Tiết trời tháng sáu có chút oi bức, gió nóng phả vào mặt, chỉ khiến người ta vô cớ đứng ngồi không yên.

Thẩm Trĩ, người vừa bước xuống tàu điện tử, đi dọc theo con đường, thỉnh thoảng có những chiếc phi hành khí khác màu bay vút qua.

Nhà cậu cách trạm tàu một điểm không xa, Thẩm Trĩ đi ước chừng mười phút đi bộ liền về đến nhà, trên đường còn mua chai xì dầu ba cậu nhờ mua.

Thẩm Trĩ cùng ba ba ở tại một căn hộ có hai phòng khách,hai phòng ngủ, diện tích không quá lớn nhưng rất ấm cúng.

Trong nhà lấy màu trắng cùng màu vàng kim sắc nhàn nhạt làm chủ, phòng khách và phòng ăn thông từ bắc xuống nam, hai bên đều là mặt kính trong suốt từ trần xuống sàn nhà, lấy ánh sáng vô cùng tốt, khi ánh nắng chiếu vào trong nhà, nhìn phi thường ấm áp.

Về đến nhà, Thẩm Trĩ trực tiếp cầm xì dầu đi vào phòng bếp, trong phòng bếp còn có một người đàn ông có mái tóc ngắn, màu hạt dẻ đang đứng, trong tay còn cầm cái nồi, khí chất toả ra vô cùng ôn nhu.

"Chi Chi về rồi sao.

"
"Vâng.

"Thẩm Trĩ đem xì dầu nhét vào trong tay ông, thuận theo tự nhiên đi đến bên bồn rửa hỗ trợ rửa rau.

Thẩm Ly cong mặt mày, tiếp tục lật xào thức ăn trong nồi, một bên hỏi đến: "Hôm nay buổi lễ tốt nghiệp của con thế nào, tiếp đó có muốn đi du lịch vài ngày thư giãn không.

?"
Thẩm Trĩ lắc đầu, cậu đem rửa sạch rau củ, nhỏ giọt cho khô rồi để sang một bên dùng sau.


Lại từ trong túi lấy ra một cây kẹo que vị bạc hà ngậm vào, nhỏ giọng nói: "Đoạn thời gian trước Liên Bang cùng đế quốc xảy ra một chút mâu thuẫn, con sợ bến cảng không an toàn.

"
Thẩm Trĩ nói xong, Thẩm Ly tự lập tức a một tiếng.

Mấy ngày nay ông đều ngâm mình ở thủy cung, không có chú ý tới tin tức.

"Chỗ kia thực sự không quá an toàn, nhưng cũng không cần gấp gáp tìm việc làm như vậy, Chi Chi vừa mới tốt nghiệp không lâu, nghỉ ngơi mấy ngày trước đã.

" Thẩm Ly nói xong, lại nói: "Chi Chi mau cầm đũa giúp ba ba nếm thử món này, có phải là hơi nhạt không.

"
Thẩm Trĩ nhai kẹo que mấy lần, cầm lấy đũa thử một chút hương vị đồ ăn: "Được rồi ạ, hương vị rất vừa vặn.

"
Thẩm Ly tự nhân tiện nói: "Vậy là được, nhanh đi xới cơm đi, chúng ta mau ăn cơm thôi.

"
Đồ ăn lần lượt được dọn nên bàn, Thẩm Ly còn đang suy nghĩ về những điều Thẩm Trĩ nói, liền thừa cơ vừa dùng cơm vừa mở ti vi.

Lúc này đã đến giờ phát sóng tin tức, Thẩm Trĩ cúi đầu ăn cơm, bên tai không ngừng vang lên âm thanh điện tử thông báo tin tức.

"Tranh chấp giữa Đế quốc Norland và Liên bang Beasley lần nữa leo thang, vì giữ gìn biên giới an toàn, hoàng tử Phó Trầm sắp đích thân dẫn đầu hạm đội tiến đến tinh cầu Koblenz, bến cảng Monston hiện đang toàn lực chuẩn bị, làm tốt công việc nghênh đón! ! "

"Bang !.

"
Thẩm Trĩ giật mình bởi âm thanh trong trẻo và lanh lảnh từ chiếc muỗng sứ, cậu theo bản năng nhìn sang Thẩm Ly Tự bên cạnh, lại nhìn thấy ông ngơ ngác nhìn qua TV.

Chuẩn xác hơn nói, đó là hình ảnh của Phó Trầm trên TV.

Thẩm Trĩ ngừng uống bát canh trong tay, mờ mịt hô một tiếng: "Ba ba?"
Âm thanh này giống như một tiếng chốt mở, vai Thẩm Ly run lên dữ dội, sốt ruột hốt hoảng cúi đầu nhặt chiếc muỗng sứ rơi trên mặt đất.

Thẩm Trĩ cũng dừng động tác ăn cơm, ngồi xổm xuống liền muốn hỗ trợ dọn dẹp, lại bị Thẩm Ly tự kéo tay.

"Ta tự làm được, Chi Chi nhanh ăn cơm đi.

"
Thẩm Trĩ buộc phải từ bỏ ý định giúp đỡ, chuẩn bị đứng dậy, chợt phát hiện một giọt nước từ trên mặt Thẩm Ly Tự vô tình rớt xuống mặt đất.

Động tác Thẩm Trĩ cứng ngắc lại mấy giây.

Cơm tối kết thúc, Thẩm Ly Tự thu thập xong bát đũa, chỉ vội vàng nói với Thẩm Trĩ đi đến thủy cung, sau đó liền rời đi.

Thẩm Trĩ có chút không nghĩ ra, cậu chỉ lẳng lặng ngồi ở trên ghế salon nhìn Thẩm Ly Tự rời đi, cậu không biết vì sao ba ba lại phản ứng với tin tức đó lớn như vậy.


Không chỉ lần này, Thẩm Trĩ phát hiện, hình như mỗi lần TV đưa tin về Hoàng gia của Đế quốc Norland cùng tin tức của gia đình giàu có nhất đế quốc được đưa ra, cảm xúc của ba ba có chút kì lạ.

Dù có nghĩ nữa cũng không, hiểu Thẩm Trĩ quyết định không lãng phí tế bào não nữa, cậu kéo rèm cửa trong nhà xuống để che bớt ánh nắng gay gắt, đứng dậy đi vào phòng ngủ, chuẩn bị ngâm nước lạnh tắm cho dễ chịu.

Gần đây không biết chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Trĩ luôn cảm giác người khô khốc, nhất là đôi chân, không làm gì liền muốn đi ngâm mình trong bồn tắm.

Chẳng lẽ là mùa hè nhiệt độ quá cao, không khí quá khô?
! !
Thả đầy nước trong bồn tắm, Thẩm Trĩ cởi quần áo ra, nằm trong nước, toàn thân ngâm mình trong nước liền thở dài đầy thỏa mãn.

Rốt cục thật dễ chịu.

Trên tay cậu, còn đặt một ly nước trái cây và chút đồ ăn vặt cậu lấy từ bếp.

Thẩm Trĩ tựa vào bồn tắm không thể nào lớn hơn, mở màn hình ra, như thường lệ ấn mở tinh bác, bắt đầu ăn dưa.

Thẩm Trĩ đã từng học diễn xuất với sự hỗ trợ của ba mình ở trường cao trung, cậu cũng thuận lợi đậu vào trường đại biểu diễn lớn nhất tinh cầu Koblenz, nếu như cậu thuận lợi thức tỉnh gen thú nhân, hẳn là sớm liền tiến vào ngành giải trí trong lúc học đại học.

Đây là kế hoạch mà Thẩm Trĩ đã lập cho mình khi còn học ở trường cao trung , đáng tiếc, kế hoạch của cậu xuất hiện một khe hở cực lớn, đó chính là cậu không cách nào thức tỉnh gen thú nhân của mình, điều này ở tinh tế tương đương với tàn phế.


Bởi vì nguyên nhân không có thức tỉnh gen thú nhân, bốn năm đại học qua của Thẩm Trĩ tương đối gian nan, bởi vì gương mặt xuất sắc, có không ít đến trường học đào móc săn tìm ngôi sao nhìn trúng Thẩm Trĩ, nhưng khi biết cậu không cách nào thức tỉnh gen thú nhân, mọi người sau đó đều giống nhau nhao nhao rút lui.

Thẩm Trĩ đã vô số lần trải qua mong đợi rồi đến thất vọng, cho nên sau khi cậu thuận lợi tốt nghiệp đại học, đã không còn ý nghĩ lại tiến vào ngành giải trí nữa.

Vừa mới bắt đầu Thẩm Trĩ còn cảm thấy vận mệnh bất công, nhưng số lần thất vọng càng ngày càng nhiều, nội tâm Thẩm Trĩ sớm đã bình tĩnh, cảm thấy mình tùy tiện tìm công việc bình thường qua hết cả đời này cũng không tệ.


Nghĩ đến đây, Thẩm Trĩ lắc đầu, vứt bỏ tất cả những ý nghĩ buồn bực này ra sau đầu.

Nhưng ngay khi Thẩm Trĩ đang ngâm tắm tiện thể ăn dưa trên Tinh Bác, tại trường học khi cậu rời đi vài giờ,một người phụ nữ mặc đồ công sở đang cùng lão sư của cậu hỏi thăm sự tình liên quan tới cậu.

Trong văn phòng lớp học của Đại học hí kịch Hoàng gia Koblenz, Kiều Thính Xuân thuận tay bưng lấy một chén trà nóng, không nhanh không chậm nhẹ nhàng thổi lấy nước trà.

Đối diện ngồi với cô là một lão nam nhân khá lớn tuổi, trước ngực còn mang theo chiếc trâm ngực chuyên dụng của giáo viên tổ chức buổi lễ tốt nghiệp.

Trước mặt là Kiều Thính Xuân, người đàn ông có chút khẩn trương.

Kiều Thính Xuân đặt chén trà xuống, giương mắt không nhanh không chậm mở miệng: "Tôi muốn cùng ngài hỏi về một học sinh.

"
Nam nhân trung niên kia khi bị Kiều Thính Xuân hỏi chuyện, vẻ mặt liền kinh hỉ.

Đây chính là Kiều Thính Xuân, một tay mang về giải vua màn ảnh kim bài cho người đại diện, cô nhìn trúng học sinh của ông, đó cũng là một loại tán thành khác đối với việc dạy học của ông.

"Cô nói đi.

"
Kí ức của Kiều Thính Xuân quay trở lại người sinh viên trong góc khán phòng kia, cúi đầu ngồi dưới ánh nắng mặt trời, ngũ quan tinh xảo làn da trắng nõn, mái tóc hơi dài màu vàng nhạt được tùy ý buộc thành búi, buồn bực ngán ngẩm chống đỡ cái cằm nhìn ra ngoài cửa sổ của khán phòng trong bộ dạng bồ câu trắng buồn chán.

Cảnh tượng kia trực tiếp khiến Kiều Thính Xuân kinh diễm, buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, Kiều Thính Xuân liền đến tìm vị trí của lớp lão sư kia.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương