Đêm khuya, ánh đèn sáng rỡ trong phòng, tôi nói với Hoàng Vũ và Bạch Tấn chuyện tôi muốn đính hôn với Hàn Dục.

“Anh không đồng ý.” Hoàng Vũ vẻ mặt mệt mỏi, khàn khàn  mở miệng.

Bạch Tấn nhìn tôi một cái, “Anh cũng vậy, không đồng ý.”

Tôi chống nạnh, “Tại sao?”

Hoàng Vũ vuốt vuốt mi tâm, “Hai đứa mới lui tới mấy ngày liền đính hôn, quả thực là khó chấp nhận.”

Tôi không phục, “Chuyện này với thời gian dài ngắn không có quan hệ, em chỉ biết là em yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu em.”

“Vậy người nhà anh ta đâu? Cha anh ta không thể nào đồng ý.”

Ánh mắt tôi sầm xuống, nghĩ đến chuyện mình đã bảo đảm với cha Hàn Dục, giọng nói yếu đi một chút, “Anh ấy nói sẽ tự giải quyết.”

Hoàng Vũ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, “Vậy chờ anh ta làm xong thì bàn.”

Tôi thấy anh sắp rời đi, trong lúc bất chợt nghĩ đến một chuyện, kéo tay anh ấy, “Anh cùng chị Hàn Lăng nói qua vụ án Ngũ Gia  chưa?”

Hoàng Vũ sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không có, làm sao?”

Tôi cau chặt  chân mày, “Sáng hôm nay Hàn Mậu Lâm tìm em, ông ấy nói Hàn Lăng bảo anh phá án gặp chút chuyện phiền phức, em cảm thấy có chút kỳ quái, anh nên cảnh giác chị ấy một chút.”

Hoàng Vũ cau mày, “Hàn Mậu Lâm tìm em làm gì?”

Tôi sửng sốt, người này không nghe trọng điểm à?

Chột dạ nói, “A. Cũng không có gì, bảo em rời xa Hàn Dục.”

Hoàng Vũ nắm chặt lấy bả vai của tôi, chăm chú nhìn tôi, “Hạt Tiêu, nghe lời anh, chuyện đính hôn để sau hãy nói, gần đây anh bận chuyện phá án, không để ý tới em, em ngoan ngoãn ngồi yên, đừng làm cho anh lo lắng được không?”

Tôi nhìn gương mặt tiều tụy của anh, đau lòng gật đầu một cái, “Vậy, em vừa nói cho anh chuyện chị Hàn Lăng, anh có nghe không?”

Hoàng Vũ vuốt vuốt tóc tôi, “Trong lòng anh đã có tính toán, tự chăm sóc tốt bản thân mình là được.” Nói xong anh ấy đi thẳng lên lầu.

Tôi nhìn anh ấy đi vào phòng rồi mới ngồi trên ghế sa lon, đá giày xuống, gác chân lên bàn, bày bộ dạng nửa chết nửa sống nhìn Bạch Tấn bên cạnh.

“Nhìn anh làm gì?” Bạch Tấn mặt vô tội.

Tôi u oán mở miệng, “Tại sao anh phản đối?”

“Giống nguyên nhân của Hoàng Vũ.”

“Là ai nói với em muốn yêu thì yêu, những thứ khác đều không quan trọng?”

“Anh không nói em không thể yêu.”

Tôi cắn môi “Em toàn tâm toàn ý yêu hai người đàn ông, người đầu tiên, em yêu anh ta năm năm, nhưng vẫn không có kết quả, hiện tại, người mà em yêu, anh ấy không chỉ yêu em, hơn nữa còn hứa hẹn cho em tương lai sau này, Tiểu Bạch, anh không biết lúc nghe được anh ấy nói sẽ đính hôn với em, trong lòng em vui như thế nào, em hạnh phúc muốn chết luôn, cho nên, em nghĩ sẽ gả cho anh ấy, muốn cùng người em yêu gắn bó cả đời, Tiểu Bạch, anh sẽ chúc phúc cho em chứ?”

Bạch Tấn vẫn cúi đầu, hai tay nắm chặt đầu gối, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Theo sự trầm mặc của anh, lòng tôi cũng trầm xuống, cảm giác có chút ủy khuất, đang lúc lỗ mũi tôi càng ngày càng chua, tròng mắt đỏ hoe, một bàn tay khoan hậu nhẹ nhàng đặt trên đầu vai tôi.

Bạch Tấn kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, dùng giọng nói dịu dàng chưa từng có nói “Anh không phản đối, anh sẽ chúc phúc cho em, anh tin cho dù bất kể chuyện gì xảy ra cũng không ngăn được Hạt Tiêu nhà chúng ta đi tìm hạnh phúc!”

...............

Sau ngày đó, tôi cùng Hàn Dục không nói chuyện này nữa, tôi bên này là vì sợ Hoàng Vũ nên không nhắc đến, mà mặt của Hàn Dục bên kia cũng rối rắm một mảnh, đoán chừng trở ngại cũng thật lớn, đôi mắt phượng mỗi lần nhìn vào mắt tôi luôn mang theo sự trốn tránh, còn có chút áy náy khó nói nên lời. Hai ngày người xoay người né, cuối cùng tôi nhân lúc hắn không vướng bận việc gì mà tìm hắn nói chuyện.

“Hàn tổng, em cảm thấy mấy ngày nay quan hệ của chúng ta có chút quỷ dị.” Tôi hồi báo xong công tác rồi đứng ở bên cạnh hắn mở miệng.

Tay Hàn Dục đang cầm bút rõ ràng run lên, nâng mắt nhìn tôi “Cái đó, được, có tốt không?”

Tôi để văn kiện lên bàn, hoạt động một lần các đốt ngón tay, sau đó hai tay nhẹ nhàng khoác lên trên bả vai của hắn, còn chưa bắt đầu xoa bóp, thân thể của hắn chợt cứng đờ, sau đó nhanh chóng cầm lấy tay tôi.

“Hạt Tiêu, nghe anh nói, chuyện đính hôn anh sẽ không đổi ý, anh nhất định sẽ mau giải quyết xong chuyện người nhà.”

Tôi vỗ bờ vai của hắn “Buông lỏng, buông lỏng.”

Hàn Dục nhăn nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêng đầu đáng thương nhìn tôi, “Hạ thủ nhẹ một chút.”

Tôi nghẹn cười, tay matxa gáy hắn, sau đó từ từ xoa bóp bả vai, cũng không biết là tâm tình buồn bực hay là chiến tranh với người nhà quá căng thẳng, mấy ngày nay rõ ràng hắn tiều tụy đi không ít, hạng mục King Club cũng tiến vào giai đoạn sau cùng, tất cả mọi chuyện cơ hồ đều phải do hắn đích thân gánh vác, tôi nhìn hắn cả ngày bận rộn lại còn luôn phải cẩn thận chú ý đến tâm tình của tôi, lòng đau đến rồi loạn.

Hàn Dục thoải mái để cho tôi phục vụ, ánh mắt khép hờ, tựa vào người tôi, hừ hừ “Thật thoải mái, Hạt Tiêu, anh thật sự rất hạnh phúc!”

Tôi cười ngọt như mật, “Chuyện đính hôn, anh em cũng không đồng ý, vậy sau hãy nói, em cũng không vội.”

Hắn nghe tôi nói xong liền mở mắt, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào tôi “Em muốn đổi ý?”

Tôi sờ sờ mũi, “Không có, nhưng mà chúng ta mới tới lui một tháng, nên càn thời gian hiểu rõ về nhau vẫn tốt hơn.”

Hàn Dục một tay chế trụ cổ tay tôi, một tay ôm tôi trên đùi, “Em muốn hiểu rõ cái gì trực tiếp hỏi anh là được, anh sẽ nói cho em biết, nói đi, em muốn biết cái gì?”

Hai tay tôi vòng quanh cổ hắn, nhìn thẳng ánh mắt hắn, cười nhẹ “Vậy anh nói ban đầu tại sao lại muốn quyến rũ em? Lúc đó vì sao lại tiếp cận em?”

Hàn Dục hiển nhiên không ngờ tới tôi sẽ hỏi vấn đề này, trong mắt bỗng nhiên thoáng qua một vẻ bối rối, che giấu thấp một cái đầu mới cười hì hì mở miệng “Bởi vì anh vẫn thầm thích em, khi biết em độc thân trở lại rồi, liền không thể chờ nữa mà muốn ở cạnh em.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, từ trên người hắn trượt xuống, cầm lên văn kiện vỗ nhẹ hai cái, sau đó nâng cằm của hắn, cười có chút tà ác “Anh cứ tiếp tục nói đi, bất quá, Hàn Dục anh nghe cho kỹ, bất kể anh muốn chơi cái gì, chỉ cần đừng động đến người nhà của em, những thứ khác đều có thể thương lượng.”

Hàn Dục nghe tôi nói xong, đáy mắt tràn đầy vui sướng, tựa hồ còn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nắm ngón tay của tôi mà cắn, “Không có, không có gì cả, thật.”

Tôi liếc hắn một cái, rút tay ra, sửa lại tóc, “Em đi làm việc, buổi chiều sẽ xoa bóp tiếp giúp anh, anh nghỉ ngơi một chút đi, chắc cũng mệt rồi.”

Hàn Dục lần nữa cầm lấy cổ tay của tôi, kéo tôi ôm vào trong ngực, mặt chôn ở cổ tôi nhẹ nhàng cọ, “Hạt Tiêu, em thật tốt, chưa từng có một người phụ nữ nào thật tâm thật ý đối tốt với anh như vậy, anh nhất định sẽ cưới em, anh thề.”

.............

Lúc xế chiều, Hàn Dục đột nhiên bảo tôi huỷ cái hẹn gặp mặt xã giao buổi tối, trong lòng tôi cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, tan làm được nửa giờ, cửa phòng làm việc của hắn mới mở ra.

Hàn Dục vừa mặc áo khoác, vừa đi về phía tôi.

“Tắt máy vi tính, đi!”

Tôi ngửa đầu mặt mơ hồ, “Đi đâu?”

“Hẹn hò!”

Tôi há to miệng nửa ngày không có phản ứng, mà hắn lại vẫn cười dịu dàng như thế, hào quang vàng nhạt bao phủ xung quanh, giống như một Thiên Sứ!

Chúng tôi đi tới một nhà hàng Tây ưu nhã  ăn thịt bò bít tết, sau đó hắn lái xe đến rạp chiếu phim lớn nhất thành phố, không mua vé mà trực tiếp bước đến khu Vip, trước khi vào cửa, nghĩ cái gì lại kéo tôi đi ra ngoài.

Lúc trở lại khu Vip lần nữa, trong tay tôi ôm một túi bỏng lớn, trong tay hắn cầm hai cốc cola, tay tôi bị hắn nắm thật chặt, tôi nhìn người đàn ông bên cạnh, tây trang màu xám tro, thân hình tuấn lãng cao ngất, kể cả cầm hai cốc cola cũng ưu nhã đến mức khiến tôi phải ghen tỵ, toàn thân lộ ra hai chữ: khó chịu!

Vào khu chiếu phim, chúng tôi tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, khu Vip lúc trước Lê Trạch cũng từng dắt tôi qua, nhưng mà không như hôm nay, an tĩnh đến ghê người.

Tôi ăn bỏng, nghiêng đầu khinh bỉ nhìn người bên cạnh đang trưng ra bộ mặt thản nhiên, “Anh bao hết chỗ này rồi?”

Hắn gật đầu một cái, xoay người hôn tôi, đắc ý cười, “Thích không?”

“Vậy mà cũng bao hết?” tôi đẩy hắn một cái, cả phòng chiếu phim cũng đặt bao hết, chỉ khó chịu chết anh thôi!

Hắn nhíu mày nhìn tôi rồi lại gật đầu.

“Ừ?”

“Mua lại cả rạp chiếu phim tặng cho em.”

Tôi nghẹn họng, liều mạng ho khan, ực mạnh vài ngụm cola rồi quay đầu nhìn về phía màn ảnh, quyết định không hề để ý tới tên biến thái này nữa.

Mười lăm phút sau, phòng chiếu phim rộng lớn vang dội tiếng rên rỉ của phụ nữ.

Mặt tôi đỏ hồng, đè ép tức giận mở miệng, “Tại sao lại là phim người lớn?”

Hắn nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay ẩm ướt đều là mồ hôi, xoa xoa trán, cúi đầu nói, “Anh cũng không biết.”

Tôi hung dữ bấm đùi hắn một cái, “Anh không biết?”

Hàn Dục bao lấy hai tay tôi, “Anh chỉ nói với ông chủ là muốn bao hết toàn khu Vip, rồi chiếu một bộ phim tình cảm lãng mạn.”

Trên màn ảnh, tiếng người nữ thở gấp càng lúc càng lớn, nương theo đó là tiếng thở trầm khàn của đàn ông cùng ngôn ngữ trêu đùa kích thích, tôi cắn chặt môi vọt  một cái liền đứng lên, “Em không xem nữa, về thôi.”

Hàn Dục  hơi thở hỗn loạn, một tay kéo lấy tôi, một tay bắt đầu sờ loạn.

“Anh dừng tay, còn sờ nữa, cẩn thận em trở mặt với anh.” Tôi tác phong nghiêm túc giáo huấn hắn.

Tay đặt trên hông tôi của Hàn Dục hơi run rẩy rồi dừng lại, không cử động nữa, sau đó hắn vùi đầu trên hõm vai tôi, đè nén hơi thở nặng nề.

Mấy phút sau, tôi vỗ phía sau lưng hắn, “Đi thôi.”

“Chờ một chút.” Giọng nói buồn buồn có chút ấm ức.

Tôi cắn môi, “Còn chưa khoẻ sao?”

“Ừ.”

“Làm sao anh lại mãnh liệt như vậy?”

Hàn Dục ngẩng đầu nhìn tôi, cắn răng nghiến lợi nói, “Cái này chẳng lẽ có thể trách anh à? Anh là một người đàn ông bình thường được không?”

Tôi nhìn bộ dạng đè nén khó chịu của Hàn Dục, lại cắn môi, “Nếu không, em cho anh?”

Hàn Dục chợt run lên một cái, vui mừng nhìn tôi, nhưng ngay lập tức ánh mắt đã trở nên u ám, “Không được.”

Tôi ngây ngẩn cả người, “Tại sao?”

Hàn Dục phiền não giật tóc, rầu rĩ nói, “Anh đã đồng ý với anh trai em, trước khi đính hôn sẽ không chạm vào em.”

Tôi há miệng không thể tin, “Cái này mà anh cũng có thể đáp ứng?” Nhưng anh vốn dĩ là cầm thú mà?

Hàn Dục trưng ra bộ mặt uất ức, nước mắt rưng rưng như sắp khóc,”Hoàng Vũ nói nếu anh không đồng ý, cũng đừng mong qua lại với em.”

Tôi nghiêng đầu, hết sức đồng tình nhìn hắn, “Anh ấy nói không sai, không có sự đồng ý của anh ấy, em đừng nghĩ có bạn trai.” Sau đó lại đau lòng sờ sờ mặt hắn, “Vậy anh chẳng phải sẽ rất khổ cực?”

Hàn Dục mạnh mẽ gật đầu, “Cho nên chúng ta phải sớm đính hôn một chút.”

Tôi sửng sốt, sau đó nổi giận, “Đây chính là nguyên nhân anh muốn cùng em đính hôn?”

Hàn Dục run lên bần bật, giống như thú con bị doạ cho hoảng sợ, lập tức ôm lấy tôi thật chặt, vừa mở miệng muốn nói lại thôi, sau đó khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Tôi nhìn hắn một lát, nằm trong lòng hắn vặn vẹo vặn vẹo, sau đó bật cười, vuốt tóc hắn, “Xin lỗi, về sau em không hù anh nữa.”

Hàn Dục tội nghiệp nhìn  tôi, dáng vẻ ấm ức vô hạn, “Em nói thử xem, liệu anh có bị nghẹn quá mà chết luôn không?”

Nghe xong lời hắn nói, tôi rất không có lương tâm lại bật cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương