Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ninh Tu Viễn tới gần, làm Sầm Lễ đem thân thể lùi vào góc chăn.

Nghĩ đến vừa rồi Sầm Lễ đối với Bạch Thành Úc một bộ lưu luyến không buông, Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn nói, "Cậu dù có thích anh ta như thế nào, anh ta cũng không dám đánh chủ ý lên cậu."
"..."Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, Sầm Lễ ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi cậu còn tưởng rằng Ninh Tu Viễn nhìn ra điểm dị thường, chỉ cần cuối tuần này làm phẫu thuật, cái thai trong bụng sẽ không còn.

"Đây là việc riêng tư của tôi, không liên quan tới cậu." Sầm Lễ nhìn Ninh Tu Viễn nói.

Ninh Tu Viễn lạnh lẽo cười một tiếng, "Cả người cậu từ trên xuống dưới đều thuộc về tôi, còn sợ tâm tư không đặt vào tôi?"
Sầm Lễ cắn cắn môi, không có phát ra.

Có một số việc, trong lòng cậu đều rất rõ ràng, vừa rồi bác sĩ cũng đối cậu nói qua, lấy tình trjang thân thể trước mắt, tốt nhất vẫn là chớ chọc bực Ninh Tu Viễn.

Cứ việc nằm ở trên giường, nhưng chăn thoạt nhìn cũng chỉ là hơi hơi phồng lên, Ninh Tu Viễn nhìn gương mặt mảnh khảnh của cậu, nói, "Ở bên cạnh tôi có gì không tốt, cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu, cũng không cần ra bên ngoài đi làm, một tháng tiền lương còn không bằng một bộ quần áo tôi mua cho cậu, cậu đi làm không phải cũng là vì tiền sao?"
"..."
Sầm Lễ môi mỏng hé nhẹ, nghiêng đầu sang một bên, không muốn đối mặt Ninh Tu Viễn.


Khoảng thời gian nghỉ hè cậu có đi tìm một công việc, bởi vì cũng sắp đến thời điểm hoàn thành mọi việc chuẩn bị tốt nghiệp, cũng chỉ có thể tìm chút công việc yêu cầu thấp, tiền lương của nhân viên không chính thức đều không cao, cậu chỉ có khoảng một tuần để làm việc, Ninh Tu Viễn liền bắt cậu nghỉ việc.

Tiền kiếm được bằng chính sức lực bản thân, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại là sạch sẽ, cậu không cần tới sắc mặt trào phúng của người khác, càng không cần đối mặt với lời sỉ nhục của Ninh Tu Viễn.

Giây tiếp theo, Ninh Tu Viễn liền dùng tay xoay mặt cậu lại, đôi mắt mang theo vài phần tức giận.

"Cậu hôm nay còn muốn làm sao?" Sầm Lễ thấp thấp hỏi.

"......" Ninh Tu Viễn sửng sốt một chút, rốt cuộc ở trước mặt hắn, Sầm Lễ luôn rất kháng cự việc này.

"Nếu phải làm thì nhanh lên, tôi rất mệt, muốn sớm được nghỉ ngơi." Sầm Lễ lại nói.

.

truyện xuyên nhanh
Đôi mắt phủ kín một tầng u ám, Sầm Lễ thấy Ninh Tu Viễn không có phản ứng, vươn tay vuốt ve ngực hắn, mang theo vài phần khiêu khích, này còn không phải là hiểu chuyện ngoan ngoãn nghe lời theo mong muốn của Ninh Tu Viễn?
So với lúc này cũng không kém, mỗi lần mặc kệ cậu cự tuyệt như thế nào cũng đều không được, còn không bằng thuận theo đối phương, bớt làm mình phải chịu tội thêm.

Ninh Tu Viễn đẩy cậu ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, "Sầm Lễ, cậu lợi hại."
Cậu luôn rất dễ dàng khơi mào lửa giận trong hắn, hắn cũng không tính toán muốn làm cái gì, cậu thế nhưng lại nghĩ hắn muốn làm.

Ninh Tu Viễn đẩy cửa rời đi, Sầm Lễ nhìn bóng dáng đối phương biến mất ở trong tầm mắt, mệt mỏi liền nhắm mắt lại, đem thân thể cuộn tròn trong một góc.

Ninh Tu Viễn sinh hoạt ban đêm rất phong phú, mới đi vào trong quán bar, liền có một thiếu niên ăn mặc bó sát dán tới người.

"Ninh thiếu......!Hôm nay như thế nào tới muộn như vậu?" Thiếu niên thanh âm ôn nhu hỏi.

"Gần nhất người trong lòng hắn về nước, đương nhiên không giống chúng ta rồi, Tiểu Vân, em vẫn là đến chỗ tôi." Gã đàn ông cầm ly rượu đỏ trên tay nói.

"Nói hươu nói vượn cái gì?" Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn nói, tùy ý thiếu niên câu lấy cánh tay hắn.

"Bất quá nói trở về, nếu Giang Ngôn về nước, Sầm Lễ ngươi hẳn là không dùng được đi?" Nam tử ngữ khí mang theo chút lấy lòng, bọn họ này nhóm người chơi quán, bên người bạn giường cũng không phải không có chia sẻ quá, chẳng qua Ninh Tu Viễn đem Sầm Lễ xem đến thật chặt.


Càng là không chiếm được, liền càng là làm nhân tâm ngứa khó nhịn, nam tử đi đến Ninh Tu Viễn trước mặt, "Ta nơi này vừa lúc có cái nộn non, bằng không trao đổi một chút, ngươi đem Sầm Lễ nhường cho ta một tuần thế nào? Ta bảo đảm đến lúc đó người lại suốt còn cho ngươi."
Ninh Tu Viễn cười nhẹ ra tiếng, sau đó một quyền trực tiếp huy tới rồi đối phương trên mặt, thủ hạ không có nửa điểm lưu tình.

Sầm Lễ nhưng thật ra không tồi, người còn không có lại đây, liền trước đem người khác cấp thông đồng.

Người kia còn không có phản ứng lại đây, trực tiếp bị đánh ngã cấp tấu ngốc, người bên cạnh thấy tình thế không thích hợp chạy nhanh lại đây khuyên, "A Viễn, đừng nóng giận, vương thành trí khẳng định là uống nhiều quá! Ngươi đừng cùng một cái tửu quỷ chấp nhặt."
"Uống nhiều quá?" Ninh Tu Viễn hỏi một câu.

Vương thành trí bụm mặt, này sẽ cũng minh bạch là cái gì trạng huống, theo bọn họ nói, vội vàng gật gật đầu.

"Ta người ngươi cũng xứng coi trọng?" Ninh Tu Viễn khí lạnh dày đặc, "Ngươi mẹ nó tính thứ gì." 7
Bọn họ những người này nếu so gia thế, tự nhiên là vô pháp cùng Ninh gia so sánh, có người tìm tới Hạ Xuyên, muốn Hạ Xuyên khuyên nhủ Ninh Tu Viễn.

Hạ Xuyên không có gì động tĩnh, chỉ là ở một bên uống rượu giải sầu, qua vài giây mới mở miệng nói, "A Viễn."
Ninh Tu Viễn buông lỏng tay, những người còn lại cũng không dám ở tiến lên.

Thiếu niên mặc quần da bó sát tức khắc cứng đơ tại chỗ, gã ta cũng là ở nơi phong nguyệt ngồi ngây ngốc cũng lâu rồi, rất mau liền đi tới quấn lấy, âm thanh mềm nhũn nói, "Ninh thiếu, tức giận đối thân thể không tốt, bằng không em mời anh một ly đi."
"Cậu thế nhưng rất nhanh nhẹn đấy." Ninh Tu Viễn cười cười, "Nói đi, muốn cái gì?"
"......!Em muốn được bồi ở bên cạnh anh." Thiếu niên trong lòng rất rõ ràng, nếu như được Ninh Tu Viễn bao nuôi, khẳng định so với chỗ này tốt hơn rất nhiều.

Nơi này các thiếu niên đều biết Ninh Tu Viễn ra tay rộng rãi, vài người đều vây quanh lại đây, cả người đều mang thủ đoạn đi lấy lòng, xác thật tùy tiện tìm một người khác đều so với Sầm Lễ thú vị hơn nhiều, đối phương bất quá là như có lại như không được coi là bạn giường, chẳng qua tạm thời hắn còn chưa có chơi chán.


Ninh Tu Viễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn, mấy thiếu niên kia đều mắt nhìn chằm chằm.

Ninh Tu Viễn chỉ vào Hạ Xuyên nói, "Nếu ai có thể đem hắn chuốc say, đồng tiền trong thẻ này thuộc về người đó."
Những thiếu niên lập tức đi tới bên cạnh Hạ Xuyên kia, Ninh Tu Viễn sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên, quả nhiên có tiền thật tốt, có thể sai sử bất luận kẻ nào.

Hạ Xuyên hôm nay tâm tình không được tốt lắm, đám kia thiếu niên lại đây hắn cũng phản ứng bình đạm, thoạt nhìn đối với nam nhân cũng không cảm thấy hứng thú, có lẽ là bởi vì những người này không phải Hạ Sơ Ngạn.

Hạ Xuyên ngũ quan lạnh lùng, dưới mắt trái có một nốt ruồi, thời điểm mặt vô biểu tình sẽ làm người sinh ra một loại cảm xúc khó tiếp cận.

Đám thiếu niên cố gắng lấy lòng nửa ngày đều không thấy phản ứng, Ninh Tu Viễn đi tới nói, "Các người đi trước đi."
"Nghe nói chú cậu tháng sau đính hôn?" Ninh Tu Viễn hỏi.

"Đúng không." Hạ Xuyên đem chén rượu trước mặt đảo qua, "Bất quá hắn không có khả năng đính hôn thành công."
Hạ Xuyên rất sớm liền biết, Hạ Sơ Ngạn coi cậu như thế thân của cha mình, bất quá là được hưởng ánh hào quang của cha mà thôi, Hạ Sơ Ngạn mới có thể đối hắn tốt như vậy, rõ ràng thích nam nhân kia, lại nhìn nam nhân kia kết hôn sinh con, thật đúng là uất ức mà.

Chén rượu trong tay cơ hồ bị bóp nát, máu đỏ tươi từ bàn tay chảy xuống, Hạ Sơ Ngạn bất quá lớn hắn mười tuổi, nhưng hắn không nghĩ sẽ tiếp tục gọi người này là chú nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương