Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao
-
Chương 14-2
Mộ Dung Lăng Thiên đi vào thư phòng, liền tự mình ngồi ở một bên, tự nhiên giống như nhà của mình. Thậm chí ngay cả hành lễ cơ bản nhất cũng không có.
“Gần đây có chuyện gì không bình thường không?” Hoàng Thượng nhìn về phía hắn, cũng không có gì trách cứ, chỉ là trầm giọng hỏi.
“Thái tử Lăng quốc vẫn cự tuyệt đăng cơ, nghe nói, vẫn cứ thích hoá trang thành dân chúng, vẫn thích hoà nhập vào cuộc sống của dân chúng.” Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên hơi hơi câu lên vài nét cười khẽ, hắn cũng không hiểu, thái tử kia đang phát điên cái gì, ngôi vị hoàng đế dâng đến trước mặt, lại không làm, mà cứ thích xâm nhập vào dân gian, hiểu biết khó khăn của dân chúng.
Mày của Hoàng Thượng cũng không khỏi nhíu lại, trầm giọng nói:”Lại cự tuyệt?” Đây cũng là lần thứ ba hắn cự tuyệt đăng cơ đi? Tuy rằng hắn là thái tử Lăng quốc, sẽ là Hoàng Thượng tương lai của Lăng quốc, nhưng mà, hắn làm như vậy, không sợ sẽ có người thừa dịp nước đục thả câu sao?
Đương nhiên, người quyền cao thế như bọn họ, tự nhiên cũng không rõ tâm tư kia.
“Hắn gần đây có động tĩnh gì?” Hoàng Thượng đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói, cũng đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng.
“Không có.” Mộ Dung Lăng Thiên thản nhiên đáp, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Hai nắm, hắn không có động tĩnh gì, ngươi thấy hắn thật sự ẩn cư?” Sắc mặt Hoàng Thượng khẽ biến thành âm trầm, khoé môi nở ra nụ cười lạnh.
”Không có khả năng!” Bạc môi lại động, vẫn chỉ là câu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng là lời ít mà ý nhiều, phân rõ sự lợi hại trong câu nói. Một người dã tâm bừng bừng, làm sao có thể bởi vì một lần thất bại sẽ hoàn toàn ẩn cư, đây tuyệt đối là không có khả năng.
Cũng bởi vì biết hắn không có khả năng buông tay như vậy, cho nên sự im lặng của hắn càng làm cho người ta thêm sợ hãi, nếu là hắn có điều động tĩnh, quản chi là động tĩnh nhỏ gì, điều có thể tìm ra sơ hở của hắn, nhưng mà, hai năm nay ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, thời gian hai năm, hắn hoàn toàn đem bản thân che giấu rất kỹ, Hoàng Thượng phái cơ sở ngầm nhiều như vậy cũng không phát hiện khác thường gì.
“Hắn bất động, trẫm liền buộc hắn động.” Hai tròng mắt híp lại, đối mắt âm lãnh thêm vài phần quyết liệt, từng chữ từng chữ đều lộ ra quả quyết, hắn không thể cứ ngồi chờ đội như vậy, một khi để cho hắn ta có cơ hội, thì vị trí Hoàng Thượng này hắn sẽ ngồi không yên.
“Hoàng Thượng có chủ ý?” Mi giác của Mộ Dung Lăng Thiên nâng lên, con ngươi lộ ra tia ngoài ý muốn, không quá rõ ràng Hoàng Thượng muốn dùng cái gì để ép buộc người đó, dù sao hắn ta bất động, Hoàng Thượng cũng không có khả năng sẽ dùng động tác quá mức kịch liệt để ép buộc hắn.
“Trẫm muốn vì hắn tuyển một Vương phi.” Khoé môi khẽ nhếch, thâm ý cười khẽ, trong giọng nói mang theo sự tự tin chắc chắn.
“Hoàng Thượng muốn chỉ hôn cho hắn?” Mày theo bản năng nâng lên, chỉ hôn? Có thể bức hắn động sao? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân tiến vào Vương phủ mà thôi, hắn căn bản cũng không thể cự tuyệt.
“Đúng, trẫm đã tìm được người thích hợp cho hắn rồi.” Khi Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên, lời nói hơi ngừng lại một chút:”Chính là nữ nhân bị ngươi vứt bỏ kia.”
Ngây ngốc, Mộ Dung Lăng Thiên có chút ngạc nhiên, nhưng lại không thể không bội phục Hoàng Thượng, chủ ý này quả thực đủ tuyệt, không, phải nói là Hoàng Thượng chọn người này quả thực đủ tuyệt.
Đem một nữ nhân bị hắn cùng Hoàng Thượng vứt bỏ cấp cho Tương vương, chỉ sợ đúng là sẽ làm cho Tương vương tiến thối lưỡng nan.
Mà quan trọng hơn là, chỉ hôn lại là chuyện vui, có thể che giấu sự lợi hại trong đó.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện lời nói của Thanh Phong, Thanh Phong nói, nàng không giống trước kia, hắn nhận thức nàng đã gần mười tám năm, đối với chuyện của nàng cực kỳ hiểu rõ, hắn cũng muốn biết nữ nhân kia có thể không giống trước như thế nào đây.
“Như thế nào? Có vấn đề gì?” Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn hỏi. Rất ít khi có thể nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thiên thất thần như vậy.
“Không có.” Khoé môi khẽ nhúc nhích, giọng nói không có chút độ ấm, hắn là độc hữu vô tình.
“Tốt lắm, người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, đem Đường tiểu thư chỉ hôn cùng Tương vương, tuỳ ý thành thân.” Hoàng Thượng đem thánh chỉ sớm đã viết xong giao cho thái giám, một cái tuỳ ý, cũng để lại một con đường sống để quay về.
Li Vương phủ.
“Vương gia, Hoàng Thượng vừa mới chỉ hôn cho Tương Vương.” Lưu Vân cung kính trong giọng nói mang theo tia khác thường.
“Ân?” Mày kiếm khẽ nâng, giống như cũng có vài phần ngoài ý muốn, hắn biết Hoàng Thượng là chờ không được, nhưng mà chỉ hôn cho hắn? Đây có lợi ít gì.
Tương Vương phủ lớn như vậy, cũng không đến mức chứa không nổi một nữ nhân.
“Hoàng Thượng đem Đường tiểu thư chỉ hôn cho Tương Vương.” Nhìn thấy nghi hoặc của Quân Vô Ngân, Lưu Vân cẩn thận giải thích.
Ngón tay Quân Vô Ngân đang nắm ly trà đột nhiên buộc chặt, 'Ba' một tiếng, ly trà trong tay biến thành những mảnh nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng bây giờ so với Diêm vương còn muốn lạnh hơn, âm lãnh này làm cho Lưu Vân cũng không từ kinh hãi.
Mà bên trong Phong phủ, Phong Dật Hiên sau khi nghe được tin tức này, lại là tình hình khác!!!
Tương Vương phủ.
“Thánh chỉ đến.” Thái giám cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng đứng ở trong viện, lớn tiếng hô, nhưng mà nửa ngày, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.
Thái giám này là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, ở trong hoàng cung cũng rất uy phong, nhưng mà giờ phút này đứng ở trong Tương Vương phủ này, chĩ là động đậy cũng không dám động, nói chi là dám lộn xộn.
“Thánh chỉ Hoàng Thượng đến, mời Tương Vương tiếp chỉ.” Thật lâu không thấy bóng người, thái dám chỉ đành hô lại, sau đó lại tiếp tục chờ đợi, khi thái giám nghĩ toàn bộ Tương vương phủ này căn bản là không có ai...
Rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, rật nhanh ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người đang đi ra, toàn bộ thân mình đột nhiên cứng đờ, tay cũng không chịu khống chế ma run rẩy, thánh chỉ trong tay thiếu chút nữa cũng bị đánh rơi.
Ai cũng đều biết, đây không phải là một chuyện tốt.
“Gần đây có chuyện gì không bình thường không?” Hoàng Thượng nhìn về phía hắn, cũng không có gì trách cứ, chỉ là trầm giọng hỏi.
“Thái tử Lăng quốc vẫn cự tuyệt đăng cơ, nghe nói, vẫn cứ thích hoá trang thành dân chúng, vẫn thích hoà nhập vào cuộc sống của dân chúng.” Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên hơi hơi câu lên vài nét cười khẽ, hắn cũng không hiểu, thái tử kia đang phát điên cái gì, ngôi vị hoàng đế dâng đến trước mặt, lại không làm, mà cứ thích xâm nhập vào dân gian, hiểu biết khó khăn của dân chúng.
Mày của Hoàng Thượng cũng không khỏi nhíu lại, trầm giọng nói:”Lại cự tuyệt?” Đây cũng là lần thứ ba hắn cự tuyệt đăng cơ đi? Tuy rằng hắn là thái tử Lăng quốc, sẽ là Hoàng Thượng tương lai của Lăng quốc, nhưng mà, hắn làm như vậy, không sợ sẽ có người thừa dịp nước đục thả câu sao?
Đương nhiên, người quyền cao thế như bọn họ, tự nhiên cũng không rõ tâm tư kia.
“Hắn gần đây có động tĩnh gì?” Hoàng Thượng đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói, cũng đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng.
“Không có.” Mộ Dung Lăng Thiên thản nhiên đáp, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Hai nắm, hắn không có động tĩnh gì, ngươi thấy hắn thật sự ẩn cư?” Sắc mặt Hoàng Thượng khẽ biến thành âm trầm, khoé môi nở ra nụ cười lạnh.
”Không có khả năng!” Bạc môi lại động, vẫn chỉ là câu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng là lời ít mà ý nhiều, phân rõ sự lợi hại trong câu nói. Một người dã tâm bừng bừng, làm sao có thể bởi vì một lần thất bại sẽ hoàn toàn ẩn cư, đây tuyệt đối là không có khả năng.
Cũng bởi vì biết hắn không có khả năng buông tay như vậy, cho nên sự im lặng của hắn càng làm cho người ta thêm sợ hãi, nếu là hắn có điều động tĩnh, quản chi là động tĩnh nhỏ gì, điều có thể tìm ra sơ hở của hắn, nhưng mà, hai năm nay ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, thời gian hai năm, hắn hoàn toàn đem bản thân che giấu rất kỹ, Hoàng Thượng phái cơ sở ngầm nhiều như vậy cũng không phát hiện khác thường gì.
“Hắn bất động, trẫm liền buộc hắn động.” Hai tròng mắt híp lại, đối mắt âm lãnh thêm vài phần quyết liệt, từng chữ từng chữ đều lộ ra quả quyết, hắn không thể cứ ngồi chờ đội như vậy, một khi để cho hắn ta có cơ hội, thì vị trí Hoàng Thượng này hắn sẽ ngồi không yên.
“Hoàng Thượng có chủ ý?” Mi giác của Mộ Dung Lăng Thiên nâng lên, con ngươi lộ ra tia ngoài ý muốn, không quá rõ ràng Hoàng Thượng muốn dùng cái gì để ép buộc người đó, dù sao hắn ta bất động, Hoàng Thượng cũng không có khả năng sẽ dùng động tác quá mức kịch liệt để ép buộc hắn.
“Trẫm muốn vì hắn tuyển một Vương phi.” Khoé môi khẽ nhếch, thâm ý cười khẽ, trong giọng nói mang theo sự tự tin chắc chắn.
“Hoàng Thượng muốn chỉ hôn cho hắn?” Mày theo bản năng nâng lên, chỉ hôn? Có thể bức hắn động sao? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân tiến vào Vương phủ mà thôi, hắn căn bản cũng không thể cự tuyệt.
“Đúng, trẫm đã tìm được người thích hợp cho hắn rồi.” Khi Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên, lời nói hơi ngừng lại một chút:”Chính là nữ nhân bị ngươi vứt bỏ kia.”
Ngây ngốc, Mộ Dung Lăng Thiên có chút ngạc nhiên, nhưng lại không thể không bội phục Hoàng Thượng, chủ ý này quả thực đủ tuyệt, không, phải nói là Hoàng Thượng chọn người này quả thực đủ tuyệt.
Đem một nữ nhân bị hắn cùng Hoàng Thượng vứt bỏ cấp cho Tương vương, chỉ sợ đúng là sẽ làm cho Tương vương tiến thối lưỡng nan.
Mà quan trọng hơn là, chỉ hôn lại là chuyện vui, có thể che giấu sự lợi hại trong đó.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện lời nói của Thanh Phong, Thanh Phong nói, nàng không giống trước kia, hắn nhận thức nàng đã gần mười tám năm, đối với chuyện của nàng cực kỳ hiểu rõ, hắn cũng muốn biết nữ nhân kia có thể không giống trước như thế nào đây.
“Như thế nào? Có vấn đề gì?” Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn hỏi. Rất ít khi có thể nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thiên thất thần như vậy.
“Không có.” Khoé môi khẽ nhúc nhích, giọng nói không có chút độ ấm, hắn là độc hữu vô tình.
“Tốt lắm, người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, đem Đường tiểu thư chỉ hôn cùng Tương vương, tuỳ ý thành thân.” Hoàng Thượng đem thánh chỉ sớm đã viết xong giao cho thái giám, một cái tuỳ ý, cũng để lại một con đường sống để quay về.
Li Vương phủ.
“Vương gia, Hoàng Thượng vừa mới chỉ hôn cho Tương Vương.” Lưu Vân cung kính trong giọng nói mang theo tia khác thường.
“Ân?” Mày kiếm khẽ nâng, giống như cũng có vài phần ngoài ý muốn, hắn biết Hoàng Thượng là chờ không được, nhưng mà chỉ hôn cho hắn? Đây có lợi ít gì.
Tương Vương phủ lớn như vậy, cũng không đến mức chứa không nổi một nữ nhân.
“Hoàng Thượng đem Đường tiểu thư chỉ hôn cho Tương Vương.” Nhìn thấy nghi hoặc của Quân Vô Ngân, Lưu Vân cẩn thận giải thích.
Ngón tay Quân Vô Ngân đang nắm ly trà đột nhiên buộc chặt, 'Ba' một tiếng, ly trà trong tay biến thành những mảnh nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng bây giờ so với Diêm vương còn muốn lạnh hơn, âm lãnh này làm cho Lưu Vân cũng không từ kinh hãi.
Mà bên trong Phong phủ, Phong Dật Hiên sau khi nghe được tin tức này, lại là tình hình khác!!!
Tương Vương phủ.
“Thánh chỉ đến.” Thái giám cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng đứng ở trong viện, lớn tiếng hô, nhưng mà nửa ngày, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.
Thái giám này là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, ở trong hoàng cung cũng rất uy phong, nhưng mà giờ phút này đứng ở trong Tương Vương phủ này, chĩ là động đậy cũng không dám động, nói chi là dám lộn xộn.
“Thánh chỉ Hoàng Thượng đến, mời Tương Vương tiếp chỉ.” Thật lâu không thấy bóng người, thái dám chỉ đành hô lại, sau đó lại tiếp tục chờ đợi, khi thái giám nghĩ toàn bộ Tương vương phủ này căn bản là không có ai...
Rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, rật nhanh ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người đang đi ra, toàn bộ thân mình đột nhiên cứng đờ, tay cũng không chịu khống chế ma run rẩy, thánh chỉ trong tay thiếu chút nữa cũng bị đánh rơi.
Ai cũng đều biết, đây không phải là một chuyện tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook