Từ cửa hàng ra tới bên ngoài, Sầm Lễ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bước tới có học sinh hẳn là có việc gì gấp, đi đường vô cùng lo lắng, không cẩn thận đụng vào cậu, Sầm Lễ thân thể ngã về phía Hàn Kham.
"Không có việc gì chứ?" Hàn Kham đỡ lấy cánh tay hắn hỏi.
"Không có việc gì." Sầm Lễ trả lời.
Dựa đến như vậy gần, khó tránh khỏi chạm vào nhau, Hàn Kham sắc mặc trầm xuống, vươn tay sờ qua trán Sầm Lễ một chút, nhiệt độ nóng đến không bình thường.

Sầm Lễ kéo ra khoảng cách, nói, "Em hiện tại nên trở về ký túc xá, thầy......"
Hàn Kham nét ôn hòa trên mặt vơi dần, liền trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, anh nhìn Sầm Lễ nói, "Đây là cách đuổi người khác mau chóng rời đi?"
"......"

"Đã sinh bệnh, còn chưa tới bệnh viện khám sao?" Hàn Kham hỏi.
Không nghĩ phiền muốn làm phiền người khác, Sầm Lễ nói, "Đã đi khám."
Hàn Kham đi phía trước một bước, đem Sầm Lễ dựa gần chút, anh vươn tay giúp Sầm Lễ từ trên vai nhặt xuống chiếc lá khô, thấp giọng nói, "Sầm Lễ, mỗi lần em chột dạ, mắt cũng không dám nhìn thẳng tôi."
.........
Sáng sớm Ninh Tu Viễn đưa Giang Ngôn đi bệnh viện khám, bởi vì thân thể yếu ớt dẫn tới không chịu nổi thời tiết khí hậu, qua mấy ngày liền sẽ tốt hơn, sau đó hắn bồi Giang Ngôn đi dạo quanh trường học một chút, nhờ có quan hệ với Giang gia, Giang Ngôn thực dễ dàng chuyển học tịch về đây.
Giang Ngôn là con út của Giang gia, trên còn có một người anh cùng một chị gái, từ nhỏ được sự yêu chiều mà lớn lên, tự nhiên là ngạo mạn.
Ninh Tu Viễn nghe thấy Giang Ngôn nói, biểu tình tựa hồ không có bất cứ biến hóa gì.
"Bọn họ quan hệ hẳn là khá tốt đi, người kia còn dắt tay Sầm Lễ." Giang Ngôn lại nói.
"Phải không?" Ninh Tu Viễn hỏi một câu, "Không cần nói đến cậu ấy, đen đủi."
"Được, nghe lời A Viễn." Giang Ngôn nhẹ nhàng cười cười.
Ninh Tu Viễn gọi không ít đồ ăn, bày đầy một bàn, đồ ăn tản ra mùi hương mê người.
Giang Ngôn nói cho hắn biết những gì học được ở nước ngoài, Ninh Tu Viễn nghe đến thất thần, tùy ý ứng phó vài câu.
Ăn cơm xong, Ninh Tu Viễn liền lái xe đưa Giang Ngôn về nhà nghỉ ngơi.
Ninh Tu Viễn đầy mặt sương mù, cũng chỉ là một tiểu tình nhân được bao dưỡng, cũng nên biết trong khoảng thời gian này thuộc về quyền sở hữu của ai, không được ra bên ngoài ôm khách, Sầm Lễ thế nhưng được lắm.

Lúc này, Sầm Lễ ở trong phòng y tế trường học, bác sĩ giúp cậu đo lường nhiệt độ cơ thể, cho cậu vài liều thuốc, muốn cậu theo đúng hạn dùng.


Sầm Lễ nghĩ tới ngày hôm qua Bạch Thành Úc cũng kê khai cho cậu những loại thuốc đó, hôm nay còn chưa có uống.
Cậu trước kia rất ít khi sinh bệnh, thân thể tuy không có bao nhiêu cường tráng, lại tuyệt không phải yếu đuối mong manh, hiện giờ cậu thành cái ấm sắc thuốc.
Sầm Lễ đột nhiên muốn cười, Bạch Thành Úc nói muốn cậu chăm sóc tốt thân thể, nhưng chỉ cần cậu không lay động thoát khỏi Ninh Tu Viễn, thân thể cậu vĩnh viễn cũng không được tốt lên.
Sầm Lễ đem tiền đưa tới, cô gái quầy thu ngân nói với cậu, "Đã có người trả tiền rồi."
Sầm Lễ sắc mặt ngưng một chút, quay đầu nhìn Hàn Kham bên cạnh.
Đại để là đoán trước Sầm Lễ muốn nói gì, Hàn Kham nói, "Đừng ở trước mặt tôi nói đến tiền bạc, nếu em để ý, có thể lần sau mời tôi ăn bữa cơm."
"......!Vâng." Cùng Hàn Kham ở chung với nhau, luôn rất ít khi khiến cảm thấy cậu xấu hổ.
Chỉ là Sầm Lễ có chút sợ, sợ người khác đối cậu không có ý tốt.
Điện thoại để trong túi rung không ngừng, Sầm Lễ cầm ra, thấy Ninh Tu Viễn gửi cho cậu tin nhắn: "Cậu ở nơi nào?"
Những lời này không giống như là dò hỏi, ngược lại càng như là đang chất vấn cậu.
Sầm Lễ gửi lại cho Ninh Tu Viễn một tin nhắn: "Ký túc xá."
"Có người tìm em sao?" Hàn Kham hỏi.

Sầm Lễ gật gật đầu, ở trong trường học, hắn không muốn cùng Ninh Tu Viễn xảy ra xung đột.
Cậu đang muốn trở về ký túc xá, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Ninh Tu Viễn gọi tới, Sầm Lễ do dự vài giây, mới tiếp máy nghe.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói trầm thấp của đàn ông, "Tôi hiện tại đang đứng trước ký túc xá cậu."
************************
Khổ thế chứ lị.

Đi ăn cơm cũng "dẫm phải phân chó"
Gửi Viễn cẩu:.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương