[bhtt]có Chuyện Muốn Nói Cho Em Biết - Ninh Viễn
-
C127: Chương 126
Tầng trên của tòa nhà Song Tử Hoàn Cầu lúc nào cũng không nhiễm một hạt bụi. Vào đông ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt thủy tinh của cao ốc, hầu như có thể đem trọn tòa nhà chiếu sáng.
"Tiểu thư, tiểu thư chờ một chút, xin hỏi các vị có hẹn trước không?"
Thấy một đoàn người cứ thế mà xông tới, cô nương tiếp tân tại khu vực lễ tân của Hoàn Cầu ảnh thị bước nhanh đi lên ngăn cản. Lục Tĩnh Sanh không nhìn nàng, tiếp tục đi lên phía trước, đi theo phía sau lưng nàng là hơn mười nam nhân, một người trong số đó đưa tay ra ngăn cản cô nương lễ tân.
Cô nương lễ tân ngẩng đầu, cái người ngăn cản nàng cao hơn nàng hẳn một khoảng lớn, phía dưới kính râm có đạo vết sẹo rõ ràng, bộ dáng hung ác.
Đối phương một câu cũng không có nói, chẳng qua là cách kính râm nhìn chăm chú khiến cho chân nàng mềm nhũn, không dám lại đi theo. Đưa mắt nhìn hướng đi của những người này là đi tới phòng làm việc của Đường chế tác, nàng hốt hoảng vội vàng gọi điện thoại cho phòng an ninh.
Thời điểm cánh cửa bị thô bạo phá bỏ Đường Cảnh Lộ đang ngồi tại trước máy vi tính, động tĩnh lớn như vậy nàng cũng không ngẩng đầu, bên trong mắt kính đen phản chiếu ánh sáng từ màn hình laptop.
"Lục tổng gia giáo không tốt, vào phòng người khác còn không biết gõ cửa." Đường Cảnh Lộ trừng mắt, như trước không nhìn nàng.
"So với thân thế mờ ám của Đường tiểu thư, Lục mỗ chỉ sợ theo không kịp." Lục Tĩnh Sanh đi đến đối diện nàng, từ cao nhìn xuống cái người vốn quấy nhiễu nhân sinh của nàng, từ trong chỗ sâu nhất xé rách gia đình của nàng, khuôn mặt của các nàng thật sự là tương tự, buồn cười chính là lúc trước nàng thủy chung không cảm thấy.
Tùy tùng sau lưng đều thối lui đến ngoài cửa, cửa đóng chặt.
"Phát sinh chuyện gì! Các người là ai!" bảo an Hoàn Cầu xông lên, cùng nhóm người Trần thúc giằng co. Hai tay Trần thúc chắp sau lưng cười nói:
"Không có gì, có mấy lời tìm người chế tác của các vị tâm sự mà thôi."
"Các người đã được cho phép chưa? Xông vào?"
Trần thúc vóc dáng không cao, cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở chỗ đấy, những bảo an cao lớn kia cũng không dám động thủ.
Trần thúc: "Chớ khẩn trương, cũng chỉ là tâm sự mà thôi. Nói xong rồi tự chúng tôi sẽ đi."
"Lục tổng là tới tìm tôi cãi nhau? Bác Triển quả nhiên rất rảnh rỗi a, đáng tiếc tôi còn có công tác bận rộn." Ánh mắt Đường Cảnh Lộ thủy chung không có rời đi màn hình máy vi tính, hoàn toàn không thèm để ý tới Lục Tĩnh Sanh khí thế bức người.
"Đường Cảnh Lộ." Lục Tĩnh Sanh đưa ảnh chụp trong tay bay đến trước mặt nàng, nàng cúi đầu vừa nhìn, là chế bản ảnh chụp lúc nàng học tiểu học.
"Ảnh chụp nhìn quen mắt chứ?" Lục Tĩnh Sanh kéo một cái ghế tới ngồi trước bàn làm việc, điềm tĩnh mà nhìn Đường Cảnh Lộ sắc mặt đã có mấy phần không kiên nhẫn, nói: "Không cần tôi nói cô cũng đoán được là ai đưa tới cho tôi đi."
Đường Cảnh Lộ đem con chuột đẩy hướng bên cạnh, đem ảnh chụp cũng cùng nhau quét ra, ánh mắt thoảng qua quét tới Lục Tĩnh Sanh cùng mười nam nhân vận tây trang đen đứng sau cửa thủy tinh, khóe môi vừa nhấc vừa vặn lộ ra dáng tươi cười: "Cho nên? Lục tổng thực chất là đến trả vật bị mất đấy sao?" Nàng đẩy mắt kính, mang theo giọng điệu cười nhạo nói, "Trò chơi chơi lâu như vậy, Lục tổng cuối cùng mới nhập môn."
"Tiểu nhân bởi vì lợi ích mà tụ họp, tất bởi vì lợi ích mà tán ra. Trần Nhĩ loại tạp chủng này cùng các người làm bạn được, có thể thấy được các người chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp. Cô dùng nhiều thủ đoạn hèn hạ như vậy, là cho rằng mình nắm chắc phần thắng sao? Cô hao tổn tâm cơ là muốn làm cho Bác Triển phá sản sao, thật sự là không có ý tứ, lại để cho cô thất vọng rồi."
"Cô cho rằng tôi chỉ là muốn làm cho Bác Triển phá sản?" Đường Cảnh Lộ buồn cười mà nhìn Lục Tĩnh Sanh, trong mắt là tia chán ghét cùng trào phúng không che giấu: "Nhân sinh Lục tổng thật đúng là trôi qua thuận buồm xuôi gió a, đơn thuần tới làm cho người ta hâm mộ."
"A? Nói tới hâm mộ, chẳng lẽ Đường tiểu thư là muốn nhận tổ quy tông? Để cho Chu nữ sĩ vào trong phần mộ tổ tiên của Lục gia chúng tôi sao?"
Ánh mắt của Đường Cảnh Lộ đột nhiên mãnh liệt, không chờ Lục Tĩnh Sanh mở miệng, lời nói chuyển thành cười lạnh: "Tôi biết rõ cô cảm thấy buồn nôn bởi dòng máu chảy trong người mình chính là máu Lục gia, nhưng tôi càng buồn nôn hơn khi mà dòng máu trong người cô giống như tôi. Cô dùng tư thái tôm tép nhãi nhép lén lút làm ra những sự tình này cho rằng có thể trả thù đến ai? Tốt nhất bây giờ cô kẹp lấy cái đuôi biến mất đừng có lại cho tôi gặp lại cô, bằng không thì, tất cả tôi đã nhận tôi sẽ hoàn trả gấp bội."
Đường Cảnh Lộ cười vài tiếng, nghiêng đầu qua hỏi nàng: "Thực dọa người, cô cho rằng cô là ai..."
Lục Tĩnh Sanh xen vào nói: "Tôi là con gái Lục gia, còn cô là thứ gì. Để tôi đoán xem cô vì cái gì hận tôi như vậy." Lục Tĩnh Sanh làm như rất nghiêm túc suy nghĩ, rồi như là bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Tôi chợt nhớ tới, lúc còn rất nhỏ đã gặp qua cô. Mẹ cô mang theo cô tới gặp tôi, mỗi ngày đều đưa cho tôi cơm trưa khác nhau. Có lần tôi suýt nữa bị bắt cóc, cũng là được mẹ cô cứu a. Mẹ cô cũng không hận Lục gia, cũng không hận tôi, đúng là bởi vì như vậy, cô mới phát giác Mẹ cô vô dụng, đối với một nam nhân tuyệt tình như vậy bà có lẽ nên tuyệt tình tuyệt nghĩa, nên phản kích. Cho dù làm không được điểm ấy, ít nhất cũng không nên đối với loại nam nhân này còn có lưu luyến, đối với con của ông ta tốt như vậy. Cô hận Mẹ cô nhưng bà đã chết, nhưng sự thống hận của cô không cách nào đình chỉ. Hận thù của cô không chỗ phát ra nên hận ý liền được chuyển tới Lục gia, được chuyển tới tôi. Cho nên, Ngu Minh Đình so với mẹ cô cũng tương tự, nên cô cũng vô cùng chán ghét, lợi dụng cô ta bởi vì ân tình đối với mẹ mình đem cô ta đẩy tới chỗ chết, thuận tiện trở thành một quân cờ tới đối phó tôi."
Lục Tĩnh Sanh nhìn thẳng nàng: "Mẹ cô cẩn thận từng li từng tí như trân như bảo mà yêu ba tôi cả đời, chỉ sợ lúc sắp chết cũng còn đối với ông nhớ mãi không quên a? Nếu như bà biết cô đã làm những gì, nhất định rất hối hận vì ba tôi mà sinh ra cô, một người âm hiểm thủ đoạn. Vô luận cô có cố gắng nhiều như thế nào cô cũng không thoát khỏi được cái danh mình là kết quả của một cuộc tình vụng trộm, đã định trước đời này đều thấp hơn tôi một cấp."
Nhắc tới Chu Nhất Như, Đường Cảnh Lộ cuối cùng đã có phản ứng, hai nắm tay siết chặt, đôi mắt lộ ra sát ý.
Lục Tĩnh Sanh chống tay vào bàn thân thể nghiêng về phía trước: "Cô đời này đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cô sinh ra chính là sai lầm, ngay cả chính cô cũng không thừa nhận chính mình. Đường Cẩn Lục, cô sống thú vị sao? Hơn nữa cô cảm thấy trèo lên Tưởng Bối Nam cùng nàng góp chung mối thù, thật sự có thể không có sơ hở nào sao? Tưởng Bối Nam thực sự hận Ngu Minh Đình? Tôi thấy là chưa hẳn. Ngu Minh Đình chết hoàn toàn là âm mưu của cô, cô đoán, nếu như Tưởng Bối Nam biết rõ chuyện này, nàng còn có thể cùng cô đứng cùng một chiến tuyến sao? Hoàn Cầu đã bị nàng nắm ở trong tay, cho dù là thân thể nàng không được tốt, nếu muốn trở tay vỗ vào cô cũng không phải việc khó."
Hai khuôn mặt tương tự đối diện nhau, giương cung bạt kiếm. Bàn tay của Đường Cảnh Lộ hướng trong ngăn kéo sờ, Lục Tĩnh Sanh nhìn thấy, cũng một bước không lùi.
Trần thúc xuyên qua cửa thủy tinh nhìn đến bên trong, thấy động tác này của Đường Cảnh Lộ vô cùng nguy hiểm, hắn cũng đưa tay với vào trong áo.
Đường Cảnh Lộ từ trong ngăn kéo xuất ra chính là hộp mắt kính, không phải súng.
Nàng tháo kính mắt xuống, mở ra hộp kính, lấy vải lau mắt kính: "Nghe nói Lục tổng lòng dạ độc ác, lá gan lớn, hôm nay thật khiến tôi thấy được gan lớn, lòng dạ độc ác sao, tôi rất chờ mong."
"Nói như vậy, cô không có ý định lăn."
"Tôi sao có thể lăn, chúng ta tình nghĩa chị em thâm hậu mới vừa vặn bộc lộ tài năng." Nàng một lần nữa đeo mắt kính lên, mười ngón giao nhau khấu trước người, "Lục tổng, cuộc sống sau này cũng nên cẩn thận."
Lục Tĩnh Sanh cười lạnh, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Lúc bước tới cửa Đường Cảnh Lộ nói: "Đối với con mồi, đương nhiên dùng một ngụm nuốt trọn còn gì thú vị nữa. Nhìn bộ dạng nó run sợ rét lạnh vì bất lực mới là vị ngon nhất."
Lục Tĩnh Sanh quay đầu lại: "Những lời này vẫn là lưu cho chính cô đi."
Rời khỏi phòng làm việc của Đường Cảnh Lộ, Trần thúc cùng một đoàn người đi theo phía sau lưng nàng lần nữa đi ngang qua hành lang Hoàn Cầu, bảo an nhìn bọn họ, có chút lúng túng.
Đường Cảnh Lộ như trước ngồi ở đằng kia, ánh mắt trầm tại trên màn hình máy tính, biểu lộ như suy tư bình thường, một hồi lâu không động.
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh từ Hoàn Cầu đi ra nói với Trần thúc: "Tra được chỗ ở của Đường Cảnh Lộ chứ?"
Trần thúc: "Tra được, đại ý tứ của tiểu thư là..."
Hai người trao đổi ánh mắt một chút, Lục Tĩnh Sanh biết rõ trước kia Trần thúc làm cái gì. Hắn rửa tay gác kiếm đã có vài chục năm, nhưng quan hệ tại chỗ kia vẫn còn, thủ đoạn cũng không xa lạ, chỉ cần nàng nói một câu Trần thúc sẽ giúp nàng làm được thỏa đáng, không để lại bất cứ phiền phức gì.
Đường Cảnh Lộ thủ đoạn tàn nhẫn, đối phó loại người này nên ăn miếng trả miếng.
Chẳng qua là...
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."
Cho dù Lục Trường Tuấn đã không phải là người ba nàng rất kính trọng nữa, nhưng những lời dạy bảo này vẫn còn quanh quẩn tại trong lòng nàng.
"Tùy thời mà động a." Lục Tĩnh Sanh nói, "Để con suy nghĩ lại coi, có phương pháp tốt hơn hay không."
Trời lạnh như vậy, Tưởng Bối Nam không nên đi ra ngoài.
Lúc ngồi vào trong xe nàng bị tuyết làm nghẹn, thời điểm cùng Đường Cảnh Lộ gặp mặt vẫn còn ho khan.
Đường Cảnh Lộ để lái xe đi về trước, tự mình lái xe chở Tưởng Bối Nam về nhà.
"Những ngày như này chị đừng ra ngoài, nhìn chị ho thành ra vậy." Một tay của Đường Cảnh Lộ đỡ tại trên tay lái, lái xe cũng có chút không tập trung.
Tưởng Bối Nam mở miệng, thanh âm giống từ trong đất chui ra: "Hôm nay Lục Tĩnh Sanh tìm em rồi."
Đường Cảnh Lộ: "Ân."
"Cô ta không phải người dễ đối phó."
"Chị đang lo lắng cho tôi?"
Đầu ngón tay Tưởng Bối Nam nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Đường Cảnh Lộ: "Tôi chỉ còn em thôi. Em không thể chết."
Đường Cảnh Lộ quay đầu cười, phối hợp với cử chỉ vuốt ve của đối phương, giống như mèo nhỏ làm nũng: "Tôi cũng chỉ có mình chị. Chị cần phải đối tốt với tôi, về sau tôi còn có thể vì chị tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung)."
Tưởng Bối Nam cười cười quay đầu nhìn nàng: "Có thể trông mong tôi một chút có được không? Tống chung sao."
Đường Cảnh Lộ cười, Tưởng Bối Nam nhìn khuôn mặt nàng cùng Lục Tĩnh Sanh vô cùng tương tự, một hồi lâu, hỏi: "Ba em gần đây thân thể như thế nào rồi?"
"Khá hơn chút rồi, bác sĩ nói có thể trở về nhà tĩnh dưỡng. Ngày mai tôi đón hắn trở về."
"Rất tốt, không phải thân sinh, cũng có thể tựa thân sinh mà đối xử."
Đường Cảnh Lộ không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đợi các nàng về đến nhà thì trời cũng bắt đầu mưa. Lúc xuống xe Đường Cảnh Lộ đem khăn quàng cổ của mình cho Tưởng Bối Nam bao lấy, ôm lấy nàng lên lầu.
"Đêm nay để tôi ở lại đây đi, cho tôi cơ hội chăm sóc chị thật tốt." Đường Cảnh Lộ giúp nàng rót rượu, Tưởng Bối Nam ngăn nàng lại:
"Không uống, uống rượu hại thân."
"Được rồi, tự tôi uống."
Tưởng Bối Nam tựa ở trên ghế sofa, miễn cưỡng nói: "Em cũng đừng uống nữa, chúng ta đều nên bảo dưỡng thân thể tốt. Tôi đã rời khỏi nghiệp giới nhiều năm như vậy, Hoàn Cầu vừa mới đến trong tay chúng ta, rất nhiều sự vụ tôi còn chưa quen thuộc, đều phải dựa vào em giúp tôi trấn giữ. Diệt trừ Bác Triển xong thì có thể vô tư rồi. Đường chế tác, thời đại thuộc về chúng ta sắp tới rồi, ngày lành tháng tốt giờ mới bắt đầu."
Hai người nhìn nhau cười, nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ vũ lộng, tâm tình đặc biệt khoan khoái dễ chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook