Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu
-
Chương 10
Sau chuyện này, Lê Trạch bắt tôi làm hai việc: Một, lúc không có hắn bên cạnh tôi không được đi lang thang uống rượu một mình, không nghe điều này hắn sẽ không để ý tới tôi trong một tháng. Hai, hắn dạy tôi chút võ để phòng thân.
Đối với việc thứ nhất, trong lòng tôi cực kỳ bực bội, nhưng mà nhìn ánh mắt như muốn bóp chết người của hắn, tôi đành phải gật đàu đáp ứng.. Mà với việc thứ hai, tôi không chút do dự liền hớn hở tiếp nhận.
Trong một buổi chiều rảnh rỗi, Lê Trạch dẫn tôi đến câu lạc bộ thể thao cao cấp, chỗ nào cũng chỉ có phòng đơn, tôi liền đổi thành luyện tập game-sport ngoài trời.
Lê Trạch đi ra sân lớn, hắn mặc đồ thể thao, nhẹ nhàng khoan thai giống như lãng tử phong trần, nghe tiếng động đằng sau liền quay đầu lại. Trong nháy mắt, nụ cười vốn ấm áp dịu dàng đã trở nên hắc ám.
Tôi cúi đầu nhìn trang phục của mình, quần thể thao ngắn, áo quây hở rốn bó sát cơ thể, không phải kiểu ăn mặc này rất nhẹ nhàng rất mê người sao? Khiến hắn mất mặt hả?
Lê Trạch đi về phía tôi, trước kéo tôi lại ăn vụng đậu hũ, sau đó vỗ vỗ mông tôi: “Chờ đây một lát, đi chơi chút đi, nhưng không được làm bất cứ cái gì phiền phức.”, nói xong hắn mở cửa rời đi.
Một mình tôi tự kỷ sờ sờ lung tung khắp nơi, rồi ngồi lên một chiếc xe khách gần đấy. Chừng mười lăm phút sau, cửa phòng lần nữa mở ra, Lê Trạch đưa cái túi trong tay cho tôi.
“Gì đây?”
“Quần áo, đi thay, nhanh lên một chút, buổi tối anh còn có việc.”
Tôi phụng má cầm túi đi tới phòng thay đồ, bên trong là một bộ Nike màu trắng, áo dài tay, quần dài chân >”
“Tránh cho ngã đập đầu.” Hắn xoay cổ tay khởi động, nhàn nhạt nói.
“Ngã đập đầu? ! !” tôi trừng lớn mắt.
“Theo anh làm động tác khởi động cho nóng người..”
Hắn ôm tay ra giữa sân, sau đó làm các động tác vươn tay vặn mình cơ bản.
Thật ra thì từ nhỏ tôi cũng lén học vài chiêu đánh lộn từ Hoàng Vũ, mấy lần đi theo anh ấy cũng thừa dịp đá vài cái đấm vài cú.
Lúc này, lợi dụng thời điểm Lê Trạch vặn hông, tay tôi ra quyền định đánh lén. Chỉ là tay của tôi vừa kề hông hắn, liền nhìn thấy Lê Trạch cực kỳ lanh lẹ né người, chế trụ cổ tay tôi,tôi há to miệng còn chưa kịp nói gì đã thấy mình té xuống đất.
Tư thế lúc này của tôi chỉ có thể dùng hình ảnh vừa cụ thể vừa sinh động này để miêu tả: Chó- gặm- xương!
Vừa xoa xoa tay, tôi vừa trừng mắt nhìn hắn.
“Ngã đau hả?” hắn ngồi xổm xuống bên cạnh, tay khoanh trước ngực làm bộ như xem kịch vui.
Tôi hừ lạnh một tiếng, đầu hất lên nhưng vẫn cố nặn ra vài giọt nước mắt. Hắn không nghĩ tôi có thể khóc dễ dàng như vậy, hơi sửng sốt, sau đó khẩn trương ôm lấy tôi: “Ngã đau lắm sao? Không sao chứ? Xin lỗi, xin lỗi, anh không cố ý.”
Hắn ngồi ở bệ cửa sổ, ôm tôi trên đùi, một tay vỗ nhẹ sau lưng tôi, một tay giúp tôi xoa xoa ngực, còn tôi thì cùi mặt ở hõm vai hắn, tiếp tục hừm hừm chít chít (=))), khóe miệng lại sắp vểnh lên thành nụ cười nguy hiểm.
Hắn dỗ gần mười phút, đột nhiên không lên tiếng nữa rồi, tôi có chút chột dạ ngừng rên rỉ, trong chốc lát liền nghe thấy giọng nói của hắn: “Chơi đã chưa?”
Không tự chủ, tôi run lên một cái, ngoan ngoãn từ trên người hắn trượt xuống, nuốt nước miếng, cười xu nịnh chân chó.
Sau đó, Lê Trạch dạy tôi rất nghiêm túc, tôi học mà vô cùng thống khổ, nửa giờ sau buổi học kết thúc, mọi khớp xương trong người tôi, không chỗ nào là không đau.
Cuối cùng, tôi nhũn như con chi chi bị hắn ôm vào lòng, mặt hồng hồng, đầu tựa trước ngực hắn, nghẹn ngào, lần này tuyệt đối không phải giả bộ, cũng tuyệt đối không phải là kiểu tình, cho dù có trâu đến mấy, một khi bị người đàn ông biến thái này đem ra làm bao cát tập dượt nửa giờ, thì cũng phải khóc thôi.
“Ngoan, đừng khóc nữa, tối nay về nhà chờ anh, anh giúp em xoa bóp, nếu không ngày mai lại không rời giường được.” , hắn cười, nụ cười phảng phất sự đau lòng (còn ta thì thấy phảng phất ý đồ đen tối).
Tôi lau khóe mắt, hít vào, bộ dạng đáng thương nhìn hắn:
“Bị anh xoa bóp thì càng không thể rời giường rồi!”
Lời vừa ra, một nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống. Kìm lại đau đớn trên thân thể, tôi nhiệt liệt đáp lại hắn, cho đến khi bị hôn hết dưỡng khí, mới hoàn toàn xụi lơ trong lồng ngực hắn.
Khi Lê Trạch ôm tôi đi về phía phòng thay đồ, tôi nghe thấy giọng nói cưng chiều lại mang chút bất đắc dĩ của hắn:
“Bé con, không thở nổi nữa rồi, thì không thể chủ động kết thúc lần thứ nhất?”
Tôi rúc trong ngực hắn, nói: “Em thích anh hôn em, bị anh hôn đến hít thở không thông mà chết là mục tiêu phấn đấu cả đời của em.”
“Lẻo mép.”
Tôi cười hắc hắc he he, ngửa đầu nhìn hắn:
“Vậy anh thích không?”
“Thích, thích muốn chết!”
Tôi tiếp tục cười khanh khách, Lê Trạch, tôi muốn xem bộ dạng khi hôn tôi của hắn, cả cơ thể đều buông lỏng, chỉ còn lại sự say mê luyến tiếc. Nếu vậy làm sao tôi có thể kết thúc đây? Chỉ cần Lê Trạch vui vẻ, tôi sẽ không bao giờ nói lời kết thúc, cho đến khi Lê Trạch không còn yêu tôi.
Ba tháng đứt quãng học đánh lộn đã kết thúc, kỹ thuật phòng vệ Bodo của tôi khá tốt, đối phó với loại côn đồ cắc ké bình thường thì không có vấn đề.
Kể từ sau lễ đính hôn, Đỗ gia cũng thôi không can thiệp vào cuộc sống của tôi và Lê Trạch, mà Lê Trạch vẫn ở Cảnh Linh Quốc Tế đảm đương vai trò giám đốc, hết thảy đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.
Cuối cùng tôi cũng học xong đại học. Viên Viên vừa ra trường, về nhà chưa được mấy ngày lại vội vã đi tới một công ty nhỏ thực tập. Bởi vì khóa trình căn bản kết thúc, tôi liền vác mặt sang trọ luôn ở nhà Lê Trạch, cuộc sống của chúng tôi cứ bình ổn như một cặp vợ chồng già, mình làm cơm, sau đó nói chuyện phiếm, xem ti vi, cuối cùng làm một số chuyện xấu.
Lúc này, Hoàng Vũ và Lê Trạch đã thành bạn thân. Mà cha tôi cũng sớm biết ai là Lê Trạch, hành động cự tuyệt của hắn với Đỗ Sinh Bang trong buổi lễ đính hôn khiến cha vô cùng hài lòng, thời điểm một con bé năm hai như tôi nói với cha rằng Lê Trạch là bạn trai mình, cha vỗ bả vai tôi vui vẻ nói:
“Một người đàn ông có thể vì con quỳ xuống, nói hắn thật lòng yêu con, Kiều Kiều, con phải nhớ, về sau nếu như người đàn ông này làm tổn thương con, tuyệt đối là bất đắc dĩ, con phải cho hắn thêm một cơ hội!”
Cũng chính vì những lời này của cha, mới có màn đập hội trường của tôi sau này, chỉ tiếc là với Lê Trạch, cơ hội tôi cho hắn, dường như là gió thoảng mây trôi. Cuối cùng tôi cũng biết thế nào gọi là hận!
Thật ra thì, lúc tôi nằm trên bàn mổ, cảm thụ sự lạnh lẽo của dao kéo, nó từ từ đưa vào trong cơ thể, tách đứa con còn chưa thành hình của tôi và Lê Trạch ra ngoài. Lúc ấy, tình yêu đến tận xương tủy của tôi với hắn cũng biến mất, vùng vẫy đến mấy cuối cùng vẫn chết trong vô vọng.
Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn tôi sẽ không thể tìm được công việc chuyên nghiệp nào ra hồn, cho nên tôi cũng không đi tìm đơn vị thực tập, chẳng qua là để cho Hoàng Vũ giúp tôi đi tìm hiểu một chút, , sau đó cả ngày tôi cùng Lê Trạch ngồi trong quán rượu lắc lư (ôi cái từ ._.)
Khi mà tôi đang hưởng thụ cuộc sống của một cô dâu nhỏ vừa tốt nghiệp, một âm mưu khổng lồ đang từ từ tiến đến…..
Đầu tiên là tâm trạng của Lê Trạch thay đổi. Gần tới tháng Mười Một, hắn trở về càng ngày càng muộn, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng ít. Mỗi ngày tắm xong cũng chỉ hôn tôi một cái rồi nằm ngủ, số lần làm chuyện xấu cũng giảm đi đáng kể. Chỉ là tôi chưa kịp hỏi chuyện gì, vào một ngày Chủ nhật trời trong nắng ấm, đáp án đã tự đưa tới cửa.
Ngày đó tôi mặc áo ngủ rộng thùng thình của Lê Trạch, ống quần gấp lên N vòng, đầu tóc rối bù. Vừa mở cửa liền thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài, nét mặt nghiêm túc, tóc bạc hai lúa. Người đó nhìn thấy Lê Trạch, đáy mắt hiện rõ vẻ không vui, tôi đang định gọi một tiếng “Bác!” thì sau lưng đã truyền đến giọng nói trầm thấp :
“Cha.”
Tôi há hốc miệng, chỉ kịp “A” lên một tiếng rồi cuối cùng bị Lê Trạch ôm lùi về sau, bàn tay đặt ở đầu vai tôi hơi dùng sức, nét mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.
Ông bác đứng ở cửa từ từ đi vào, tôi nhìn bước chân vững vàng của ông ấy mà lòng run lên một cái, thân thể không tự chủ được núp sau lưng Lê Trạch. Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác như mình vừa bị bắt gian tại giường.
Lê Trạch cảm nhận được tâm trạng của tôi, cúi đầu cười cười, hôn tôi một cái nói thật nhỏ:
“Vào trong rửa mặt thay đồ đi..”
Đáy mắt hắn nhàn nhạt ưu thương, trong lòng đau nhói, tôi ôm hắn một cái rồi quay đầu nói với người đàn ông đang ngồi trên sopha:
“Bác trai, bác ngồi một lát, con đi rửa mặt, lập tức sẽ ra.”, tôi đi lên lầu, lúc xoay người còn thấy ánh mắt cưng chiều của Lê Trạch.
Tôi về phòng nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo ở nhà. Khi trở lại phòng khách, tôi cảm nhận được một bầu không khí vô cùng bất thường, hai người đàn ông này vẻ mặt đều rất không tốt, tôi chuyển đến cạnh Lê Trạch, hắn kéo tôi ngồi xuống, sau đó liền nhẹ nhàng nắm tay tôi.
“A Trạch, về nhà đi.”, ông bác đáng ghét nhìn tôi, từ từ mở miệng.
Tôi nhìn Lê Trạch, ngay lúc tôi cho rằng Lê Trạch sẽ từ chối, thì lại nghe được giọng nói mệt mỏi:
“Cha, nhất định phải ép con đến vậy sao?”
Đỗ Sinh Bang có chút bi thương, có chút trầm thống nhìn hắn, khuôn mặt già nua lộ ra chút cô đơn:
“A Trạch, cha chỉ có mỗi Hân Di là con, cha không thể không có nó, xem như cha cầu xin con, trở về xem nó được không?”
Tôi thấy Lê Trạch cúi đầu không mở miệng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay hắn, sau đó làm bộ cô gái ngoan hiền chân thành nói:
“Bác trai, chị Hân Di ngã bệnh sao? Vậy buổi chiều con cùng A Trạch qua xem….”
Nắm tay của tôi ghìm chặt xuống đệm. Khuôn mặt Đỗ Sinh Bang dần lộ vẻ tức giận, tựa hồ là khinh thường nhìn tôi, ông bác ấy từ từ đứng lên, sửa sang lại vạt áo:
“Buổi tối chờ con về ăn cơm, còn có, Hân Di nói muốn ăn bánh kem trứng, con tìm mua giúp nó.”
Tôi cũng không nén được nữa, vừa định đứng dậy, lại bị người đàn ông bên cạnh kéo xuống. Tôi cắn môi đem những lời vừa định nói ra nuốt lại vào trong, nhìn Lê Trạch. Hắn nói, chỉ có hai từ:
“Con biết!”
Cho đến khi ông bác cao ngạo rời đi, tôi mới bực bội đè Lê Trạch lên sopha, nổi giận đùng đùng nhìn hắn, bất mãn mở miệng:
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh lại đồng ý, đáp ứng ông ấy trở về ăn cơm, còn phải mua cho con nhà người ta bánh trứng! ! !”
Lê Trạch hơi mím môi, trên mặt mang chút áy náy, lần đầu tiên không dùng nụ hôn nóng bỏng để áp chế lửa giận của tôi, mà là cực kỳ dịu dàng ôm đầu tôi vào ngực, từ từ hôn lên tóc tôi.
Mặt của tôi dựa sát vào trái tim hắn, theo từng nhịp đập, tôi bất chợt cảm thấy hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hắn, tôi tin rằng nhất định hắn đã thấy vẻ kinh hoàng trong mắt tôi, bởi vì ánh mắt của hắn dần trầm xuống, tràn ngập đau thương. Dù thế nhưng Lê Trạch lại không nói gì, chẳng qua ôm tôi chặt hơn, thật lâu sau mới khàn giọng nói:
“Gần đây trạng thái tinh thần của Hân Di không tốt, xảy ra một vài vấn đề rất phiền toái, cho nên, có thể anh phải về nhà một thời gian.”
Tôi nghe lời nói của hắn mà cơ thể khẽ run lên, lòng chợt lạnh, không biết tại sao tôi lại bắt được trong câu nói của hắn một tia dao động. Giọng nói đầy áy náy ấy, tôi không chớp mắt nhìn hắn, cho đến khi hắn nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run, tôi từ trên người hắn bò dậy, đang muốn đi thì bị một lực mạnh mẽ kéo về, sau đó Lê Trạch hung hăng hôn lên môi tôi, lần đầu tiên tôi không có bất kỳ phản ứng, tôi ghét hắn giấu giếm mọi chuyện với tôi, ghét cảm giác khi nhìn thấy một tia do dự trong đôi mắt của hắn.
“Bảo bối, ôm chặt anh được không?”, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ yếu đuối nơi người đàn ông khinh bạc ấy. Đáy mắt hắn không còn vẻ ưu thương, tôi thấy đau lòng. Vài tích tắc ngắn ngủi, tôi ôm hắn, ngấu nghiến cắn lên đôi môi của hắn, hắn nhắm mắt rồi chuyển sang chủ động. Sau đó lần đầu tiên hắn muốn tôi trên sopha. Mà cũng là lần đầu tiên khi hắn ăn hết tôi, không còn cảm giác vui sướng, chỉ có nồng nặc bi thương với tương lai không xác định.
Đối với việc thứ nhất, trong lòng tôi cực kỳ bực bội, nhưng mà nhìn ánh mắt như muốn bóp chết người của hắn, tôi đành phải gật đàu đáp ứng.. Mà với việc thứ hai, tôi không chút do dự liền hớn hở tiếp nhận.
Trong một buổi chiều rảnh rỗi, Lê Trạch dẫn tôi đến câu lạc bộ thể thao cao cấp, chỗ nào cũng chỉ có phòng đơn, tôi liền đổi thành luyện tập game-sport ngoài trời.
Lê Trạch đi ra sân lớn, hắn mặc đồ thể thao, nhẹ nhàng khoan thai giống như lãng tử phong trần, nghe tiếng động đằng sau liền quay đầu lại. Trong nháy mắt, nụ cười vốn ấm áp dịu dàng đã trở nên hắc ám.
Tôi cúi đầu nhìn trang phục của mình, quần thể thao ngắn, áo quây hở rốn bó sát cơ thể, không phải kiểu ăn mặc này rất nhẹ nhàng rất mê người sao? Khiến hắn mất mặt hả?
Lê Trạch đi về phía tôi, trước kéo tôi lại ăn vụng đậu hũ, sau đó vỗ vỗ mông tôi: “Chờ đây một lát, đi chơi chút đi, nhưng không được làm bất cứ cái gì phiền phức.”, nói xong hắn mở cửa rời đi.
Một mình tôi tự kỷ sờ sờ lung tung khắp nơi, rồi ngồi lên một chiếc xe khách gần đấy. Chừng mười lăm phút sau, cửa phòng lần nữa mở ra, Lê Trạch đưa cái túi trong tay cho tôi.
“Gì đây?”
“Quần áo, đi thay, nhanh lên một chút, buổi tối anh còn có việc.”
Tôi phụng má cầm túi đi tới phòng thay đồ, bên trong là một bộ Nike màu trắng, áo dài tay, quần dài chân >”
“Tránh cho ngã đập đầu.” Hắn xoay cổ tay khởi động, nhàn nhạt nói.
“Ngã đập đầu? ! !” tôi trừng lớn mắt.
“Theo anh làm động tác khởi động cho nóng người..”
Hắn ôm tay ra giữa sân, sau đó làm các động tác vươn tay vặn mình cơ bản.
Thật ra thì từ nhỏ tôi cũng lén học vài chiêu đánh lộn từ Hoàng Vũ, mấy lần đi theo anh ấy cũng thừa dịp đá vài cái đấm vài cú.
Lúc này, lợi dụng thời điểm Lê Trạch vặn hông, tay tôi ra quyền định đánh lén. Chỉ là tay của tôi vừa kề hông hắn, liền nhìn thấy Lê Trạch cực kỳ lanh lẹ né người, chế trụ cổ tay tôi,tôi há to miệng còn chưa kịp nói gì đã thấy mình té xuống đất.
Tư thế lúc này của tôi chỉ có thể dùng hình ảnh vừa cụ thể vừa sinh động này để miêu tả: Chó- gặm- xương!
Vừa xoa xoa tay, tôi vừa trừng mắt nhìn hắn.
“Ngã đau hả?” hắn ngồi xổm xuống bên cạnh, tay khoanh trước ngực làm bộ như xem kịch vui.
Tôi hừ lạnh một tiếng, đầu hất lên nhưng vẫn cố nặn ra vài giọt nước mắt. Hắn không nghĩ tôi có thể khóc dễ dàng như vậy, hơi sửng sốt, sau đó khẩn trương ôm lấy tôi: “Ngã đau lắm sao? Không sao chứ? Xin lỗi, xin lỗi, anh không cố ý.”
Hắn ngồi ở bệ cửa sổ, ôm tôi trên đùi, một tay vỗ nhẹ sau lưng tôi, một tay giúp tôi xoa xoa ngực, còn tôi thì cùi mặt ở hõm vai hắn, tiếp tục hừm hừm chít chít (=))), khóe miệng lại sắp vểnh lên thành nụ cười nguy hiểm.
Hắn dỗ gần mười phút, đột nhiên không lên tiếng nữa rồi, tôi có chút chột dạ ngừng rên rỉ, trong chốc lát liền nghe thấy giọng nói của hắn: “Chơi đã chưa?”
Không tự chủ, tôi run lên một cái, ngoan ngoãn từ trên người hắn trượt xuống, nuốt nước miếng, cười xu nịnh chân chó.
Sau đó, Lê Trạch dạy tôi rất nghiêm túc, tôi học mà vô cùng thống khổ, nửa giờ sau buổi học kết thúc, mọi khớp xương trong người tôi, không chỗ nào là không đau.
Cuối cùng, tôi nhũn như con chi chi bị hắn ôm vào lòng, mặt hồng hồng, đầu tựa trước ngực hắn, nghẹn ngào, lần này tuyệt đối không phải giả bộ, cũng tuyệt đối không phải là kiểu tình, cho dù có trâu đến mấy, một khi bị người đàn ông biến thái này đem ra làm bao cát tập dượt nửa giờ, thì cũng phải khóc thôi.
“Ngoan, đừng khóc nữa, tối nay về nhà chờ anh, anh giúp em xoa bóp, nếu không ngày mai lại không rời giường được.” , hắn cười, nụ cười phảng phất sự đau lòng (còn ta thì thấy phảng phất ý đồ đen tối).
Tôi lau khóe mắt, hít vào, bộ dạng đáng thương nhìn hắn:
“Bị anh xoa bóp thì càng không thể rời giường rồi!”
Lời vừa ra, một nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống. Kìm lại đau đớn trên thân thể, tôi nhiệt liệt đáp lại hắn, cho đến khi bị hôn hết dưỡng khí, mới hoàn toàn xụi lơ trong lồng ngực hắn.
Khi Lê Trạch ôm tôi đi về phía phòng thay đồ, tôi nghe thấy giọng nói cưng chiều lại mang chút bất đắc dĩ của hắn:
“Bé con, không thở nổi nữa rồi, thì không thể chủ động kết thúc lần thứ nhất?”
Tôi rúc trong ngực hắn, nói: “Em thích anh hôn em, bị anh hôn đến hít thở không thông mà chết là mục tiêu phấn đấu cả đời của em.”
“Lẻo mép.”
Tôi cười hắc hắc he he, ngửa đầu nhìn hắn:
“Vậy anh thích không?”
“Thích, thích muốn chết!”
Tôi tiếp tục cười khanh khách, Lê Trạch, tôi muốn xem bộ dạng khi hôn tôi của hắn, cả cơ thể đều buông lỏng, chỉ còn lại sự say mê luyến tiếc. Nếu vậy làm sao tôi có thể kết thúc đây? Chỉ cần Lê Trạch vui vẻ, tôi sẽ không bao giờ nói lời kết thúc, cho đến khi Lê Trạch không còn yêu tôi.
Ba tháng đứt quãng học đánh lộn đã kết thúc, kỹ thuật phòng vệ Bodo của tôi khá tốt, đối phó với loại côn đồ cắc ké bình thường thì không có vấn đề.
Kể từ sau lễ đính hôn, Đỗ gia cũng thôi không can thiệp vào cuộc sống của tôi và Lê Trạch, mà Lê Trạch vẫn ở Cảnh Linh Quốc Tế đảm đương vai trò giám đốc, hết thảy đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.
Cuối cùng tôi cũng học xong đại học. Viên Viên vừa ra trường, về nhà chưa được mấy ngày lại vội vã đi tới một công ty nhỏ thực tập. Bởi vì khóa trình căn bản kết thúc, tôi liền vác mặt sang trọ luôn ở nhà Lê Trạch, cuộc sống của chúng tôi cứ bình ổn như một cặp vợ chồng già, mình làm cơm, sau đó nói chuyện phiếm, xem ti vi, cuối cùng làm một số chuyện xấu.
Lúc này, Hoàng Vũ và Lê Trạch đã thành bạn thân. Mà cha tôi cũng sớm biết ai là Lê Trạch, hành động cự tuyệt của hắn với Đỗ Sinh Bang trong buổi lễ đính hôn khiến cha vô cùng hài lòng, thời điểm một con bé năm hai như tôi nói với cha rằng Lê Trạch là bạn trai mình, cha vỗ bả vai tôi vui vẻ nói:
“Một người đàn ông có thể vì con quỳ xuống, nói hắn thật lòng yêu con, Kiều Kiều, con phải nhớ, về sau nếu như người đàn ông này làm tổn thương con, tuyệt đối là bất đắc dĩ, con phải cho hắn thêm một cơ hội!”
Cũng chính vì những lời này của cha, mới có màn đập hội trường của tôi sau này, chỉ tiếc là với Lê Trạch, cơ hội tôi cho hắn, dường như là gió thoảng mây trôi. Cuối cùng tôi cũng biết thế nào gọi là hận!
Thật ra thì, lúc tôi nằm trên bàn mổ, cảm thụ sự lạnh lẽo của dao kéo, nó từ từ đưa vào trong cơ thể, tách đứa con còn chưa thành hình của tôi và Lê Trạch ra ngoài. Lúc ấy, tình yêu đến tận xương tủy của tôi với hắn cũng biến mất, vùng vẫy đến mấy cuối cùng vẫn chết trong vô vọng.
Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn tôi sẽ không thể tìm được công việc chuyên nghiệp nào ra hồn, cho nên tôi cũng không đi tìm đơn vị thực tập, chẳng qua là để cho Hoàng Vũ giúp tôi đi tìm hiểu một chút, , sau đó cả ngày tôi cùng Lê Trạch ngồi trong quán rượu lắc lư (ôi cái từ ._.)
Khi mà tôi đang hưởng thụ cuộc sống của một cô dâu nhỏ vừa tốt nghiệp, một âm mưu khổng lồ đang từ từ tiến đến…..
Đầu tiên là tâm trạng của Lê Trạch thay đổi. Gần tới tháng Mười Một, hắn trở về càng ngày càng muộn, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng ít. Mỗi ngày tắm xong cũng chỉ hôn tôi một cái rồi nằm ngủ, số lần làm chuyện xấu cũng giảm đi đáng kể. Chỉ là tôi chưa kịp hỏi chuyện gì, vào một ngày Chủ nhật trời trong nắng ấm, đáp án đã tự đưa tới cửa.
Ngày đó tôi mặc áo ngủ rộng thùng thình của Lê Trạch, ống quần gấp lên N vòng, đầu tóc rối bù. Vừa mở cửa liền thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài, nét mặt nghiêm túc, tóc bạc hai lúa. Người đó nhìn thấy Lê Trạch, đáy mắt hiện rõ vẻ không vui, tôi đang định gọi một tiếng “Bác!” thì sau lưng đã truyền đến giọng nói trầm thấp :
“Cha.”
Tôi há hốc miệng, chỉ kịp “A” lên một tiếng rồi cuối cùng bị Lê Trạch ôm lùi về sau, bàn tay đặt ở đầu vai tôi hơi dùng sức, nét mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.
Ông bác đứng ở cửa từ từ đi vào, tôi nhìn bước chân vững vàng của ông ấy mà lòng run lên một cái, thân thể không tự chủ được núp sau lưng Lê Trạch. Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác như mình vừa bị bắt gian tại giường.
Lê Trạch cảm nhận được tâm trạng của tôi, cúi đầu cười cười, hôn tôi một cái nói thật nhỏ:
“Vào trong rửa mặt thay đồ đi..”
Đáy mắt hắn nhàn nhạt ưu thương, trong lòng đau nhói, tôi ôm hắn một cái rồi quay đầu nói với người đàn ông đang ngồi trên sopha:
“Bác trai, bác ngồi một lát, con đi rửa mặt, lập tức sẽ ra.”, tôi đi lên lầu, lúc xoay người còn thấy ánh mắt cưng chiều của Lê Trạch.
Tôi về phòng nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo ở nhà. Khi trở lại phòng khách, tôi cảm nhận được một bầu không khí vô cùng bất thường, hai người đàn ông này vẻ mặt đều rất không tốt, tôi chuyển đến cạnh Lê Trạch, hắn kéo tôi ngồi xuống, sau đó liền nhẹ nhàng nắm tay tôi.
“A Trạch, về nhà đi.”, ông bác đáng ghét nhìn tôi, từ từ mở miệng.
Tôi nhìn Lê Trạch, ngay lúc tôi cho rằng Lê Trạch sẽ từ chối, thì lại nghe được giọng nói mệt mỏi:
“Cha, nhất định phải ép con đến vậy sao?”
Đỗ Sinh Bang có chút bi thương, có chút trầm thống nhìn hắn, khuôn mặt già nua lộ ra chút cô đơn:
“A Trạch, cha chỉ có mỗi Hân Di là con, cha không thể không có nó, xem như cha cầu xin con, trở về xem nó được không?”
Tôi thấy Lê Trạch cúi đầu không mở miệng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay hắn, sau đó làm bộ cô gái ngoan hiền chân thành nói:
“Bác trai, chị Hân Di ngã bệnh sao? Vậy buổi chiều con cùng A Trạch qua xem….”
Nắm tay của tôi ghìm chặt xuống đệm. Khuôn mặt Đỗ Sinh Bang dần lộ vẻ tức giận, tựa hồ là khinh thường nhìn tôi, ông bác ấy từ từ đứng lên, sửa sang lại vạt áo:
“Buổi tối chờ con về ăn cơm, còn có, Hân Di nói muốn ăn bánh kem trứng, con tìm mua giúp nó.”
Tôi cũng không nén được nữa, vừa định đứng dậy, lại bị người đàn ông bên cạnh kéo xuống. Tôi cắn môi đem những lời vừa định nói ra nuốt lại vào trong, nhìn Lê Trạch. Hắn nói, chỉ có hai từ:
“Con biết!”
Cho đến khi ông bác cao ngạo rời đi, tôi mới bực bội đè Lê Trạch lên sopha, nổi giận đùng đùng nhìn hắn, bất mãn mở miệng:
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh lại đồng ý, đáp ứng ông ấy trở về ăn cơm, còn phải mua cho con nhà người ta bánh trứng! ! !”
Lê Trạch hơi mím môi, trên mặt mang chút áy náy, lần đầu tiên không dùng nụ hôn nóng bỏng để áp chế lửa giận của tôi, mà là cực kỳ dịu dàng ôm đầu tôi vào ngực, từ từ hôn lên tóc tôi.
Mặt của tôi dựa sát vào trái tim hắn, theo từng nhịp đập, tôi bất chợt cảm thấy hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hắn, tôi tin rằng nhất định hắn đã thấy vẻ kinh hoàng trong mắt tôi, bởi vì ánh mắt của hắn dần trầm xuống, tràn ngập đau thương. Dù thế nhưng Lê Trạch lại không nói gì, chẳng qua ôm tôi chặt hơn, thật lâu sau mới khàn giọng nói:
“Gần đây trạng thái tinh thần của Hân Di không tốt, xảy ra một vài vấn đề rất phiền toái, cho nên, có thể anh phải về nhà một thời gian.”
Tôi nghe lời nói của hắn mà cơ thể khẽ run lên, lòng chợt lạnh, không biết tại sao tôi lại bắt được trong câu nói của hắn một tia dao động. Giọng nói đầy áy náy ấy, tôi không chớp mắt nhìn hắn, cho đến khi hắn nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run, tôi từ trên người hắn bò dậy, đang muốn đi thì bị một lực mạnh mẽ kéo về, sau đó Lê Trạch hung hăng hôn lên môi tôi, lần đầu tiên tôi không có bất kỳ phản ứng, tôi ghét hắn giấu giếm mọi chuyện với tôi, ghét cảm giác khi nhìn thấy một tia do dự trong đôi mắt của hắn.
“Bảo bối, ôm chặt anh được không?”, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ yếu đuối nơi người đàn ông khinh bạc ấy. Đáy mắt hắn không còn vẻ ưu thương, tôi thấy đau lòng. Vài tích tắc ngắn ngủi, tôi ôm hắn, ngấu nghiến cắn lên đôi môi của hắn, hắn nhắm mắt rồi chuyển sang chủ động. Sau đó lần đầu tiên hắn muốn tôi trên sopha. Mà cũng là lần đầu tiên khi hắn ăn hết tôi, không còn cảm giác vui sướng, chỉ có nồng nặc bi thương với tương lai không xác định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook