Ở trong ấn tượng của tôi, thời điểm duy nhất tôi cảm thấy mình sống rất bi thống chính là lúc Lê Trạch tổ chức lễ đính hôn với Đỗ Hân Di, tôi đứng ở cửa khách sạn nhìn poster của họ, cảm thấy tâm như chết bụi, mà bây giờ tôi mặc quần áo bệnh nhân, chờ tất cả mọi người rời đi, ôm chân ngồi ở trên giường nhìn bầu trời xanh thẳm, tôi không thể không thừa nhận, nhân sinh của tôi thực sự chỉ có bi kịch không có hài kịch.

Ngày hôm qua Tiểu Bạch xuất viện, vừa tròn một tháng từ lúc tôi và Lê Trạch ly hôn, buổi tối mọi người vui vẻ quây quần, Lê Trạch cũng tới, lúc nhìn thấy hắn tôi vẫn cảm thấy đau lòng, chẳng qua trên mặt đã có thể duy trì nụ cười bình thản, thân thể cha không tốt không thể uống rượu, còn dư lại ba người đàn ông giống như là ba anh em thân thiết uống rất cao hứng.

Tôi nghe được Bạch Tấn nói với Lê Trạch, “Cám ơn.”

Mà Lê Trạch nhìn tôi một cái, nói với anh một câu, “Chúc mừng.”

Lúc nước mắt sắp chảy xuống tôi chật vật đứng dậy trốn vào phòng bếp, tôi lấy cái muống từ từ khuấy nồi súp, dì nhỏ ninh rấy lâu, súp rất trắng, tôi cố gắng khắc chế nước mắt, cuối cùng nước mắt rốt cục bị nén trở về, nhưng cảm giác lỗ mũi vẫn ê ẩm nhức nhối, tôi cảm thấy có chất lỏng nong nóng không khống chế được từ mũi chảy xuống, súp trắng trong nồi đã bị nhuộm thành màu đỏ, tôi vội vàng đưa tay che lỗ mũi, mở vòi nước liều mạng rửa, tôi cho là cảm nắng rồi, không ngừng vỗ ót, nhưng thấy máu trong bồn rửa càng ngày càng nhiều, cảm giác có người đến gần, tôi xoay người, cảm thấy một hồi choáng váng hoa mắt, khi ngã xuống nghe được dì nhỏ kinh hô hét lớn, sau đó tôi liền mất đi ý thức.

Từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy một phòng chật kín người, vẻ mặt ai cũng lo lắng hốt hoảng, ngay cả cha bình thường trầm ổn lúc này cũng đang sợ hãi, tôi muốn cười với bọn họ một cái, lại phát hiện thân thể suy yếu cực kỳ, tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao chỉ chảy máu mũo, thân thể lập tức lại kém như vậy.

Lúc này bác sĩ tiến vào.

Ông cầm dụng cụ tôi không biết cẩn thận giúp ta kiểm tra, sau đó lại đẩy tôi tới phòng chụp não, giằng co gần hai giờ, tôi mới được trở về phòng bệnh, toàn bộ quá trình tôi vẫn luôn không nói gì, từ biểu tình nghiêm túc mà trầm thống của bọn họ, tôi biết, bệnh tôi không nhẹ, nhưng trước khi té xỉu tôi thật sự không cảm thấy có chỗ nào khó chịu mà.

Trở lại phòng bệnh không bao lâu, bác sĩ mặc blouse trắng cầm ảnh chụp CT cắt lớp đi vào.

“Cô bé, biết người nhà của cháu không?” Giọng nói của ông rất ôn hòa, nhưng câu hỏi của ông lại khiến tôi thấy kỳ quái, tôi không có mất trí nhớ, làm sao lại không biết.

Tôi gật đầu một cái, có chút không hiểu nhìn ông ấy, sau đó chuyển sang cha, cha đặt tay trên vai tôi nhẹ nhàng nắm, trong lòng tôi dần dần có sự sợ hãi, bởi vì ánh mắt cha như thế làm cho tôi cảm thấy sợ, tôi nhớ được thời điểm mẹ ngã bệnh, cha cũng nhìn bà như vậy, cả đêm cả đêm nhìn bà không ngủ được.

“Trước hôm nay có chảy máu mũi không?” Bác sĩ tiếp tục mở miệng hỏi.

Tôi lắc đầu một cái, thấy Hoàng Vũ hơi nhếch môi, sắc mặt trắng bệch.

“Đoạn thời gian gần đây, có cảm thấy nơi nào không thoải mái không? Nói ví dụ như nhức đầu, hay là buồn nôn?”

Tôi nhìn ông ta, cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Không có, chẳng qua là khẩu vị không tốt, không buồn nôn, nhưng có lúc sẽ mất ngủ.”

Nghe được lời của tôi, Lê Trạch và Bạch Tấn đồng thời cúi đầu.

Bác sĩ cúi đầu viết cái gì, sau đó nói với hộ sĩ sau lưng, “Cách ba tiếng đo thân nhiệt một lần, lúc nào cũng phải quan sát.” Sau đó lại chuyển sang cha, dùng ánh mắt ý bảo cha đi ra ngoài một chút.

Cha cùng Hoàng Vũ theo bác sĩ đi ra ngoài, hộ sĩ kiểm tra thân nhiệt cho tôi xong cũng đi ra ngoài, tôi nhìn trong phòng bệnh còn dư lại hai người, từ từ nghiêng người nằm vật xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng mở miệng, “Em muốn đợi một mình.”

Qua thật lâu tôi mới nghe được tiếng mở cửa thanh âm, sau đó tôi chính bộ dạng nửa sống nửa chết thế này.

“Chảy máu mũi, nhức đầu, buồn nôn!” Những chữ này tôi đã quá quen thuộc, năm bốn tuổi, từ khe cửa tôi nhìn thấy dáng vẻ mhw thế của mẹ, cuối cùng ngay cả nước cũng uống không nổi, nôn đến mức không thở nổi.

Tôi tựa đầu vào giữa hai chân, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, trong lòng dâng lên khủng hoảng cùng tuyệt vọng khiến tôi không cách nào hô hấp, nhưng tôi vẫn ôm lấy một tia hi vọng, nghĩ tới bọn họ có lẽ đã chẩn đoán sai rồi, nghĩ tới sau một khắc Hoàng Vũ liền đẩy cửa đi vào, vui vẻ nói với tôi, “Hạt Tiêu, bác sĩ nói không sao, sợ bóng sợ gió thôi.”

Con người chính là như vậy, trong khoảnh khắc sinh tử sẽ luôn mong muốn kỳ tích phát sinh.

Nửa giờ sau, Hoàng Vũ đỡ cha trở lại phòng bệnh, từ biểu tình nặng nề của họ, tôi biết, kỳ tích không xuất hiện.

Cha đi tới bên giường kéo lấy tôi, từ từ vuốt ve phía sau lưng tôi, tôi nhớ từ sau khi tôi học tiểu học cha đã không làm động tác thân mật như thế, tôi cắn môi, trong lòng lập tức cảm thấy dị thường tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống, cuối cùng khóc không thành tiếng.

Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm thấp của cha vang lên trên đỉnh đầu, “Hạt Tiêu, con ngoan, con không có việc gì, cha nhất định sẽ không để cho con có việc gì.”

Tôi ngửa đầu nhìn cha, trước mắt một mảnh mơ hồ, “Cha, có phải con cũng giống mẹ không, trong não thừa thêm thứ gì?”

Cha vẫn không nói gì, Hoàng Vũ trực tiếp quay mặt đi lau mắt.

Trong lòng của tôi đột nhiên trầm xuống, có chút run rẩy mở miệng, “Cũng là giai đoạn cuối sao?”

Cha vuốt tóc tôi không ngừng lắc đầu, giọng nói không yên, “Không phải đâu, bảo bối, là u lành tính, có thể dùng thuốc để khống chế, đừng sợ.”

Tôi cắn chặt môi, tôi không có khái niệm gì về lành tính hay ác tính, chẳng qua vẫn không hiểu nhìn ông, “Vậy tại sao không làm phẫu thuật? Làm phẫu thuật không phải là xong sao?”

Khuôn mặt cha hiện lên vẻ đau đớn, buông tôi, có chút run rẩy bật hai viên thuốc, Hoàng Vũ vội vàng đưa một chén nước qua, tôi cũng có chút hốt hoảng đi tới, xoa lên ngực cha.

Một lát sau, cha quay đầu nhìn tôi, sờ sờ tóc tôi, đáy mắt là nụ cười ôn hoà, “Hạt Tiêu, cha nói thật với con, con có thể thừa nhận không?”

Lòng tôi run rẩy, có chút luống cuống ngửa đầu, cha cũng cúi đầu ho nhẹ hai tiếng, không nói gì.

Hoàng Vũ đem hai tay đặt lên trên vai tôi, nhẹ nhàng ôm tôi, khàn khàn nói, “Hạt Tiêu, bác sĩ nói bộ vị tồn tại của khối u có chút đặc thù, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có một nửa, dựa vào dược vật trị liệu truyền thống cũng là có thể khống chế bệnh tình, chỉ cần không ác tính là vô sự.”

Tôi quay đầu nhìn, trong mắt anh đều là sợ hãi, tôi cầm lấy tay anh, lời nói không mạch lạc, “Anh ơi, em không muốn trị liệu truyền thống, em không muốn giống như mẹ, thống khổ như vậy, em thà rằng phẫu thuật thất bại cũng không muốn chờ chết, anh ơi, anh giúp em một chút, em không muốn cuối cùng ói đến mức ai cũng không nhận ra, em không muốn!”

Hoàng Vũ không nói gì, đem đầu của tôi kéo lại, tôi vùi mặt vào ngực anh không ngừng kêu gào, cả người run rẩy, muốn dừng lại cũng không ngừng được.

Cuối cùng tôi khóc đến mức hôn mê bất tỉnh, thật ra thì không ngất hoàn toàn, bởi vì dường như tôi nghe thấy Hoàng Vũ vội vàng kêu tên tôi, toi có thể cảm giác được không ngừng có người đi vào đi ra, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, thấy được có chất lỏng lạnh như băng chậm rãi chảy vào trong cơ thể, tôi hẳn là thở phào nhẹ nhõm, nếu phải là thua bình truyền dịch này, bệnh của tôi tốt lên, có thể xuất viện rồi.

Hoặc là cứ ngủ mãi như thế, không tỉnh dậy cũng tốt

Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã hoàn toàn tối, trong phòng bệnh tắt đèn, chỉ chừa một chiếc đèn bàn mờ mờ, tôi quay đầu liền nhìn thấy Hoàng Vũ đứng bên cửa sổ, bóng lưng gầy gò có vẻ vô cùng ưu thương, tôi ách ách cổ họng kêu anh một tiếng.

Nghe được âm thanh của tôi, anh ấy run lên bần bật sau đó liền vội vàng đi tới, đưa tay sờ sờ trán của tôi, trong mắt tràn đầy lo lắng, “Choáng đầu không? Có nơi nào không thoải mái không?”

Tôi lắc đầu một cái, kéo tay anh ấy ngồi dậy, nhìn đôi mắt phiếm hồng, tôi cảm thấy đau lòng, mặc dù từ nhỏ tôi đã thích nhìn anh ấy lo lắng cho tôi, thích ăn vạ với anh ấy, thế nhưng khi thật sự có chuyện xảy ra, nhìn thấy anh ấy bởi vì tôi khó qua khỏi mà rầu rĩ, tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tôi muốn cười một cái, nhưng khoé miệng cứng ngắc chỉ nâng lên thành nụ cười khó coi, “Anh ơi, anh đi về nghỉ ngơi đi, em không sao.”

Hoàng Vũ ngồi ở bên giường, vỗ nhẹ lưng tôi, run giọng nói, “Hạt Tiêu, anh và cha đã thương lượng qua rồi, nếu như em muốn làm phẫu thuật, mọi người ủng hộ em, em nhất định phải ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, đừng từ bỏ được không?”

Tôi dựa vào lòng anh, không gật đầu cũng không lắc đầu, trong lòng tôi cảm thấy bế tắc, căn bản không suy nghĩ được lời anh ấy, tôi căn bản không cách nào tiếp nhận chuyện mình có thể sẽ chết, cuối cùng tôi cảm thấy đây là ông trời đang mở mắt cười giỡn, chuyện xui xẻo như vậy sao lại đụng trúng tôi đây? Trên thế giới này nhiều người như vậy, tại sao tôi lại bị ung thư não? Tôi không muốn tiếp nhận trị liệu, tôi thậm chí đang suy nghĩ, nếu phải thống khổ như vậy, không bằng cùng bác sĩ thương lượng đi, để cho tôi chết không đau đớn, từ nhỏ tôi chỉ sợ đau, khi còn bé hơi dập đầu rách da một tí, tôi cũng sẽ khóc cả ngày, tôi làm sao có thể chịu đựng loại thống khổ như vậy đây.

Trong lúc bất chợt tôi có thể hiểu, tại sao những người mắc bệnh ung thư cũng sẽ có loại ý niệm tự phá huỷ mình, loại tuyệt vọng sợ hãi ăn mòn đi lý trí, hiện tại, tôi liền có loại cảm giác này.

Hoàng Vũ nhìn tôi nửa ngày không có phản ứng, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt của tôi, thân thể run rẩy, sau đó cũng có chút hốt hoảng nâng mặt tôi vỗ nhẹ, “Hạt Tiêu, Hạt Tiêu, em làm sao vậy?”

Tôi nghe giọng nói vội vàng mà xốc xếch của anh ấy, phỏng đoán có thể là đôi mắt tô đã bán đứng lòng mình rôi, tránh ánh mắt anh ấy, gỡ tay anh đi về giường nằm, tôi đưa lưng về phía anh, nước mắt lại chảy ra, tôi chưa bao giờ biết mình sẽ yếu ớt như thee, ngay cả dũng khí cũng không có, một đứa cứng đầu không sợ trời không sợ đất không biết đã biến đi đâu mấy rồi, tôi chỉ biết hiện tại trong lòng tôi tràn đầy sợ hãi cùng bế tắc.

Hoàng Vũ đi tới vỗ vỗ bả vai của tôi, sau đó giúp tôi đắp kín mền, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay quá mệt rồi, ngủ một giấc đi, ngày mai hết thảy sẽ tốt thôi.”

Tôi dùng chăn che lấy đầu, trong nháy mắt phía trước tối đen nhánh một mảnh, tựa như tâm cảnh của tôi, căn bản không thấy được một chút hi vọng, tôi cắn môi không ngừng rơi lệ, tôi cũng không biết mình khóc bao lâu, cửa phòng bệnh mở ra, tựa hồ có người đi ra, lại có người đi vào, tôi đều không muốn nghĩ, sau khi khóc đến mệt rồi, tôi liền ngủ mê man, mơ mơ màng màng, cảm giác có người đem chăn mền của tôi kéo xuống, sau đó mình bị kéo vào một lồng ngực quen thuộc, người nọ tựa hồ nói nhỏ cái gì, ta nghe không rõ ràng lắm, loáng thoáng giống như nghe một câu, “Nha đầu.” Sau đó tôi lật người ôm chặt hắn ngủ say.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương