Bị Độc Thân
Chương 1-2: Nếu không thì em định một mình đón lễ tình nhân sao?

1.2 Nếu không thì em định một mình đón lễ tình nhân sao?

“Những người đàn ông tốt hầu như đã bị chiếm hết cả rồi, em cũng phải nhanh chóng chiếm lấy một người đi!

Tự tin thái quá cũng là một thái độ sống tích cực.

Tất cả mọi phụ nữ trên thế gian này đều có câu chuyện cổ tích ‘cô bé lọ lem’ của riêng mình.”

Mùa đông đến, từng chuyến xe rau củ quả lần lượt được chuyển vào thành phố, ai nấy đều được bao bọc kĩ trong những lớp áo lông dày cộm. Các thành phố phương bắc bỗng “dày” lên trông thấy. Khi tuyết rơi, đất trời băng giá, khắp nơi tràn ngập một màu trắng tinh khôi, cả không gian bỗng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.

Vào những lúc bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ, Hiểu Khê rất thích nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp xem phim, nghe nhạc, đọc sách hoặc làm vài ván game online, sau đó mơ màng tới những câu chuyện cổ tích đã đọc thuở nhỏ. Những câu chuyện của Andersen đều diễn ra vào mùa đông, tuyết phủ trắng cả không gian. Trong lò sưởi của một căn nhà nhỏ, lửa cháy rất to, rực rỡ và ấm áp, lan tỏa khắp căn phòng mùi thơm thoang thoảng của gỗ và hương cà phê ngào ngạt đang được hâm nóng. Chủ nhân của căn nhà ngồi tựa lưng vào chiếc ghế trước lò sưởi, tay cầm quyển sách, dưới chân là một chú chó đang nằm ngủ thiu thiu. Bên ngoài, tuyết dày như một chiếc chăn lông. Cây tùng rẽ đất mọc lên. Một quả tùng rơi xuống chiếc chăn tuyết trắng xóa, tiếng rơi nhẹ như không, chẳng gây ra chút tiếng động nào. Nếu như có một cô bé bán diêm đi ngang qua thì căn phòng có chiếc lò sưởi ấm áp này sẽ là một giấc mơ xa xỉ biết bao nhiêu...

Bỗng có tiếng gõ cửa.

“Mời vào!” Nhất định là Giai Hân.

“Ngày cuối tuần lại một mình ru rú nằm trong nhà, phiền em có chút chí hướng lên được không?”

“Chí hướng? Chí hướng của em chính là nằm ở nhà làm khuê nữ.” Hiểu Khê vừa nhai khoai tây chiên xắt miếng vừa lẩm bẩm rồi vứt một gói cho Giai Hân.

“Hừm, món này sẽ hại chị ngày càng béo, mau ném xa ra!” Giai Hân cong cớn đôi môi dày trách yêu.

“Chị nói mau, rốt cuộc là tìm em có chuyện gì?” Giai Hân năng lực đầy mình nhất định sẽ không tới đây mà chẳng có mục đích gì.

“Chị bảo này, đằng nào thì em cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi gặp một người nhé!”

“Đàn ông à?”

“Đương nhiên là đàn ông rồi! Em mà còn không chịu có bạn trai, người khác sẽ nghĩ em bị đồng tính đấy!”

“Đàn ông trên thế giới này nhiều lắm, em cần gì phải gặp người đàn ông mà chị giới thiệu nhỉ? Vả lại, em đâu nhất thiết phải sống vì người khác chứ?” Hiểu Khê chẳng hề đoái hoài đến lòng tốt của Giai Hân, tự nhủ: “Mình mới có hai mươi lăm tuổi thôi, vậy mà chị ấy đã bắt đầu lo lắng cho mình rồi!”

“Hai mươi lăm tuổi đầu rồi đấy, em tưởng rằng mình vẫn còn trẻ trung lắm hay sao? Những người đàn ông tốt hầu như đã bị chiếm hết rồi, em còn không mau chiếm lấy một người đi! Chị thấy lo lắng cho em đấy! Nghe chị nói này, điều kiện của anh chàng đó thực sự rất được. Cơ hội này không thể để mất, khi đã mất rồi khó có thể lấy lại được em ạ!”

“Đợi đã, chị đang sắp xếp để em đi xem mặt sao?” Hiểu Khê dừng hẳn công tác nghiền khoai tây.

Ngất mất! Mình đây tuy chưa đến hàng tiên nữ nhưng trông cũng lanh lợi, xinh xắn, vậy mà đã đến bước đường cùng là phải đi xem mặt hay sao? Còn gì là thể diện, đạo lí nữa? Hiểu Khê thầm nghĩ. Cô ghét nhất là phải đi xem mặt hay coi mắt gì đó, hai con người xa lạ ngồi chung một chiếc bàn ăn cơm hoặc uống trà, lại còn phải nói chuyện nữa. Mà nói những gì chứ? Đây đâu phải là đi đàm phán với khách hàng, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kì cục rồi. Hai mươi lăm tuổi thì đã sao, chẳng phải Tống Mĩ Linh ba mươi tuổi mới kết hôn với Tưởng Giới Thạch? Thời đó mà ba mươi tuổi mới lấy chồng mới là gái già, vậy thì hai mươi lăm tuổi của thời bây giờ có gì mà phải gấp gáp như vậy chứ?

“Cứ coi như là em giúp đỡ chị chuyện này đi, nếu không, em định đón lễ tình nhân một mình sao?” Giai Hân chạy tới chỗ Hiểu Khê để nịnh nọt cô em cứng đầu hồi tâm chuyển ý. “Ai bảo em là cử nhân khoa kinh tế, lại thông minh, độc lập, tình tình thùy mị, dung mạo đoan trang... nói tóm lại, em chính là lựa chọn tuyệt vời nhất.”

“Được rồi, được rồi, chị đừng có tâng bốc em nữa! Thêm một chút nữa là em không tìm được đường về nhà đâu.” Hiểu Khê vừa gật đầu vừa nói.

Cầm lấy tờ giấy ghi địa điểm và thời gian gặp gỡ với người đàn ông kia, trong lòng cô thực sự cảm thấy có chút căng thẳng. Hiểu Khê hoàn toàn tự tin, thậm chí vô cùng vô tư khi đi gặp khách hàng, nhưng lại rất sợ phải gặp gỡ một người xa lạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có gặp anh ta một chút cũng chẳng sao, dù gì cô cũng không mất miếng thịt nào, lẽ nào lại sợ anh ta ăn tươi nuốt sống?

“Chị nhớ nha, nể mặt chị lắm em mới đi đấy nhé!”

“Ừm, chị biết rồi. Chị đảm bảo rằng chuyến đi lần này của em không hề uổng phí đâu. Chị đã làm một cuộc điều tra kĩ càng rồi, nhân phẩm của người này hoàn toàn không có vấn đề gì hết.” Nói xong câu này, Giai Hân liền nhét tập tư liệu về anh chàng kia vào tay Hiểu Khê.

“Haizz, trên thế giới này, những người đàn ông mà nhân phẩm không có vấn đề gì thì nhiều như rơm rạ, lẽ nào Đỗ Hiểu Khê mình nhất nhất phải gả cho nhiều người vậy sao? Theo lời mẹ nói thì mình nhất định phải tìm một người đàn ông đối xử tốt với mình, vậy lẽ nào phải gả mình cho tất cả những người đàn ông đối tốt với mình?” Hiểu Khê thầm nghĩ.

“Những chuyện chưa xảy ra thì đừng vội vàng đưa ra kết luận chị ạ!” Hiểu Khê cười rồi lại đắm chìm trong căn phòng nhỏ có lò sưởi mộng mơ.

Sau khi Giai Hân ra ngoài và đóng cửa phòng lại, Hiểu Khê liền mở tập tư liệu ra xem.

Trần Nguyên Kiệt, ba mươi tuổi, Tổng Giám đốc Tập đoàn thời trang SUE chi nhánh Bắc Kinh... Điều kiện của anh ta đúng là không tệ chút nào, những người như thế này bây giờ đang được rất nhiều cô gái săn đón, ái mộ, tại sao lại rơi vào tình cảnh phải đi xem mặt? Nhất định là có vấn đề gì đây! Có điều, cho dù anh ta ưu tú đến mức độ nào thì cô nhất định cũng không thèm. Một người như cô sao lại có thể quen biết, gặp gỡ bạn trai hay ông xã tương lai trong tình cảnh như vậy chứ? Chí ít cũng phải là một lần tình cờ không hẹn mà gặp trong một hoàn cảnh vô cùng lãng mạn mới đúng!

Có một vài người thất bại ngay từ vạch xuất phát, cũng giống như cô với Trần Nguyên Kiệt vậy, thất bại từ cách thức và địa điểm gặp mặt.

Hiểu Khê ngắm mình trong gương một hồi lâu. Xem xem, chiếc mũi cao, thanh tú, đôi mắt đen láy trong veo, làn da thì mềm mại và mịn màng, chỉ hơi đen đen đôi chút, nhưng chẳng phải bây giờ đang thịnh hành vẻ đẹp rắn rỏi hay sao? “Làn da trắng như kiểu bị bệnh bạch tạng thì có gì là hay chứ?”, mẹ Hiểu Khê khi nhìn con gái vẫn thường bảo thế!

Nhìn mãi, ngắm mãi, Hiểu Khê liền lôi chiếc máy ảnh Canon ra “tự sướng”. Tự tin thái quá cũng là một thái độ sống tích cực. “Hây da, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi chiếc xe bí ngô và đôi giày thủy tinh thôi.” Trong mắt người khác, cô là một thiên sứ lạc quan, vô ưu vô lo, vậy cô sẽ gặp được một người đàn ông như thế nào nhỉ? Đến lúc nào, cô mới có thể bắt đầu một cuộc tình đích thực đây? Liệu cô có thể gặp được một người đáng để mình yêu thương không? Trong lòng Hiểu Khê ngập tràn mong đợi và kỳ vọng. Những cô gái chưa từng một lần yêu thường ngây thơ, ngô nghê như vậy, đôi lúc còn hơi điên cuồng một chút. Thế nhưng, một khi đắm chìm trong tình yêu thì họ sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác.

Không thể phủ nhận một điều, Hiểu Khê có câu chuyện “cô bé Lọ Lem” của riêng mình. Có lẽ trên thế gian này, tất cả các cô gái đều như thế. Đó là những câu chuyện về những cuộc gặp tình cờ không hẹn trước đầy lãng mạn, chứ hoàn toàn không giống những buổi xem mặt với đầy đủ những quy trình phức tạp bây giờ. Quê mùa làm sao! Kì cục làm sao!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương