Bí Ẩn Đôi Long Phượng
-
Chương 175: Thiên ảnh (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Tu Ninh lạnh nhạt nói: “Cho nên, bởi vì A Tiêu gặp qua ngài ở cấm địa, ngài liền ra tay tàn nhẫn giết hắn, thậm chí ngay cả A Dao cũng muốn bắt đi... mang thai làm thuốc dẫn?”
Tạ Trình cười nói: “Thật ta không sợ bọn nhóc nhận ra. Cho dù hắn có bản lĩnh vẽ ra được, bằng vào hình dáng già nua như vậy, ngươi có thể nghĩ đến là ta?”
Đích xác không thể, bọn nhóc nói là gặp một lão ông da nhăn nheo, mười năm trước Tạ Trình mới năm mươi tuổi, hoàn toàn không thể liên tưởng được trên người Tạ Trình.
Sở Tu Ninh nói: “Ngài chỉ muốn bày ra điệu bộ như vậy cho huynh đệ Tống thị xem mà thôi. Ngài muốn giáo huấn cho bọn hắn loại tư tưởng: Khi con người đã được trường sinh thì thân thích cũng chẳng cần phải để ý. Ngài đã âm thầm khiến bọn họ làm nhiều chuyện ác như vậy là muốn buộc bọn họ giết cha, giết Tống Tích?”
“Tống Tích rất khó đối phó, cao thủ bên người nhiều như mây, lại còn có thêm vài tên thế thân. Lúc xưa ta đã ám sát hắn vài lần nhưng không thành công, hiện giờ hắn đã bảy mươi mà vẫn còn sống kiên cường như vậy.” Tạ Trình lộ ra vẻ bất lực, “Hơn nữa ta cũng không dám động thủ nữa, hắn và Hoàng đế dường như đã sớm nhận ra cỗ thế lực của Thiên Ảnh, trong nội bộ hình như còn có mật thám của Thánh Thượng. Vì thế muốn giết được hắn thì cách vẹn toàn nhất chính là để con cháu hắn tự mình động thủ.”
Sở Tu Ninh có nghe Khấu Lẫm đề qua chuyện mật thám nhưng ông không biết là Lục Thiên Cơ, có thể thấy được Thánh Thượng đích xác đã có phòng bị.
“Thật sự muốn lật đổ một thể chế không dễ dàng, phải hội đủ thế lực, tài lực và dẹp bỏ được những chướng ngại. Chướng ngại lớn nhất không phải là ngươi hay Viên Thủ Phụ mà chính là lão bất tử Tống Tích và gã xảo trá đa đoan Khấu Lẫm, còn có một kẻ bí hiểm canh giữ bên cạnh Hoàng đế với thân phận là Đại thủ lĩnh ám vệ... Lúc trước ta khiến cho Khấu Lẫm và Tống gia đối nghịch, muốn để bọn chúng đấu với nhau "lưỡng bại câu thương", tốt nhất đấu chết một phe, kết quả...”
Nói đến chỗ này, Tạ Trình đột nhiên phẫn nộ, “Ta ra lệnh Tống Diệc Phong tới mượn sức ngươi, nhân tiện vặn ngã Khấu Lẫm. Thế nhưng ngươi thật giỏi, mời đến Tống Tích, Hạ Chuẩn còn có Viên Thủ Phụ, muốn sử dụng chiêu "một sự nhịn chín sự lành". Ta đã cố gắng "quạt gió thêm củi" muốn nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở kinh thành, cuối cùng chỉ chết một tên Tống Thế Quân, làm hại bố cục mấy năm của ta thất bại trong gang tấc!”
Sở Tu Ninh nửa bước không nhường: “Ngài hại nhi nữ của ta, hại hai ngoại tôn duy nhất của ngài đấy...”
“Ta hỏi lại ngươi, cuối cùng hai đứa nhóc có xảy ra chuyện gì hay không?!” Tạ Trình đột nhiên đập bàn, lạnh giọng quát, “Nếu ta thật muốn mạng huynh muội bọn chúng, hai đứa nó sớm đã chết!”
Sở Tu Ninh không đề phòng hắn bỗng nhiên tức giận, hơi lui về phía sau một bước.
Tạ Trình chống bàn đứng dậy: “Ngược lại hiện giờ ta thật muốn giết chết hai đứa nó để kích thích tâm huyết của ngươi! Sở Tu Ninh, năm đó ta thật không nhìn ra ngươi lại là kẻ vô dụng như thế này! Nếu so sánh ngươi với tế tử mà đệ đệ đã chọn, ta thật là chọn sai người rồi. Ngươi thử nhìn Kim Trấm người ta kìa, sau khi Tĩnh Xu chết, ta muốn hắn gia nhập Thiên Ảnh giúp sức; tuy hắn không đồng ý nhưng thấy ta bị bệnh tật tra tấn, hắn chủ động đề nghị khi hắn nằm vùng trên biển phát hiện con dường kinh doanh, muốn ra biển kiếm tiền cho ta chữa bệnh, thay Tĩnh Xu tận hiếu; ngắn ngủn mười năm, hắn từ một kẻ không hề có kinh nghiệm buôn bán, từ kẻ nghèo hèn không xu dính túi lăn lộn thành Đại lão bản trên biển Đông Nam phú khả địch quốc, ngươi nhìn lại bản thân thử xem?”
Sở Tu Ninh hơi cúi đầu.
Tạ Trình châm chọc: “Cái gì mà thanh lưu làm gương tốt, môn sinh trải khắp triều dã, căn bản chỉ là phế vật không sai tí nào! Ngươi muốn cải cách cứu thế, làm không được nên ngươi muốn trở thành Thủ Phụ, vì vị trí Thủ Phụ này mà ngươi đã trù tính lên kế hoạch bao nhiêu năm? Mặc dù ta lưu lại rất nhiều bộ hạ cũ cho ngươi, Thiên Ảnh cũng đang âm thầm giúp ngươi, nhưng trước sau ngươi chưa từng một lần thắng được sư huynh Viên Thành! Đến nay chỉ còn có cách chờ khi Hoàng đế băng hà Thái Tử đăng cơ thò ngươi mới có hy vọng!”
Đây là nói đến chỗ đau của Sở Tu Ninh. Thật ra ông cũng chưa phải thực hài lòng với hiện trạng, ông cũng có bức bối, cũng thường xuyên cho rằng mình áp dụng thủ đoạn quá mức nhu hòa trung dung.
Nhưng nói đúng ra ông cũng không thể nhắm mắt thẳng tiến mặc kệ hậu quả. Từ xưa đến nay "Cơ hội" luôn đi song song với "rủi ro", nhưng sau lưng ông còn phải gánh cả một đại gia tộc, ông cần thiết phải làm đâu chắc đấy, mưu cầu chiến thắng trong ổn trọng.
Đồng thời, ông không sẵn sàng chấp nhận rủi ro, không phải vì ông gánh vác không nổi sự nguy hiểm, mà ông chỉ sợ mình mang đến sóng gió cho hai đứa bé. Ông luôn cảm thấy bọn họ còn quá nhỏ, chính mình còn trẻ nên không sao đâu, cứ từ từ mà tới.
“Quốc sự không thành, gia sự ngươi cũng rối tinh rối mù!” Tạ Trình từ trong tay áo móc ra một chồng thư ném về hướng Sở Tu Ninh, “Thê tử trong lòng nhớ nhung người khác, sau lưng ngươi gặp lén Kim Trấm mấy năm ngươi cũng không biết. Thê tử mà ngươi muốn được chôn bên cạnh thì thi thể hiện giờ đang ở Ma Phong Đảo của Kim Trấm. Còn một đôi nhi nữ ngươi yêu thương nhiều năm như vậy, đến tột cùng có phải là thân sinh cốt nhục của ngươi hay không, ngươi xác định được chưa? Sở Thượng Thư, tế tử tốt của ta, ngươi nói cho ta biết, phân nửa cuộc đời vừa qua người đã tạo nên được thành tựu gì?”
Những trang thư tung bay rồi rơi lả tả như bông tuyết, Sở Tu Ninh không duỗi tay đón lấy, chờ những trang thư rơi xuống đất mới khom lưng nhặt một tờ.
Trang giấy đã ố vàng, coi bộ đã trải qua rất nhiều năm. Trên dòng đầu tiên của tờ thư là hai chữ “Trấm ca”, mỗi nét bút tựa như dao nhỏ khứa vào tim ông.
Sở Tu Ninh cũng không tiếp tục xem nội dung, chỉ gấp tờ thư lại làm đôi rồi kẹp giữa hai ngón tay.
Bị Tạ Trình nhục mạ một hồi, Sở Tu Ninh vẫn giữ được bộ dáng không màng hơn thua, thanh âm cũng vẫn vững vàng nghe không ra bất luận điều gì khác thường: “Không biết hôm nay nhạc phụ hiện thân báo cho hết thảy những vụ này, mục đích ra sao?”
Tạ Trình liếc mắt nhìn tờ thư khẽ run trong tay Sở Tu Ninh, biết người đối diện đang cố gắng trấn định, khóe miệng hơn nhếch lên một tí xíu rất khó phát hiện: “Ta biết ngươi đang điều tra Thiên Ảnh, không muốn để ngươi lãng phí thời gian, đơn giản chính miệng nói cho ngươi.”
Sở Tu Ninh hỏi: “Không sợ ta đi mật báo sao?”
“Bất luận Ảnh chủ Thiên Ảnh đổi thành người nào khác thì ngươi đều có thể phủi sạch sự liên quan, nhưng khổ nỗi Ảnh chủ lại là ta, là nhạc phụ của ngươi. Cho dù ngươi đi mật báo thì tên Hoàng đế đa nghi kia cũng sẽ không tin tưởng ngươi vô tội, ngươi tất nhiên sẽ bị liên luỵ, danh vọng của Sở thị nhất tộc sẽ bị hủy trong tay của ngươi.”
Tạ Trình cầm lấy quải trượng, vòng qua án đài chuẩn bị rời đi, “Ngươi có nguyên tắc của ngươi, không muốn cùng ta đồng mưu thì ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cảnh cáo ngươi chớ gây trở ngại cho ta, cứ ngồi chờ kết quả là được. Nếu nguyện đồng mưu với ta, vậy hãy lấy mạng của Khấu Lẫm tới quy phục. Gã Khấu Lẫm kia nhất định phải giết, bằng không để hắn điều ra ra được thân phận của ta, Sở gia của ngươi sẽ theo ta cùng tiêu tùng. Đừng tưởng rằng tên tặc tử kia ở rể Sở gia là sẽ một lòng với ngươi, hắn tàn nhẫn độc ác bao nhiêu thì ngươi và hắn cộng sự gần mười năm chắc hẳn đã rất rõ ràng.”
Sở Tu Ninh trầm mặc không lên tiếng.
Tạ Trình một lần nữa đội lên mũ trùm của áo choàng, chống quải trượng chậm rãi đi đến cửa phòng: “A Diễm chỉ thích cầm binh đánh giặc, không có hứng thú với triều chính, lại được ngươi nuôi dưỡng trưởng thành, tin tưởng ngươi vô cùng. Nếu để hắn lên làm Hoàng đế, sau này quốc sách Đại Lương còn không phải do ngươi định đoạt à? Hay là ngươi sợ sẽ bị ta quản chế? Nhưng ngươi nhìn bộ dạng của ta như vậy, còn có thể sống được bao lâu?”
Kẽo kẹt.
Cửa mở hé ra một chút.
Tạ Trình lại nói: “Tốt nhất không cần phái người theo dõi ta, theo không kịp đâu. Tin rằng ngươi cũng không hy vọng những tên Cẩm Y Vệ bên ngoài biết được thân phận của ta.”
Nói xong bèn rời đi.
Sở Tu Ninh nghe tiếng cửa phòng khép lại, đưa mắt nhìn về phía trà lò than cháy đỏ bừng, màu mắt sâu thẳm.
Suy nghĩ một hồi ông lại cúi đầu xuống, mở ra tờ thư trong tay đọc lướt qua. Sau đó khom lưng nhặt toàn bộ tờ thư vung vãi dưới đất, có chừng năm mươi mấy bức, tràn đầy chữ viết nắn nót.
Ngồi trở lại án đài, ông dựa theo thứ tự ngày tháng xếp thành hàng, rồi bắt đầu đọc từ xa tới gần.
Đây cũng không thể gọi là thư, chỉ là sau khi Kim Trấm mất tích, Tạ Tĩnh Xu vì tưởng niệm mà viết tuỳ bút. Ngày tháng đều là trước khi xuất giá, đã xuất giá rồi thì không còn viết một tờ nào nữa.
“Trấm ca, hôm nay phủ Trung Dũng Hầu phái người tới hỏi thăm ý của cha, muốn cùng Tạ gia kết thân, tuy nhiên đã bị cha từ chối ngay. Muội biết trong lòng ông đã chọn được người rồi, là Đích trưởng tử của Sơn Đông Sở thị. Huynh biết không, Sơn Đông Sở thị là một đại gia tộc từ thời Đường tới nay đã cho ra vài vị Thừa tướng và Thượng thư. Khi các tỷ muội khuê trung nói chuyện phiếm thường xuyên sẽ nghe các nàng nhắc tới hắn, nói hắn văn thải phong lưu, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, nhưng với dòng dõi hiển hách như vậy chúng ta sẽ không thể trèo cao. Cho nên huynh có thể yên tâm, muội lại không phải là người có nhan sắc khuynh thành, cha chỉ là có ý nghĩ kỳ lạ mà thôi...”
“Trấm ca, cha bắt muội tham dự quỳnh hoa yến tháng sau, muội không muốn đi nhưng muội không dám chọc cha tức giận. Hiện tại cha càng thêm vui giận bất thường, nương khuyên cha đi Thái Y Viện chẩn trị, thế nhưng cha lại động thủ đánh nương, sau đó lại lầm bầm lầu bầu rồi bỗng nhiên thọc chính mình một dao...”
“Hôm qua muội nghe lén cha và Vương quản gia nói chuyện, hóa ra bên ngoài cha nuôi dưỡng một phòng thiếp thất, muội có một đệ đệ khác mẫu, tháng sau là sinh nhật hắn... Kỳ lạ nhất là, vì sao cha không đón đệ đệ về nhà nuôi dưỡng, sợ nương trách cứ hay sao? Nhưng từ mấy năm trước nương sẩy thai mất đi khả năng sinh dục thì vẫn luôn khuyên cha nạp thiếp, vì Tạ gia khai chi tán diệp mà...”
“Trấm ca, bảy ngày trước trong buổi quỳnh hoa yến của Đại trưởng công chúa xảy ra nhiễu loạn, có lẽ là trong viện mùi hương nồng quá dẫn đến rất nhiều ong mật. Trong lúc hỗn loạn muội bị đẩy xuống nước, không biết vì sao người cứu muội lại là Sở công tử... Hiện giờ kinh thành lan truyền ồn ào huyên náo, nói muội sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, muội đã trở thành trò cười trong kinh...”
“Hôm nay Sở công tử hẹn muội đi du hồ. Muội biết Sở công tử muốn thay muội bình ổn lời đồn đãi trong kinh thành đang bôi nhọ muội, củng cố thanh danh Tạ gia, muội không thể không đi... Nhưng muội hoài nghi Sở công tử cùng muội du hồ là người giả mạo -- bên ngoài đồn rằng miệng lưỡi hắn vô cùng xảo trá, tâm cơ sâu nặng, nhưng muội thấy tính cách người này lại thập phần hướng nội, thậm chí rất là chất phác, nói chuyện còn thường xuyên lắp bắp, thật giống một tên thư ngốc học hành đến nỗi đầu óc choáng váng...”
“Trấm ca, Sở gia đã tới hạ sính, muội nên làm gì bây giờ...”
“Trấm ca, đến tột cùng huynh đang ở nơi nào? Huynh có biết không, hôn kỳ của muội và Sở công tử đã định xong rồi. Chưa chờ được tin tức của huynh thì ngay cả tự tử muội cũng không dám, muội muốn xuống tóc làm ni cô nhưng như vậy sẽ khiến Tạ gia bị hổ thẹn, Sở công tử cũng sẽ bị người đời cười nhạo...”
“Trấm ca, qua ngày mai muội không còn là Tạ tiểu thư nữa mà đã thành Sở phu nhân. Chuyện đã đến nước này, thật ra huynh có trở về hay không đều cũng chẳng thay đổi được gì...”
Sở Tu Ninh lạnh nhạt nói: “Cho nên, bởi vì A Tiêu gặp qua ngài ở cấm địa, ngài liền ra tay tàn nhẫn giết hắn, thậm chí ngay cả A Dao cũng muốn bắt đi... mang thai làm thuốc dẫn?”
Tạ Trình cười nói: “Thật ta không sợ bọn nhóc nhận ra. Cho dù hắn có bản lĩnh vẽ ra được, bằng vào hình dáng già nua như vậy, ngươi có thể nghĩ đến là ta?”
Đích xác không thể, bọn nhóc nói là gặp một lão ông da nhăn nheo, mười năm trước Tạ Trình mới năm mươi tuổi, hoàn toàn không thể liên tưởng được trên người Tạ Trình.
Sở Tu Ninh nói: “Ngài chỉ muốn bày ra điệu bộ như vậy cho huynh đệ Tống thị xem mà thôi. Ngài muốn giáo huấn cho bọn hắn loại tư tưởng: Khi con người đã được trường sinh thì thân thích cũng chẳng cần phải để ý. Ngài đã âm thầm khiến bọn họ làm nhiều chuyện ác như vậy là muốn buộc bọn họ giết cha, giết Tống Tích?”
“Tống Tích rất khó đối phó, cao thủ bên người nhiều như mây, lại còn có thêm vài tên thế thân. Lúc xưa ta đã ám sát hắn vài lần nhưng không thành công, hiện giờ hắn đã bảy mươi mà vẫn còn sống kiên cường như vậy.” Tạ Trình lộ ra vẻ bất lực, “Hơn nữa ta cũng không dám động thủ nữa, hắn và Hoàng đế dường như đã sớm nhận ra cỗ thế lực của Thiên Ảnh, trong nội bộ hình như còn có mật thám của Thánh Thượng. Vì thế muốn giết được hắn thì cách vẹn toàn nhất chính là để con cháu hắn tự mình động thủ.”
Sở Tu Ninh có nghe Khấu Lẫm đề qua chuyện mật thám nhưng ông không biết là Lục Thiên Cơ, có thể thấy được Thánh Thượng đích xác đã có phòng bị.
“Thật sự muốn lật đổ một thể chế không dễ dàng, phải hội đủ thế lực, tài lực và dẹp bỏ được những chướng ngại. Chướng ngại lớn nhất không phải là ngươi hay Viên Thủ Phụ mà chính là lão bất tử Tống Tích và gã xảo trá đa đoan Khấu Lẫm, còn có một kẻ bí hiểm canh giữ bên cạnh Hoàng đế với thân phận là Đại thủ lĩnh ám vệ... Lúc trước ta khiến cho Khấu Lẫm và Tống gia đối nghịch, muốn để bọn chúng đấu với nhau "lưỡng bại câu thương", tốt nhất đấu chết một phe, kết quả...”
Nói đến chỗ này, Tạ Trình đột nhiên phẫn nộ, “Ta ra lệnh Tống Diệc Phong tới mượn sức ngươi, nhân tiện vặn ngã Khấu Lẫm. Thế nhưng ngươi thật giỏi, mời đến Tống Tích, Hạ Chuẩn còn có Viên Thủ Phụ, muốn sử dụng chiêu "một sự nhịn chín sự lành". Ta đã cố gắng "quạt gió thêm củi" muốn nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở kinh thành, cuối cùng chỉ chết một tên Tống Thế Quân, làm hại bố cục mấy năm của ta thất bại trong gang tấc!”
Sở Tu Ninh nửa bước không nhường: “Ngài hại nhi nữ của ta, hại hai ngoại tôn duy nhất của ngài đấy...”
“Ta hỏi lại ngươi, cuối cùng hai đứa nhóc có xảy ra chuyện gì hay không?!” Tạ Trình đột nhiên đập bàn, lạnh giọng quát, “Nếu ta thật muốn mạng huynh muội bọn chúng, hai đứa nó sớm đã chết!”
Sở Tu Ninh không đề phòng hắn bỗng nhiên tức giận, hơi lui về phía sau một bước.
Tạ Trình chống bàn đứng dậy: “Ngược lại hiện giờ ta thật muốn giết chết hai đứa nó để kích thích tâm huyết của ngươi! Sở Tu Ninh, năm đó ta thật không nhìn ra ngươi lại là kẻ vô dụng như thế này! Nếu so sánh ngươi với tế tử mà đệ đệ đã chọn, ta thật là chọn sai người rồi. Ngươi thử nhìn Kim Trấm người ta kìa, sau khi Tĩnh Xu chết, ta muốn hắn gia nhập Thiên Ảnh giúp sức; tuy hắn không đồng ý nhưng thấy ta bị bệnh tật tra tấn, hắn chủ động đề nghị khi hắn nằm vùng trên biển phát hiện con dường kinh doanh, muốn ra biển kiếm tiền cho ta chữa bệnh, thay Tĩnh Xu tận hiếu; ngắn ngủn mười năm, hắn từ một kẻ không hề có kinh nghiệm buôn bán, từ kẻ nghèo hèn không xu dính túi lăn lộn thành Đại lão bản trên biển Đông Nam phú khả địch quốc, ngươi nhìn lại bản thân thử xem?”
Sở Tu Ninh hơi cúi đầu.
Tạ Trình châm chọc: “Cái gì mà thanh lưu làm gương tốt, môn sinh trải khắp triều dã, căn bản chỉ là phế vật không sai tí nào! Ngươi muốn cải cách cứu thế, làm không được nên ngươi muốn trở thành Thủ Phụ, vì vị trí Thủ Phụ này mà ngươi đã trù tính lên kế hoạch bao nhiêu năm? Mặc dù ta lưu lại rất nhiều bộ hạ cũ cho ngươi, Thiên Ảnh cũng đang âm thầm giúp ngươi, nhưng trước sau ngươi chưa từng một lần thắng được sư huynh Viên Thành! Đến nay chỉ còn có cách chờ khi Hoàng đế băng hà Thái Tử đăng cơ thò ngươi mới có hy vọng!”
Đây là nói đến chỗ đau của Sở Tu Ninh. Thật ra ông cũng chưa phải thực hài lòng với hiện trạng, ông cũng có bức bối, cũng thường xuyên cho rằng mình áp dụng thủ đoạn quá mức nhu hòa trung dung.
Nhưng nói đúng ra ông cũng không thể nhắm mắt thẳng tiến mặc kệ hậu quả. Từ xưa đến nay "Cơ hội" luôn đi song song với "rủi ro", nhưng sau lưng ông còn phải gánh cả một đại gia tộc, ông cần thiết phải làm đâu chắc đấy, mưu cầu chiến thắng trong ổn trọng.
Đồng thời, ông không sẵn sàng chấp nhận rủi ro, không phải vì ông gánh vác không nổi sự nguy hiểm, mà ông chỉ sợ mình mang đến sóng gió cho hai đứa bé. Ông luôn cảm thấy bọn họ còn quá nhỏ, chính mình còn trẻ nên không sao đâu, cứ từ từ mà tới.
“Quốc sự không thành, gia sự ngươi cũng rối tinh rối mù!” Tạ Trình từ trong tay áo móc ra một chồng thư ném về hướng Sở Tu Ninh, “Thê tử trong lòng nhớ nhung người khác, sau lưng ngươi gặp lén Kim Trấm mấy năm ngươi cũng không biết. Thê tử mà ngươi muốn được chôn bên cạnh thì thi thể hiện giờ đang ở Ma Phong Đảo của Kim Trấm. Còn một đôi nhi nữ ngươi yêu thương nhiều năm như vậy, đến tột cùng có phải là thân sinh cốt nhục của ngươi hay không, ngươi xác định được chưa? Sở Thượng Thư, tế tử tốt của ta, ngươi nói cho ta biết, phân nửa cuộc đời vừa qua người đã tạo nên được thành tựu gì?”
Những trang thư tung bay rồi rơi lả tả như bông tuyết, Sở Tu Ninh không duỗi tay đón lấy, chờ những trang thư rơi xuống đất mới khom lưng nhặt một tờ.
Trang giấy đã ố vàng, coi bộ đã trải qua rất nhiều năm. Trên dòng đầu tiên của tờ thư là hai chữ “Trấm ca”, mỗi nét bút tựa như dao nhỏ khứa vào tim ông.
Sở Tu Ninh cũng không tiếp tục xem nội dung, chỉ gấp tờ thư lại làm đôi rồi kẹp giữa hai ngón tay.
Bị Tạ Trình nhục mạ một hồi, Sở Tu Ninh vẫn giữ được bộ dáng không màng hơn thua, thanh âm cũng vẫn vững vàng nghe không ra bất luận điều gì khác thường: “Không biết hôm nay nhạc phụ hiện thân báo cho hết thảy những vụ này, mục đích ra sao?”
Tạ Trình liếc mắt nhìn tờ thư khẽ run trong tay Sở Tu Ninh, biết người đối diện đang cố gắng trấn định, khóe miệng hơn nhếch lên một tí xíu rất khó phát hiện: “Ta biết ngươi đang điều tra Thiên Ảnh, không muốn để ngươi lãng phí thời gian, đơn giản chính miệng nói cho ngươi.”
Sở Tu Ninh hỏi: “Không sợ ta đi mật báo sao?”
“Bất luận Ảnh chủ Thiên Ảnh đổi thành người nào khác thì ngươi đều có thể phủi sạch sự liên quan, nhưng khổ nỗi Ảnh chủ lại là ta, là nhạc phụ của ngươi. Cho dù ngươi đi mật báo thì tên Hoàng đế đa nghi kia cũng sẽ không tin tưởng ngươi vô tội, ngươi tất nhiên sẽ bị liên luỵ, danh vọng của Sở thị nhất tộc sẽ bị hủy trong tay của ngươi.”
Tạ Trình cầm lấy quải trượng, vòng qua án đài chuẩn bị rời đi, “Ngươi có nguyên tắc của ngươi, không muốn cùng ta đồng mưu thì ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cảnh cáo ngươi chớ gây trở ngại cho ta, cứ ngồi chờ kết quả là được. Nếu nguyện đồng mưu với ta, vậy hãy lấy mạng của Khấu Lẫm tới quy phục. Gã Khấu Lẫm kia nhất định phải giết, bằng không để hắn điều ra ra được thân phận của ta, Sở gia của ngươi sẽ theo ta cùng tiêu tùng. Đừng tưởng rằng tên tặc tử kia ở rể Sở gia là sẽ một lòng với ngươi, hắn tàn nhẫn độc ác bao nhiêu thì ngươi và hắn cộng sự gần mười năm chắc hẳn đã rất rõ ràng.”
Sở Tu Ninh trầm mặc không lên tiếng.
Tạ Trình một lần nữa đội lên mũ trùm của áo choàng, chống quải trượng chậm rãi đi đến cửa phòng: “A Diễm chỉ thích cầm binh đánh giặc, không có hứng thú với triều chính, lại được ngươi nuôi dưỡng trưởng thành, tin tưởng ngươi vô cùng. Nếu để hắn lên làm Hoàng đế, sau này quốc sách Đại Lương còn không phải do ngươi định đoạt à? Hay là ngươi sợ sẽ bị ta quản chế? Nhưng ngươi nhìn bộ dạng của ta như vậy, còn có thể sống được bao lâu?”
Kẽo kẹt.
Cửa mở hé ra một chút.
Tạ Trình lại nói: “Tốt nhất không cần phái người theo dõi ta, theo không kịp đâu. Tin rằng ngươi cũng không hy vọng những tên Cẩm Y Vệ bên ngoài biết được thân phận của ta.”
Nói xong bèn rời đi.
Sở Tu Ninh nghe tiếng cửa phòng khép lại, đưa mắt nhìn về phía trà lò than cháy đỏ bừng, màu mắt sâu thẳm.
Suy nghĩ một hồi ông lại cúi đầu xuống, mở ra tờ thư trong tay đọc lướt qua. Sau đó khom lưng nhặt toàn bộ tờ thư vung vãi dưới đất, có chừng năm mươi mấy bức, tràn đầy chữ viết nắn nót.
Ngồi trở lại án đài, ông dựa theo thứ tự ngày tháng xếp thành hàng, rồi bắt đầu đọc từ xa tới gần.
Đây cũng không thể gọi là thư, chỉ là sau khi Kim Trấm mất tích, Tạ Tĩnh Xu vì tưởng niệm mà viết tuỳ bút. Ngày tháng đều là trước khi xuất giá, đã xuất giá rồi thì không còn viết một tờ nào nữa.
“Trấm ca, hôm nay phủ Trung Dũng Hầu phái người tới hỏi thăm ý của cha, muốn cùng Tạ gia kết thân, tuy nhiên đã bị cha từ chối ngay. Muội biết trong lòng ông đã chọn được người rồi, là Đích trưởng tử của Sơn Đông Sở thị. Huynh biết không, Sơn Đông Sở thị là một đại gia tộc từ thời Đường tới nay đã cho ra vài vị Thừa tướng và Thượng thư. Khi các tỷ muội khuê trung nói chuyện phiếm thường xuyên sẽ nghe các nàng nhắc tới hắn, nói hắn văn thải phong lưu, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, nhưng với dòng dõi hiển hách như vậy chúng ta sẽ không thể trèo cao. Cho nên huynh có thể yên tâm, muội lại không phải là người có nhan sắc khuynh thành, cha chỉ là có ý nghĩ kỳ lạ mà thôi...”
“Trấm ca, cha bắt muội tham dự quỳnh hoa yến tháng sau, muội không muốn đi nhưng muội không dám chọc cha tức giận. Hiện tại cha càng thêm vui giận bất thường, nương khuyên cha đi Thái Y Viện chẩn trị, thế nhưng cha lại động thủ đánh nương, sau đó lại lầm bầm lầu bầu rồi bỗng nhiên thọc chính mình một dao...”
“Hôm qua muội nghe lén cha và Vương quản gia nói chuyện, hóa ra bên ngoài cha nuôi dưỡng một phòng thiếp thất, muội có một đệ đệ khác mẫu, tháng sau là sinh nhật hắn... Kỳ lạ nhất là, vì sao cha không đón đệ đệ về nhà nuôi dưỡng, sợ nương trách cứ hay sao? Nhưng từ mấy năm trước nương sẩy thai mất đi khả năng sinh dục thì vẫn luôn khuyên cha nạp thiếp, vì Tạ gia khai chi tán diệp mà...”
“Trấm ca, bảy ngày trước trong buổi quỳnh hoa yến của Đại trưởng công chúa xảy ra nhiễu loạn, có lẽ là trong viện mùi hương nồng quá dẫn đến rất nhiều ong mật. Trong lúc hỗn loạn muội bị đẩy xuống nước, không biết vì sao người cứu muội lại là Sở công tử... Hiện giờ kinh thành lan truyền ồn ào huyên náo, nói muội sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, muội đã trở thành trò cười trong kinh...”
“Hôm nay Sở công tử hẹn muội đi du hồ. Muội biết Sở công tử muốn thay muội bình ổn lời đồn đãi trong kinh thành đang bôi nhọ muội, củng cố thanh danh Tạ gia, muội không thể không đi... Nhưng muội hoài nghi Sở công tử cùng muội du hồ là người giả mạo -- bên ngoài đồn rằng miệng lưỡi hắn vô cùng xảo trá, tâm cơ sâu nặng, nhưng muội thấy tính cách người này lại thập phần hướng nội, thậm chí rất là chất phác, nói chuyện còn thường xuyên lắp bắp, thật giống một tên thư ngốc học hành đến nỗi đầu óc choáng váng...”
“Trấm ca, Sở gia đã tới hạ sính, muội nên làm gì bây giờ...”
“Trấm ca, đến tột cùng huynh đang ở nơi nào? Huynh có biết không, hôn kỳ của muội và Sở công tử đã định xong rồi. Chưa chờ được tin tức của huynh thì ngay cả tự tử muội cũng không dám, muội muốn xuống tóc làm ni cô nhưng như vậy sẽ khiến Tạ gia bị hổ thẹn, Sở công tử cũng sẽ bị người đời cười nhạo...”
“Trấm ca, qua ngày mai muội không còn là Tạ tiểu thư nữa mà đã thành Sở phu nhân. Chuyện đã đến nước này, thật ra huynh có trở về hay không đều cũng chẳng thay đổi được gì...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook