Editor: tieudangnhi

Đầu đau nhức, đau quá, đau quá.

Đau??? Đau có phải là đại biểu cho nàng còn sống hay không, nàng còn sống!!! Vậy Tiểu Vũ cùng Mục Diễm đâu???

Mạnh Nam vốn đang có chút mơ hồ đột nhiên mở to hai tròng mắt, một khuôn mặt nước mắt lả chả đầu tiên ánh vào đôi mắt nàng.

“Tiểu thư… Người tỉnh…” Nha đầu khuôn mặt thanh tú đang nắm tay nàng giống như có chút hoảng hốt, chỉ là sau đó vẻ vui sướng cũng nhất thời hiện lên trên mặt, bộ dáng không chút nào che giấu, nhưng lại rất đáng yêu.

Tiểu thư??? Nàng ta là đang kêu nàng sao? Nhưng mà nàng không biết nàng ta nha, hơn nữa nàng là tiểu thư gì nha? Thủ hạ của nàng, đều kêu nàng là lão đại, không thì là tổng giám đốc, nha đầu này…

Người này là từ chỗ nào đến? Nàng là được người cứu sao? Vậy Mục Diễm cùng Tiểu Vũ đâu??

Hai tròng mắt nghi hoặc nhìn về phía trước, cửa viện quá mức cổ xưa, làm cho nàng hơi hơi nhíu mày, nhìn tấm biển trên cửa thêm vài lần, lại làm cho nàng không hiếu.

“Mộ Dung phủ”???

Là chỗ nào??? Trong trí nhớ của nàng tìm không ra cái tên như vậy.

Hai tròng mắt hơi đổi, chống lại đôi con ngươi lạnh như băng làm cho xương cốt người ta đều nhủn ra, Mạnh Nam kinh sợ, không phải nàng kinh sợ ánh mắt làm cho người ta kinh hãi kia của hắn, mà là trang phục của hắn, hắn mặc lại là cổ trang, một thân áo dài màu đen.

Nữ tử quyến rũ xinh đẹp đứng bên hắn cũng đều là một thân cổ trang…

Ngoài cửa lớn còn có vài người hình như là gia đinh cổ đại bộ dáng cũng đều ăn mặc theo khunh hướng cổ trang.

Thu hồi lại ánh mắt, lần này nàng lại phát hiện, bản thân cũng là một thân cổ trang, nhưng lại là loại giá y đỏ thẫm, nàng đây là đang xuất giá sao? Nhìn đến kiệu hoa cùng đội ngũ đưa kiệu phía sau, thực chính là nàng đang xuất giá!!!

Hai tròng mắt nhìn giản lược qua bốn phía, cũng không phát hiện đạo diễn nào, thực chính là nơi này cũng không phải đang quay phim…

Như vậy? Chẳng lẽ? Nàng xuyên qua??? Giờ phút này, trong lòng Mạnh Nam, không thể không hiện lên ý niệm vớ vẩn như vậy trong đầu.

“Như thế nào? Không giả chết sao? Không giả chết vậy thì cút đi.” Giọng nói so với Diêm Vương còn muốn lạnh hơn đột nhiên vang lên, làm cho mọi người toàn trường không khỏi đều kinh hãi. Mộ Dung Lăng Thiên nhìn dáng vẻ đang hết nhìn đông rồi tới nhìn tây kia của nàng, khoé môi xả ra vài phần trào phúng lạnh lùng.

“Cô… Gia… Người… Người như thế nào lại đuổi… Đuổi tiểu thư nhà ta trở về chứ, hôm nay chính là ngày đại hôn của các người mà.” Tiểu nha đầu rõ ràng bị doạ sợ muốn chết, toà nthân nhịn không được liền run lên, nhưng vì muốn bảo vệ tiểu thư, vẫn nhất quyết kiên trì nói.

Mạnh Nam là người thông minh thế nào chứ, nhất thời liền hiểu được hết thảy, xem ra, hôm nay là ngày gả đi của nàng, chẳng qua, ngày đại hôn lại bị từ hôn, đuổi thẳng ở cửa, mà nam nhân vẻ mặt lạnh như băng kia lại chính là chú rể hôm nay. Nàng hiện tại đang nằm ở trong lòng tiểu nha đầu, lệ trên mặt còn chưa khô, nữ nhân kia sẽ không vì xuất giá mà khóc đến chết đi a, mà nàng lại trùng hợp xuyên qua trên người nàng ta đi?

Nhìn tình hình hiện tại, nàng đoán hẳn sẽ là không sai đi, ai, nữ nhân cổ đại này nha, lại bởi vì người khác từ hơn liền khóc đến chết, thật đúng là vô dụng.

Hai tròng mắt lại không dấu vết nhìn về phía hắn, lớn lên cũng không tồi, mà giờ phút này tuy rằng hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở đằng kia, trên người lại tản ra một cỗ khí phách làm cho người không thể xem nhẹ, tuyệt không phải là nhân vật đơn giản.

Con ngươi lạnh như băng của Mộ Dung Lăng Thiên híp lại, nàng thế nhưng lại ngừng khóc, phản ứng hiện tại cùa nàng kia là sao? Hắn vì sao lại cảm giác được, con ngươi của nàng vào giờ phút này, giống như có vẻ gì đó hắn không biết???

“Gia cũng không cần ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ mà cứ ở lì ở chỗ này, còn không mau cút đi.” Nử tử yêu diễm bên người hắn nhân cơ hội trào phúng nàng.

Trong lòng Mạnh Nam âm thầm cươi lạnh, nhưng khi chống lại tia nghi hoặc chợt loé trong ánh mắt của hắn, lại hơi hơi sửng sốt, tân nương lúc trước có thể khóc chết, có thể thấy là có bao nhiêu thương tâm a, phản ứng hiện tại của nàng có phải quá bình tĩnh hay không, hơn nữa nàng vừa mới đánh giá con ngươi kia, chỉ sợ thật sự sẽ làm cho hắn hoài nghi.

Nàng cũng không muốn hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, cho nên vì tự do của nàng, nàng phải cố gắng một chút nha.

Chậm rãi đứng lên, nàng lảo đảo đi về phía trước vài bước, khuôn mặt lắm tắm nước mắt như hoa lê trong mưa, điềm đạm đáng yêu thuơg tâm, môi đỏ mọng mấp mấy hai cái, thấp giọng nói:”Tướng công, người thật sự không cần ta sao?”

Thương tâm? Lệ trên mặt còn rơi lã chả, đủ thương tâm, nhưng mà trong lòng lại muốn cười, thật không ngờ, nàng còn có tài diễn trò thiên phú như vậy, kỳ thật hiện tại, nàng thật sự chỉ nghĩ một cước đá hắn ra xa vạn dặm, càng nhìn càng thấy ghê tỏm.

Nhưng mà, nàng hiện tại đang vào vai thục nữ điềm đạm đáng yêu, làm sao có thể sử dụng bạo lực chứ, cho nên nàng nhịn.

Quả nhiên ánh mắt lạnh băng kia của hắn, rất nhanh liền lên vẻ lạnh lùng trào phúng cùng chán ghét…

“Đường còn chưa bái, hưu thư tất nhiên cũng không cần viết.” Giọng nói lạnh lùng không mang theo nửa điểm tình ý. Lãnh huyết mà vô tình, nếu là nữ nhân trước kia, chỉ sợ lại đau lòng chết thêm lần nữa, nhưng mà hiện tại đã đổi thành nàng, cho nên lời nói hiện tại của hắn, liền giống như rắm thúi, còn muốn thối hơn cả rắm. Tên này, thật ra cũng không có nhiều phản ứng bất lương.

“Nữ nhân ngu xuẩn, nhát gan, còn nơi nơi quyến rũ nam nhân, lả lơi dâm đãng như ngươi, lại muốn gả cho gia, thật đúng là mơ mộng hão huyền.” Trên mặt nữ tử yêu diễm hiện lên vài phần đắc ý, không lưu chút tình nào nhục nhã nàng, tất nhiên cũng ngoan độc nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.

Du, thì ra người nọ trước kia có nhiều khuyết điểm như vậy nha, nhưng mà, lá gan nhỏ như vậy, làm sao dám đi quyến rũ nam nhân chứ?

“Cô… Cô gia… Cô gia cũng là người làm ăn, tiểu thư nhà ta gả cho ngươi, cơ nghiệp Đường gia liền đều là của cô gia.” Tiểu nha đầu nghe được ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Lăng Thiên, nhất thời nóng nảy, độ nhiên nhớ tới lời nói của lão gia trước kia, liền vội vàng hô lên.

Cô gia là người làm ăn, mà cơ nghiệp Đường gia lại lớn như vậy, về điểm này, hắn hẳn là sẽ động tâm đi, một tiểu nha đầu, có thể nghĩ được như vậy, cũng không đơn giản nha.

“Hứ.” Nử tử yêu diễm lạnh lùng hừ một tiếng:”Cơ nghiệp Đường gia? Đường gia hiện tại chính là một cái thùng rỗng kêu to, gia cũng không phải là kẻ ngốc mà đi tiếp quản cái vỏ rỗng kia.”

Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên xả ra vài phần châm chọc, chứng thực lời nói của nữ nhân kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương