Chờ thời gian qua thêm một lúc, Tô Tiêm Tiêm nhìn bé con đầu nghiêng nghiêng nhìn cô, tay xoa đầu chó.
“Chị, Phương Tinh Tinh thật là bạn Khương Thác sao? Này Phương Tinh Tinh lá gan như thế nào lớn như vậy? Còn giả trang như vậy? Bất quá là xóm nghèo ra tới cũng dám ở trước mặt chị chạy nhảy, chẳng lẽ là Khương Thác xúi giục cô ta làm như vậy?”
Tô Tiêm Tiêm hiện tại vốn dĩ tâm đang xoay vòng.
Nguyên nhân cũng không phải bởi vì Phương Tinh Tinh, mà là cảm thấy chính mình xuyên qua đến hệ thống thế giới này, cô lại không phải nguyên chủ, cô ở thế giới kia tuổi đã hơn hai mươi là một người trưởng thành, chẳng lẽ là hiện tại ở cùng đám thiếu niên này quá lâu rồi, cảm xúc đều không thể tự khống chế chính mình sao?
Nếu đặt ở lúc trước, người giống Phương Tinh Tinh như vậy căn bản không đáng để ở trong lòng.
Tô Tiêm Tiêm ngẩng đầu, nhìn Tô Liên làm bộ đáng thương.
“Đừng cho là tôi không biết cô nghĩ như thế nào, tôi mặc kệ cô có phải hay không giả ngoan, tóm lại chỉ cần nghe lời tấm thẻ kia tôi sẽ không thu hồi lại, nhưng cô cũng đừng nghĩ thêm mắm thêm muối, đem sự việc làm lớn lên, nếu không tôi liền chỉnh đốn cô.”
Tô Liên bĩu bĩu môi, lông mi thật dài gục xuống, một bộ dáng bị quở trách ủy khuất.
"Chị như thế nào có thể nói như vậy? Là em từ trước không hiểu chuyện, đôi mắt bị che mắt, hiện tại em trưởng thành, biết cái gì là thị phi đúng sai, sao có thể còn không nghe lời chị nói? Nhưng Khương Thác xinh đẹp như thế nào, lại tốt như thế nào, đối với chị mà nói cũng là người ngoài, mà em mới là người có quan hệ huyết thống với chị."
Tô Liên: "Nhìn đến chị vì người ngoài thương tâm khổ sở, em sao có thể không lo lắng đây?”
Tô Liên vừa nói một bên thử tính bắt lấy tay Tô Tiêm Tiêm, như đang làm nũng lay động qua lại.
“Chị, em biết lúc trước mình đã sai rất nhiều chuyện, làm chị không thích em, chính là hiện tại không phải em đang sửa lại sao? Hơn nữa em nhìn chị tâm tình không tốt, chưa bao giờ dám lên trước quấy rầy, này không phải nhìn thấy chị bị người khi dễ, em nhịn không được sao? Chị không cần giận em.”
Tô Liên thật là một trà xanh tiêu chuẩn, lời nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lớn lên ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nhu nhược đáng thương, làm nũng lên nhưng thật ra có một phen dí dỏm, tóm lại Tô Tiêm Tiêm cảm thấy có chút hưởng thụ.
"Được, mặc dù có quan hệ huyết thống, cũng là cùng cha khác mẹ, tài sản sở hữu đều là tên tôi, tôi mặc kệ cô trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ cần tôi phát hiện cô chút không thích hợp, thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
Tô Tiêm Tiêm: "Có tâm tư nhìn chằm chằm tôi, còn không bằng chăm lo học tập, tôi quản được cô nhất thời còn có thể quản được cô cả đời? Tôi đây có tiền, cũng không phải sẽ coi tiền như rác."
Nhìn đến Tô Tiêm Tiêm theo như lời nói so với lúc trước nhẹ không ít, cũng không có chán ghét giống trước kia, Tô Liên lúc này mới vừa lòng, cũng không hề được một tấc lại muốn tiến một thước, chuyển biến tốt liền gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn xoay người rời đi.
……
Mà Phương Tinh Tinh lại không có vận may như Tô Liên như vậy.
Phương Tinh Tinh nhìn sang Khương Thác, nhìn nhiều năm như vậy, đáng tiếc nửa điểm tốt lành từ Khương Thác cũng không học được.
Chỉ học tới tự cho là đúng, Phương Tinh Tinh tưởng Khương Thác tự cho là đúng, có thể giả trang, cho nên mới được kính trọng.

Cô ta còn không có nhìn thấy Khương Thác nỗ lực, Khương Thác là bởi vì ưu tú mới làm mọi người liếc mắt xem trọng nàng.
Khương Thác tuy rằng không thích cùng người giao tiếp, cự người ngàn dặm ở ngoài, nhưng làm việc cũng không vượt rào cũng sẽ không làm người khác cảm thấy khó xử.
Phương Tinh Tinh lại bắt chước bừa, được đến một chút ngon ngọt lúc sau liền được một tấc lại muốn tiến một thước, làm người ta không thể nhịn được nữa.
Phương Tinh Tinh bị bảo vệ mạnh mẽ mang đi ra ngoài, mà Phương Tinh Tinh không cam lòng, còn hướng tới Khương Thác la to, thanh âm cực lớn, làm ông ngoại đều từ trong phòng bếp chạy ra tới, nhìn thấy Phương Tinh Tinh bị kéo ra cùng Khương Thác vẻ mặt lạnh nhạt đi ra ngoài, hơi có chút nghi hoặc.
Phương Tinh Tinh thế nhưng còn không cảm thấy do chính mình sai.
Cảm thấy chính mình sở dĩ mất mặt như vậy, là bởi vì Khương Thác không chút nào bận tâm tình cảm hàng xóm lúc trước, nhìn thấy Tô Tiêm Tiêm có tiền liền vẫn luôn dán đến, căn bản chính là một người tiểu nhân hai mặt.
Mà chờ thời gian trôi đến tám tối.
Tô Tiêm Tiêm lăn qua lộn lại, ở trên giường ngủ không được, đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn.
Thế nhưng là Khương Thác gửi tới.

Chẳng lẽ Khương Thác muốn dạy thêm cho cô sao?
Khương Thác:【Tôi giống như quên thứ gì ở chỗ cậu rồi.】
Tô Tiêm Tiêm đầu bang bang nhảy dựng.
Buổi tối lúc quản gia trở về, Tô Tiêm Tiêm biết chính mình đối với nữ sinh kêu Phương Tinh Tinh kia căn bản không phải tự nhiên có thành kiến với cô ta, mà là việc cô ta cố ý làm ra.
Quản gia lấy về video giám sát của bảo tiêu, quả nhiên nhìn đến, chính là người Phương Tinh Tinh có đến nhà của nữ sinh nhảy lầu, còn ở rất lại rất lâu, xem ra cái bài đăng đó cũng là Phương Tinh Tinh viết.
Phương Tinh Tinh hôm nay đột nhiên đến biệt thự, phỏng chừng cũng được chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Quản gia cùng cô nói nữ sinh Phương Tinh Tinh này sở dĩ có thể tới trường cao trung tốt nhất ở thành phố, ôn tập thi đại học, chính là cùng giáo viên nói dối, nói chính mình cùng Khương Thác quan hệ cực tốt, giáo viên bên đó ngại với tầng quan hệ này, mới phá lệ để Phương Tinh Tinh tới.
Đúng là một vai phụ có tâm kế hiếm thấy a.
Xem ra cô nên phòng bị một chút.
Tô Tiêm Tiêm nhìn màn hình nửa ngày, cảm thấy không hồi âm cũng không tốt.
Rốt cuộc hai người cũng không có làm rõ là đang giận dỗi, hơn nữa cô còn không nghĩ làm độ chán ghét Khương Thác đối với cô bay lên, trong lòng thân là người đã thành thục trưởng thành, cô không nên cùng trẻ nhỏ so đo.

Tô Tiêm Tiêm:【Quên thứ gì vậy? Tôi giống như không có giữ thứ gì của Khương đồng học? 】
Khương Thác:【Tôi đến dưới lầu rồi, chúng ta gặp mặt rồi nói.】
Tô Tiêm Tiêm lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Không nghĩ tới Khương Thác trực tiếp tiền trảm hậu tấu*, đều tới trước cửa biệt thự rồi.
*Có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa).

Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới thông báo, báo cáo.
Tuy rằng địa phương này bốn mùa không rõ ràng, cũng không có mùa đông, nhưng hiện tại đã vào thu vẫn là có chút lạnh.
Tô Tiêm Tiêm xuất phát từ lễ phép, lập tức đi xuống, không có để Khương Thác chờ, trên người cô chỉ mặc áo ngủ đơn bạc.
Khương Thác nhìn đến Tô Tiêm Tiêm sốt ruột hoảng hốt ăn mặc một thân áo ngủ đi xuống, chân cô mang dép lê, liền vớ đều không có mang, mi hơi nhăn lại bị vuốt phẳng.
Tô Tiêm Tiêm quả thật trong lòng có nàng, bằng không khi biết nàng tới gặp cô, như thế nào sẽ cứ vội vàng nhanh nhẹn đi xuống, liền quần áo đều không có mặc tốt, thật không sợ đem chính mình đông lạnh.
Tô Tiêm Tiêm bị gió thổi qua, da gà đều lần lượt nổi lên, muốn tốc chiến tốc thắng “Khương đồng học bỏ quên thứ gì chỗ tôi vậy? Tôi hiện tại lập tức đi lên tìm.”
Khương Thác tay cởi áo khoác trên người chính mình, miệng không lên tiếng, sau đó về phía trước hai bước, lập tức khoác lên trên người Tô Tiêm Tiêm.
“Không cần cố ý làm vậy để tôi đau lòng, đồ ngốc.”
Tô Tiêm Tiêm: “?”
Một khắc nàng tự khoác áo cho Tô Tiêm Tiêm kia, lại nhẹ nhàng ở bên tai cô trầm thấp nói ra mấy lời này, thiếu chút nữa làm Tô Tiêm Tiêm cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Đương thời điểm Khương Thác lui về, trên mặt biểu tình như nhau thường ngày, nửa điểm khác thường đều không có, chẳng qua lỗ tai hơi hơi có chút hồng.
Lạnh giọng mở miệng “Thư tình.”
Tô Tiêm Tiêm: “Sao?”
“Cho tôi chính là của tôi, không có đạo lý nào lấy trở về, nếu không trả lại cho tôi, cậu chính là đang giận dỗi, có thể nói cho tôi cậu tức giận cái gì không.”

Tô Tiêm Tiêm: “Hả?”
Khương Thác đang mê sảng hỏi mấy thứ kì quái gì đây?
Cô giận dỗi khi nào? Cô mới không có giận dỗi a.
Mà không đợi Tô Tiêm Tiêm trả lời, Khương Thác đã mở miệng: “Không phải tôi kêu Phương Tinh Tinh tới, ông ngoại cũng không biết, Tinh Tinh cùng ông ngoại nói là tôi kêu cô ấy tới, cùng ông ngoại nói là hai ta kêu cô ấy tới, tôi cùng cô ấy một chút đều không thân, người này mục đích tâm tư rất lớn, tôi không thích."
Khương Thác: "Hơn nữa rất thích xem vào việc riêng tư, lúc trước còn hỏi thăm tôi muốn tặng cho quà gì cho cậu, cô ấy gợi ý đưa búp bê vải, tôi lựa chọn tặng bút máy, tôi nghĩ nếu cậu quyết định hảo hảo học tập, tặng một cây bút cậu hẳn là sẽ thích đi."
Tô Tiêm Tiêm mắt hạnh tràn ngập khiếp sợ, trừng đến sắp rớt ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được Khương Thác nói một hơi dài như vậy.
Nàng đây là đang cùng cô giải thích?
Khương Thác cặp mắt đã bắt đầu dời sang nơi khác, không dám cùng Tô Tiêm Tiêm đối mặt, phía sau đuôi mèo vô hình bất an lắc lắc.
Nói xong lúc sau, nhìn thấy Tô Tiêm Tiêm không đáp lời, có chút bất an “Chính là như vậy.”
Tô Tiêm Tiêm cười, cả người giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tôi không có tức giận, nhưng thực cảm tạ Khương Khương đã giải thích, tôi xác thật thực không thích Phương Tinh Tinh hôm nay đột nhiên đến đây, nếu cùng Khương Khương còn có ông ngoại đều không có quan hệ, tôi đây có thể ra tay cảnh cáo cô ta thật tốt."
Tô Tiêm Tiêm: "Thư tình tôi không có mang về nhà, còn ở trong lớp a, ngày mai buổi sáng tôi sẽ tìm cho cậu."
Khương Thác sau khi nghe được Tô Tiêm Tiêm lại xưng hô gọi nàng Khương Khương, cặp mắt phượng kia, nhìn mắt thường có thể thấy được ánh sáng bên trong, phía sau đuôi mèo vô hình bắt đầu xoay tròn lên, quả thực muốn chuyển thành cánh quạt.
Nhưng mặt ngoài như cũ bình tĩnh, môi nhấp, chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó như là che giấu chính mình ngượng ngùng, lập tức xoay người, cùng tay cùng chân rời đi, liền áo khoác của bản thân đều quên ở trên người Tô Tiêm Tiêm.
Tô Tiêm Tiêm đối với hành vi của nàng lần này có chút không hiểu, gãi gãi đầu, lại một luồng gió lạnh thổi qua, lạnh đến cô trực tiếp chạy lên lầu, chui vào chăn.
Hôm nay Khương Thác tới giải thích, cô đột nhiên tự hiểu được, chính mình vì cái gì trong lòng luôn thấu phiền.
Thiếu chút nữa quên, chỉ cần đem Khương Thác coi như mục tiêu nhiệm vụ thì tốt rồi, hệ thống đưa ra những cái nhiệm vụ làm người hiểu lầm, một khắc không cẩn thận chính mình liền sẽ luân hãm vào.
Nhưng vào thời khắc này cô muốn nhớ kỹ một chút.
Nhắc đến tình cảm, lòng cô sẽ xót tiền.
……
Ngày hôm sau đi học, giờ học tiết thể dục.

Giáo viên cho cả lớp lập đội chơi bóng chuyền.

Phương Tinh Tinh vì biểu hiện chính mình, tích cực báo danh, lại còn cố ý chọn ở đối diện Tô Tiêm Tiêm.
Phương Tinh Tinh lớn lên chẳng xinh đẹp gì, nhưng luôn muốn bản thân trở thành tiêu điểm trong đám đông, cho nên cố ý tập luyện môn bóng chuyền.
Vì thế mỗi lần Phương Tinh Tinh nhận được bóng lúc sau, đều sẽ cố ý mạnh mẽ hướng tới trên mặt cô đánh qua.
Tô Tiêm Tiêm khóe môi hiện lên một ý cười lạnh.
Nguyên chủ chính là học qua vũ đạo, thân thể cực kỳ nhu mềm uyển chuyển, lại còn có luyện qua nhu thuật, hơn nữa sức bật nhưng phi thường tốt.
Cho nên Tô Tiêm Tiêm chỉ liếc mắt một cái, ăn miếng trả miếng, trực tiếp hai tay dùng lực thật mạnh đem hướng bay của bóng bay đến trên mặt Phương Tinh Tinh.
Tức khắc gương mặt Phương Tinh Tinh vốn dĩ đã không xinh đẹp, dễ nhìn gì, giờ lại càng thêm khó coi, hai hàng máu mũi theo lỗ mũi chảy lại.
Sau khi Phương Tinh Tinh sờ đến máu, đôi mắt hiện lên tia khôn khéo, nhưng không đợi cô ấy mở miệng Tô Liên ở một bên làm bộ nhu nhược giống như con bướm bổ nhào vào bên cạnh Tô Tiêm Tiêm.
“Chị gái đáng thương của em ơi, như thế nào bị những người lòng dạ hẹp hòi đó nhắm vào, mười lần chuyền bóng đều có chín lần hướng trên mặt của chị tôi mà đánh, chị của tôi thân mình yếu ớt mảnh mai, ai ui, tay đều đánh đến đỏ, mau đưa đây em thổi thổi.”
Tô Liên khoa trương nâng lên hai tay Tô Tiêm Tiêm đã đỏ lên, chu khuôn mặt nhỏ, dùng sức mà thổi.
Phương Tinh Tinh ngốc, cô ấy muốn diễn diễn đều bị Tô Liên cướp hết vai rồi.
Mà ở gần đó Khương Thác hai mày cau chặt, từ trong túi lấy ra đồ vật, sau đó đi lên phía trước, không lên tiếng đem Tô Liên đẩy ra chỗ khác.
Nắm lấy tay cô, mở ra đồ vật trong tay, hướng đến cánh tay Tô Tiêm Tiêm, không nghĩ tới thế nhưng là Povidone*.
*Thuốc đỏ Povidone được chỉ định để: Khử khuẩn và sát khuẩn các vết thương do chấn thương hay phẫu thuật, vết loét sâu.

Lau rửa các dụng cụ y tế trước khi tiệt khuẩn.

Tô Tiêm Tiêm phối hợp: “Đau quá!”
Các bạn học đau lòng: Phương Tinh Tinh như thế nào quá đáng như vậy!
- ------
Tác giả có chuyện nói:
Khương Thác∶ Tự hướng vợ xin lỗi nhận sai.
Tô Tiêm Tiêm∶ Kiếm tiền để vợ tiêu cũng không mất mặt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương