Lạc Thanh Trần và Tuyết Ương vừa đi thì tất cả rơi vào yên tĩnh.

Thời Thất cúi đầu nhìn móng tay màu hồng nhạt của mình, nàng nắm chặt nắm đấm tới nỗi đầu ngón tay hơi sưng lên. Vào lúc Thời Thất không biết làm sao thì khăn cưới trên đầu bị Hắc Ngạo vén lên. Cánh mũi nàng phập phồng, ngẩng đầu nhìn Hắc Ngạo bằng ánh mắt tràn đầy thấp thỏm cùng dè dặt.

Thời Thất nhìn Hắc Ngạo chăm chú, nhìn một lát rồi nước mắt chảy ra.

"Hắc... Hắc... Hắc... Hắc Ngạo!" Nàng khóc lên ôm eo Hắc Ngạo, không ngừng chùi nước mắt vào người hắn.

Bàn tay của Hắc Ngạo đặt lên đỉnh đầu nàng: "Nàng còn dám chạy không?"

"Không... không dám." Thời Thất nghẹn ngào: "Ngỗng trắng rất hung dữ, hắn hắn... hắn rất xấu xa!"

Nhớ tới cơn ác mộng mấy ngày nay, Thời Thất nhịn không được khóc nức nở.

Nàng khóc tới chóp mũi và khuôn mặt đỏ lên nhưng không khiến người ta ghét bỏ, ngược lại cảm thấy... càng đáng yêu hơn.

Hắc Ngạo thích dáng vẻ Thời Thất khóc, hai mắt rưng rưng hôn bao lần cũng không thấy đủ.

Hắc Ngạo khom lưng nâng nàng lên: "Vậy nàng không cảm thấy ta xấu xa à?"

"Huynh... huynh cũng xấu xa." Thời Thất nói xong, sắc mặt Hắc Ngạo sa sầm, Thời Thất vội vàng nói tiếp: "Nhưng... nhưng ta thích cái xấu xa của huynh."

Nói xong, nàng xấu hổ.

Hắc Ngạo không nhịn cười nổi, lập tức hết giận.

"Nếu lần sau nàng còn dám chạy ra ngoài thì ta mặc kệ nàng."

Nghe vậy, nước mắt Thời Thất lại bắt đầu chảy, khóc còn dữ hơn vừa rồi: "Hắc Ngạo ca đừng mặc kệ ta, huynh... trước kia huynh từng nói muốn quản ta, không cho phép huynh mặc kệ ta, hức... Ta rất rất muốn khóc!"

"Nàng đã khóc rồi."

"Ta khóc thì... huynh dỗ ta đi."

Hắc Ngạo thở dài, nâng cằm Thời Thất lên nhẹ nhàng hôn nàng.

Đầu tiên là nàng đôi mắt rưng rưng của nàng, sau đó cái mũi và cánh môi mềm mại, Hắc Ngạo hôn rất chậm, cũng rất dịu dàng như gió tháng Tư, mưa mùa hạ, nắng ấm mùa đông dần dần làm nàng an tâm.

Lông mi dài của Thời Thất rung rung rồi nhìn Hắc Ngạo trước mặt.

Nàng há miệng nói: "Hắc Ngạo..."

"Hả?"

"Ta... ta có chuyện nói với huynh."

"Ừ."

"Huynh ngồi xuống trước." Thời Thất dịch sang một bên, tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đây."

Hắc Ngạo nhíu mày, cảm thấy chuyện vật nhỏ này nói chắc không phải chuyện gì tốt. Hắn nghe theo ngồi xuống, lười biếng tựa ra sau, hơi híp mắt nhìn Thời Thất.

Thời Thất nuốt ngụm nước bọt, trái tim đang đánh trống.

Nàng căng thẳng, nhiều hơn là bất an và sợ hãi nhưng cho dù rất bất an và sợ hãi thì nàng cũng không muốn giấu giếm Hắc Ngạo.

Nhị ca từng nói, cho dù là yêu thì cả đời cũng không thể tổn thương và lừa gạt người mình yêu nhất.

Thời Thất rất thích Hắc Ngạo, tuy hắn có đôi khi dữ dằn...



"Ta ta... ta nói ra huynh đừng đánh ta."

Hắc Ngạo rung chân: "Ta không đánh nàng."

Thời Thất còn chưa kịp vui vẻ thì Hắc Ngạo nói.

"Ta sẽ chỉ làm chuyện xấu với nàng."

Khuôn mặt Thời Thất trắng bệch: "Vậy... vậy ta không nói nữa."

Hắc Ngạo cười lạnh nói: "Nếu nàng không nói thì bây giờ ta làm chuyện xấu với nàng luôn."

Quá... quá thô tục!

Thời Thất hít sâu mấy hơi, quay đầu rồi nói một mạch: "Thật ra ta là sói rất hung dữ, xuống núi để lịch kiếp! Ta muốn lấy dái dê, nhẫn trấn linh và đuôi ngỗng trắng. Nhưng mà... nhưng mà ta thật sự không phóng hỏa trộm nhẫn!"

Thời Thất nói cực nhanh, nói xong chữ cuối cùng, nàng sợ tới mức không dám thở mạnh, lại không dám quay đầu nhìn vẻ mặt Hắc Ngạo.

Không có động tĩnh.

Trong phòng bỗng rơi vào yên tĩnh kỳ lạ.

Thời Thất liếm liếm cánh môi khô khốc, khóe mắt cẩn thận nhìn Hắc Ngạo, vẻ mặt hắn như cũ, chẳng chút thay đổi, đôi mắt thâm thúy, trong lúc nhất thời khiến Thời Thất nhìn không ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.

Chóp mũi Thời Thất chua chua, nàng cố nén nước mắt đứng dậy nhưng nước mắt vẫn chảy ra không kìm lại được.

Thời Thất lấy tay áo lau mắt, tìm mảnh vải rồi bỏ quần áo của mình vào trong, cuối cùng buộc lại rồi vác ra ngoài.

"Nàng đi đâu?"

Thời Thất đã đi tới cửa quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt vô cùng bi thương: "Ta đi rồi, Hắc Ngạo ca tạm biệt."

"Nàng đi đâu vậy?"

Thời Thất: "Chân trời rộng lớn sẽ có chỗ ta đi."

Hắc Ngạo cười không đàng hoàng: "Nàng không sợ lại bị người ta bắt làm thê tử à?"

Khóe miệng Thời Thất rũ xuống, cúi đầu không nói gì.

"Đến đây."

Thời Thất nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.

"Không đến là ta làm chuyện xấu với nàng."

Thời Thất vui vẻ chạy tới: "Hắc Ngạo ca..."

"Ngồi trên đùi ta."

Thời Thất nhìn đùi hắn mấy lần rồi lắc đầu liên tục: "Giữa ban ngày ban mặt, không hay đâu."

Hắc Ngạo hung hăng trừng Thời Thất: "Có ngồi hay không?"

Thời Thất ném bọc sang một bên, ngoan ngoãn ngồi lên đùi Hắc Ngạo.

Hắn lại mỉm cười, Hắc Ngạo véo cái má trắng nõn của Thời Thất: "Ranh con, nàng cho rằng ta tức giận, muốn chạy hả?"

Đúng là Thời Thất muốn chạy, tránh cho ở lại chỗ này bị Hắc Ngạo ăn sống nuốt tươi.



"Lông ngỗng cho nàng." Hắc Ngạo lấy lông đuôi Bạch Linh Linh từ trong ngực ra đưa nàng, lại ngước mắt nhìn Thời Thất: "Nhưng mà dái dê..." Nhắc tới cái này, Hắc Ngạo không khỏi cười rất sâu xa: "Nàng chắc chắn là vật phẩm lịch luyện của nàng chứ?"

Hô hấp Thời Thất ngừng lại: "Ta... ta cũng không biết, lúc ấy ta... ta quá sợ hãi, chỉ nghe thấy dê và roi, huynh có thể cho ta cái roi ấy không..."

Hắc Ngạo cố nén cười: "Nàng biết dái dê là gì không?"

Thời Thất chớp mắt mấy cái: "Không phải là roi à?"

Hắn ghé tai nàng, nói nhỏ: "Tay nàng sờ phía trước thử đi."

Thời Thất có chút ngơ ngác, cuối cùng làm theo lời hắn nói nhưng Thời Thất sờ được lại là một thứ nóng như lửa, sắc mặt nàng thay đổi, không khỏi cúi đầu xuống nhìn, lúc thấy tay mình đặt ở chỗ khó tả của Hắc Ngạo, Thời Thất lập tức không dám hít thở.

Nàng rút tay trở về rồi luống cuống nhảy xuống khỏi người Hắc Ngạo, cuối cùng xấu hổ núp trên giường: "Huynh lưu manh!"

Hắc Ngạo không cảm thấy hành động của mình lưu manh, hắn quơ chân bắt chéo: "Hiện tại nàng biết là cái gì chưa?"

"Ta..." Thời Thất đỏ vành mắt: "Ta ta ta..."

"Được rồi." Hắn nhíu mày: "Ta gần như biết nàng muốn gì rồi, cả Hắc Linh trại này chỉ có một cây roi ở chỗ Nhất Dương trưởng lão. Roi tên là roi khiển trách, khi ta còn bé bị thứ ấy quất không ít lần, ngày mai ta đi lấy giúp nàng. Còn nhẫn trấn linh, chờ tìm về rồi nói tiếp."

Thời Thất đã sợ ngây người: "Huynh... huynh không tức giận à?"

"Ta tức giận để làm gì?" Hắc Ngạo cười nói: "Nàng cho rằng nàng có thể trốn được à?"

Thời Thất tiếp tục ngơ ngác nhìn hắn.

Vẻ mặt Hắc Ngạo cao ngạo bá đạo: "Bây giờ nàng đang ở trong nhà ai?"

"Nhà... nhà huynh."

"Mỗi ngày ai nấu cơm cho nàng?"

"Huynh... huynh làm."

"Nàng bị ức hiếp ai trả thù giúp nàng?"

"Huynh... huynh."

"Ta là ai?"

"Hắc Ngạo."

Ánh mắt hắn tối lại, xoay người đặt Thời Thất xuống dưới thân rồi bóp cằm của nàng nói: "Sai rồi, ta là nam nhân của nàng."

Hả... hả?

"Hiện tại ta muốn ăn nàng." Hắc Ngạo nói nhỏ bên tai nàng: "Nàng ăn uống chùa được ta hầu hạ lâu như vậy, phải cho ta ít lợi ích chứ, nhỉ?"

Thời Thất... kinh ngạc... sợ... sợ hãi.

Cuối cùng...

Khóc không ra nước mắt, xem cái chết nhẹ như lông hồng: "Vậy... vậy huynh nhẹ chút."

Hức huhu...

Khó chịu.

Rất rất muốn khóc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương