Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao
-
Chương 15-3
Xưởng in ấn Đường gia.
Đường Nhược Ảnh đang xử lý một chút chuyện, Phong Dật Hiên đột nhiên xông vào, thoạt nhìn, hình như có chút cấp bách.
Nàng nâng mắt, ngây ngốc nhìn hắn, sau đó lập tức cười nói:”Ngươi đã đến rồi.” Nàng nghĩ Phong Dật Hiên đến là vì chuyện thư ấn, dù sao hôm nay cũng là thời hạn mười ngày của bọn họ, nàng cũng là bởi vì chuyện này nên mới đến xưởng in, bất quá, nàng thật không ngờ hắn sẽ tự mình đến đây.
“Ngươi còn chưa biết?” Đổi lại Phong Dật Hiên sửng sốt, nhìn vẻ mặt cười khẽ không có chuyện gì của nàng, chẳng lẽ nàng còn chưa biết chuyện kia?
“Cái gì?” Mi giác nhíu lại, có chút nghi hoặc, lại lập tức hiểu được hắn là đang chỉ chuyện chỉ hôn kia, liền khẽ gật đầu:” Đã biết.”
Nàng là đương sự, làm sao có thể không biết được.
“Ngươi??” Biểu tình của Phong Dật Hiên cương một chút, môi khẽ mở, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì tiếp, nàng nếu đã biết, vì sao còn bình thản như vậy? Chẳng lẽ nàng?
Hắn cũng không biết bản thân mình là bị làm sao, khi nghe được tin tức kia, liền không có cách nào bảo trì được sự bình tĩnh lúc bình thường, liền vội vàng chạy ngay tới tìm nàng.
“Ngươi nguyện ý sao?” Âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn tận lực muốn làm cho mình bình tĩnh, lại phát hiện trong lòng càng nổi phong ba, nếu như nàng nguyện y, vậy hắn cũng không còn lời nào để nói, nhưng nếu nàng không muốn, hắn sẽ giúp nàng, mặc kệ phải trả giá đắc như thế nào, hắn cũng đều sẽ giúp nàng.
Đường Nhược Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt có vài phần ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy hắn chân thành như vậy, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở tửu lâu vào mấy ngày trước, biết hắn là thật sự muốn giúp nàng, trong lòng có vài phần lo lắng, nàng cũng không muốn hắn vì nàng đi mạo hiểm.
Khẽ cười nói:”Chẳng qua chỉ là trò chơi mèo vờn chuột, mà ta lại là miếng mồi có độc ai nấy cũng biết, mèo khôn khéo, chuột cũng không ngu, ta còn cần phải lo lắng sao?”
Phong Dật Hiên hoàn toàn kinh sợ, nháy mắt cứng đờ như pho tượng, hắn thề, hắn lớn như vậy, cũng chưa từng kinh ngạc như vậy, rung động như vậy, giờ phút này hắn thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình có chút vấn đề.
Mà nam nhân ngoài cửa muốn bước vào cũng nháy mắt cứng đờ, trên mặt cũng là một mảnh kinh ngạc chưa bao giờ có, nàng thật đúng là to gan.
Đường Nhược Ảnh đang xử lý một chút chuyện, Phong Dật Hiên đột nhiên xông vào, thoạt nhìn, hình như có chút cấp bách.
Nàng nâng mắt, ngây ngốc nhìn hắn, sau đó lập tức cười nói:”Ngươi đã đến rồi.” Nàng nghĩ Phong Dật Hiên đến là vì chuyện thư ấn, dù sao hôm nay cũng là thời hạn mười ngày của bọn họ, nàng cũng là bởi vì chuyện này nên mới đến xưởng in, bất quá, nàng thật không ngờ hắn sẽ tự mình đến đây.
“Ngươi còn chưa biết?” Đổi lại Phong Dật Hiên sửng sốt, nhìn vẻ mặt cười khẽ không có chuyện gì của nàng, chẳng lẽ nàng còn chưa biết chuyện kia?
“Cái gì?” Mi giác nhíu lại, có chút nghi hoặc, lại lập tức hiểu được hắn là đang chỉ chuyện chỉ hôn kia, liền khẽ gật đầu:” Đã biết.”
Nàng là đương sự, làm sao có thể không biết được.
“Ngươi??” Biểu tình của Phong Dật Hiên cương một chút, môi khẽ mở, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì tiếp, nàng nếu đã biết, vì sao còn bình thản như vậy? Chẳng lẽ nàng?
Hắn cũng không biết bản thân mình là bị làm sao, khi nghe được tin tức kia, liền không có cách nào bảo trì được sự bình tĩnh lúc bình thường, liền vội vàng chạy ngay tới tìm nàng.
“Ngươi nguyện ý sao?” Âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn tận lực muốn làm cho mình bình tĩnh, lại phát hiện trong lòng càng nổi phong ba, nếu như nàng nguyện y, vậy hắn cũng không còn lời nào để nói, nhưng nếu nàng không muốn, hắn sẽ giúp nàng, mặc kệ phải trả giá đắc như thế nào, hắn cũng đều sẽ giúp nàng.
Đường Nhược Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt có vài phần ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy hắn chân thành như vậy, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở tửu lâu vào mấy ngày trước, biết hắn là thật sự muốn giúp nàng, trong lòng có vài phần lo lắng, nàng cũng không muốn hắn vì nàng đi mạo hiểm.
Khẽ cười nói:”Chẳng qua chỉ là trò chơi mèo vờn chuột, mà ta lại là miếng mồi có độc ai nấy cũng biết, mèo khôn khéo, chuột cũng không ngu, ta còn cần phải lo lắng sao?”
Phong Dật Hiên hoàn toàn kinh sợ, nháy mắt cứng đờ như pho tượng, hắn thề, hắn lớn như vậy, cũng chưa từng kinh ngạc như vậy, rung động như vậy, giờ phút này hắn thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình có chút vấn đề.
Mà nam nhân ngoài cửa muốn bước vào cũng nháy mắt cứng đờ, trên mặt cũng là một mảnh kinh ngạc chưa bao giờ có, nàng thật đúng là to gan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook