Bị Độc Thân
Chương 9-5: Hất thời không cẩn thận liền trở thành một chú trâu cày đất

9.5 Nhất thời không cẩn thận liền trở thành một chú trâu cày đất

“Phụ nữ trên thế giới này có hai loại: mèo Ba Tư và trâu cày đất. Mèo Ba Tư chưa chắc đã sống thoải mái, thanh thản hơn so với trâu cày đất, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng.”

Ba năm trôi qua, sau khi đã đi du lịch khắp châu Âu, nụ cười của Hiểu Khê lại càng thêm tự tin, cuộc sống cũng trở nên bận rộn hơn. Tận dụng chút vốn liếng và quan hệ đã tích lũy được khi còn ở trong nước trước kia, cộng thêm lúc sang châu Âu du lịch, cô gặp đúng thời cơ thuận lợi nên hiện tại, Hiểu Khê đã có một công ty ngoại thương của riêng mình.

“Từ chiếc túi sách bằng vải thuở nhỏ đến chiếc LV Speedy hồi bắt đầu đi làm, rồi chiếc Chanel 2.55 khi bắt đầu yêu đương, sau đó là chiếc Hermes Kelly lúc đi du lịch, những chiếc túi không phải đã chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng ta? Những chiếc túi không phải đã ẩn chứa biết bao tâm sự của người phụ nữ? Những thỏi son môi lúc hẹn hò, giấy thấm lúc khóc lóc và cả những dãy số điện thoại đáng nhớ nào đó nữa...” Hiểu Khê bình thản nói, ba năm bên châu Âu quả nhiên đã không uống phí, cô ngày càng có khí chất, ngày càng tự tin hơn, toàn thân toát lên sự nhã nhặn đặc trưng của phụ nữ Pháp. Điều này khiến cho Trác Nhiên hoàn toàn kinh ngạc. Người phụ nữ trước kia suốt ngày sụt sùi khóc lóc, không ngừng xin lời tư vấn tình yêu của cô giờ đây chẳng thể tìm lại được nữa. Người phụ nữ trước mặt cô đã từ một con sâu bé nhỏ lột xác trở thành một chú bướm xinh đẹp bay lượn tự do trên bầu trời.

Tình yêu có thể phản bội bạn, nhưng những chiếc túi thì sẽ không bao giờ làm vậy. Đây chính là triết lí túi xách của Hiểu Khê.

Trong mắt mọi người, Hiểu Khê có rất nhiều thứ khiến những cô gái khác phải ngưỡng mộ: sắc đẹp, trí tuệ, thành đạt, còn cả những chiếc túi xách đắt tiền nữa, nhưng cô lại chẳng có tình yêu.

Vốn dĩ chỉ muốn làm một chú mèo Ba Tư, nhưng vô hình trung cô lại trở thành một chú trâu cày đất. Đây chính là niềm vui bất ngờ mà bề trên đã ban xuống cho cô sao? Lúc gặp lại Nguyên Kiệt, người trước kia cô đã từng yêu sâu sắc, Hiểu Khê không ngờ lại cảm thấy anh xa lạ đến thế. Ngoài những lời thăm hỏi xã giao thì giữa họ chẳng còn gì nữa.

Hiểu Khê và Trác Nhiên hẹn nhau đến siêu thị điện máy. Trác Nhiên sắp kết hôn, nói chính xác là ôm con kết hôn. Nếu như không phải vì đứa trẻ, Trác Nhiên với cá tính mạnh mẽ đó còn lâu mới chịu đi vào vòng luẩn quẩn hôn nhân ấy. Hiểu Khê đã từng hứa rằng nếu như Trác Nhiên kết hôn, nhất định sẽ tặng cô ấy một chiếc đèn thủy tinh lộng lẫy, sang trọng.

“À đúng rồi, hệ thống nhà hàng của anh ta đã có hơn mười chi nhánh trong nước, hơn nữa còn đạt được danh hiệu nhà hàng phong cách Pháp được người tiêu dùng yêu thích nhất toàn quốc nữa đấy.” Trác Nhiên vừa lái xe vừa nói.

“Ai cơ?” Hiểu Khê hỏi.

“Đã biết rồi còn cố tình hỏi.” Trác Nhiên bĩu môi. Tất nhiên, cô biết rằng người mà Trác Nhiên nói đến chính là Phó Vân. Ngoại trừ Phó Vân ra, cô không còn quen biết thêm bất cứ người đàn ông nào khác làm chủ các nhà hàng nữa.

“Cô không muốn nghe tình hình gần đây của anh ta sao?” Trác Nhiên quay đầu sang hỏi.

“Cô muốn tôi hỏi điều gì về anh ấy chứ? Được rồi, thế anh ấy đã kết hôn chưa?”

“Hình như sắp đính hôn rồi.”

“Ồ, người có tình cuối cùng cũng trở thành người một nhà, à không, người có duyên rồi cũng trở thành người thân.” Hiểu Khê hình như đã đoán trước được những việc này. Đột nhiên, Hiểu Khê nhớ tới Lưu Hiên, người đã nói câu này với cô, người đàn anh cùng trường, người cấp trên tốt bụng, tâm lí và trên hết là vị thần hộ mệnh tuyệt vời của cô bao năm qua.

“À đúng rồi, anh ấy sao rồi? Có phải con anh ấy đã hai tuổi rồi không?” Hiểu Khê ngước đầu hỏi Trác Nhiên đang vừa lái xe vừa bôi son dưỡng môi.

“Anh nào hả?” Trác Nhiên cố tình chọc ghẹo.

“Lại còn anh nào nữa?”

“Lưu Hiên hả? À, tôi không biết rõ lắm, hình như anh ấy đến Thượng Hải phát triển sự nghiệp rồi, tôi thực sự không rõ tình hình đâu.” Trác Nhiên nhún vai trả lời.

Lúc trở về nhà đã là xế chiều, một dì gần trong khu nhà nói với Hiểu Khê. “Hiểu Khê, cháu có chuyển phát nhanh quốc tế này, từ Prague đấy!”

Hiểu Khê mở bưu kiện ra, thì ra là thư của Joe. Joe là người đàn ông mà Hiểu Khê quen biết khi làm thêm ở nước Pháp, 32 tuổi, người lai hai dòng máu Anh và Pháp, một kiến trúc sư có tiền đồ xán lạn. Lúc biết Hiểu Khê muốn đến thăm quan thành phố Prague, anh đã bỏ cả một dự án kiến trúc, tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho cô hơn một tháng trời.

Mở thư xem, cô nhìn thấy ba chữ tiếng Anh rất to: “Waiting for you.” Hiểu Khê cầm bức thư, nhìn rất lâu, rất lâu. Đây liệu có thể coi là cuộc gặp gỡ tuyệt vời trong chuyến du lịch dài ngày của cô không? Nhưng Hiểu Khê cũng rất rõ một điều, cuộc gặp gỡ tuyệt vời còn khoảng cách rất xa so với thiên trường địa cửu.

Sau mấy năm trời, Nguyên Kiệt gặp lại Hiểu Khê, tối hôm dó, anh không tài nào ngủ nổi, nằm hồi tưởng lại những hình ảnh trước kia khi vẫn còn ở bên cô.

Hiểu Khê của trước kia luôn ngây thơ, lạc quan, đáng yêu, trong sáng, vô ưu vô lo, giống như một đóa hoa hồng tuyệt đẹp mà có gai nhọn. Còn Hiểu Khê của hiện tại, thản nhiên, tao nhã, thông minh, tươi tắn, xinh dẹp, bí ẩn, giống như một đóa bách hợp tươi mới, nở rộ sắc xuân.

Có điều, đến sau cùng, anh vẫn cứ để vuột mất Đỗ Hiểu Khê. Anh biết rõ mình đã làm tổn thương Đỗ Hiểu Khê rất sâu sắc, cho nên, anh cũng chẳng dám cầu xin sự tha thứ từ Hiểu Khê nữa.

Có lẽ, cả đời anh nên sống với vẻ ngoài huyên náo, sôi nổi còn nội tâm lại luôn cô độc, trầm lắng thế này. Nguyên Kiệt thực sự có thể có được rất nhiều người phụ nữ, nhưng người phụ nữ có thể khiến anh không cảm thấy đơn côi ngoại trừ người tình đầu tiên chính là Hiểu Khê. Chẳng còn bất cứ ai khác nữa, giống như người tình đầu tiên, giống như Đỗ Hiểu Khê đã từng yêu anh sâu đậm tới mức đó.

Nguyên Kiệt cũng biết rõ một điều, những người phụ nữ vây quanh anh đều có một ý đồ mưu cầu lợi ích nào đó. Sau Hiểu Khê, anh chẳng còn gặp được người con gái nào yêu anh chân thành sâu sắc đến vậy nữa. Có lẽ phụ nữ bây giờ hầu hết đầu thực dụng và mưu mô, còn anh thì quá chán ghét trò chơi hiện thực phũ phàng, tàn khốc như thế này rồi. Anh nhớ người con gái là mối tình đầu của anh, cô ấy đã chọn đi theo anh ngay từ lúc anh còn hai bàn tay trắng, không có cái gì. Anh nhớ đến Đỗ Hiểu Khê, người đã chân thành, nồng nhiệt trao gửi trái tim mình cho anh. Những thứ tốt đẹp này bản thân anh rốt cuộc cũng chẳng có phúc phận đạt được.

Đây có lẽ chính là báo ứng của anh. Nguyên Kiệt đứng trước cửa sổ, ngoài kia mấy chiếc lá thông cũng như đang khẽ khàng than thở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương