vừa nuốt xuống thật sự rất đắng không gì sánh được. Nhớ lại lúc nãy cô vừa lấy móng tay bấm vào viên thuốc, lại nghĩ đến những tình tiết thuốc độc được dấu trong móng tay của những bộ phim kiếm hiệp mình đã từng xem qua, nhất thời cảm thấy bản thân như gặp phải đại hạn khó qua được.

Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của cậu, Cố Tân Di biết mình đã đùa hơi quá trớn, cô cười lấy lòng, thành khẩn xin lỗi:" Xin lỗi, mình chỉ trêu cậu thôi, đúng là mình thật sự không có bị say tàu, cũng biết cậu là một người tốt, đương nhiên mình cũng là một người tốt. "

Cậu nam sinh nửa tin nửa ngờ nhìn cô. Cố Tân Di nói thêm:"Thật như vàng 24K, do gần đây mình đã đọc tiểu thuyết << Ỷ Thiên Đồ Long Ký >>, lời dạy bảo của mẹ Trương Vô Kỵ quá đi sâu vào lòng người nên hơi bị nhập tâm. " (*)

(*) Ỷ Thiên Đồ Long ký (倚天屠龍記), còn được dịch ra tiếng Việt là Cô gái Đồ Long, là một tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung. Đây là cuốn cuối cùng trong bộ tiểu thuyết Xạ điêu tâm khúc. Tiểu thuyết được Hương Cảng Thương báo xuất bản lần đầu năm 1961 tại HongKong và sau đó bản tiếng Việt được Nhà xuất bản Văn học xuất bản tại Việt Nam.

Nguyên văn lời của Ân Tố Tố nói với con là Trương Vô Kỵ trước khi bị võ lâm giết chết:

"Con đừng bao giờ tin lời của con gái, nhất là con gái đẹp, càng đẹp càng dễ lừa gạt con..."

Cô vừa nói vừa không giấu được nụ cười, khiến người nào đó có chút bần thần.

Trải qua giai đoạn khắc nghiệt của trường cấp 3, bước qua cây cầu độc mộc* mang tên kỳ thi tuyển sinh đại học, hầu hết tất cả các học sinh tốt nghiệp trong lòng đều có khát khao cùng mong chờ vào tình yêu thời sinh viên đại học, một thế giới mới đang vẫy tay chào đón bọn họ.

*Cầu độc mộc: Cây cầu chỉ có hai tấm ván bắc ngang .

Hưng Thành và Giang Thành là hai thành phố gần nhau, di chuyển giữa hai nơi bằng tàu cao tốc chỉ mất 1 tiếng 20 phút. Suốt quãng đường đi sẽ được nhìn thấy những cánh đồng ruộng cùng núi cao vời vợi, ánh mặt trời tháng 8 chiếu xuống cánh đồng kèm theo những cơn gió tựa như những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển tạo nên một cảnh đẹp kì ảo, bất quá Cố Tân Di không có cơ hội thưởng thức, bởi vì cô còn đang ngủ..

Chàng trai nhìn sườn mặt gần như mờ ảo dưới ánh mặt trời của cô, thở dài thật lâu.

Đẳng cấp quá cao, anh thật sự không với tới được..

Tàu cao tốc vừa cập bến, cửa vừa mở liền bị một cỗ hơi nóng ập tới ùa vào mặt. Cố Tân Di ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc được xây bằng sắt thép này, đây là một nhà ga khổng lồ, rất đẹp. Nhà ga được thiết kế rất độc đáo với kiểu dáng như một cơn sóng, tương lai bốn năm kế tiếp này, đây sẽ là nơi cô thường xuyên lui tới.

Đi theo dòng người, Cố Tân Di bước ra khỏi nhà ga, tìm kiếm nơi tiếp đón tân sinh viên của trường đại học.

Cậu nam sinh uống thuốc kia và một số tân sinh viên cũng theo biển báo tìm kiếm chỗ tiếp đón.

Giang Thành là một khu vực rộng lớn gấp ba lần Hưng Thành, bao gồm chín tỉnh, đồng bằng thì nhiều, chỉ là ít đồi núi cao, phát triển tốt nhất là đường thủy và hệ thống thủy lợi của sông Trường Giang làm cho đất đai nơi đây trở nên màu mỡ, đặc biệt nơi này từ xưa là một chiến trường của các chiếc lược gia, quân sự hàng ngàn năm trước.

Cố Tân Di đi theo dòng người không bao lâu liền tìm thấy nơi tiếp đón, bảy tám trường đại học đều tập trung ở đấy. Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã tìm thấy " đại bản doanh " của mình, chỉ còn lại một người là Cố Tân Di không một chút hoang mang vẫn đang chăm chú quan sát tấm biển tiếp đón của các trường đại học.

Nơi tập trung của trường Đại học Khoa học và Công nghệ nằm ở phía trong cùng, nam sinh tập trung rất đông ở đấy, họ dường như thống nhất đều bận áo sơ mi ca rô, đeo kính cận. Đối diện là các nữ sinh trường Đại học Sư phạm xấu hổ, đỏ mặt đứng lắng nghe lời chỉ bảo của các vị đàn anh.

Không bao lâu Cố Tân Di đã đứng trước bàn tiếp đón của trường Đại học Khoa học và Công nghệ:" Bạn nữ, bạn trêu tôi phải không?" một cậu thanh niên ngồi ở phía tiếp đón nghi ngờ hỏi cô.

Sửng sốt một lúc, đàn anh cao cao gầy gầy, gương mặt đẹp trai chỉ chỉ về phía đối diện, mở miệng hỏi cô " Học muội, em..em không đi nhầm chứ?".

" Báo cáo đàn anh, em chắc chắn rằng em đã nhận được giấy báo từ Đại học Khoa học và Công nghệ." Cố Tân Di nghiêm túc như đang phát biểu trong một buổi lễ trang trọng, nhóm người ở đây cảm thấy cô gái này thật sự khôi hài khiến vẻ quyến rũ của cô có một chút phá vỡ.

Sau khi đảm bảo vị học muội xinh đẹp này không đi nhầm nhà, các đàn anh liền trở nên hưng phấn như được tiêm máu gà vào người. Họ lập tức nhường chỗ, đặt ghế cho cô ngồi, đem nước uống và hướng dẫn cô báo danh. Trước sau bất quá trôi qua có một phút đồng hồ, khiến cho Cố Tân Di hết sức sửng sốt vì sự nhiệt tình của họ.

Không thể trách các đàn anh hưng phấn như thế, vốn dĩ tiếp đón tân sinh viên chỉ là hoạt động tình nguyện, nhưng công việc lại hết sức mệt nhọc. Họ đã ở đây nguyên một buổi sáng, chứng kiến nữ sinh từng người từng người nối tiếp nhau mà đi đến hướng đối diện, còn nam sinh thì một người lại đến một người mà đi về phía mình, quả thực có một loại đau mang tên "đau trứng". Nơi đây toàn hormone nam khiến cho họ không khỏi ngán ngẩm.

Thật sự tốt quá, cuối cùng cũng có một bông hoa ghé lại nơi của họ!

Vị đàn anh thanh tú cao gầy kia chắc hẳn là người lãnh đạo ở đây. Anh ấy đang trả lời tin nhắn trên điện thoại và nói với Cố Tân Di rằng xe của trường sẽ lập tức đến, làm cho các tân sinh viên khác nhìn Cố Tân Di với đôi mắt khác, trông như đã nhìn thấy đấng cứu thế của cuộc đời mình.*

Vị đàn anh kia để tay che miệng ho khan và nói:" Khụ, không phải tất cả mọi người đều là nam hay sao? Có thể chen được người nào thì cứ nhét vào, tiết kiệm tiền xăng một chút. Trong tương lai, các đề tài các cậu nghiên cứu sẽ tốn rất nhiều kinh phí đấy."

Cố Tân Di vui vẻ, hiện giờ nam nữ thụ thụ bất thân thân, cho nên không định tiết kiệm kinh phí nữa rồi?

Thời gian chờ đợi, Cố Tân Di lấy điện thoạt di động ra, chú cánh cụt nhỏ nhảy nhót hiện lên 99+ tin nhắn, nhấn vào xem, tất cả đều là tin nhắn của bố cô.

Thái thượng hoàng: Con gái của tôi ơi, dọc đường đi, có ngủ thì cũng phải mơ thấy bố đấy nhé.

Ngọn cây: [ trả lời tự động ] Hi, bố yêu của con, có việc gì không ạ?

Thái thượng hoàng: Chà, ta nói cho con nghe, con gái đi dọc đường không nên nói chuyện với người lạ, có thể bọn họ đều là những người xấu, nếu họ có ý đồ gì xấu đối với con, con nên đem bức ảnh của bố ra cho bọn họ xem.

Ngọn cây: [ trả lời tự động ] Hi, bố yêu của con, có việc gì không ạ?

Bức ảnh Thái thượng hoàng gửi đến là một bức ảnh không hề có dấu vết của photoshop. Trong ảnh, lão Cố mặc một bộ tây trang màu đen, mang chiếc kính râm màu đen, xung quanh ông là một nhóm vệ sĩ rất dữ tợn.

Lão Cố dù tuổi đã lớn, nhưng lại là một người đi theo thời đại, WeChat Weibo QQ đều đã sử dụng qua, WeChat dùng để liên hệ với khách hàng, Weibo dùng để tra cứu tin tức, QQ thì dùng để trao đổi tình cảm với con gái.

Cố Tân Di rất thích sử dụng QQ để tán gẫu với lão Cố, bởi vì --

QQ có chức năng trả lời tự động.

Lão Cố cũng không chút nào để ý đến việc này, ngược lại ông còn cảm thấy thích thú, có thời gian rảnh, ông liền vào đây để tìm một chút cảm giác thành tựu...

Bởi vì ông rất yêu thích câu trả lời tự động của Cố Tân Di.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Tân Di đã gửi một tin nhắn chính thức.

Ngọn cây: Đã đến nơi an toàn, đang chuẩn bị di chuyển đến trường.

" Ôi chao, xe đến, xe đến rồi." Các tân sinh viên bắt đầu kêu la, Cố Tân Di kéo hành lý đứng xếp hàng chờ đợi ở phía sau.

Vị đàn anh đẹp trai giúp đỡ các mọi người khiêng hành lý, nói những điều cần chú ý khi đến trường học.

"...Đến điểm cuối của chuyến xe, các em sẽ được các tiếp tân ở các khoa tiếp đón, mỗi người đều sẽ dễ dàng tìm được các anh chị khóa trên của mình, ai về nhà nấy. Cuối cùng, hãy nhớ kỹ, học tỷ là của học trưởng, sư muội cũng là của học trưởng."

*Học trưởng: đàn anh.

" Chúng em chẳng phải sẽ trở thành kẻ cô độc sao? " Một nam sinh mập mạp giơ tay nói, kéo theo một trận hưởng ứng.

Cố Tân Di theo bản năng trả lời:" Học đệ cũng là của học trưởng a."

Trong xe đột nhiên trở nên yên lặng hẳn đi, nam sinh mập mạp nghe được câu nói của cô bỗng chốc giật mình, nhìn thoáng qua đàn anh với vẻ sợ hãi, sau đó nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống nghiêm chỉnh.

Cố Tân Di: "..."

Đàn anh cười cười, lại chống tay lên môi ho khan hai tiếng:" Khụ khụ, nếu học đệ không chấp nhận, vậy thì các anh đây chỉ còn cách dùng bạo lực mà thôi."

Trong xe lại thêm một mảng ớn lạnh, đến cả tài xế, giáo viên đều có chút đứng ngồi không yên, còn các cậu nam sinh thì đều gắt gao dính chặt mông vào chỗ ngồi, không dám nhúc nhích, nét mặt cứ như là ______

Bi thương cùng phẫn nộ.

Vị đàn anh cảm thấy trò đùa của mình đối với các em tân sinh viên có hơi quá trớn, liền nói:" Các anh chỉ nói đùa thôi, cái kia, các em về sau đều cũng sẽ trở thành những đàn anh. đến lúc đó, trường học này là của các em, học tỷ là của các em, học muội cũng là của các em."

Vị đàn anh càng nói càng hăng say, nghĩ cho cân xứng, bỏ thêm một câu:" Đương nhiên học đệ cũng là của các em, biển trời mênh mông này đều là của các em, ha ha!."

Câu nói vừa dứt, bầu không khí trong xe trở nên...chết lặng.

Cố Tân Di tựa hồ như nghe thấy tiếng quạ kêu " cạc cạc cạc ".

------------

Đại khái chính bản thân đàn anh cảm thấy hình như thể diện của bản thân đã không thể cứu vãn được nữa, nên anh ta an tĩnh ngồi xuống:" Từ nhà ga đến trường học khoảng 37 phút, hiện tại chúng ta đã đi được 8 phút 22 giây, thời gian còn lại ai có thắc mắc gì thì cứ hỏi anh."

Cố Tân Di chú thấy có một nam sinh bắt đầu bấm đồng hồ, khóe miệng giật giật, sau đó lôi ra chiếc túi rất lớn.

Nói là túi rất lớn, kỳ thật đồ vật đựng bên trong rất ít, một tấm bản đồ, một quyển giới thiệu câu lạc bộ, một quyển tạp chí sinh viên, chỉ bao nhiêu đấy thôi cũng đã tạo ấn tượng tốt cho Cố Tân Di.

Đại học Khoa học và Công Nghệ là một trường đại học có diện tích lớn thứ hai cả nước, được mệnh danh là cửu kinh cửu vĩ*, lạc đường trong đấy là chuyện thường xảy ra.

* Cửu kinh cửu vĩ : chín ngang chín dọc. Ý nói đường đi rối tinh rối mù như cái bàn cờ.( mỗi bàn cờ bao gồm chín hàng ngang, chín hàng dọc).

Kí hiệu trên tấm bản đồ được mô phỏng như những nhân vật hoạt hình, trông rất sinh động, nhưng vấn đề ở đây là --

Trên bản đồ được đánh dấu theo hướng đông tây nam bắc.

Vấn đề này thật sự rất đau đầu, liên quan đến phương hướng, Cố Tân Di chỉ biết mặt trời mọc lên ở phía đông và lặn ở phía tây, bắc trên nam dưới trái tây phải đông, cô vẫn hay dùng nhất là trái phải trước sau.

Đúng lúc bắt gặp cô đang chau mày, đàn anh đẹp trai liền bước tới hỏi:" Sao vậy? Có phải em bị say xe hay không?"

Mẹ nó! Tại sao người người đều hỏi cô có phải say xe hay không! Chẳng lẽ cô còn phải học lại lời nói của mẹ Trương Vô Kỵ cho vị đàn anh này nghe nữa sao?

Cố Tân Di mím mím môi, lắc đầu:" Bản đồ này, em phân rõ hướng thì phải làm sao bây giờ?"

Các tân sinh viên xung quanh đều duỗi dài cổ nghe ngóng, không phân biệt được phương hướng đều là bệnh chung của mọi người a!

Có mỹ nhân ở đây, nam sinh nào cũng đặt lòng, cho rằng đàn anh lúc này vẫn là người bình thường. (tâm không động)

Nghĩ vị học muội ở trước mặt đang bực tức, muốn tăng ấn tượng tốt đối với cô, anh ta khoát tay:" Nào nào, không có việc gì, phương hướng không phân rõ thì không sao, quan trọng nhất là phải biết phân biệt được nam với nữ!"

Lần này, các tân sinh viên một đám đều cực kỳ nề nếp, ngồi nghiêm chỉnh không dám nhúc nhích, nam sinh mập mạp thở phì phò, cả mặt đều đỏ lên.

Cố Tân Di nghẹn nửa ngày, nói một câu thấm thía:"....Đàn anh, anh nhất định là một người cổ hủ."

"..."

------------

Trò chuyện cuối chương...

Tác giả: Năm đó trả lời tự động của QQ rất thịnh hành, cậu dùng nó để làm việc gì?

Tần Trạm: Có lần vì quá buồn ngủ nên tôi đã đặt [ trả lời tự động ] thành "Ừm, sau đó thì sao?", bạn gái tôi đã trò chuyện với nó suốt tận 3 tiếng đồng hồ 【 mỉm cười 】.  

############

Có sự thay đổi, mình sẽ không up full, vì.. mình chỉ mới edit xong chương 1 thui 😂. Dạo này thi liên tục nên công việc edit cũng bị trì hoãn.

Nên mình edit tới đâu thì đăng tới đó nha.

Xin lỗi mọi người vì mình không giữ được lời hứa trước đó T.T

Và một lần nữa, mình chúc mọi người có 1 mùa Noel vui vẻ~~~~~~~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương